Quang Minh Giáo Đình Tại Tu Chân Thế Giới (Quang Minh Thánh Thổ)

Chương 807: Chương 807: Ma Quỷ Phệ Sinh, quái vật trong bóng tối?




Ầm! Ầm!

Hàng loạt âm thanh nổ tung vọng ra từ phía ngọn núi sâu trong rừng rậm, linh lực bạo động, từng luồng sóng xung kích thổi dạt sang bốn phương tám hướng khiến cây cối đổ ngã, động vật hoảng hốt bỏ chạy.

Trận chiến đó thuộc về tu sĩ Nguyên Anh Chân Quân.

Kiến Thư Tôn Giả nghe tin dữ, không thể khống chế cảm xúc, trực tiếp tấn công đánh giết Kỷ Dục Hoành cùng năm tu sĩ, nhưng dù sao Kiến Thư Tôn Giả đã tuổi già sức yếu, cảnh giới Nguyên Anh đỉnh phong nhưng lực chiến lại không bằng, một mình ông không thể tiêu diệt hết cho được.

“Trấn!” Kiến Thư Tôn Giả lạnh lùng quát lớn, một chữ “Trấn” màu vàng nhạt mang theo sức nặng to lớn đè thẳng xuống một tu sĩ Nguyên Anh khiến tu sĩ đó đập mạnh vào mặt đất, xương cốt toàn thân nứt vỡ, máu tươi chảy dài, khó khăn lắm mới đứng vững rồi bay lên chạy tiếp.

“Đây là sức mạnh của người sáng tạo ra pháp thuật Cửu Tự Chân Ngôn sao?” Tu sĩ mặc áo bào trắng hoảng sợ, vẻ mặt trắng xám, vội vàng thúc giục phi kiếm đưa hắn bỏ chạy ra xa, không dám ngừng lại.

Cửu Tự Chân Ngôn là pháp thuật cấp cao nhất trong thư viện của Kỷ Hằng Vương Triều, do chính Phan Kiến Thư sáng tạo, học sinh của thư viện đều phải học tập pháp thuật chiến đấu đó.

Tán tu Trần Đình Hải gặp gỡ Thanh Vũ ở trong Diệt Kiến Hội đang tu luyện Băng Linh Chân Ngôn, đó là một phần tàn quyển của Cửu Tự Chân Ngôn mà thôi nhưng cũng đủ để tu sĩ Kết Đan kỳ như Trần Đình Hải trở nên mạnh mẽ hơn người.

Khốn, Phong, Băng, Trấn, Thiêu, Phá, Diệt, Định, Sát!

Sự mạnh mẽ của Cửu Tự Chân Ngôn nằm ở tu sĩ dùng nó có thể dùng bao nhiêu chữ trong cùng một lúc, giống như tu sĩ mặc áo bào trắng khi chiến đấu với Trương Hằng chỉ dùng được bốn chữ cùng một lúc, không thể bằng Kiến Thư Tôn Giả.

“Khốn! Phong! Băng! Trấn! Thiêu! Phá! Diệt! Định!”

“Sát!”

Kiến Thư Tôn Giả dùng một pháp thuật một cách lạnh lùng, chín chữ cùng hiện giữa không trung làm cho áp lực của Kỷ Dục Hoành tăng mạnh, hắn chỉ đành dùng trường kiếm chống đỡ trong khi bỏ chạy, không hiểu tại sao Kiến Thư Tôn Giả luôn chọn hắn làm mục tiêu hàng đầu.

Chữ “Sát” vừa ra thì sát khí bao phủ bầu trời, sáu người Kỷ Dục Hoành đổ mồ hôi hột, một cảm giác nguy hiểm mãnh liệt ập đến, chữ “Sát” kia chính là đỉnh điểm, bao hàm toàn bộ sức mạnh và sự phẫn nộ của Kiến Thư Tôn Giả!

Ầm!!

