Toàn bộ thế giới ngập trong ánh sáng màu vàng thuần khiết, ánh sáng thanh tẩy tất cả mọi vật, biến cả thế giới ảm đạm, u ám thành một thế giới tốt hơn, chứa đầy sinh cơ.
Các ngọn núi khổng lồ tạo nên từ xương cốt của người chết hóa thành tro bụi, phiêu tán trong đất trời, vùng đất vốn dĩ đã chết rất lâu trước đó, bỗng nhiên nghênh đón một sinh mệnh mới, ngọn cỏ xanh rờn đâm lên từ dưới mặt đất, lá cỏ lung lay theo cơn gió dịu nhẹ.
Chỉ thoáng chốc, người đang đứng trên bầu trời kia, thay đổi cả một thế giới chết chóc, mang đến một sự tân sinh đến kỳ diệu.
“Nhất Dương Trảm Ma, cũng có thể làm được chuyện này?!” Thanh Vũ ngạc nhiên ngắm nhìn toàn bộ vùng trời, có hàng trăm ngàn ngọn núi xương, nhưng bây giờ, bọn chúng chấp nhận bị tịnh hóa, biến thành một phần của thế giới mới.
“Ta lấy Thiện làm vũ khí, một kiếm khuynh thế!” Người đàn ông chầm chậm nói, ánh mắt nhìn thẳng vào Thanh Vũ, dường như dưới đôi mắt thâm thúy ấy, Thanh Vũ không có một chút bí mật nào nữa.
“Chàng trai trẻ, ngươi có thiện, nhưng chưa đủ tinh khiết.” Người kia từ tốn nói ra.
“Lòng ngươi không sợ hãi, bởi vì ngươi quá sợ hãi, lòng ngươi rất bình tĩnh, nhưng lại chứa đầy sự tức giận.”
“Thiện của ngươi, cảm xúc của ngươi không thích hợp với chân ý của Diệu Thế Thập Thánh Thức!” Người đàn ông lắc đầu nói tiếp.
“Không phù hợp!” Người kia thở dài một tiếng, kết luận.
“Trở về đi!” Cuối cùng, người đàn ông đạp không bước đi, một cái nháy mắt, biến mất khỏi thế giới này.
Thanh Vũ ngẩn người khi nghe lời nói của người đó, nói thật thì người kia nói rất chính xác, Thiện của Thanh Vũ không bắt nguồn từ mong muốn cứu giúp người, nó bắt nguồn từ mong muốn bảo vệ người thân.
Còn chân ý mà người kia nhắc đến, là một cái Thiện không ngại ngùng, dám đối đầu với tất cả, diệu cả thế giới!
Vậy, một cái Thiện không thuần khiết của Thanh Vũ chưa đáp ứng điều kiện đó! Uy lực trong một đòn người kia vừa thể hiện, ẩn chứa nhiều lý niệm sâu xa, một kiếm kia vừa ra, tất cả Ma đều phải biến mất, chỉ cần trong lòng có Ma, liền tính vào đối tượng bị công kích, không thể tránh khỏi.
Thanh Vũ phong ấn nỗi sợ bằng ý cảnh, xóa bỏ rất nhiều lối suy nghĩ bi quan, một người sống ở thế kỷ hiện đại, bỗng nhiên thấy nhiều máu tanh, thấy rất nhiều người chết ở Hành Tinh Gaia, làm sao Thanh Vũ không sợ? Nếu sợ hãi ảnh hưởng đến Thanh Vũ, vậy thì hắn đành phải xóa bỏ nó.
Việc mà Thanh Vũ làm, chính là trốn tránh! Trái ngược hoàn toàn với chân ý ẩn trong Diệu Thế Thập Thánh Thức.
“Thôi, mình không nên cưỡng cầu, tất cả thuận theo tự nhiên là tốt nhất.” Một vài giây sau, Thanh Vũ nhẹ nhàng cười một tiếng, truyền thừa không dành cho hắn, mà dành cho người có duyên, một ngày nào đó, Diệu Thế Thập Thánh Thức tất hoành không xuất thế, mang đến cho thế giới sự chấn động.
Một kiếm nơi tay, ta diệu thế!
“Chân ý của Thiện à?”
“Một kiếm kia, mình không đỡ nổi, tựa như nó trảm thẳng vào ma niệm trong cơ thể vậy, không thể tránh, có ma niệm tất bị chém giết!” Thanh Vũ lẩm bẩm một vài tiếng, cơ thể hắn mờ nhạt rồi biến mất, huyễn cảnh tan vỡ thành từng mảnh vỡ.
“Cuối cùng cũng tu luyện xong Kim Dương Kiếm.” Thanh Vũ nhẹ giọng nói, tay bắt ấn quyết, một vầng Mặt Trời hiện lên ở sau đầu, biến thành một thanh kiếm dài màu vàng kim sắc bén, uy lực mạnh hơn Nhất Dương Trảm Ma nhiều lắm.
