tiếng mưa lách tách rơi ngoài trời, những đợt gió nhẹ ùa vào hành lang ,vài ô cửa kính rung nhẹ , gió mùa vừa mới về vào đêm qua và nếu như không bị phạt đứng tấn ngoài hành lang thế này chắc tôi cũng không biết ngoài trời lạnh như thế nào . thật mỏi cẳng ! biết là cô Hoa sợ gián nhưng hãy thử nghĩ xem sợ gián khổ hơn hay đứng tấn khổ hơn. mỏi,thật là mỏi ...có ai thấy mình không nhỉ? phải rồi ! không ai để ý mình đồng nghĩa với việc mình có thể làm gì tùy ý mình. không đứng tấn cô cũng đâu có biết ,vậy là tôi vươn vai 1 cái và ngồi thụp xuống đất ,cạnh cái cửa sổ.lạnh ,lạnh run...tại sao mình lại để cái áo khoác trong lớp cơ chứ.haizz
cót két ttt... BỤP!!!
gì thế ??? cái đứa mất dạy nào quên cài then cửa sổ để nó đập thẳng vào đầu mình thế này. ayzzz,đau thấu xương luôn má ơi.
-Bảo Tú! em ngồi đây từ khi nào?tôi bảo em đứng tấn cơ mà .
-dạ ! em chỉ vừa mới nghỉ ở đây thôi
tôi vừa nói vừa suýt xoa cái đầu. cô Hoa có vẻ hơi chạnh lòng nên tha cho tôi vào ,có ai đen đủi như tôi không cơ chứ.
các bạn nghĩ tôi được vào lớp mà sung sướng sao? không hề!
- Bảo Tú! dù sao tội em không thể tha được .mời em xuống góc lớp viết cho tôi 1 cái bản kiểm điểm đầy 6 mặt giấy nếu hết tiết mà không xong tôi sẽ đề nghị hạ 2 bậc hạnh kiểm của em trong tháng này.
-HẢ? vô lí quá thưa cô. chỉ là 1 con gián thôi mà...
- vấn đề là con gián đã chọn nhầm vị trí để đáp xuống. và tôi đã nhắc em bao nhiêu lần về vấn đề quậy phá hả?
-vâng!!! em biết
tôi lững thững xuống góc lớp ,bắt đầu kể 1 tràng ra thôi ,cứ miễn sao cho đầy 6 mặt giấy .vậy là tôi kiểm điểm ,nội dung chỉ có 1 dòng '' em đã sai khi để con gián bay vào đầu cô .em xin chừa'' một dòng lặp đi lặp lại thành 6 mặt giấy .viết xong tôi gấp tập giấy lại làm 4 và hãnh diện bước lên bục giảng :
- thưa cô ,em đã kiểm điểm xong và 15 phút nữa mới hết giờ ạ!
-thật chứ ! có vẻ như không cần nghĩ và em có thể viết liền 1 mạch những tội lỗi của mình.
- muahahaha.em mà lại.
- Tú! nghiêm túc ,em muốn đứng tấn nữa hả?
- dạ không ! vậy em xin về chỗ.
- vậy từ nay chỗ của em là xó lớp .chỉ có thể như vậy em mới không làm ồn lớp và quậy phá được nữa.
thật không thể tin nổi ,có vậy thôi mà đã bảo người ta quậy .tôi há hốc mồm còn đám bạn bè đểu giả dưới lớp thì thi nhau cười.
- tao là trò cười của chúng bay sao?
tôi nhìn xuống dưới mắt gườm gườm ,tay dơ nắm đấm.nhưng lại bắt gặp ánh mắt hình lưỡi gươm của cô Hoa nên đành im lặng 1 chút .
-BẢO TÚ!
tôi giật bắn tim ,buồn cười mà chỉ dám cười thầm .bây giờ cô Hoa mới xem tập kiểm điểm của tôi.
-thật không thể nói nổi em .em coi tôi là trò đùa hả?
-thưa cô! đúng yêu cầu rồi đó .đâu có quy tắc nào bắt học sinh viết bản kiểm điểm mà không lặp lại từ đâu ạ.
tôi nhìn xuống lớp ,mấy đứa nhao nhao lên như ong vỡ tổ ''ừ nhỉ?'' , ''cũng đúng'', ''hài vãi''...
mặt cô Hoa bắt đầu đỏ lên ,chắc bó tay rồi. đúng lúc đó thì...
