“Đó là đầu bếp Briona, người đứng đầu bảng.” Một người nhìn Briona, lát sau, hắn đột nhiên kinh hô một tiếng.
“Thật không?”
“Tôi chắc chắn luôn, cô ấy là Briona.”
“Đầu bếp đứng hạng nhất của Giáo Đình đang ở gần tôi như thế?”
Đám người bàn tán xôn xao trong khi Briona mải mê ngắm nhìn bảng kết quả, Brian thấy thời gian không sai biệt lắm, ông ta đi đến gần rồi nói với Briona:
“Cô đã xem xong rồi chứ?”
Briona gật đầu nói: “Tôi xem xong rồi, chúng ta về thôi.”
Mặc dù lời nói bình tĩnh, nghe không ra cảm xúc kích động gì, nhưng thật sự Briona đang rất phấn khích. Hai người bước ra khỏi đám đông, Briona nhìn thấy hai cô bé quen mắt, đó chính là Eira và Anne, hai cô bé đang đi chung với nhau.
“Eira, Anne, hai em đang làm gì vậy?” Briona tiến lên chào hỏi.
“Đây là Eira và Anne, ông có thể xem họ là em gái của tôi.” Briona nói với Brian.
“Chị Briona cũng ở đây sao?” Eira giật mình khi nghe có người gọi cô.
“Chị Briona.” Anne chào hỏi.
“Chúng em đang định đi tới chỗ báo danh để tham gia Quân Đoàn Gaia.”
“Đúng đó, Anne muốn trở thành một thành viên của Quân Đoàn Gaia, và em muốn theo cậu ấy.” Eira cười nói.
“Hai em muốn tham gia Quân Đoàn?” Briona nhíu mày, nói bằng giọng khuyên bảo:
“Eira, Anne, hai em cần gì phải mạo hiểm như vậy chứ, Quân Đoàn Gaia là một công việc vinh quang, nhưng rất nguy hiểm, các em sẽ mất cả mạng sống của mình vào bất cứ lúc nào.”
“Chị biết hai em không phải là cô gái mới lớn không hiểu chuyện, nhưng chị không đồng ý các em làm như vậy đâu, nếu hai em muốn tìm một công việc thì chị có thể giới thiệu cho, tuy lương thấp một chút, nhưng cũng đủ sống một cách dư dả.”
“Chúng em cảm ơn lòng tốt của chị.” Anne bình tĩnh trả lời.
“Nhưng chúng em đã quyết định rồi, Quân Đoàn Gaia chính là đích đến cuối cùng của chúng em.”
“Thôi vậy, chị sẽ ủng hộ các em, nếu có gì cần chị giúp đỡ cứ nói nhé, không cần phải khách sáo làm gì.” Briona thở dài một tiếng rồi nói.
“Cảm ơn chị Briona.” Eira mỉm cười.
“Chị đang làm gì ở đây vậy?” Anne hỏi.
“Xin chào, hai cô, tôi là Brian, một đầu bếp của Giáo Đình, Briona đến đây để xem bảng kết quả của cuộc bầu chọn.” Brian tìm được cơ hội chen vào.
“Chào ông Brina.” Anne và Eira gật đầu nói.
“Cuộc bầu chọn? Em nhớ rồi, em đã bầu cho chị một phiếu vào buổi tối.” Eira vui vẻ nói.
“Thế nào, kết quả ra sao rồi hả chị Briona?”
“Món ăn do chị làm rất ngon, em đã luyện ra cái gọi là linh lực khi vừa ăn nó.”
“Chắc chắn chị Briona sẽ hạng nhất cho mà xem.” Eira nói một loạt. Cô rất có cảm tình tốt với Briona, một đàn chị luôn yêu thương chăm sóc Eira, từ cái ăn, cái mặc, thậm chí có lần Briona đưa cho họ tinh thể tiến hóa và một số pháp bảo để phòng thân, nhưng hai người kiên quyết từ chối, vì không muốn Briona phải vất vả vì họ.
Có được, tất có mất, họ không nghỉ rằng những thứ đó là miễn phí, dù Briona là một thành viên của Giáo Đình.
Miệng của Briona cứng ngắc khi nghe Eira nói toạc ra kết quả.
“Sao rồi, đừng nói là Eira đã nói trúng nhé?” Anne nghi ngờ hỏi.
