Nhìn dáng vẻ lôi thôi, các vết thương còn tỏa ra mùi hôi của chất độc tiến hóa, có thể đoán được Issac vừa trải qua một trận chiến sinh tử với bọn Venger. Lại bị kích động thêm bởi người cha điên loạn của mình, Issac cảm thật đau khổ và mệt nhoài, nhưng nghĩ đến đứa em trai đang bị bệnh nặng của mình, Issac không thể mặc đứa em đó chết trong đau khổ được.
Hắn phải đi săn giết Venger, săn giết quái vật để kiếm tiền chữa bệnh cho nó. Người đàn ông, cha của Issac, đã mắc chứng điên dại từ khi mẹ của Issac chết, mỗi một lần bệnh của ông ta tái phát, Issac lại bị vướng vào nhiều rắc rối.
Sau khi Issac tham dự bữa tiệc, cậu nhanh chóng lấy đồ ăn về cho em trai và rời khỏi Thập Linh Hỏa thành trong đêm, nào ngờ, người cha, vốn dĩ đang bất tỉnh vì lũ nhện khổng lồ lại tỉnh lại, chạy loạn ở ngoài đường, Issac cảm thấy tuổi thân và đau khổ.
“Cậu là Issac đúng không?” Briona bước đến gần hai người và hỏi.
Issac nghe được âm thanh lạ, cậu ngẩng đầu lên nhìn và thấy được một người phụ nữ tuổi chừng hai mươi lăm, cô tỏa ra một khí chất đặc biệt, có lẽ khi tu luyện đến Nhị Dương kỳ, cô đã thoát xác, có khí chất khác xưa rất nhiều.
“Cô là ai?” Issac hỏi.
“Tôi là Briona, một đầu bếp của Giáo Đình.” Briona đến gần Issac sau đó cô quan sát gần các vết thương trên người cậu.
“Các vết thương đang bị nhiễm độc, cậu cần phải được chữa trị ngay lập tức.” Briona sử dụng linh lực, cô bắt ấn, tạo ra một cột sáng màu trắng tinh thuần bắn vào cơ thể Issac, đó là kỹ năng chữa trị của Giáo Đình.
Toàn thân Issac tràn ra cảm giác thoải mái, các vết thương nhanh chóng khép lại, tuy nhiên, đó chỉ là một số vết thương ngoài da, còn vết thương dính độc vẫn y như cũ, nó chỉ giảm bớt đau đớn mà thôi.
“Cảm ơn cô nhiều lắm.” Issac bình tĩnh lại, cậu cảm kích nói.
“Không có gì, cha cậu đang gặp phải cú sốc về tinh thần, tôi biết Giáo Đình có một vài loại thuốc có thể chữa trị cho ông ta.” Briona nói ra.
Issac dời tầm mắt về phía người cha, bây giờ, ông ta lại trở về trạng thái ngẩn ngơ, miệng còn lẩm bẩm gì đó, càng ngày, bệnh tình của ông càng nặng thêm, tất nhiên Issac không hề oán trách ông ấy, cậu còn muốn mua loại thuốc để chữa trị cho ông ấy nữa, đáng tiếc, cậu không có khả năng chi trả một số tiền lớn.
Ngoài cha ra, cậu còn phải lo cho đứa em đang bị bệnh, từ ăn mặc, cậu còn phải ra ngoài kiếm tiền, quá nhiều công việc khiến sức khỏe cậu sa sút.
“Cảm ơn cô đã cho tôi biết.” Issac thở dài một hơi vô lực, cậu nói ra. Bỗng nhiên, Issac nghĩ đến thân phận của Briona, một thành viên của Giáo Đình, người mà Issac chỉ có thể ngưỡng mộ, cậu có ước mơ trở thành một con người vĩ đại giống họ, nhưng cậu tự biết năng lực của mình kém cỏi, vì vậy, cậu đã từ bỏ ước mơ đó, lúc này, cậu chỉ có một mục tiêu nhỏ nhoi, đó là chữa trị cho đứa em và cha của cậu, sau đó sinh sống một cuộc đời bình thường như bao người khác là đủ rồi.
Issac cắn răng, cậu như đã quyết định gì đó, chợt, Issac nhìn về Briona, hai chân đầu đập một cái bịch xuống mặt đất, Issac vừa quỳ trước Briona vừa nói: “Cầu xin cô hãy cho tôi mượn một ít tiền để chữa trị cho cha và đứa em của tôi, cô có thể lấy bất cứ thứ gì trên người tôi, dù cho đó là mạng sống đi chăng nữa.”
