Bỏ cái đôi giày rách rưới kia qua một bên, Thanh Vũ tập trung suy nghĩ về những bộ phận còn thiếu ở Giáo Đình.
Ảnh Bộ là một đường làm nhiệm vụ thu thập thông tin mật, bao gồm thông tin về những thế lực khác hay thậm chí là thông tin ở trong nội bộ Giáo Đình, tất cả đều nằm trong phạm vi điều tra rồi báo cáo trực tiếp cho Thanh Vũ.
Đó giống như một máy ghi hình giám sát hoạt động của Giáo Đình, không có tác dụng giúp Giáo Đình phát triển bằng những đường khác cho nên Hệ Thống chỉ công nhận Ảnh Bộ vừa đạt chuẩn để trở thành một bộ phận mà thôi.
Các nhiệm vụ đều có chung một phần thưởng từ cấp hai, cấp ba … cho đến cấp chín, phần thưởng rất đơn giản, là Thiên Phú Chi Tinh, số lượng tăng dần cứ như mấy nhiệm vụ khác, từ một, hai, bốn, tám, mười sáu, ba mươi hai, dừng lại ở sáu mươi bốn Thiên Phú Chi Tinh.
Tổng cộng hết Thiên Phú Chi Tinh có được bởi vì nhiệm vụ của Ảnh Bộ là một trăm chín mươi mốt, quá ít so với một bộ phận có số lượng thành viên đông đúc, mấy trăm người, có lẽ sau này sẽ tăng lên hàng chục ngàn người, số Thiên Phú Chi Tinh kia quá ít ỏi.
“Sau này nên suy tính kỹ càng về việc sử dụng Thiên Phú Chi Tinh, không thể hao phí một viên nào.” Thanh Vũ trầm tư nói.
“Trinh Sát Đoàn nằm ở trong bộ phận của các Quân Đoàn, bọn họ giống như đôi mắt sáng của các Quân Đoàn chiến đấu, điều tra quân thù, vẽ lại bản đồ rồi đánh dấu các vị trí cần thiết ở trong đó, y như ngọn đèn của Giáo Đình vậy.”
“Đáng tiếc thật, Trinh Sát Đoàn không được Hệ Thống công nhân, xem ra yêu cầu của Hệ Thống liên quan đến sự phát triển của Giáo Đình ở hiện tại và cả tương lai nữa.”
“Vậy thì Công Hội Mạo Hiểm Giả và Diệu Thế Thánh Viện hay Y Sư Đường, Khoa Học Viện sẽ được công nhận vì chúng góp phần lớn đóng góp cho Giáo Đình.”
Sau khi nhận được lời khuyên từ Diêu Hạo và Không Yên, Thanh Vũ quyết định thành lập một hệ thống trường học trải dài khắp những nơi có Giáo Đình, và Giáo Đình cũng xây dựng một học viện riêng chiêu mộ học sinh tài năng về đủ lĩnh vực để bồi dưỡng họ cho thành tài.
Đó gọi là Diệu Thế Thánh Viện, một cái tên hay, ý nghĩa là tạo phúc cho mọi người ở Giáo Đình, bồi dưỡng người tài giỏi là một cách rất tốt, Thanh Vũ không có lý do gì để bác bỏ nó được.
Huống chi, Giáo Đình cũng cần nhân tài, càng nhiều càng tốt!
Và nguồn cung cấp nhân tài là Không Vũ quốc, Kinh Hồng quốc hay một số nơi sẽ tham gia vào Giáo Đình ở sau này, đãi cát tìm vàng, thu nhận người sở hữu tài năng thiên phẩm, Thanh Vũ tin rằng Diệu Thế Thánh Viện sẽ là một bước đi khôn ngoan và ảnh hưởng, thay đổi tương lai của nhiều người.
Tuy nhiên, xây dựng một học viện với quy mô lớn vậy thì cần có sự trợ giúp của nhiều người như Không Yên, Kinh Nhân Đức, Mặc Hàn, hay những học giả với kiến thức uyên bác, còn chiêu mộ người dạy học. Thông qua nhiều cuộc họp bàn luận bắt đầu hoàn thiện hệ thống học viện.
“Công Hội Mạo Hiểm Giả dùng để quản lý các Tín Sứ trở lên khi họ không muốn gia nhập vào Giáo Đình, do Nguyễn Vu làm Hội Trưởng thì thích hợp nhất vì uy vọng và danh tiếng của ông ta rất lớn trong những Tín Sứ đó.” Thanh Vũ vừa bay vừa lẩm bẩm.
“Mình không thể để những quả bom nổ chậm đó đi bên ngoài mà không hề chú ý đến, sau này sẽ tạo ra nhiều chuyện thương tâm.”
Thành viên đạt chức vụ Tín Sứ trở lên nghĩa là họ có thể mua được đồ trong Cửa Hàng bằng điểm tín ngưỡng, tu vi tăng cao, còn không bị quản thúc gì, loại người tự do kia sẽ là một mầm móng của tội lỗi, Thanh Vũ cam đoan là thế vì hắn đã đọc qua bản báo cáo về tội phạm của Giáo Đình trong mấy tháng, chín mươi phần trăm tội phạm là Tín Sứ không gia nhập Giáo Đình.
