“Giáo Hoàng, tại sao ngài lại hạ giá trao đổi linh thạch trung phẩm vậy? Tôi nghĩ rằng giá trị của linh thạch trung phẩm bằng với mười bốn ngàn linh thạch hạ phẩm mới đúng.”
“Còn giá trị do ngài đưa ra bằng với chính giá trị mà chúng ta đổi từ Cửa Hàng, vậy là chúng ta không lãi một chút linh thạch hạ phẩm nào từ việc trao đổi đó.” Mặc Hàn nhíu mày nói.
Ông trở về Thánh Điện và bắt tay vào việc điều hành tiệm tạp hóa do chính ông làm chủ, nên biết việc Thanh Vũ giảm giá trị của linh thạch trung phẩm xuống và còn hạn chế số lượng đổi trong một ngày.
Dù Thanh Vũ là Giáo Hoàng, người cho ông nhiều ân huệ, Mặc Hàn vẫn can đảm lên tiếng bác bỏ việc làm gây hại cho Giáo Đình của Thanh Vũ.
“Chuyện về linh thạch trung phẩm làm ông gấp rút là vậy à?” Thanh Vũ đứng yên và lắng nghe, sau đó hắn lắc đầu cười, không có tức giận vì lời nói khó chịu của Mặc Hàn, ông ta lo lắng cho Giáo Đình nên không kiềm chế được cảm xúc.
“Đúng vậy.” Mặc Hàn gật đầu trả lời.
“Theo ta được biết, không có một viên linh thạch trung phẩm nào được đổi đi kể từ khi tiệm hoạt động, nghĩa là nó không đem lại một chút lợi ích gì cho Giáo Đình.” Thanh Vũ nhàn nhạt nói.
Mặc Hàn nghiêm túc lắng nghe, cẩn thận suy nghĩ về lời nói của Thanh Vũ.
“Cho nên ta thay đổi cách thức trao đổi một chút, không lấy lời từ việc trao đổi và hạn chế số linh thạch trung phẩm, đó giống như một miếng mồi ngon hấp dẫn người khác.”
“Rồi mai đây, nhờ vào giá trị thấp kia, nhiều người sẽ đổ xô tới đổi linh thạch trung phẩm, tuy nhiên, số lượng bị hạn chế và danh tiếng của chúng ta càng vang xa.”
“Khi đó, ta sẽ cho nới lỏng số lượng giới hạn lên thành mười, hai mươi, năm mươi, làm cho tiệm tạp hóa dần quan trọng với bọn họ, và tăng giá trị, cho phép trao đổi không giới hạn.”
“Đó là một cạm bẫy dẫn dụ bầy sói đói.” Thanh Vũ mỉm cười.
Theo cách của Mặc Hàn, một viên linh thạch bằng với mười bốn ngàn linh thạch trung phẩm, nhỏ hơn một ngàn so với giá trung bình tại Tu Chân Giới, nhưng đường xá thì xa xôi, chỉ thế lực hai sao trở lên mới đủ khả năng sử dụng linh thạch trung phẩm.
Mà Đà La Môn, Yêu Nguyệt Tông hay Kỷ Hằng Quốc đều ở rất xa so với Không Vũ quốc, nhưng tiếng tăm về tiệm tạp hóa thì không xa như vậy, liệu một người thương nhân có vượt qua muôn trùng ngọn núi và sông ngòi, đi qua nhiều địa bàn của yêu tộc, hung thú, hay tán tu chỉ để đổi lấy linh thạch trung phẩm của Giáo Đình?
Rõ ràng, một ngàn linh thạch hạ phẩm chênh lệch không đủ sức hấp dẫn bọn họ.
Vì vậy, Thanh Vũ đã giảm giá trị của linh thạch trung phẩm xuống còn mười ngàn, chênh lệch năm ngàn so với giá gốc nhưng lại giới hạn.
Một ngày nào đó, khi Thanh Vũ có nhiều điểm cống hiến thì mới tăng số lượng giới hạn lên, kiếm thêm linh thạch từ việc trao đổi kia.