Sau biết bao đau khổ, Thanh Vũ cảm nhận được niềm vui ngon ngọt khi nhận kết quả, bên cạnh Kim Dương Kiếm, Thanh Vũ còn nhận nhiều thứ khác nhau, chủ yếu là một ký hiệu Kim pháp tắc, sức mạnh và cảm ngộ về Ngũ Hành Thánh Thuật hệ Kim tăng lên gấp nhiều lần.
“Kim Dương Kiếm tuy mạnh, nhưng lại không có hồn.” Thanh Vũ lắc đầu cảm khái một tiếng, nhớ lại cảnh tượng người đàn ông kia xuất kiếm, rõ ràng, một kiếm kia có hồn, đó là Thiện!
“Trời đã khuya rồi, mình nên đi ngủ thôi.” Thanh Vũ nhìn xuyên ra khung cửa sổ, ánh Trăng chiếu len qua các khoảng không, tạo nên một lớp màng sáng màu bạc mỹ lệ.
“Trước tiên đi tắm đã.” Thanh Vũ cười khổ, cả người hắn đều toàn mồ hôi, trông rất thảm hại, bộ dáng sau khi tu luyện Kim Dương Kiếm là thế này.
Một đêm nhanh chóng trôi qua, Mặt Trời ló dạng khỏi đường ranh giới vô tận của biển cả, thay thế cho vầng Mặt Trăng nhiều sắc thái huyền bí, mang theo ánh sáng chiếu rọi muôn nơi, đem đến cho Tu Chân Giới sức sống bừng bừng, nhiều loại hoa thi nhau khoe sắc, vài loài bướm bay lượn chập chờn kéo theo vài tiếng cười trong trẻo của trẻ nhỏ.
Cành lá xanh tươi lay lắc nhẹ, Thanh Vũ đứng cầm một bình nước tưới cây thoải mái đứng yên, tay nghiêng về phía trước, cây xanh đón giận từng giọt nước tươi mát, lấy chúng làm năng lượng để sinh trưởng.
“Tĩnh Hồn Thụ.” Thanh Vụ nhẹ giọng nói, hắn thử mua năm cây Tĩnh Hồn Thụ trồng ở trước dãy nhà, thử xem chúng thể hiện ra tác dụng như thế nào, có ích lợi gì cho người ở Hành Tinh Gaia không, để giải quyết một vấn đề khó khăn ở Hành Tinh Gaia, Thanh Vũ không dám lơ là, mỗi người đều có thể Thức Tỉnh trở thành Venger khủng bố, một mối nguy hại tiềm ẩn trong Thập Linh Hỏa thành.
Điều kiện trồng Tĩnh Hồn Thụ khá hà khắc, cần một Linh Mạch trung cấp trở lên bồi bổ cho thân cây, Thanh Vũ thay thế Linh Mạch đó bằng thứ nước gọi là linh thủy cấp ba, có giá trị không thấp chút nào.
“Mình nên mua một Linh Tuyền cấp cao thì hơn.” Thanh Vũ nói khẽ, Linh Tuyền là loại bảo vật thường thấy trong Tu Chân Giới, hầu như các Linh Tuyền đều có giá trị cao, nằm ở trong tay các tông môn, vương triều.
Linh Tuyền phun trào ra linh thủy, bồi bổ thực vật, có nhiều tác dụng tăng tốc độ tu luyện, tạo ra một dược điền trồng linh dược, khiến cho Luyện Đan Sư, Linh Dược Sư rất thích thú, còn tu sĩ khác hay lấy Linh Tuyền, Linh Mạch làm nơi bồi dưỡng pháp bảo, một số Linh Tuyền, Linh Mạch cấp cao còn giúp pháp bảo có được linh tính, uy năng tăng cao.
“Một cái Linh Tuyền cấp ba có giá là một trăm triệu điểm cống hiến, tương đương với mười triệu linh thạch hạ phẩm.” Thanh Vũ lắc đầu từ bỏ, Cửa Hàng của Hệ Thống quá đen, hắn thà rằng tìm kiếm một Linh Tuyền chưa có chủ để đem về đây còn hơn.
“Nghĩ mới thấy, Linh Tuyền có nhiều tác dụng thật, không chỉ các Luyện Đan Sư, Linh Dược Sư, mà các Đầu Bếp cũng vậy.” Thanh Vũ nói khẽ, nước luôn luôn là loại chất lỏng thần kỳ và không thể thiếu.
Tiếp theo Thanh Vũ đi tới nhà kho của Giáo Đình, bỏ chín phần mười tài nguyên hắn thu thập được từ Hành Tinh Gaia, các loại tinh thể tiến hóa cấp một, cấp hai và một ít cấp ba, ở hiện tại mấy viên cấp một, cấp hai không có nhiều tác dụng với Thanh Vũ, hấp thụ thì được nhưng không hiệu quả, những tu sĩ cấp dưới cần chúng hơn là Thanh Vũ.
