Quay Lại Mỉm Cười, Bắt Đầu JQ

Chương 69: Chương 69: Đau dạ dày




Mấy người đàn ông lúc nãy cười lớn lúc này đã vây quanh, ngồi ở trên quầy bar cười chế nhạo người đàn ông phong lưu kia.

"Ha ha ha! Làm tôi buồn cười chết mất !"

Người đàn ông phong lưu này trước kia vẫn luôn trăm trận trăm thắng, nhưng lần này lại gặp hạn, thẹn quá hóa giận, “Cười cái gì mà cười!”

"Lúc vừa rồi người nào đã khoe khoang năm phút đồng hồ có thể thu phục được? Người của Tiêu Tử Uyên mà cậu cũng dám đụng đến à?"

Biểu cảm trên mặt của người đàn ông này trong nháy mắt cứng đờ, "Cô gái đó là Tiêu Tử Uyên . . . . . ."

Thấy những người xung quanh bộ dáng xem náo nhiệt anh ta bày ra bộ dáng cau mày hỏi, “Các cậu cũng biết? Như vậy là các cậu lừa tôi hả!”

Trần Mộ Bạch bưng ly rượu trên tay lên miệng nhấp một ngụm, nhướng mày bật cười.

Lúc vừa rồi bọn họ ngồi ở trong góc, nhưng sự chú ý lại bị cô hấp dẫn.

Trên người cô mặc một bộ sườn xám, cổ điển ưu nhã, lại không mang bất cứ đồ trang sức nào, chỉ có một cây ngọc trâm cài trên tóc, lại đẹp đến mức người ta hít thở không thông, bên tai dường như còn vang lên tiếng máy quay đĩa Thượng Hải cũ du dương.

Cô đứng ở bên cạnh Tiêu Tử Uyên, hiển nhiên sẽ có không ít người hỏi thăm.

Trước đó có mấy người đã từng gặp qua cũng không thể tin được, trước kia chỉ cảm thấy cô ấy khí chất bức người, nhưng tối nay thật có thể nói là xinh đẹp lan tỏa, trước kia gặp mặt sao mình lại cho rằng cô ấy không xinh đẹp vậy?

Trần Mộ Bạch im lặng nhìn, cô hàng ngày thường mặc rất đơn giản, vẻ ngoài không hơn người, nhưng giờ phút này khi cô bước đi dưới ánh đèn sự quyến rũ của cô gần như lộng lẫy chói mắt, rung động lòng người.

Hiểu được một cô gái che dấu cái đẹp của mình mới thật sự là một người thông minh. Cô là một người đạm mạc như cúc, giống như những bông tuyết dưới ngọn đèn đường ngày đông, mùi hương thoang thoảng lan tỏa khắp nơi, không nóng không vội, lại đặc biết rất trong lành. Ở giữa những người có chức có quyền không hề kiêu ngạo cũng không tự ti, trong lòng Trần Mộ Bạch có một cảm giác, cô ấy và Tiêu Tử Uyên rất giống nhau, hình như sinh ra để ở chung một chỗ.

Một nhóm người náo loạn cùng nhau ầm ĩ, cười cũng cười, lại bắt đầu đùa giỡn.

"Mộ thiếu, Mộ thiếu cậu không phải luôn thích khó khăn à?”

Trần Mộ bạch lắc lắc ly rượu trong tay, xuyên qua chất lỏng trong suốt óng ánh trong ly rượu nhìn bóng dáng yểu điệu ấy, một lúc lâu mới mở miệng, “Biết rõ không thể đụng mà vẫn đụng vào, thật sự là không khôn ngoan một chút nào."

Anh nhớ đến tình cảnh lần trước lúc anh ngồi trong xe, chỉ sợ rằng Tiêu Tử Uyên giữ bảo bối này rất chặt. Anh tin tưởng, chỉ cần anh dám đưa tay ra, Tiêu Tử Uyên chắc chắn sẽ dùng đến dao.

Đây chính là thủ đoạn mà trời phú cho một người làm chính trị như Tiêu Tử Uyên, phúc hắc khiêm tốn, cơ trí ung dung. Những vụ án trong tay cậu ta, thủ đoạn nhìn như tùy ý, nhưng thật ra chính là người tài vô chiêu.

Anh cũng không muốn đụng đến đại thần này.

Những cô gái như thế này đứng từ xa nhìn là được rồi, nếu muốn đến gần vẫn nên tìm một cô gái nếu không ra ngoài sẽ không sửa sang lại vẻ ngoài, một cô gái còn có hơi thở cuộc sống.

Tùy Ức đứng trên ban công hít thở không khí trong lành, cửa ở phía sau khép hờ, che khuất tất cả hào nhoáng bên trong.