Giờ thì cứ để danh tiếng về linh thạch trung phẩm rẻ mạc vang xa đã, nhiều người hứng thú sẽ tìm đến tiệm tạp hóa, không đổi được thì linh thạch thì Thanh Vũ nghĩ rằng họ sẽ hứng thú với nhiều mặt hàng có trong tiệm.
Nói tóm lại, Thanh Vũ đặt ra một nền móng để tiệm tạp hóa hoạt động với hiệu suất cao hơn. Tiếng tăm về linh thạch trung phẩm cực kỳ rẻ là một thông tin đủ để nhiều người bàn tán, cho dù họ có nói tiệm ngu ngốc đi chăng nữa thì nó vẫn nóng bỏng, được nhiều người nhắc đi nhắc lại.
“Thì ra là vậy.” Mặc Hàn gật đầu.
“Tôi đã hiểu sai ý của ngài rồi, xin lỗi.” Mặc Hàn khom người và nói với vẻ mặt hối hận.
“Không sao, ông chỉ sợ Giáo Đình bị thiệt thòi thôi.” Thanh Vũ cười nhạt lắc đầu nói.
“Còn chuyện về căn cứ quân sự của Davine thì thế nào? Ông đã giải quyết xong chưa?” Thanh Vũ hỏi tiếp.
“Mọi chuyện đang dần trở nên tệ đi.” Mặc Hàn lắc đầu nói.
“Tôi và ba Quân Đoàn Trưởng đã thử tiếp xúc với Davine và kêu gọi Davine để mọi người trong căn cứ tồi tàn kia vào Thập Linh Hỏa thành, thoát khỏi vận mệnh bị lũ quái vật ăn thịt.”
“Tuy nhiên, Davine từ chối và bắt đầu chống trả rất quyết liệt, hắn sử dụng năng lực tiến hóa điều khiển vật bằng cách phân tách linh hồn, mà vật kia theo lời nói của bác sĩ Mira là nhiên liệu của tên lửa, có tên gọi là Hydrazine.”
“Một thùng Hydrazine nổ tung có thể làm tôi bị thương nên chúng tôi quyết định trì hoãn, không mạnh bạo tấn công vì sợ Davine nổi điên kích nổ, làm người vô tội chết thảm, nhưng giờ đây căn cứ quân sự kia không chịu nổi nữa trước các đợt tấn công của thú dữ.”
“Cho nên tôi muốn xin ý kiến của ngài.” Mặc Hàn thành thật kể lại.
“Hydrazine?” Thanh Vũ nhíu mày lẩm bẩm.”
“Loại nhiên liệu kia nổ tung thì rất nguy hiểm, ông và mọi người làm rất đúng, lo cho an nguy của người vô tội lên trước.” Thanh Vũ cười khen ngợi.
Với hành động cực đoan này của Davine, người mà tính kế cả Treis, giành quyền kiểm soát cả căn cứ quân sự, một người thông minh có dã tâm, Thanh Vũ không ngạc nhiên cho lắm.
Sau khi xây dựng Thập Linh Hỏa Thành, Thanh Vũ cho Trinh Sát Đoàn điều tra về Davine vì để hiểu rõ hơn và có cách đối phó với Davine ở tương lai không xa.
“Tôi chưa bao giờ quên sứ mệnh của Giáo Đình.” Mặc Hàn cười nói.
“Không thể để căn cứ kia bị lũ quái vật hủy diệt được, ông hãy cùng ta đi đến đó, ta sẽ nói chuyện với Davine.” Thanh Vũ bước đi tới căn nhà có Thế Giới Thông Đạo.
“Vâng.” Mặc Hàn gật đầu nói.
Hai người tiến vào Thế Giới Thông Đạo, xuất hiện ở Hành Tinh Gaia.
“Tham kiến Giáo Hoàng!” Amoty người thanh niên sở hữu đôi mắt có thể điều khiển con người cùng Nolan người đàn ông mũi ưng với năng lực tiến hóa biến thành Sư Thứu, hai người khom mình chào hỏi Thanh Vũ.
“Mới vài ngày không thấy, hai người đã mạnh hơn nhiều.” Thanh Vũ cười nói.
“Chúng tôi luôn cố gắng hết mình để góp sức cho Giáo Đình.” Amoty bình tĩnh nói ra.