Brian cười khổ nói: “Eira nói quá chính xác luôn ấy chứ, Briona đạt hạng nhất với hơn năm mươi phần trăm phiếu bầu, mà cô ấy chỉ vừa mới đến xem kết quả, còn tôi vì nó phải trằn trọc một đêm không ngủ.”
“Chị Briona hạng nhất? Oa, thật là tốt quá rồi, chúc mừng chị nhé.” Eira hớn hở nói.
“Chúc mừng chị Briona.” Anne cười mỉm.
“Cảm ơn hai em.” Briona gật đầu nói. Hai bên nói chuyện phiếm vài phút, bỗng thấy có rối loạn ở xa. Bọn họ liền chú ý tới nơi đó, rồi bốn người nhấc chân đi đến.
Rất nhanh, lý do gây ra một cơn hỗn loạn nhỏ bắt nguồn từ một người đàn ông gầy gò, hốc mắt hãm sâu có màu đen, cơ thể suy dinh dưỡng vì không được ăn no trong một thời gian dài, ông ta đang đứng giữa đám người chỉ chỏ.
“Có ai nhìn thấy Nina không?”
“Cô ấy chính là vợ của tôi, có ai nhìn thấy cô ấy không?”
“Ngài hãy nói cho tôi biết đi, ngài có nhìn thấy cô ấy không?” Người đàn ông bám vào vai một người đứng nhìn và hỏi bằng giọng đau khổ.
“Tôi không nhìn thấy.” Người đứng nhìn vội vàng trả lời, tránh xa khỏi tay của người đàn ông, có lẽ hắn cảm thấy bỏ mặc mọi chuyện cứ như thế là không tốt, nên hắn hỏi thêm một câu: “Ông là ai? Tại sao ông lại đi tìm vợ của mình.”
“Tôi là ai? Nina chính là vợ của tôi, tôi phải đi tìm cô ấy.” Người đang ông ngẩn người, sau đó ông ta nói bằng giọng hốt hoảng, ông ta không để ý đến người kia nữa mà là đi đến gần một người rồi tiếp tục hỏi tung tích của Nina.
“Tôi không biết.”
“Ông hãy nói cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra với ông và vợ ông đi.” Một người có ý định giúp đỡ ông ta.
Nhưng ông ta không hề trả lời, cứ điên dại, lê bước bàn chân mỏi mệt đi trên con đường rộng lớn, đám người tách ra cho ông ta một lối đi, cả người ông ta tỏa ra một cảm giác xơ xác và tiêu điều, họ có thể cảm nhận được sự bất lực và đau đớn của người đàn ông kia, nhưng họ không thể làm gì hơn, người đàn ông đã rơi vào tình trạng hoảng loạn về tinh thần.
“Chị Briona, chúng ta nên giúp ông ta.” Eira cảm động nói.
“Tôi đã từng nhìn thấy ông ta tại trong hang động, ông ta là một người được Quân Đoàn cứu giống như chúng ta.”
“Có lẽ Nina, vợ ông ấy đã không may mắn như thế.” Nói đến đây, Anne buồn bã.
“Vậy à, có lẽ chúng ta nên làm gì đó.” Briona gật đầu.
“Ông Brian, ông có thể nghĩ ra cách gì giúp đỡ ông ta được không?”
Brian cười khổ nói: “Tôi không rành lắm về mấy chuyện như vậy, chúng ta nên điều tra về ông ấy, rồi mới tính đến chuyện giúp đỡ.”
Trong lúc đó, một người con trai khoảng mười bảy mười tám tuổi chạy nhanh đến gần người đàn ông, dưới biết bao nhiêu ánh mắt thương hại, cậu vừa chạy vừa hô to:
“Cha!!”
“Cha!!”
Người đàn ông nghe âm thanh quen thuộc của đứa con ông, ông quay đầu lại rồi nhìn cậu con trai.
“Là con sao Issac.”
“Tại sao cha lại ra ngoài này vậy, cha hãy trở về cùng với con.” Issac nói bằng giọng tức giận, cậu cảm thấy không thoải mái và bực bội khi nhận lấy những ánh mắt thương hại của mọi người xung quanh, Issac mạnh bạo bắt lấy tay người đàn ông rồi kéo về một hướng.
“Issac, mẹ con đâu rồi? Hãy tìm mẹ con cùng với cha đi.” Người đàn ông vùng vẫy.
“Về nhà rồi nói!” Issac quát lớn.
“Nhưng chúng ta phải đi tìm mẹ của con.”
