Tiểu Hắc lạnh nhạt nhìn Hắc Cư, Hắc Vâu, Hắc Lô, lúc tấn công ba người bọn họ, Tiểu Hắc vô tình để lộ ra một tia uy áp đến từ huyết mạch của Thánh Viên tộc, sáu phần mười dòng máu, tuy có vẻ hơi ít, nhưng nó áp chế ba người kia gắt gao.
“Ta chính là Hắc Tinh, Tộc Trưởng của bộ tộc này.” Tiểu Hắc bình tĩnh nói, ánh mắt mạnh mẽ nhìn ba người khiến họ cụp đầu xuống vì sợ hãi.
Còn mấy Hắc Viên ở xung quanh đã vội vàng chạy tới rồi khom người, cung kính chào hỏi Tộc Trưởng vĩ đại của họ.
Dường như, Tộc Trưởng uy vũ ngày nào đã thay đổi hoàn toàn, càng tôn quý và càng đáng sợ hơn trước gấp mấy chục lần. Dù bọn họ ngạc nhiên trong lòng, nhưng họ vẫn rất vui sướng vì Tiểu Hắc là Tộc Trưởng của họ.
“Ngươi có biết ngươi đang làm gì sao?” Hắc Cư hít sâu một hơi để lấy dũng khí, hắn lạnh giọng nói với Tiểu Hắc, hắn cho rằng uy áp đến từ dòng máu kia là ảo giác, không tồn tại thật sự, và hành động của Tiểu Hắc đang khiêu khích tôn nghiêm của dòng chính, đáng nhận lấy tội chết.
“Haha!”
Tiểu Hắc cười lạnh một tiếng, giọng cười đầy bá đạo, tuyệt nhiên không bị gò bó bởi bất cứ quy tắc nào, hoang dã nhưng uy mãnh, cuồng bạo nhưng có đầy lý trí, biểu hiện giống như một tộc nhân của Thánh Viên tộc.
“Tộc Trưởng thật cường đại, ngài ấy đã nhận được cơ duyên gì từ Giáo Đình sao?” Hắc Đinh nghĩ thầm trong lòng, áp lực nhàn nhạt trong không khí kia là thật, dòng máu của Tộc Trưởng thuần khiết hơn trước rồi.
Hắc Đinh cam đoan chuyện đó! Bởi vì cậu biết Tiểu Hắc có một phần mười dòng máu của Thánh Viên tộc, nên vị trí Tộc Trưởng của Tiểu Hắc được xây dựng nên từ sức mạnh, uy nghiêm và tương lai.
“Tộc Trưởng muốn hành động!” Hắc Đinh chắc chắn một việc thông qua các tin tức để lộ trong lời nói của Tiểu Hắc.
Trước mặt Thanh Vũ, Tiểu Hắc hơi khép mình và thu liễm khí thế, nhưng ở trước toàn thể Hắc Viên tộc, kể cả các bộ tộc khác, Tiểu Hắc sẽ bộc lộ ra uy nghiêm của Tộc Trưởng, tận tâm làm việc quản lý bộ tộc, nếu không, Tiểu Hắc đã không dẫn theo cả tộc Hắc Viên tấn công vào ngôi làng của Không Vũ quốc vì một số Hắc Viên bị đánh lén trọng thương.
“Ta đương nhiên biết mình đang làm gì.” Tiểu Hắc thản nhiên nói.
“Hừ! Đừng tưởng có một chút thực lực thì có thể làm càn! Hắc Ni đại nhân chắc chắn trừng phạt ngươi.” Hắc Cư ngẩng đầu lên, nói ra từng chữ mang theo cảm xúc tức giận.
“Ngày mai, ta sẽ đích thân tới gặp Hắc Ni, cho hắn biết, thời đại của hắn đã kết thúc! Hắc Viên tộc cần phải thay đổi, tiến tới sự huy hoàng, phồn thịnh!” Tiểu Hắc cười nhạt một tiếng nói với khuôn mặt tự tin, phảng phất như Tiểu Hắc nhìn thấy cảnh tượng ở tương lai, toàn bộ Hắc Viên tộc trở thành Thánh Viên tộc, uy vọng nhiếp ba ngàn giới!