“Giúp người là một niềm hạnh phúc của tôi.” Nolan cũng vỗ ngực nói.
Thỉnh thoảng, hai người họ nhận nhiệm vụ của Mặc Hàn, tiêu diệt quái vật đang hại người hay giúp đỡ Quân Đoàn Gaia trong các cuộc viễn chinh vào vùng đất hoang, cứu nhiều người và bọn họ cảm thấy việc làm kia làm cho lòng họ thanh thản hơn nhiều.
Nhất là khi đón nhận những nụ cười biết ơn thân thiện của người khác, bọn họ cảm thấy thoải mái và vui sướng. Giờ thì bọn họ cũng có chút danh tiếng trong Thập Linh Hỏa thành.
Với năng lực tiến hóa, họ có thể chiến với quái vật hơn một cấp độ nhỏ! Cũng coi như thiên tài một sao và thực lực kia không mất đi khi đột phá tới cảnh giới cao hơn.
Tinh thể biến dị đã thay đổi hoàn toàn linh căn, cấu trúc hay thậm chí là gen di truyền của bọn họ!
Còn mấy tu sĩ Nhất Dương nhờ Trúc Cơ Đan để tăng cấp linh lực, khi đột phá, cấp linh lực giảm dần, sức chiến đấu thấp kém, vì thế tu sĩ thường hay tìm cơ duyên vào Trúc Cơ Cốc, hay các địa điểm thần kỳ khác, mong mỏi đạt được tạo hóa phi phàm.
“Hai người cố gắng như vậy là tốt.” Thanh Vũ cười gật đầu rồi bước đi, để lại một bóng lưng cao cả cho hai người Nolan và Amoty.
“Giáo Hoàng trở lại đây làm gì nhỉ?” Nolan hiếu kỳ hỏi.
“Chắc là chuyện của Davine rồi, tên kia thật tàn nhẫn, lấy mạng người vô tội để uy hiếp Quân Đoàn Gaia.” Amoty chậc lưỡi nói.
“Tàn nhẫn bằng cậu không?” Nolan ngó sang, người bạn của ông hình như đã quên bén đi chuyện cho gần trăm thuộc hạ liều mạng tấn công Quân Đoàn Gaia, giờ thì bia mộ của bọn họ đã mọc đầy cỏ xanh.
Amoty im lặng, không trả lời Nolan vì biết ông ta hay đâm chọt mình, dù sao cậu cũng đi thăm viếng mộ của các thuộc hạ kia và giúp đỡ cho người thân của họ vì cảm thấy tội lỗi. Bản chất của con người không xấu, vì hoàn cảnh khác nhau nên tạo ra nhiều người khác nhau mà thôi.
Nếu được trở thành người tốt, ai lại dấn thân vào làm chuyện ác chứ?
…
“Briona!” Thanh Vũ đi trong dãy nhà ở trung tâm, Mặc Hàn đi theo sau, và Thanh Vũ nhìn thấy một người phụ nữ ở đằng trước.
“Tham kiến Giáo Hoàng!” Briona kinh ngạc rồi mới hơi khom người chào hỏi.
“Gặp được cô thì ta mới nhớ ra một chuyện.” Thanh Vũ cười cười nói.
“Briona, cô hãy thông báo cho mọi người ở nhà bếp là Giáo Đình sẽ tổ chức một cuộc thi, người thắng cuộc làm Đường Chủ của Đầu Bếp Đường, địa vị ngang bằng với Hồng Y Giáo Chủ.”
“Ngài nói thật?” Briona ngây người hỏi.
“Tất nhiên là thật rồi.” Thanh Vũ bình tĩnh gật đầu nói.
“Tốt quá, tôi nghĩ mọi người rất vui khi nghe tin tức đó.” Briona vui vẻ nói.
“Ta chưa thể thu xếp thời gian chính xác, nhưng hãy thông báo để họ chuẩn bị tinh thần, mài dũa kỹ năng cho cuộc so tài kia và ta coi trọng cô, Briona.” Thanh Vũ từ tốn nói.
“Cảm ơn ngài.” Briona nở nụ cười tươi tắn.