“Về nhà!”
“Gia đình này chưa đủ thảm hay sao? Ông còn điên tới bao giờ nữa, mau về nhà!” Issac nói bằng giọng tức giận.
“Không! Ta phải tìm mẹ của con, con hãy về trước đi Issac.” Người đàn ông không hề thay đổi ý định của mình dù bị đứa con hỗn xược quát vào mặt.
“Về mau!!” Issac gầm lên, cậu dùng sức kéo cha của mình khiến ông ta mất thăng bằng rồi ngã xuống mặt đất, cậu càng cảm thấy các ánh mắt khó chịu từ tám hướng, cậu kéo người cha của mình trên mặt đất.
“Không! Ta không muốn về, chỉ khi nào ta tìm thấy Nina ta mới về!” Người đàn ông níu kéo, nhưng ông ta quá yếu để có thể thoát khỏi Issac.
“Đứa con này thật bất hiếu, tại sao hắn lại đối xử với cha mình như vậy?”
“Hắn ta quá tàn nhẫn, không còn tính người.”
“Cha của hắn đã khổ lại còn có một đứa con bất hiếu.” Đám người xung quanh nói nhỏ.
“Các người im miệng cho ta!” Issac nổi giận gầm lên, đám người mới không nói nữa, họ sợ Issac làm ra chuyện điên rồ gì đó.
“Mau trở về, mau lên!” Issac tiếp tục kéo cha của mình trong khi ông ta liều mạng thoát khỏi tay của Issac, tay Issac bị người đàn ông cấu mạnh, máu tươi chảy ra rồi rơi xuống đất, tạo thành một lằn máu đỏ tươi trên mặt đất.
“Chị Briona, chúng ta nên ngăn cản hắn.” Eira khó chịu nói.
Briona đang định lắc đầu, nào ngờ người đàn ông dùng răng cắn vào tay Issac, hàm răng nhọn hoắc đâm sâu vào da thịt của Issac, hắn vẫn kéo cha của mình, dù tay đang bị ông ta cắn xé, thấy vậy còn chưa đủ, người đàn ông dùng một tay đấm mạnh vào Issac.
“Thả ta ra, đứa con bất hiếu, ta phải đi tìm mẹ của mày!!”
“Thả ta ra!!”
Issac tức giận đến nỗi khuôn mặt đỏ bừng, nghiến răng, hắn bị đấm vài cái vào lưng, mồ hôi hột đổ ra, Issac không chịu nổi nữa, hắn dừng lại rồi quay qua nhìn người đàn ông bằng ánh mắt dữ tợn.
“Ông điên đủ chưa! Mẹ đã chết từ lâu rồi! Ông muốn tìm mẹ thì cứ đi đi, tốt nhất là chết đi! Không cần phải lo cho Ivac làm gì, để nó chết, sau đó tôi cũng chết, tốt nhất là chết hết!!” Càng nói, Issac càng mất đi lý trí, hắn vung tay khiến người đàn ông đã ngã quỵ ra sau, Issac gầm lên dùng một tay đấm mạnh vào mặt đất trong khi nói.
Ầm! Ầm! Từng quyền đấm xuống mặt đất, tay Issac bị thương nặng. Người đàn ông bị hành động điên rồ của đứa con làm tỉnh hồn, ông ta vội vàng chạy đến ngăn cản Issac.
“Con dừng lại đi, nếu không con sẽ chết mất.”
“Không phải ông muốn tìm mẹ sao? Chúng ta chết hết sẽ tìm được mẹ.”
“Dừng lại đi Issac.” Người đàn ông vang xin đứa con.
Briona, Eira, Anne, Brian đứng ở xa, nhìn thấy thảm cảnh của hai cha con, họ có thể đoán ra tình trạng của họ, nhất là khi họ nhìn thấy tấm lưng của Issac, không, cả thân thể Issac đều có vết sẹo, có lẽ vì bị người đàn ông tấn công, một số vết thương dữ tợn trên lưng Issac bắt đầu chảy máu.
Đến đây, họ không còn oán hận Issac vì hành động lúc trước nữa, người đàn ông đáng thương tìm người vợ đã chết, nhưng đứa con còn đáng thương hại hơn và đau khổ hơn ông ta gấp nhiều lần, Issac một cậu con trai chỉ mới có tuổi đời mười tám, nhưng lại phải gồng gánh trên vai một gánh nặng không thể trút bỏ.