Edit: quynhle2207
Vì Nhan Ninh bị “đau bụng”, cho nên ba người nhà họ Nhan đều rời đi hết, mặc dù Nhan Ninh luôn miệng nói rằng mình đã không có gì rồi, nhưng dù sao đi nữa thì Ninh Vi Nhàn cũng không thể yên tâm, sau khi về đến nhà, cô lại gọi điện thoại cho bác sĩ đến để kiểm tra kỹ lưỡng cho cậu một lần nữa, đương nhiên kết quả kiểm tra của cậu không có việc gì, bởi vì rõ ràng là cậu giả bộ, nhưng vì Ninh Vi Nhàn quá khẩn trương khiến cho Nhan Ninh cảm thấy rất là áy náy, nhiều lần nghĩ muốn nói thật với cô, nhưng khi lời nói đã đến cửa miệng cuối cùng cũng đều nuốt xuống.
Cậu có thể nói cái gì bây giờ? Nếu cậu nói tất cả sự thật với mẹ, mẹ sẽ nghi ngờ ba cùng người phụ nữ kia thật sự có quan hệ gì đó với nhau. Nếu không tại sao cậu phải giả bộ bệnh?
Thôi bỏ đi, còn chưa phải lúc để nói chuyện này, cậu sẽ đối với mẹ tốt hơn nữa: “Mẹ, mẹ có mệt hay không? Con đã nghỉ ngơi tốt lắm rồi, bụng cũng hết đau rồi.” Tay nhỏ của cậu vỗ vỗ bụng mình chứng tỏ mình không có việc gì nữa. Ninh Vi Nhàn vội vàng cầm tay cậu, trách móc nói: “Con không được vỗ lung tung lên bụng, lỡ con bị đau lại thì sao.” Cô nói xong, nhẹ nhàng sờ cái đầu tròn như quả dưa của cậu, ngẩng đầu nhìn về phía cửa, thật kỳ lạ, vừa rồi cô nhờ Nhan Duệ bưng sữa tươi đến, sao đến bây giờ còn không thấy đâu hết.
“Mẹ đi xuống xem ba đang làm gì, con phải ngoan ngoãn ở đây, nghe không?”
Nhan Ninh ngoan ngoãn gật đầu, nắm vạt áo Ninh Vi Nhàn, nhìn cô đầy mong đợi, cho đến khi được hôn một cái êm ái mới chịu buông tay.
Mới ra tới cửa phòng, Ninh Vi Nhàn nghe được giọng nói trầm thấp của Nhan Duệ truyền từ dưới lầu, rõ ràng anh đang đè nén sự tức giận, hình như anh đang cùng ai đó nói chuyện, nhưng lời nói không khách khí một chút nào. Cô cũng chưa từng thấy anh nói chuyện với bất cứ người nào mà dùng giọng điệu không lịch sự như vậy, nhất thời lòng hiếu kỳ của cô trỗi dậy, Ninh Vi Nhàn bước đi chậm hơn, đi xuống từng tầng từng tầng một, Nhan Duệ đưa lưng về phía cô cho nên không có chú ý tới, nhưng người đàn ông có vẻ ngoài tuấn mỹ đang ngồi đối diện anh lại chú ý tới cô, cặp mắt đen dài hẹp bỗng nhiên sáng lên khi nhìn thấy cô, người đàn ông rất kích động đứng lên đi về phía cô, trong miệng kêu tên cô: “Vi Nhàn.”
Trực giác của Ninh Vi Nhàn cho cô biết người này rất nguy hiểm, mà cô càng không thích hơi thở từ trên người anh ta, nó đem đến cho người ta một loại cảm giác khổ sở, không thể hít thở nổi. Cô theo bản năng tránh khỏi anh ta, trong lúc anh ta còn đang ngẩn người vì điều đó, cô đã nhào vào ngực Nhan Duệ, ôm cổ anh, đôi môi hồng khẽ cong lên, nhìn về phía người đàn ông ngọc thụ lâm phong kia tràn đầy ý nghĩ đối địch.