Vì có chức vụ tại Giáo Đình nên Không Yên, Kinh Nhân Đức chuyển họ về Thánh Điện cho Diêu Nguyệt phán tội.
“Y Sư Đường có thể giúp Giáo Đình trong việc chữa thương, nhờ vào kỹ năng Thánh Quang Hồi Phục và lượng linh lực dồi dào, tác dụng của họ sẽ như đóa hoa nở rộ.” Thanh Vũ mỉm cười khi nghĩ đến nghề nghiệp Y Sư.
Luyện Đan Sư phục vụ cho tu sĩ về tăng cao tu vi như đột phá cảnh giới, phá bỏ tâm ma, hồi phục thân thể trong tình thế nguy cấp.
Còn Y Sư thì chuyên về chữa thương, giúp tu sĩ xóa bỏ mọi loại bệnh tật, thậm chí là chữa trị cho linh căn, tăng cấp linh căn, khai thác thể chất ẩn trong người tu sĩ, tuy nhiên, việc đó phải tốn thời gian lâu dài, không nhanh như sử dụng đan dược, thế nhưng lại có hiệu quả cao hơn nhiều và tỷ lệ thành công tăng nhiều lần.
Ai lại muốn sử dụng một viên đan dược chữa thương trong khi có một Y Sư lành nghề ở bên cạnh?
Đó là lý do Y Sư vẫn tồn tại giữa tu sĩ, ấy vậy mà Thanh Vũ chưa nghe gì về Công Hội Y Sư cả, có lẽ vùng này không có phân bộ của họ.
“Khoa Học Viện là nơi nghiên cứu tất cả những gì về khoa học, công nghệ của Giáo Đình, Hành Tinh Gaia là một nơi khởi đầu không tệ.” Thanh Vũ chầm chậm nói.
“Được rồi, thêm ra bốn bộ phận nữa, kiếm thêm Thiên Phú Chi Tinh thật là dễ.” Thanh Vũ cười cười như đang cố ý nói cho một ai đó mà ai cũng biết nghe vậy.
Lần này, ai đó vẫn im lặng, không hề làm Thanh Vũ á khẩu nữa, ngầm thừa nhận cách tính của Thanh Vũ là đúng.
“Hây, Huyết Mạch Thăng Cấp đan là dành cho Đại Cẩu sử dụng, nhưng Ngạc Thiên Quang có xài được không nhỉ?” Thanh Vũ lẩm bẩm một mình, kéo dãn khoảng cách và gần trở về tới Thánh Điện.
“Nhưng Ngạc Thiên Quang sẽ tiến hóa thành loài gì? Đào Hố Cá Sấu? Lắm Mồm Cá Sấu?” Thanh Vũ cảm thấy vấn đề này rất quan trọng, không thể để một loài vật như vậy ở trong Giáo Đình.
“Hắt xì!” Con cá sấu nào đang đó nằm đong đưa chân trên bờ đất bên cạnh dòng sông, tay cầm một ly rượu nho sậm màu óng ánh, ở bên cạnh còn có một đĩa cá nướng ngon lành.
“Thời tiết trở lạnh rồi, mình nên ăn cá cho ấm bụng thôi, nhưng theo quyển sách này nói không được ăn thịt đồng loại? Mình ăn cá nghĩa là ăn thịt đồng loại rồi?” Ngạc Thiên Quang lau mũi rồi bắt đầu suy tư.
“Tính sao bây giờ đây? Hay gọi điện cho Giáo Hoàng? Không mình không muốn bị trừ lương, thôi mặc kệ mấy cái lễ nghi của con vật nhỏ đó qua một bên, thịt nướng ngon nên đặt ở trên tất cả á.” Ngạc Thiên Quang gật đầu, cảm thấy suy nghĩ này quá đúng đắn, tay cầm lấy xâu cá nướng rồi bỏ vào miệng nhai một cách ngon lành.
…
“Tham kiến Giáo Hoàng!” Người canh giữ ngục giam ở Thánh Điện cúi đầu khi nhìn thấy Thanh Vũ mang theo mấy người Đặng Tùng về.
“Ta muốn để bọn người này vào trong, bọn chúng phạm phải một tội lỗi nghiêm trọng và đang chờ được xét xử.” Thanh Vũ mỉm cười gật đầu.
“Mời ngài cứ tự nhiên.” Hai người cười nói, một người lấy chìa khóa mở cửa ngục giam rồi dẫn Thanh Vũ vào trong.
Thanh Vũ dùng linh lực mang đặc tính phong ấn của mình đưa vào cơ thể bọn người Đặng Tùng, thêm sợi xích thì có hai vòng phòng vệ bọn họ thoát được, sau đó mới đưa bọn họ vào buồng giam rồi đóng cửa lại.
“Trông chừng họ cho tốt, nhớ kỹ, bọn họ rất ranh mãnh, vì thế hãy cẩn thận.” Thanh Vũ nói với giọng bình tĩnh.
