Cụp mắt xuống, Hoàng Phủ Dật hạ giọng, “Đóa Đóa, ta phải làm một thí nghiệm”.
“À” Tuy không biết hắn muốn làm gì nhưng Đóa Đóa vẫn gật đầu, tỏ vẻ nàng đã có chuẩn bị tâm lý.
Cong khóe môi cười cười, Hoàng Phủ Dật ghé sát vào tai nàng, “Đóa Đóa, nàng có muốn tưởng tượng khi chúng ta động phòng sẽ thế nào không?”.
Mặt “phừng” một tiếng bị đốt cháy, Đóa Đóa xấu hổ đánh hắn, “Không muốn!”.
Ô ô, nàng sai lầm rồi, nàng không nên gật đầu, nàng còn chưa chuẩn bị tâm lý thật tốt! Đây mà là thí nghiệm à!
“Thật sự không muốn sao?” Tuy đang cười hỏi nàng, nhưng mắt Hoàng Phủ Dật lại chú ý tới phản ứng của Mạc Lương Ngôn.
. . . . . . Không có phản ứng.
Lòng hơi trầm xuống, Hoàng Phủ Dật ôm lấy nàng, thân mật hôn nhẹ dung nhan kiều diễm đỏ bừng của nàng, “Ta lại nghĩ qua rồi đấy”.
“. . . . . .” Đóa Đóa mặt đỏ đến mức sắp nổ mạnh, che miệng hắn lại, “Thế cũng không được nói ra!”.
Hoàng Phủ Dật cười ha ha, thuận thế hôn lên lòng bàn tay nàng một cái, “Tiểu đà điểu.”
“. . . . . .” Ô ô. . . . . .
Đóa Đóa che mặt, không còn mặt mũi gặp người khác nữa. . . . . . Ô ô!
Hoàng Phủ Dật bật cười không ngừng hôn nàng, tuy rằng đang làm thí nghiệm, nhưng ý nghĩ muốn hôn nàng hoàn toàn là thật.
Nhìn thấy một màn này, Mạc Lương Ngôn đứng phía xa xa nắm chặt tay lại, trong mắt ngưng tụ cuồng phong băng hàn, cả người tràn ngập sát khí.
Phản ứng như vậy không thoát khỏi mắt Hoàng Phủ Dật, hắn lại cúi đầu hôn Đóa Đóa một chút, lúc sau nắm chặt tay nàng.
“Đi thôi, về cung trước đã.”
Đóa Đóa có chút nghi hoặc nhìn chỗ tay họ giao nhau.
Làm sao vậy?
Tay hắn dùng sức hơn bình thường nhiều lắm, như là sợ nàng sẽ biến mất vậy, có chuyện gì thế?
Lên xe ngựa, Đóa Đóa mở miệng hỏi hắn, “Vừa rồi làm thí nghiệm gì vậy?”
Trên mặt Hoàng Phủ Dật xuất hiện nụ cười xấu xa, “Thí nghiệm không đứng đắn”.
“. . . . . . Đáng ghét! Nói nghiêm túc đi!”
“Đây mới là chuyện nghiêm túc quan trọng nhất này,” Hoàng Phủ Dật cười ôm lấy nàng lắc lắc, “Đóa Đóa, về sau ngàn vạn lần không được một mình ở cùng Mạc Lương Ngôn, kể cả có Cửu Vương gia cũng không được”.
Đóa Đóa thực nghi hoặc, “Hắn muốn cưỡng ép bắt Vân Tri Hiểu đi sao?”
Lần trước Mạc Lương Ngôn nói sẽ không ép buộc nàng, lúc ấy vẻ mặt hắn thực thương cảm, có điều đương nhiên lời hắn nói không thể hoàn toàn tin tưởng.