“Giờ thì ta còn có việc.” Thanh Vũ nhẹ giọng nói ra rồi tiếp tục bước đi.
“Tạm biệt ngài.” Briona hơi cúi đầu nói, sau đó cô vội vàng chạy về nhà bếp rồi thông báo tin tức này cho toàn bộ mọi người, bọn họ nhảy cẫng lên và ăn mừng.
Ai cũng biết là Đầu Bếp Đường có ý nghĩa như thế nào và địa vị của Đường Chủ lớn ra sao!
Bởi vì, Đan Đường, Phù Đường, Tuần Thú Đường do Lý Quỳnh Chi, Luyện Khí Đường, Trận Pháp Đường, Linh Dược Đường vừa mới thành lập cách đây mấy ngày, tạo nên một chấn động lớn ở toàn bộ thành viên của Giáo Đình tại Hành Tinh Gaia.
Giờ thì nhiều người nguyện ý gia nhập Giáo Đình với mục đích vào các đường kia học tập nghề nghiệp, họ nghĩ rằng các nghề nghiệp đó có một tương lai tươi sáng.
Lý Quỳnh Chi là một Tuần Thú Sư một sao, khác với một bầy đàn hung thú thần phục Giáo Đình như bầy đàn sói của Đại Cẩu, Tuần Thú Sư chỉ thu phục một vài cá thể hung thú đặc biệt rồi coi đó là bạn đồng hành, nên Hệ Thống đã chia thành hai bộ phận khác nhau.
Tin tức về cuộc so tài hiển lộ ra sức hấp dẫn của nó qua từng giây phút, mỗi người đầu bếp trong Giáo Đình đều ăn ngủ không yên, tập trung vào rèn luyện bản thân để có một trạng thái tốt nhất khi so tài với người khác.
“Giáo Hoàng muốn xây dựng thêm một bộ phận nữa à?” Mặc Hàn hứng thú hỏi.
“Mỗi một bộ phận đều quan trọng cả, ta sẽ không thiên vị cho bất kỳ một bộ phận nào! Thanh Vũ chậm rãi lên tiếng.
“Trận Pháp Đường sao rồi?” Thanh Vũ hỏi lại.
“Đang tiến triển khá nhanh, hiện giờ có hơn bốn mươi học đồ rồi.” Mặc Hàn cười đáp lại.
“Vài ngày liền có hơn bốn mươi học đồ? Xem ra Trận Pháp Đường được mọi người đón nhận nồng nhiệt.” Thanh Vũ ngạc nhiên nói.
“Haha!” Mặc Hàn cười nhẹ một tiếng rồi không nói nữa, bởi vì ông đã sử dụng một thủ đoạn hấp dẫn mọi người, tu sĩ nửa bước Tứ Dương kỳ, chiến lực ngang với Tứ Dương sơ kỳ như ông còn không làm mọi người kính trọng và muốn trở thành đồ đệ của ông sao?
Thêm một Đầu Bếp Đường, số Thiên Phú Chi Tinh sẽ tăng lên nhiều, vì Thanh Vũ chưa chọn ra người quản lý Đầu Bếp Đường nên Hệ Thống thừa nhận đó là một bộ phận của Giáo Đình.
“Đã có Diệu Thế Học Viện thì phải có một đội ngũ giáo viên dạy bọn họ, thành lập một cái Danh Sư Đường thì sao nhỉ?” Thanh Vũ đưa tay lên cằm rồi bắt đầu suy tư, hắn phải đào móc ra nhiều lợi ích cho Giáo Đình hơn từ cái tên Hệ Thống đáng ghét, keo kiệt này.
“Công Hội Danh Sư? Nếu công hội này trải dài ra khắp Tu Chân Giới, dạy dỗ muôn loài có trí khôn, vậy thì sẽ tạo ra nhiều sát nghiệp, giảm bớt đi sự hỗn loạn của Tu Chân Giới.”
Thanh Vũ vừa đi với Mặc Hàn vừa suy nghĩ, vì Thanh Vũ đã thông báo cho toàn bộ mọi người có chức vụ cao trong Giáo Đình tập hợp tại căn phòng họp, có một đống Thánh Vật và Thiên Phú Chi Tinh dành cho họ đây.