“Tham kiến Giáo Hoàng đại nhân.” Một giọng nói vang lên ở sau lưng Thanh Vũ, Thanh Vũ liền quay đầu lại nhìn, thấy một người thanh niên đang đứng, Thanh Vũ quen biết người này.
“Linh Long à?” Thanh Vũ gật đầu.
“Lâu ngày không gặp, ngươi cũng đột phá tới Tam Dương sơ kỳ rồi.” Thanh Vũ nhẹ giọng nói.
“Đều nhờ phúc của Giáo Đình, tôi rất cảm ơn ngài vì đã cho tôi một cơ hội thay đổi cuộc đời.” Linh Long hơi cúi đầu nói, âm thanh chân thành, Thanh Vũ bắt giữ hắn nhưng lại thả hắn đi, kể từ ngày đó, Linh Long nhận được nhiều tài nguyên tu luyện, tốc độ như gió, không lâu sau đột phá tới Tam Dương sơ kỳ.
“Ngươi cũng rất nỗ lực, không cần khiêm tốn quá nhiều.” Thanh Vũ cười nói.
“Có chuyện gì cần ta giúp đỡ à?” Thanh Vũ nghi ngờ hỏi.
“Tôi đang là một thành viên của Phù Đường, hôm qua, Nguyệt Linh đường chủ đưa tôi một viên ấn ký, nên tôi đột phá đến Phù Sư nhất tinh, vì thế tôi cần ngài đồng ý để tôi đi qua Hành Tinh Gaia, hỗ trợ đường chủ xây dựng Phù Đường.” Linh Long bình tĩnh nói, hắn nắm bắt cơ hội gia nhập vào trung tâm của Giáo Đình, chọn một Phù Đường chưa hoàn thiện để phát triển, Nguyệt Linh rất coi trọng Linh Long.
“Chúc mừng ngươi, trở thành Phù Sư nhất tinh thứ hai của Phù Đường.” Thanh Vũ nở nụ cười nói.
“Nhận lấy vật này, người bảo vệ Thế Giới Thông Đạo sẽ cho ngươi qua.” Thanh Vũ đưa cho Linh Long một tờ giấy, ghi vài chữ viết với nội dung chấp nhận cho người có tên đi vào Thế Giới Thông Đạo, còn có một ký hiệu Quang pháp tắc đại diện cho chữ ký.
“Cảm ơn ngài.” Linh Long cười nhận lấy, sau đó hắn khom người nói: “Tôi không làm phiền ngài nữa, tôi xin phép đi trước.”
“Đi thôi.” Thanh Vũ khẽ nói, Linh Long cúi đầu rồi rời khỏi đây.
Thanh Vũ cho phép Thánh Đồ tự do ra vào Thế Giới Thông Đạo, nhưng vì để bảo đảm bí mật một trăm phần trăm, Thánh Đồ cần phải có sự chấp thuận từ Thanh Vũ, bởi vì Giáo Đình có nhiều Thánh Đồ lắm, bọn họ phụ trách xây dựng các Thánh Đường ở mỗi nơi, làm nơi nghỉ chân cho các Tín Sứ thực hiện nhiệm vụ cứu giúp người dân.
Nhưng sau khi Không Yên nắm quyền, Thanh Vũ ngầm đồng ý cho Không Yên quản lý tất cả mọi việc ở Không Vũ quốc, các Thánh Đồ đã không tham gia vào bất cứ việc gì nữa để tránh gây hiểu lầm, nói chung, một Quốc Vương luôn quản lý một quốc gia tốt hơn Giáo Đình, Giáo Đình cần Tín Đồ, không cần sự cai trị và quyền lực!
Các Thánh Đồ phụ trách nhiệm vụ kia cũng bắt đầu tìm kiếm việc làm, nghề nghiệp cho họ, theo Thanh Vũ biết thì có khoảng mấy chục người đang ở trong các đường ở Thánh Điện, họ đang học tập, nâng cao trình độ bản thân.
Tuy nhiên, họ không đủ điều kiện tự do đi tới Hành Tinh Gaia, điều kiện rất đơn giản, nghề nghiệp của họ phải có thành tựu cấp hai trở lên, nghĩa là nhất tinh trở lên. Dù họ có đến gặp Thanh Vũ thì Thanh Vũ vẫn từ chối, vì Thanh Vũ không thật sự tin tưởng họ, họ chỉ giữ chức vụ do Thanh Vũ bổ nhiệm một cách vội vàng để phát triển Giáo Đình, chứ độ tin cậy còn thấp hơn cả nhiều Tín Sứ ấy.
“Kiểm tra danh sách thôi.” Thanh Vũ quay đầu trở lại căn phòng, lấy ra nhiều danh sách ghi lại thông tin của một số Tín Sứ muốn đi vào Hành Tinh Gaia, họ chủ yếu là các Thành Chủ, Thanh Vũ cầm lấy tờ lấy rồi bắt đầu đọc, đôi lúc lấy cây viết ra đánh dấu người nào được chấp nhận.