Sáu người bị tấn công, mỗi một người chịu từng chữ khác nhau, nhất là Kỷ Dục Hoành phải chống lại tận ba chữ cùng một lúc khiến hắn không thể chạy được, đành phải quay người phản kháng, nhưng hắn chỉ là tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ, làm sao chịu nổi đòn tấn công toàn lực của Kiến Thư Tôn Giả? Thế là sáu người đâm đầu xuống mặt đất làm gãy mấy chục cây cổ thụ, tạo ra một vết hãm sâu dài mấy chục mét, quần áo trên người nát nhừ, máu chảy ồ ạt.

Văn Phác Chân kinh ngạc nói: “Kiến Thư Tôn Giả, danh hiệu này không phải ai cũng xứng lấy, cần có thực lực tương xứng với hai chữ Tôn Giả!”

“Làm phiền hai người giúp đỡ Kiến Thư Tôn Giả!” Trương Hằng trịnh trọng nói với Trần Anh Đông và Trần Anh Tây.

“Được!” Anh Tây và Anh Đông kiệm lời, vừa đáp lại thì biến thành hai vệt bóng đen phóng tới tấn công sáu người Kỷ Dục Hoành khiến sáu người dần rơi vào tuyệt vọng.

Một Kiến Thư Tôn Giả cũng đủ để bọn họ đau khổ, mà giờ lại có thêm hai tu sĩ nửa bước Hóa Thần, trên tay là vũ khí cấp bốn tuyệt phẩm giúp hai người phát uy ra sức mạnh cao nhất trong cảnh giới của họ.

Tốc độ di chuyển của Anh Tây và Anh Đông nhanh chóng, có thêm hiệu quả của Đôi Giày Bóng Đêm là tăng tốc thêm ba mươi phần trăm, thêm vào pháp thuật của quyển sách pháp thuật hệ bóng tối, phân thân, biến thành bóng đen ẩn nấp, tạo ra sương mù, hiệu đánh đánh lạc hướng đối thủ. Chẳng mấy chốc sau, thương tích của sáu người Kỷ Dục Hoành càng nghiêm trọng, hơi thở dồn dập, vẻ mặt trắng xám vì hết hi vọng.

Nếu không phải Trần Anh Tây và Trần Anh Đông muốn để Kiến Thư Tôn Giả tự tay giết chết kẻ thù thì họ đã ra đòn sát thủ, kết liễu sáu người Kỷ Dục Hoành rồi.

“Viện Trưởng, ngài thực sự không nể tình sao? Dục Hoành dù sao cũng là học sinh của ngài trong hơn một trăm năm…!” Kỳ Dục Hoành cắn răng đến miệng chảy máu.

“Viện Trưởng, cầu xin ngài tha tôi một mạng, tôi cũng từng là học sinh của ngài…” Người thanh niên mặc áo bào trắng nói với vẻ mặt cầu khẩn.

Bốn người còn lại cũng có thêm một chút hi vọng sống, nhưng hi vọng đó liền bị dập tắt bởi câu trả lời lạnh lùng vô cảm xúc của Kiến Thư Tôn Giả:

“Một ngày vi sư, cả đời vi phụ, cho nên ta chính là sư phụ của các ngươi!”

“Hôm nay, các ngươi làm sai, tội lỗi không thể nào tha thứ, thân là sư, cũng là phụ, ta đành phải đại nghĩa diệt thân! Lên đường đi thôi!”

Kiến Thư Tôn Giả vừa nói vừa kết ấn, Cửu Tự Chân Ngôn hiển hóa ra giữa không trung, cuồng phong thổi mạnh, ngay cả núi cao cũng phải lung lay vì dao động linh áp quá lớn.

“Yên tâm, những học sinh làm sai còn lại, ta sẽ thanh toán từng người một!” Kiến Thư Tôn Giả bình tĩnh nói tiếp trong khi vung tay xuống.