*reng reng reng*
cô thu dọn giáo án bước ra khỏi lớp . 1 lúc sau tôi đã phải gặp gỡ thầy hiệu trưởng và bi đát hơn là mẹ tôi cũng bị gọi đến , nỗi xấu hổ nhảy lên đỉnh đầu khi đám khỉ khô lớp tôi kéo nhau đứng thấp thỏm ngoài cửa văn phòng .
về nhà tôi bị mẹ mắng 1 trận tơi bời và tịch thu em laptop thân yêu .
...
- anh tú ơi!!!
tôi đem cái mặt cơm thiu xuống nhà ngay sau khi nghe giọng con nhỏ hàng xóm gọi mình. trông thấy nó trước cổng nhà mình mà đến nhức mắt .
-ôi trời. hôm nay mày dở chứng à ?anh mới sợ!
- còn không mở cửa ! có muốn lấy truyện không?
-mày nhét qua khe cửa đi ,tao sợ bị mày cắn lắm. hôm nay đã đen đủ đường rồi!
bỗng nghe tiếng mẹ tôi đằng sau lưng làm tôi suýt ngã ngửa:
-Tú! mày bắt nạt em nó kẻo lại ăn đòn bây giờ.
mẹ vừa ra thấy con nhỏ lập tức đổi trạng thái ngay .tôi thì giật mấy cuốn truyện trên tay nó rồi quay ngoắt lên phòng mình.con nhỏ cố nói to trêu tức tôi , phải công nhận 1 điều , con nhỏ này sinh ra là để trêu tức người khác ,tôi tức thật là tức.
-cháu đọc xong mấy truyện bác đưa rồi! không ngờ nó là của anh tú.
-sao vậy?
- truyện tình cảm ,nhân vật nam thì khá giống anh tú còn nữ chính đều na ná giống cháu và hoàn cảnh của truyện cũng có phần giống ...cháu chẳng biết nhưng con trai mà đọc truyện như vậy thì chỉ có khả năng đang mộng mị yêu đương gì đó .mà...anh Tú hành động y như nam chính trong truyện luôn .bác có nghĩ cháu là mục tiêu không...bác có thể chú ý anh Tú 1 chút không? cháu còn đi học và cũng...không thích anh Tú đâu...
mẹ tôi có vẻ tin nó cũng ngồi nghe nó nói như dạy đời .nào thì ''nhiều bạn hay yêu đương mộng mị vớ vẩn rồi thất tình tự tử'' hoặc '' yêu đơn phương bỏ bê học hành ...'' .cái con nhỏ đó vô duyên nhất trái đất , tự kiêu và chém xuyên hệ mặt trời .tôi bây giờ đang tức nổ đom đóm vì nó ,tự sướng vừa thôi chứ ai thèm yêu cái đứa con gái như nó.
một lúc sau thấy căn nhà yên lặng hẳn đi ,tôi biết là nó đã về .phù ù, nhẹ người .
- Tú ! con đang đi học và còn một việc quan trọng hơn là thi đại học. hãy gạt bỏ mấy trò quậy vô nghĩa đi và nhất là đừng yêu đương linh tinh .con gái nhà người ta cũng cần học ,nều con có thích thầm ai thì hãy để sau khi đỗ đại học...
- ôi trời! dựa vào mấy cuốn truyện và lời của con nhỏ nhà bên mà mẹ nghĩ con trai mẹ thích nó. thật sự con...thôi kệ mẹ ,mấy cái đứa sửu nhi như con nhỏ hàng xóm con không thèm tính tiền.
mẹ gõ vào đầu tôi 1 cái
-mày thì giỏi lắm, mày hơn nó sao? mày có phải học sinh giỏi ưu tú của trường không ,có từng đạt giải nhất kì thi học sinh giỏi hay chi ít là được khen ngợi mỗi khi mẹ đi họp phụ huynh. mày chỉ quậy là giỏi.
-ôi ! giỏi mà kiểu như nó thì ai cũng ghét
-liệu mà học đi ! thêm 1 lần nữa mà như hôm nay thì mày biết tay mẹ.
mẹ tôi dơ nắm đấm và bước ra khỏi phòng