Cậu không có gì và không còn một thứ gì để mất, vì vậy, nếu có thể dùng sinh mạng đổi lấy cơ hội sống cho hai người thân, Issac sẵn lòng đồng ý mà không có một lời oán trách nào.
Briona ngạc nhiên vì hành động bất ngờ của Issac, một người con trai trẻ tuổi lại dám bước chân ra khỏi Thập Linh Hỏa thành, Briona có thể đoán được thông qua tình trạng của vết thương, nó chỉ vừa mới xuất hiện ở trên cơ thể Issac, cậu đã chiến đấu và bị thương trong vòng mười hai giờ.
Đáng lẽ ra, một người như Issac phải giống loài cây Teri thẳng tắp, một loài cây tượng trưng cho sự cứng cỏi không bao giờ khuất phục tự nhiên, loài cây ở đất nước Niyensa mọc trên một mảnh sa mạc khô cằn, nó như một người chiến binh không hề lùi bước dù cho đối mặt với hàng trăm ngàn kẻ địch, Issac, một người có tính cách như vậy lại quỳ xuống cầu xin Briona.
Mọi người đứng ở xa đang nhìn, họ thấy Issac như thế, họ chưa hề mở miệng châm chọc và sỉ vả Issac, mà họ đang nghĩ đến, nếu một ngày nào đó, họ rơi vào tình cảnh giống Issac, liệu họ có thể quyết định như thế không?
“Cậu hãy mau đứng lên đi.” Briona tiến lên định dìu lấy Issac, cô không quen khi người khác quỳ xuống trước cô.
“Không, xin ngài hãy mở lòng thương hại, tôi chỉ cần số tiền có thể trị bệnh cho cha và đứa em thôi, ngài muốn gì từ tôi cũng được.” Issac kiên quyết nói.
Briona suy ngẫm, nếu cô trợ giúp Issac, cô sẽ mất đi một số lượng tài nguyên rất lớn, bởi vì loại thuốc, hay đan dược chữa trị tổn thương tinh thần đều có giá cắt cổ, dẫn đến Briona không đủ tiền chi trả cho nguyên liệu nấu ăn, vì vậy, tu vi và kỹ năng nấu bếp của cô sẽ giảm đi, không còn tiến bộ nhanh trong một khoảng thời gian dài. Việc đó không khác gì một hình phạt nặng nề dành cho một đầu bếp vừa tìm ra con đường thông đến thế giới đỉnh cao như Briona, cô nhận ra được, muốn chế biến món ăn ngon cần phải có tu vi, linh lực giúp đỡ.
Issac thấy Briona trầm mặc, cậu càng tuyệt vọng hơn, cậu chưa tiến hóa đến cấp hai, sau khi rời khỏi Thập Linh Hỏa thành, Issac phải vất vả lắm mới giết được hai Venger cấp một, nhưng cậu lại bị thương nặng, tiền kiếm được không là bao nhiêu, cho nên việc chữa trị cho cha và đứa em là vô vọng.
“Tôi xin ngài.” Issac cúi đầu xuống thật sâu, trán cậu đụng vào mặt đất, máu tươi chảy ra.
“Tôi có thể chiến đấu đến chết cho Giáo Đình với vị trí tiên phong giết quái vật.” Issac đau đớn nói, cậu cũng có ước mơ, cũng có hi vọng vào một ngày nào đó mình sẽ đạt được một thành tựu nhất định, đủ để cậu tự hào, lúc này đây, giữa cơn nắng trưa hè oi bức, cậu từ bỏ tất cả như chưa từng nghĩ về nó.
Có lẽ, cảm xúc của Issac đã chạm đến Briona, cô nhìn cậu ta, đột ngột, Briona nhớ về ngày hôm qua, cô nghe được mọi người vô tình như thế nào khi không cứu Naela, cô hiểu được Giáo Đình đang muốn thay đổi con người, mà thân là một thành viên của Giáo Đình, Briona cảm thấy cô đang trở thành giống như những người mà cô khinh thường, đứng nhìn người khác chết mà không cứu, dù cho họ có cầu xin cô như thế nào đi nữa.