Người đàn ông cũng rất kinh ngạc với ánh mắt đối địch của cô, lại đi tới, trong mắt đầy ấp sự tìm tòi nghiên cứu, giống như đang tìm hiểu một sinh vật biến dị rất kỳ lạ nào đó. Ninh Vi Nhàn bị anh ta nhìn chằm chằm cảm thấy rất khó chịu, liền chuyển tầm mắt của mình, vừa lúc nghe Nhan Duệ hỏi: “Vi Nhàn? Sao em xuống đây? Không phải em nói chờ anh ở trên lầu sao?”
“Em và con chờ anh chờ anh từ nãy đến giờ, nhưng lâu quá mà không thấy anh lên, em mới xuống để xem anh đang làm gì ở dưới đây.” Cô trả lời với giọng điệu nhẹ nhàng, tay cô ôm cổ anh cũng siết chặt hơn một chút: “Nhan Duệ, anh ta là ai vậy?”
Nhan Duệ đang định trả lời cô thì Tương Kế đột nhiên lên tiếng trách móc: “Vi Nhàn, em không nhớ anh sao? Anh là cùng——.”
“Chỉ là người qua đường Giáp không quan trọng, em không cần phải biết anh ta.” Nhan Duệ sờ mặt của Ninh Vi Nhàn, anh nhìn người đối diện trừng mắt một cái mang ý cảnh cáo đối những kẻ mang ý nghĩ chiếm tiện nghi của người khác căm ghét đến thấu xương: “Nói cho anh biết có phải Vi Nhàn rất ghét anh ta không?”
Ninh Vi Nhàn nhìn người đối diên một cái đầy vẻ nghi ngờ, gật đầu một cái: “Ừ, em không thích anh ta, anh kêu anh ta đi về đi.”
Gương mặt tuấn tú của Tương Kế mời vừa rồi còn đang tươi cười bỗng nhiên cứng đờ, khóe miệng co giật: “Vi Nhàn……..”
Ninh Vi Nhan xoay mặt đi, kéo tay Nhan Duệ: “Sữa tươi đâu?”
“Ở trong nhà bếp, anh sẽ đi lấy ngay bây giờ, Vi Nhàn lên lầu trước chờ anh được không?” Nhan Duệ dịu dàng dụ dỗ cô, nhẹ nhàng hôn lên cái trán trắng noãn của cô. Ninh Vi Nhàn gật đầu, rời khỏi ngực anh, từ từ bước đi, lúc đi qua bên cạnh người đàn ông kia cũng không thèm nhìn một cái, cứ như vậy đi thẳng lên lầu. Nhìn theo bóng lưng của cô, sắc mặt của Nhan Duệ trở nên lành lạnh, nụ cười ở khóe miệng càng lúc càng lớn.
“Xem ra tôi đoán không sai.” Thấy Nhan Duệ nhìn mình nhưng không nói lời nào, Tương Kế nhếch miệng cười một tiếng lộ ra hàm răng trắng: “Cô Ninh mất trí nhớ phải không?”
“Không liên quan tới anh.”
“Sao lại nói rằng không liên quan tới tôi như vậy? Tôi là một người thật sự yêu mến cô Ninh.” Tương Kế cười rất vui vẻ một, giống như anh ta đã nắm chắc phần thắng trong tay mình. “Nói như vậy cũng tốt, ít nhất cô ấy không cần nhớ những chuyện không vui trước kia, tôi cũng có thể theo đuổi cô ấy một cách đường đường chính chính.”
Nhan Duệ nhìn người đàn ông này đầy kinh ngạc, than thở thật sâu cho sự vô sĩ và da mặt dày của anh ta. Đầu năm nay cũng còn lại vài người như vậy, trải qua mười năm, đột nhiên nhảy ra đòi cướp cái người mà giờ đây cũng đã sắp già, hơn nữa còn nói với giọng điệu rất tự nhiên và vô cùng quang minh chính đại nữa chứ. Có kiểu để ý người khác như vậy sao?