Cửu Tự Chân Ngôn tỏa sáng mãnh liệt, mang theo năng lượng hủy diệt, chúng đổ ầm ầm xuống như lưu tinh lóa mắt để nghiền nát sáu người Kỷ Dục Hoành.

Kiến Thư Tôn Giả, cột chống trời của Kỷ Hằng Vương Triều, xuyên suốt gần tám trăm năm, luôn là người được người ca tụng, nhưng đối với kẻ địch, Kiến Thư Tôn Giả chính là ma thần, giết sạch một cách lãnh khốc, đừng để bề ngoài là một ông lão câu cá đánh lừa!

“Nếu ngươi không nể tình cũ, vậy thì ta đành phải giết ra một con đường sống!” Kỷ Dục Hoành rít gào với nét mặt dữ tợn điên cuồng.

“Các ngươi hãy trở thành con đường sống của ta!”

Kỷ Dục Hoành đột ngột chú ý vào năm người đi cùng khiến năm người rùng mình, cảm thấy không ổn. Đúng như bọn họ nghĩ, Kỷ Dục Hoành mở to miệng về phía năm người rồi dùng sức hút mạnh, năm người liền đông cứng, cả người đau nhức dữ dội, tay chân duỗi thẳng, thân thể héo tàn như cây cối mục nát, năm vệt sáng màu xanh lục bắn lên từ miệng của năm người rồi chui vào miệng của Kỷ Dục Hoành!

Cùng lúc đó, Cửu Tự Chân Ngôn đánh tới, Kỷ Dục Hoành trừng mắt, một bàn tay duỗi thẳng tạo ra màn sáng linh lực bảo vệ bản thân.

Ầm! Ầm!

Một tiếng động vang rầm trời vọng ra, Cửu Tự Chân Ngôn nổ tung tạo thành sức công phá cuồng bạo, thế nhưng Kỷ Dục Hoành vẫn còn sống, hắn chỉ bị đẩy lùi mấy trăm mét mà thôi.

“Bí pháp của vương thất, Ma Quỷ Phệ Sinh!” Kiến Thư Tôn Giả trầm giọng nói với nét mặt ngưng trọng.

“Ma Quỷ Phệ Sinh?” Văn Phác Chân, Trương Hằng, Anh Tây, Anh Đông ngây người, không nghĩ đến Kỷ Dục Hoành lại ẩn dấu một con bài tẩy ghê gớm, thậm chí giúp Kỷ Dục Hoành đạt đến Nguyên Anh đỉnh phong, đang trùng kích nửa bước Hóa Thần.

Ầm!!

Lúc này, khí thế Kỷ Dục Hoành cất cao, đạt đến nửa bước Hóa Thần kỳ, hắn nhịn không được nên cười lớn tiếng, tiếng cười biến thành các làn sóng linh lực khiến cho thực vật trong vòng mấy trăm mét biến thành bụi phấn.

“Haha! Các ngươi không ngờ chứ gì?”

“Hôm nay các ngươi đều phải chết!”

Đôi mắt Kỷ Dục Hoành chuyển sang màu đỏ ngầu, cả gương mặt biến dạng, giống như ác quỷ, miệng có răng nanh dài, một cái đuôi mọc ra ở phía sau, còn có cả một đôi cánh dơi màu đen nữa. Đây là tác dụng phụ của Ma Quỷ Phệ Sinh, bí pháp mạnh mẽ nhất của vương thất Kỷ Hằng Vương Triều.

Bọn họ truyền bá quyển sách tu luyện tên là Kỷ Hằng Đại Điển, sau khi tu luyện, tuổi thọ tu sĩ tăng cao, da dẻ trắng ngần, trở nên đẹp đẽ hơn người bình thường, thực chất Kỷ Hằng Đại Điển là một chất dẫn giúp Quốc Vương dùng bí pháp Ma Quỷ Phệ Sinh bất cứ lúc nào nếu như hắn cần dùng.

