Hoàng Thượng không phải là một người không biết lí lẽ, mặc dù Hoàng Phủ Dật không đưa ra được bằng chứng gì để chứng minh lời hắn nói, chỉ có Bạch Tử Dạ cùng Hoàng Phủ Hạo bảo đảm cho hắn, nhưng Hoàng Thượng vẫn tin.
Ngay cả Hoàng Thượng cũng đã gật đầu, mặc dù nguyên nhân đã công khai với bên ngoài chưa chắc có thể rửa sạch hiềm nghi của Hoàng Phủ Dật, nhưng trong lòng chư vị đại thần cũng đều có tính toán.
Chuyện của Hoàng gia, bọn họ tốt nhất là đừng hỏi đến quá nhiều, chủ tử nói cái gì thì bọn họ liền nghe cái ấy.
Những người bị thương cũng đang dần dần hồi phục lại, ở trong mắt mọi người, sự kiện này coi như là đã trôi qua.
Có điều với Hoàng Phủ Dật, chuyện hắn muốn điều tra vẫn còn rất nhiều.
“Trừ tỷ của muội ra, muội chưa từng nói với ai rằng ta biết võ công sao?”
Sáng sớm đã bị người ta gọi dậy, tuy rằng vẻ mặt của Hoàng Phủ Dật vẫn rất khách khí, nhưng Vân Tri Dao vẫn cảm thấy mình đang đối mặt với thẩm vấn.
Đây là rắc rối nàng gặp sau khi lần đầu tiên nhìn thấy Hoàng Phủ Dật, trực giác cho biết hắn chính là tới giáo huấn trả thù, cho nên sợ đến phát run.
Đóa Đóa lên tiếng, “Hay là để ta đi.”
Dao Dao bị dọa thành như vậy, đầu cũng không dám vận chuyển, căn bản không thể nhớ lại.
“Dao Dao,” Đóa Đóa cười tủm tỉm, “Đừng khẩn trương, chúng ta chỉ là tới hỏi một chút thôi, muội cứ từ từ nghĩ, có lần nào trong lúc vô tình đã tiết lộ bí mật này ra không?”
Dù lúc sau là Mạc Lương Ngôn bày kế để Dao Dao chứng thật chuyện Hoàng Phủ Dật biết võ công, nhưng ban đầu hắn làm thế nào mà biết được chuyện này?
Hẳn là phải có người mật báo chứ?
“. . . . . .” Vân Tri Dao nhanh chóng liếc mắt nhìn Hoàng Phủ Dật một cái, nhớ tới lúc hắn ở Đông cung vô cùng bình tĩnh nói muốn cưa cổ người, lại run lẩy bẩy.
Đóa Đóa bất đắc dĩ, đẩy đẩy Hoàng Phủ Dật, “Hay là chàng tránh mặt trước đi. . . . . .”
Hoàng Phủ Dật bật cười đứng dậy, đi đến bên cửa sổ cách xa bọn họ nhất, đưa lưng về phía bọn họ, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.
Vân Tri Dao quả nhiên cảm thấy thả lỏng hơn, tỉ mỉ nhớ lại hồi lâu, vẫn lắc đầu, “Không có, trừ tỷ ra, muội tuyệt đối chưa từng nói với bất kỳ người nào cả.”
“Vậy à. . . . . .” Đóa Đóa phồng má, “Chẳng lẽ là ta trong lúc vô tình đã nói ra?”
Hình như không có. . . . . .
Nàng bắt đầu nhớ lại khoảng thời gian sau khi tiến cung, rõ ràng là miệng kín như bưng mà, chỉ có lúc nói chuyện với Trình Tuyết Y, mới đề cập đến chuyện Hoàng Phủ Dật biết võ thôi.
Ừ nhỉ? Sao lại quên mất Trình Tuyết Y chứ?