“Vâng.” Người dẫn đường gật đầu nói.
“Tôi sẽ trông chừng họ, xin ngài cứ yên tâm.”
“Thế thì được, ta đi đây.” Thanh Vũ hơi gật đầu rồi rời khỏi ngục giam.
“Còn ba góc của đại trận triệu hoán vong hồn, buổi tối hôm nay chắc hẳn là rất dài.” Thanh Vũ đi dọc đường tản bộ một hồi, màn đêm giữa Giáo Đình không tối tăm, mà là sáng rực bởi những ngọn đèn là quả cầu thủy tinh, chúng tạo ra ánh sáng chiếu rọi khắp nơi.
Nhìn từ trên cao xuống, Thánh Điện như một đô thị phồn vinh và tường hòa, giữa cái háo hức và náo nhiệt là một cảm giác an toàn, thoải mái.
Phần lớn người ở đây đều là người bình thường, qua vài tháng gia nhập Giáo Đình, tính tình bọn họ vẫn thiện lương như cũ, làm việc chăm chỉ, và sống một cuộc đời an nhàn, hi vọng vào một tương lai tốt đẹp hơn, và một khi có mối nguy hiểm nào muốn phá vỡ Thánh Điện, hủy diệt ngôi nhà này.
Thì cái kẻ thù nhận được chính là một ánh mắt kiên nghị và một mũi thương sắc nhọn!
Khoảng mười phút sau, Thanh Vũ nghỉ ngơi đủ cho tinh thần minh mẫn hơn, hắn bay lên bầu trời, nhắm thẳng về hướng bắc, truy tìm các góc đại trận và phá hủy nó.
Hơi thở cường đại giáng xuống từ trời cao, muôn loài sinh vật nhỏ yếu bên dưới lập tức run rẩy, giữa đêm định mệnh của Huynh Đệ Hội, một đêm mà những người sống sót run lẩy bẩy và hoảng sợ.
Một Giáo Hoàng khủng bố xuất hiện rồi phá hủy từng hang ổ của Huynh Đệ Hội, đạp nát đại trận, phá hủy các ký hiệu tập trung sức mạnh, cứu lấy người vô tội và bắt giữ hết tất cả người đứng đầu của Huynh Đệ Hội.
Thanh Vũ làm việc đó trong ba tiếng đồng hồ, và thời tiết lạnh dần, sắc trời đã chuyển thành một màu đen tuyền, các vì sao xa đang tỏa sáng rực rỡ.
“Tổng cộng là bốn Kết Đan trung kỳ, tám Kết Đan sơ kỳ, hàng gần một trăm Trúc Cơ kỳ.” Thanh Vũ viết lại một tờ danh sách của người trong Huynh Đệ Hội rồi bắt bọn họ khai ra, gần như chín mươi lăm phần trăm người của chúng đều ở trong ngục giam.
Mấy người canh giữ nhà giam đã lặng người, nhìn từng tu sĩ mạnh mẽ bị nhốt trong ngục mà bọn họ không khỏi sùng bái Thanh Vũ.
“Đó là Giáo Hoàng của chúng ta!” Một người ngẩng cao đầu rồi nói với giọng tự hào.
“Bọn chúng là người của Huynh Đệ Hội đấy!”
“Mấy người khốn kiếp kia sao?”
“Bọn chúng chuyên hãm hại người vô tội, kéo bè, kéo phái làm loạn, Giáo Hoàng đã trừng trị chúng.” Mấy người canh giữ nhà lao có một chủ đề để nói chuyện phiếm giữa đêm khuya.
“Cuối cùng xong rồi.” Thanh Vũ nói một cách uể oải, làm nhiều chuyện trong một ngày khiến tinh thần hắn mệt mỏi cho nên hắn ngủ một giấc cho tới sáng.
“Giáo Hoàng, Giáo Hoàng!!” Đột nhiên, có giọng nói vọng tới từ bên ngoài căn phòng, Thanh Vũ tỉnh lại với khuôn mặt mơ màng.
“Là ai vậy?” Thanh Vũ lên tiếng hỏi.
“Thưa Giáo Hoàng, là tôi đây, Mặc Hàn!” Mặc Hàn cười nói.
“Mặc Hàn?” Thanh Vũ cau mày.
“Không phải ông đang ở Hành Tinh Gaia sao? Tự nhiên trở về đây vậy?”
“Tôi trở về để lo chuyện của tiệm tạp hóa và biết ngài lo xong rồi, và tôi có chuyện cần báo cho ngài biết.” Mặc Hàn nhẹ nhàng nói ra.
“Là chuyện gì?” Thanh Vũ bước xuống cái giường ấm áp thân thương, đôi bàn chân chạm vào mặt đất lạnh lẽo làm cả người Thanh Vũ lành lạnh, hắn mở cửa và nhìn thấy Mặc Hàn đang đứng bên ngoài.
“Là về chuyện linh thạch trung phẩm cùng chuyện của Hành Tinh Gaia, căn cứ quân sự gần bên Thập Linh Hỏa Thành.” Mặc Hàn bình tĩnh lên tiếng nói.