Người bên ngoài chẳng biết bí mật đó, nhưng Kiến Thư Tôn Giả là ngoại lệ, ông vừa biết liền không tu luyện Kỷ Hằng Đại Điển nên tuổi thọ cứ rút ngắn dần.

Lần này, Kỷ Dục Hoành chuẩn bị tốt, hắn mang theo năm tu sĩ tu luyện Kỷ Hằng Đại Điển giúp hắn dùng bí pháp tăng thực lực để đối phó với nguy hiểm.

Anh Tây, Anh Đông, Phác Chân, Trương Hằng nghiêm túc hơn hẳn khi nhận ra sự nguy hiểm của Kỷ Dục Hoành.

Còn Kiến Thư Tôn Giả vẫn bình tĩnh, sau khi nổi giận, ông lấy lại được sự tỉnh táo, đó là năng lực của một Viện Trưởng tài giỏi, ông nhàn nhạt nói ra:

“Ngươi đòi giết chết ai?”

“Haha! Chính là các ngươi ép ta vào con đường này, hôm nay ta muốn ăn tươi nuốt sống các ngươi! Thế nào, ta thật sự muốn hưởng thụ hương vị máu thịt của ngài đó, Viện Trưởng!” Kỷ Dục Hoành nói một cách hung tàn, hắn còn liếm môi như đang thèm khát vậy.

“Ma Quỷ Phệ Sinh, sau khi dùng nó nuốt chửng sinh khí của năm tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ, năng lượng trong người của ngươi bất ổn định, không thể ham chiến, phải tìm nơi yên tĩnh bế quan luyện hóa năng lượng, nếu không ngươi triệt để biến thành yêu ma loạn trí, ta nói không sai chứ?” Kiến Thư Tôn Giả nhàn nhạt nói ra.

“Tại sao ngươi lại biết bí mật đó? Đúng rồi, thì ra là thế, cái chết Thập Tam Đệ có liên quan đến ngươi., Thập Tam Đệ vì đột phá Nguyên Anh kỳ nên thôn phệ trăm ngàn người, sau khi ngươi biết được liền ra tay trấn áp, áp giải vào lao ngục, Quốc Vương không nỡ xử trảm Thập Tam Đệ nên đày đi thủ vững biên ải, trên đường xảy ra biến cố rồi mất tích, hồn bài vỡ vụn…”

Kỳ Dục Hoành nghĩ ngợi, cả người hắn lạnh toát như rơi vào hầm băng vạn năm, không ngờ Thập Tam Đệ chết đi lại liên quan đến Kiến Thư Tôn Giả, không những thế, Kiến Thư Tôn Giả còn nghiên cứu Ma Quỷ Phệ Sinh thông qua Thập Tam Vương Gia, từ đó biết điểm yếu của bí pháp.

Kiến Thư Tôn Giả hờ hững nói: “Giết hại trăm ngàn người lại muốn sống tiêu dao?”

“Còn nghiên cứu bí thuật? Một chút hứng thú nhỏ mà thôi!”

“Tán gẫu đã xong, mời hai vị đạo hữu cùng bần đạo tru diệt yêu ma này!”

Kiến Thư Tôn Giả đưa mắt nhìn Anh Tây và Anh Đông, vẻ mặt nghiêm nghị.

“Không cần cận chiến, chỉ cần vây đánh khiến năng lượng trong người hắn bất ổn, từ đó khiến năng lượng nổ tung là được!”

“Tru diệt yêu ma hại người là nghĩa vụ của Quang Minh Giáo Đình!” Anh Tây và Anh Đông đồng thanh nói.

“Nói hay lắm! Hai vị đạo hữu, hôm nay chúng ta lấy máu yêu ma kết thành đạo duyên!” Kiến Thư Tôn Giả cao giọng nói ra. Kết đạo duyên là một thề ước gắn kết như anh em ruột thịt của những người tu sĩ, thề chết giúp đỡ nhau, mãi mãi không phản bội.