Chủ nhân của biệt thự này rất có tâm, trên lan can ban công hoa văn rất khéo léo, còn bày biện mấy bồn hoa tươi phù hợp với thời tiết, khiến trong góc nhỏ này nhìn qua rất yên tĩnh, nhưng sức sống rất dồi dào, tràn ngập sinh lực.

"Cô Tùy?"

Sau lưng chợt truyền đến giọng nói một người đàn ông.

Tùy Ức đang đưa lưng về phía người đó nhíu mày, chẳng lẽ một chút khoảnh khắc thanh tịnh cũng xa xỉ đến vậy sao?

Cô nhanh chóng cười xoay người lại, là Trần Mộ bạch, cô cũng lễ phép gọi lại, "Ngài Trần .”

Mặc dù trước đây họ đã gặp nhau mấy lần, nhưng đây là lần đầu tiên bọn họ tiếp xúc trực tiếp với nhau.

Trần Mộ Bạch nở nụ cười, trong bóng đêm tà khí lan tràn.

Anh vừa cười vừa tiến sâu hơn vào ban công, giống như đang nhìn những bồn hoa ven đường, Tùy Ức nhường vài bước, lui đến gần cửa.

Trần Mộ Bạch đột nhiên ngẩng đầu lên hỏi, "Họ Tùy của cô cũng ít khi thấy, không biết có quan hệ với tập đoàn nhà họ Tùy không?”

Trong lòng Tùy Ức hốt hoảng, cô đã bao lâu không nhớ đến người kia rồi?

Hình như từ lúc cô đi bái tế mộ ông ngoại mấy năm trước, từ sau ngày đó không nghe thấy tin tức gì nữa.

Vừa ngẩng đầu đối phương còn đang chờ câu trả lời của cô, Tùy Ức trong lòng vừa bối rối, há miệng rồi lại nhìn xuống, cô biết lúc tâm trạng cô đang hoảng hốt không thể nói nên lời được, vừa nói ra chắc chắn sẽ để lộ ra bản thân cô đang hốt hoảng.

Thật ra thì cô và Tùy Cảnh Nghiêu vẫn có điểm giống nhau, chính là cảm giác tách ra thì không hề thấy giống nhau, nhưng khi đứng chung một chỗ lại lập tức khiến người ta cảm giác hai người nhất định có quan hệ ruột thịt…giống nhau.

"Cô ấy và tổng giám đốc Tùy không có quan hệ gì cả, chỉ vừa đúng là họ Tùy mà thôi.”

Tùy Ức cảm giác được ngang hông mình có một bàn tay đặt lên rất ấm áp lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Tiêu Tử Uyên không biết từ lúc nào đã đi đến bên cạnh cô, ôm lấy thắt lưng của cô đem cô ôm vào trong lòng ung dung nhìn Trần Mộ Bạch, giọng nói trầm thấp, tràn đầy sức mạnh.

Cô ngẩng đầu lên, ánh mắt của anh rực rỡ như những ngôi sao , vẫn đang nhìn chằm chằm vào Trần Mộ Bạch, trong đôi mắt có một chút quan sát và cảnh cáo.

Em cứ nghĩ anh đang ở phía xa, nhưng anh lại yên lặng đến bên cạnh nắm lấy tay em, tất cả ánh sáng chiếu rọi vào em, giây phút đó, e có thể yên tâm dựa vào lòng anh, em biết anh sẽ vì em mà che gió che mưa, không còn lo lắng không còn lo âu, thật tốt.

Trần Mộ Bạch tựa vào trên lan can dáng vẻ không quan tâm đến sự đời nhìn lại, "Tớ cảm nhận được cô ấy là tiểu vũ trụ của cậu rồi, mau chóng thu lại ánh mắt đó đi! Tớ không hỏi nữa còn chưa được à?”

"Rất tốt." Tiêu Tử Uyên mỉm cười , ôm lấy Tùy Ức xoay người đi ra khỏi ban công.

Trần Mộ Bạch không chịu phục, nhưng vì ngại uy quyền của Tiêu Tử Uyên, chỉ có thể ở sau lưng thì thầm một tiếng, "Lớn tuổi như vậy mới có mối tình đầu có gì mà khoe khoang chứ…”

Tiêu Tử Uyên cùng Tùy Ức nhìn nhau cười một tiếng sau đó ăn ý làm bộ không nghe thấy cùng nhau đi ra ngoài.

Ra khỏi ban công, Tiêu Tử Uyên giải thích, "Cậu ấy không phải là một người xấu, hỏi em như vậy cũng không phải cố ý, em không cần để trong lòng.”

Tùy Ức mềm nhũn bật cười, "Em biết rõ mà, là do em nhạy cảm. Em biết rõ anh ta không phải người xấu."

Tiêu Tử Uyên nhíu mày, "Làm sao em biết?"

