Có điều suy nghĩ này chỉ lóe lên một chút thôi, lát sau Đóa Đóa lại lắc đầu, không có khả năng.
Hoàng Phủ Dật từng nói, Trình Tuyết Y đã từng thề độc trước mặt sư phụ họ, tuyệt đối sẽ không tiết lộ bí mật này, nếu không sẽ bị vạn tiễm xuyên tâm mà chết.
Hiện đại có thể có nhiều người thề loạn, nhưng người cổ đại rất mê tín, sẽ không tùy tiện vi phạm lời thề.
Hơn nữa nàng ta thích Hoàng Phủ Dật a, sao có thể hãm hại hắn chứ?
“Nghĩ gì thế?” Hoàng Phủ Dật vẫn đang đưa lưng về phía bọn họ đột nhiên lên tiếng.
Đóa Đóa thực kinh ngạc, “Chàng quay lưng về phía ta mà cũng biết ta có điều nghi hoặc sao?”
Hoàng Phủ Dật thật bình tĩnh, “Tiếng hít thở thay đổi”.
“. . . . . .” Mắt Đóa Đóa phát ra sao sáng, thật thần kì a!
Khụ, cẩn thận, phải cẩn thận.
Thu mắt lại, Đóa Đóa đứng dậy đi đến cạnh Hoàng Phủ Dật, nói lại chuyện mình vừa nghĩ cho hắn nghe.
Cho dù người trong cung biết Hoàng Phủ Dật có võ công nhưng cũng không biết hắn bái thầy ở đâu, cho nên hiện giờ những lời này phải giấu Dao Dao.
Trình Tuyết Y?
Hoàng Phủ Dật cũng không phải không hoài nghi nàng ta, có điều cũng nghĩ như Đóa Đóa, hắn cũng biết Trình Tuyết Y không có lý do làm vậy.
Thấy hai người bọn họ nói gì đó sau lưng nàng, Vân Tri Dao lại bắt đầu căng thẳng, chẳng lẽ tỷ tỷ cũng không tin nàng, bọn họ đang thương lượng xem nên xử trí nàng thế nào sao?
Bộ dáng dựng thẳng tai nghe lén của nàng ta khiến cho Đóa Đóa và Hoàng Phủ Dật chú ý, mắt Đóa Đóa đột nhiên lóe lên, nhớ tới một chuyện rất quan trọng.
“Khoảng cách xa như vậy, ngươi có thể nghe thấy chúng ta nói gì không?”
“Đương nhiên có thể.”
“Vậy Trình Tuyết Y hẳn là biết Dao Dao biết chuyện chàng biết võ công a.”
Hoàng Phủ Dật nhăn mày, “Vì sao?”.
“Lúc ấy cả hai người này đều đến Đông cung, Dao Dao kéo ta đến nói chuyện chàng biết võ công, Trình Tuyết Y vốn chính là sư muội của ngươi nên ta không đề phòng. . . . . .”, Đóa Đóa hối hận.
Sát khí nơi đáy mắt tụ lại, Hoàng Phủ Dật lạnh lùng nói “Chúng ta đi xem”.
“Ừ,” Đóa Đóa cũng đi theo hắn ra ngoài, “Dao Dao, chúng ta đi trước, muội đừng lo lắng, không có việc gì”.
“. . . . . .Dạ” Vân Tri Dao vẫn rất căng thẳng.
Khi bọn họ đi đến trong viện, xa xa liền nhìn thấy Mạc Lương Ngôn đang đứng phía xa nhìn mình.