“Khốn kiếp!” Kỷ Dục Hoành biến sắc khi nhìn thấy ba người Kiến Thư Tôn Giả áp sát, hắn lập tức bay lên bầu trời cao, phóng thẳng về phía xa như một tia chớp đen, đôi cánh đập liên hồi, không khí nổ vang ầm ầm.

Ở bên kia, tốc độ truy đuổi của Kiến Thư, Anh Tây, Anh Đông còn nhanh hơn Kỷ Dục Hoành, chẳng tốn nhiều thời gian, bọn họ áp sát rồi tiến hành vây đánh, không chém giết sinh tử, mà chỉ khiến cho Kỷ Dục Hoành rối loạn, chống đỡ chật vật.

“Thập Tự Chân Ngôn, Nhiên!” Kiến Thư Tôn Giả quyết tâm ra đòn sát thủ. Mọi chuyện ngày hôm nay đẩy tiềm năng của ông lên cao, sáng tạo ra Thập Tự Chân Ngôn, một chữ “Nhiên”, vừa là thiên nhiên tươi mát, vừa là nhiên liệu hừng hực, thiêu đốt tinh khí thần, ép bản thân đạt đến độ cao chưa từng có.

Ầm!

Cuối cùng, Kỷ Dục Hoành chịu đựng không nổi nữa, năng lượng ở trong cơ thể nổ tung, vụ nổ khủng khiếp trực tiếp xóa sổ toàn bộ sinh vật trong vòng một km, giữa trung tâm vụ nổ còn có lôi điện tung hoành, trông rất dọa người.

Nhờ ba người Kiến Thư Tôn Giả áp chế bớt lại, nếu không vụ nổ còn lan rộng hơn nữa.

“Không sao chứ?” Văn Phác Chân vội vàng hỏi thăm khi thấy ba người trở về.

Kiến Thư Tôn Giả với tinh thần sảng khoái đang định lắc đầu thì cảm giác khó chịu ập đến khiến ông rơi vào hôn mê.

“Tôn Giả?” Phác Chân giật mình, nhanh chân đến kiểm tra.

“Tuổi thọ lại rút ngắn, cần bổ sung sinh khí và nghỉ ngơi ít nhất mấy năm.”

“Phác Chân, ông hãy đưa Kiến Thư Tôn Giả về Thánh Điện để tịnh dưỡng.” Trương Hằng đề nghị.

“Ý kiến hay!” Đôi mắt Văn Phác Chân sáng lên.

“Anh Tây, làm phiền anh bảo vệ hai người họ.” Trương Hằng nhẹ giọng nói.

Trần Anh Tây thản nhiên nói: “Bọn họ sẽ không mất một sợi lông!”

“Trương Hằng, cậu định tiếp tục làm việc sao?” Văn Phác Chân đưa cho Kiến Thư Tôn Giả ăn một viên đan dược gia tăng tuổi thọ rồi hỏi.

Trương Hằng mỉm cười: “Tôi đã quen với cuộc sống đó đây rồi, hẹn một ngày nào đó gặp lại!”

“Huống chi tôi còn có nhiều đồng đội bên cạnh giúp đỡ, cuộc sống hiện giờ chính là mơ ước của tôi, khám phá thế giới, ngắm cảnh thiên nhiên, làm việc mình muốn làm!”

“Mỗi người đều có chí hướng khác nhau, tạm biệt!” Văn Phác Chân nhẹ nhàng nói ra.

“Tạm biệt!” Trương Hằng phất phất tay rồi phóng người lên cao, biến mất bên trong rừng sâu, Anh Đông nhanh chóng theo sau, để lại Anh Tây hộ tống Văn Phác Chân, sẵn tiện mang theo số tài nguyên mà Trương Hằng mua bán được về giao nộp cho Giáo Đình.