“Haha, ngươi bị ngu sao?” Hắc Cư cười to, tiếng cười khinh thường, ánh mắt nhìn Tiểu Hắc y hệt nhìn tên đần độn đầu óc choáng váng, huy hoang? Phồn thịnh? Theo Hắc Cư, Hắc Viên tộc đang huy hoàng rồi, lãnh thổ kéo dài mấy ngàn km, tộc nhân hơn một trăm ngàn, vô số chủng tộc sống ở dưới lực lượng của Hắc Viên tộc.
“Đem bọn chúng vào, giam lại.”
“Ngày mai, chúng ta phải cải biến toàn bộ Hắc Viên tộc.” Tiểu Hắc phất tay lên ra lệnh.
“Vâng, thưa Tộc Trưởng.” Hắc Đỉnh cúi đầu đáp lại, từng Hắc Viên ở gần hưng phấn kéo ba người Hắc Cư vào nhà giam bằng gỗ, tay chân bị trói chặt bởi các sợi xích thô to.
Tiểu Hắc đi vào sâu trong bộ tộc, lập ra các kế hoạch vào ngày mai, chuẩn bị cho một lần đổi mới, Hắc Viên Sâm Lâm, không thể sống với đám mây mù u mê, tăm tối nữa, bọn họ cần vươn tay ra thế giới, để cho tất cả mọi chủng tộc nhìn thấy ánh sáng vinh quang của họ.
…
“Viên Kim Tinh Thạch thứ ba.” Thanh Vũ nhìn đống tro bụi trên tay, hắn cười khổ một tiếng, một viên ba trăm ngàn điểm tín ngưỡng, ba viên chín trăm ngàn, số tài nguyên đó rất lớn, tu sĩ Nhị Dương kỳ đừng mơ tưởng lấy ra được.
“Tu luyện Nhị Dương Thánh Thuật, ngoài bị đau khổ ra, còn phải tiêu hao nhiều điểm tín ngưỡng.”
“Người bình thường tất nhiên phải bỏ qua một bên, tu luyện quá tốn kém, họ không chi trả nổi.” Thanh Vũ nhẹ giọng đánh giá.
“Nhưng mà, trời không tuyệt đường người, đống linh thạch hạ phẩm hệ kim là một lựa chọn tốt nếu có đủ thời gian để hấp thụ.” Thanh Vũ bình tĩnh phân tích tiếp.
Kim Tinh Thạch chứa linh khí hệ kim tinh thuần, trực tiếp chuyển hóa thành các ấn ký, thời gian hấp thụ ngắn, chỉ vài chục phút cho đến vài tiếng tùy theo thiên phú của mỗi người.
Còn linh thạch hạ phẩm, trung phẩm, … hệ kim có giá trị thấp hơn nhiều, chứa ít linh khí hệ kim, còn không thuần khiết, tu sĩ muốn hấp thụ thì dĩ nhiên luyện hóa linh khí một vài lần, tạo thành ấn ký hệ kim, tiêu hao thời gian rất dài, nhưng tổng giá trị tài nguyên thấp hơn so với cách hấp thụ Kim Tinh Thạch.
“Một viên Kim Tinh Thạch nữa là xong rồi.” Thanh Vũ mua thêm một viên, nhắm mắt hấp thụ linh khí. Bốn viên tương đương với một triệu hai điểm, còn nếu chọn cách thứ hai, chỉ cần bỏ ra khoảng ba trăm ngàn điểm là đủ rồi, thời gian dài hơn mấy chục lần.
Thanh Vũ là người bận rộn, nhiều việc còn dang dở, vì thế Thanh Vũ chọn Kim Tinh Thạch.