Briona bỗng nhiên ngộ ra được, con đường đầu bếp của cô không phải chỉ là vươn đến đỉnh cao và dùng kỹ năng nấu bếp để chiến đấu với hoàn cảnh khắc nghiệt, mà một người đầu bếp còn phải để những ngưởi ở xung quanh mình hạnh phúc vì ăn được các món ngon, giống như tôn chỉ của Giáo Đình vậy, thay đổi con người hướng đến cái thiện, tạo ra một thế giới yên bình hạnh phúc.
“Mình đã bị lạc lối khi đứng ở vị trí cao nhất, mình đã trở nên ích kỷ.” Briona thở dài, sau đó cô nhìn Issac rồi nói:
“Cậu không cần phải làm gì cho tôi cả.”
“Tại sao chứ?” Issac ngây dại, cậu tưởng Briona đã từ chối lời cầu xin tuyệt vọng từ cậu.
Briona nói tiếp: “Tôi là một thành viên của Giáo Đình, tất nhiên sẽ không thấy chết mà không cứu, cậu hãy đưa cha cậu và em cậu đi theo tôi, tôi sẽ nhờ người kiểm tra họ và chữa trị cho họ, cậu không cần phải đưa ra một đồng nào cả, chỉ cần sau này, nếu có một người nào đó đang tuyệt vọng, cậu có thể đưa tay ra và giúp đỡ họ là được.”
“Cảm ơn ngài, cảm ơn ngài!” Issac chảy ra nước mắt, cậu vừa định dập đầu cho Briona thì cơ thể cậu đã bị một lực lượng nhu hòa đẩy lên.
“Cứu người như cứu hỏa, cậu hãy mau lên.” Briona lắc đầu và hối thúc.
Issac gật đầu nói: “Xin ngài hãy chờ ở đây một chút, tôi sẽ đưa em của tôi đến đây ngay lập tức.”
“Yên tâm đi, tôi sẽ trông nom ông ấy giúp cho cậu.” Briona chỉ chỉ về phía người đàn ông đang ngồi ở trên đất, ông ta đang dùng một tay vẽ bậy, đôi mắt không tiêu cự. Issac nhìn Briona thật sâu, như cậu muốn khắc sâu hình ảnh Briona vào trong đầu mình, có lẽ, một ngày nào đó, cậu sẽ nhớ về thời khắc định mệnh thay đổi hoàn toàn cuộc sống sau này, Issac nở một nụ cười hạnh phúc.
“Chị Briona.” Khi Issac đi mất, Eira, Anne, và Brian đến gần Briona. Ba người đều nhìn Briona bằng ánh mắt kính trọng, nhất là Brian, ông biết giá trị của những loại thuốc đó, ông càng bội phục Briona hơn. Còn Eira và Anne, một số người ở xung quanh, họ chỉ biết rằng Briona cứu người mà không cần báo đáp, chỉ cần Issac có thể phát huy ra sự lương thiện của cậu là đủ.
Trong lúc nhất thời, hình tượng một Briona trong mắt họ trở nên cao lớn hơn, họ bội phục Briona cũng như bội phục Giáo Đình, những người tốt nhất mà họ từng gặp gỡ, có lẽ cảm xúc lan ra từ Issac và sự cao cả của Briona khiến họ thay đổi một cách âm thầm.
“Briona, cái này hơi quen.” Một người lẩm bẩm.
“Đúng rồi, đó là người đạt hạng nhất, người tài giỏi nhất trong số những đầu bếp.”
“Cái gì?”
“Cô ta không những tài giỏi về nấu ăn mà còn là một người lương thiện và rộng lượng.”
“Quả nhiên, thành viên của Giáo Đình rất khác biệt so với chúng ta.” Một người nói bằng giọng xấu hổ, hắn đã chạy khỏi khi thấy người đàn ông, cha của Issac tìm đến mình vì hắn không muốn phiền phức.
“Hai em cứ đi trước đi, người tham gia báo danh rất đông đó, nếu còn không nhanh lên thì hai em phải chờ đến không được ăn trưa mất.” Briona quay đầu nói với Eira và Anne.
Eira giật mình nói: “Không được, em phải ăn cơm do chị nấu.”
“Chúng em đi trước đây, chào chị Briona, chào ông Brian.” Anne lễ phép nói, sau đó cô kéo Eira đi về phía nơi báo danh tham gia Quân Đoàn.
“Hai đứa trẻ tốt.” Brian gật đầu chào hai cô, ông cười nói.