Một nhóm người trẻ tuổi nhanh nhẹn chạy đến, Chu Tĩnh Nhi lo lắng hỏi: “Sư phụ? Ngài không sao chứ?”

Đi cùng Chu Tĩnh Nhi là Trịnh Quốc Tấn, Lê Nhật Thy, cùng với một số thiếu niên thiếu nữ trong Giáo Đình, họ đến từ nhiều bộ phận khác nhau, muốn theo sau Văn Phác Chân, Chu Tĩnh Nhi tham quan thế giới của tu sĩ, còn có Trần Nghiên Trúc, đứa trẻ linh động nhu thuận đang ôm lấy một con mèo trắng, nó còn ngáp ngủ một cái rồi liếc mắt nhìn Trần Anh Tây sau đó lại ngủ tiếp trong lòng của Nghiên Trúc.

Điều đặc biệt là dù cho Chu Tĩnh Nhi, người sở hữu Chân Tiên Thánh Thể cũng không phát giác thực lực của Đa Bảo Tặc Miêu, chỉ coi nó là một con mèo bình thường.

“Nửa bước Ngũ Dương kỳ? Một móng của bổn Miêu là đủ!” Đa Bảo Tặc Miêu nghĩ trong lòng.

“Bây giờ bổn Miêu không còn như xưa, nên nâng cấp cho Tặc Miêu Tứ Biến…”

“Đệ nhất biến nên gọi là Vuốt Thần Phá Không, một chiêu đoạt bảo từ xa ngàn dặm, không lưu bóng mèo!”

“Đệ nhị biến là Đuôi Thần Đoạn Không, một chiêu phá vỡ không gian, chạy trốn không lưu tình!”

“Đệ tam biến Thần Miêu Chân Thân, cái chiêu thức này rất bá đạo, dùng một lần liền giống như con cá chết!”

“Đệ tứ biến… biến mất! Đúng như vậy, đánh không lại thì phải chạy!”

“Mình có nên đổi đệ tứ biến thành đệ tam biến không? Chạy không được thì liều mạng?”

“Không không... mình nên làm thế nào đây, mạng nhỏ quan trọng nhất, quyết không thể mất!!”

Tặc Miêu lâm vào suy tư, vẻ mặt khó khăn lại xoắn xuýt, khi thì nghiêm túc lạnh lùng như đang làm chuyện lớn. Trong khi đó, mọi người nghỉ ngơi một lát rồi lên đường, trở về tổng bộ Giáo Đình.

Ở một nơi khác, Kỷ Hằng Vương Triều, ngay vào lúc Kỷ Dục Hoành nổ tung thành phấn vụn, một đôi mắt lạnh lùng mở ra, giữa không gian đen tối, từng luồng khí thể màu xanh lục nhẹ nhàng chảy xuống, bị một con quái vật khổng lồ hấp thụ, quái vật khổng lồ nở nụ cười ghê rợn:

“Rốt cuộc đã thành công… dùng sinh khí hóa sinh lôi! Ngày ta thoát khốn đã không xa!”

“Cực Tử Hóa Sinh Kinh, ha ha ha, thế giới này cũng chỉ là một quả trái cây mà thôi…”

“Ta không sai! Kẻ sai chính là thế giới này, các ngươi tồn tại là sai lầm của các ngươi!”

“Chết hết đi! Giết giết!”

Dường như thần trí của quái vật rất thất thường, nó lẩm bẩm một hồi liền gào thét, đôi mắt đỏ ngầu như dã thú.

Phía xa ngoài kia, một vệt sáng màu lam lấp lánh xuyên qua mây mù, bay thẳng đến tổng bộ Hoàng Cương Đao Tông. Thanh Vũ dẫn theo nhóm Thiên Hải, Thanh Thu đi gặp gỡ thế lực hai sao!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.