“Nhất Dương là Quang, Nhị Dương là Kim, Tam Dương là Mộc, Tứ Dương là Thủy, Ngũ Dương là Hỏa, Lục Dương là Thổ.” Thanh Vũ cảm nhận từng tin tức trên Quang Minh Thánh Điển, Quang Minh Thánh Kỵ Sĩ, đừng nhìn hai công pháp có hệ thống tu luyện khác nhau, nhưng chúng lại bổ trợ thiếu sót cho nhau đến mức thần kỳ.
Quang Minh Thánh Điển chủ yếu là linh lực, các pháp thuật.
Quang Minh Thánh Kỵ Sĩ là thân thể, rèn luyện chính mình thành vũ khí mạnh nhất
Nắm trong tay hai loại sức mạnh kia, cùng cấp tất nhiên vô địch! Trừ khi gặp các loại tồn tại biến thái sở hữu thể chất, thiên phú kinh người thì mới thua trận thôi.
Theo thời gian, Thanh Vũ ngưng tụ các ấn ký bao phủ toàn bộ viên Mặt Trời thứ hai, các ký hiệu liên kết với nhau bằng thứ sức mạnh kỳ lạ, ẩn chứa nhiều thông tin tối nghĩa, cổ xưa, phảng phất như thời điểm mà đất trời vừa sinh ra, chúng tạo nên tất cả mọi vật.
“Pháp tắc?” Thanh Vũ lẩm bẩm một tiếng, các ký hiệu kết nối với nhau hợp thành một ký hiệu khác, có đẳng cấp cao hơn, Thanh Vũ cảm thấy nó giống như Quang pháp tắc vậy.
“Kim pháp tắc!” Thanh Vũ chắc chắn nói sau khi hấp thụ xong Kim Tinh Thạch.
Vào lúc ký hiệu cuối cùng xuất hiện, nó tràn ra các mối liên kết hòa vào cùng với tất cả ký hiệu trước, viên Mặt Trời thứ hai tỏa ra ánh sáng chiếu rọi toàn thân thể Thanh Vũ, lực lượng hệ kim tràn ngập nhưng nó lại rất ôn hòa.
“Chuyện này!” Thanh Vũ hít sâu một hơi.
“Linh lực của mình có thêm một thuộc tính!”
“Sắc bén, cứng cỏi của Kim!”
“Mức độ linh lực lại tăng lên, Nhị Dương Thánh Thuật quá thần kỳ, số linh lực mình có thể sử dụng ngang với cả cường giả Tứ Dương sơ kỳ!” Kiểm tra tới chỗ này, Thanh Vũ rung động nói, nét mặt vui mừng.
“Bây giờ thì mình không cần đến Thánh Dực để chiến một trận với cường giả Tứ Dương kỳ rồi.”
“Thuộc tính sắc bén, cứng cỏi, thêm sự hỗ trợ ôn hòa, vô cùng vô tận của quang minh linh lực, mình có thực lực chiến ngang tay với Tứ Dương sơ kỳ.” Thanh Vũ nhẹ giọng nói ra.
“Đây là sự tăng phúc mà hai quyển sách nhắc tới sao? Tăng phúc cho linh lực và cả thân thể, sức chiến đấu cũng tăng lên theo cấp số nhân, với cơ thể như hiện tại thì mình dễ dàng liên kết hai vòng tròn pháp thuật với nhau, không sợ phản phệ nữa.” Thanh Vũ trầm ngâm trong vài giây, hắn tiếp tục tìm tòi về thực lực của bản thân.
“Cái này là gì?” Thanh Vũ ngó tới viên Mặt Trời thứ hai, màu của nó chuyển đổi thành màu vàng kim, lóe lên ánh sáng của kim loại, tạo cho Thanh Vũ một cảm giác kiên cố không gì sánh được.
Theo ánh mắt của Thanh Vũ, các ký hiệu bỗng nhiên xoay tròn, tạo ra lực lượng thần bí nào đó, tiếp theo, tất cả chúng cùng nhau sáng lên, và rồi thần thức của Thanh Vũ bị hút vào trong ký hiệu Kim pháp tắc.
Thanh Vũ mất đi tất cả năng lực, cả thính giác, thị giác, cảm giác về môi trường, tuy nhiên, nó đến nhanh, đi cũng nhanh, vài hơi thở sau đó, Thanh Vũ có lại cả khả năng cảm nhận như cũ.
“Đây là đâu? Một loại truyền thừa giống như của Thánh Viên tộc à?” Thanh Vũ nhìn qua nhìn lại, hắn thấy mình đứng trên một ngọn núi màu đen tuyền, đất đá cũng màu đen nốt, không có một ngọn cỏ chứ nói gì đến các loại cây khác.
Cả ngọn núi đính chặt trên mặt đất, tỏa ra từng tia hơi thở âm u, ma quỷ, Thanh Vũ còn nghe thấy tiếng kêu rên âm ỉ vang lên bên tai, không thể nào ngăn chặn được, cho dù Thanh Vũ che lại cả thần thức lẫn hai tai.
“Đây là Bài Ca Của Oán Linh!” Thanh Vũ đinh ninh, Bài Ca Của Oán Linh là một hiện tượng thường thấy trên các chiến trường lớn, tu sĩ có linh hồn mạnh, khi chết thì linh hồn không tiêu tan hết, linh hồn không gốc rễ tự hòa mình vào không gian, lâu ngày tạo nên các âm thanh ma mị, gây ảnh hưởng đến linh hồn.
Nơi có hiện tượng này, đều thuộc về những vùng cấm địa, chẳng tu sĩ nào bén mảng tới làm gì. Thanh Vũ không ngờ hắn lại ở ngay trung tâm Bài Ca Của Oán Linh, ngọn núi tạo nên từ hàng trăm ngàn bộ xương cốt đã hóa thạch, âm thanh Oán Linh cảm hóa cả xương cốt, tạo thành các môi trường khắc nghiệt tồn tại song song với Oán Linh.
“Mình không bị ảnh hưởng bởi âm thanh.” Thanh Vũ thở dài một hơi nói, các âm thanh vang liên hồi, nhưng lại chẳng làm Thanh Vũ cảm thấy khó chịu gì cả, một loại ảo giác mà thôi.
“Thế gian có Niệm, người xưng Vĩnh Hằng!”
“Thế gian có Ma, người xưng Đọa Lạc!”
“Thế gian có Thần, người xưng Thánh Khiết!”
“Thế gian có Thiện, ta xưng Diệu Thế!”
“Nhất Dương Trảm Ma, lòng không tạp niệm, thuần khiết như cỏ cây, hồn nhiên như trẻ nhỏ, dũng cảm như Anh Hùng, bước tới chẳng ngại ngùng, một trảm diệu thế gian!”
Theo sau âm thanh vang vọng khắp mọi nơi, Thanh Vũ ngẩng đầu nhìn về phía xa, ở đó có một đám mây mù, nhưng chúng nhanh chóng tan rã, một người đạp không bước tới, ánh mắt hữu thần, giống như một viên Thái Dương soi sáng vạn vật!
Tay người kia cầm một thanh kiếm dài tỏa sáng, có mười viên ngọc khảm trên thân kiếm, mỗi một viên ngọc đều tản mát ra sức mạnh khổng lồ, một kiếm chém xuống, tia sáng chói lóa, toàn bộ không gian đều tràn ngập sắc vàng!
Thế giới u ám đầy tiếng than khóc đột nhiên yên tĩnh lại, ánh sáng bao phủ xuống, xua tan mọi vật, từng ngọn núi khổng lồ hóa thành bụi trần bay đi, Bài Ca Của Oán Linh cũng ngừng lại, giống như bọn chúng mở rộng vòng tay ra chào đón thứ ánh sáng thuần khiết ấy!