Sau khi, Tùy Ức đem chuyện ngày hôm đó kể lại cho Tiêu Tử Uyên sau, Tiêu Tử Uyên buồn cười nói, "Đó chiếc xe số lượng có hạn, Trần Tam cùng Giang Tiểu Tứ đều thích, nhưng chỉ có một cái. Trần Tam uy hiếp Giang Tiểu Tứ nếu như cùng cậu ta tranh giành cậu ta sẽ đến đâm chọc ông cụ Giang, mà Giang Tiểu Tứ lại luôn kiêng kỵ điều này, nến đành phải buông tha. Lúc nhận được xe, cậu ta lại đến khoe khoang trước mặt Giang Tiểu Tứ, Giang Tiểu Tứ tức hận nguyền rủa cậu ta, lái ra ngoài sẽ bị người khác đụng trúng, không ngờ cậu ta đã nói trúng."

Bây giờ Tùy Ức mới hiểu tại sau lúc bị đụng xe Trần Mộ Bạch lại tức giận vội vàng gọi điện cho Gian Giang Thánh Trác.

Tùy Ức suy nghĩ đến thất thần, Tiêu Tử Uyên đưa tay tay lên nhẹ xoa mặt cô, "Có phải mệt mỏi rồi không? Anh Dẫn em đến chào chủ nhân, rồi chúng ta có thể đi về.”

Anh biết cô không thích những trường hợp như thế này, nếu không phải vì anh cô căn bản không phải cực khổ như vậy, cô cam tâm tình nguyện, nhưng cô càng như vậy, anh lại càng không dành lòng.

Tùy Ức nghe thấy vậy đôi mắt sáng lên, nhưng sau đó lại kéo Tiêu Tử Uyên đứng lại, "Chúng ta mới đến chưa được bao lâu, nên đợi một lát nữa đi."

Cô mặc dù biết rõ những chuyện xã giao này không thú vị, nhưng đối với anh mà nói là không thể nào thiếu được, cô làm sao có thể làm cản trở bước chân anh được chứ?

Tiêu Tử Uyên vẻ mặt an ủi, "Không sao, việc nên làm cũng đã làm, huống chi cụ cũng đã lớn tuổi, ngủ sớm, cũng giải tán nhanh thôi."

Tùy Ức ngày hôm qua trực ca đêm, mặc dù ban ngày đã ngủ một lát, nhưng vẫn muốn ngủ, mang giày cao gót và vẻ mặt mỉm cười cả một đêm, vừa lên xe đã cảm thấy mệt úp sấp trong ngực Tiêu Tử Uyên.

Tiêu Tử Uyên vỗ nhẹ từng cái nhẹ nhàng sau lưng Tùy Ức, ngoài xe ánh đèn nê ông màu sắc đẹp đẽ thỉnh thoảng chiếu vào trong xe, bên trong xe lúc sáng lúc tối, hai người cũng trầm mặc không nói .

Tùy Ức bỗng nhiên có cảm giác nhịp tim của Tiêu Tử Uyên đập nhanh hơn, vừa ngẩng đầu mới phát hiện sắc mặt của anh có chút tái nhợt, nắm lấy tay anh, trong lòng bàn tay ẩm ướt lạnh lẽo, trong lòng hốt hoảng lên, "Anh làm sao vậy?"

Tiêu Tử Uyên trở tay tay lại nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng trả lời, "Không có chuyện gì đâu, chỉ đau dạ dày một chút, uống thuốc là khỏe liền."

Giọng nói của anh hơi khàn khàn không có lực.

Tùy Ức nhìn thấy trong túi áo anh ra một bình thuốc, thành thạo đổ ra hai viên thuốc, ngửa đầu nuốt xuống.

Cô nhíu lông mày, từ lúc nào anh đã bắt đầu dự vào thuốc dạ dầy để làm giảm cảm giác đau bụng vậy? nhìn dáng vẻ của anh chắc hẳn thời gian đã lâu rồi.

Cô đưa tay ra lấy lọ thuốc trong tay Tiêu Tử Uyên, ở trong buồng xe mờ tối nhìn mấy từ then chốt, sau đó ngẩng đầu lên nhìn anh, mang theo lo âu và tức giận.

Tiêu Tử Uyên cười sờ sờ đầu Tùy Ức, "Không nghiêm trọng đâu, chỉ là thỉnh thoảng mới đau, sợ em lo lắng nên không nói cho em biết.’

Mỗi khi nếu như gặp hoàn cảnh này lời nói của Tiêu Tử Uyên cô đều nghe theo, nhưng Tùy Ức nhìn động tác nhẹ nhàng của anh trở nêm chậm chạp hơn, tin anh được mới lạ, đưa tay ra đặt vào chỗ dạ dày anh, bắt đầu dặn dò, "Loại thuốc này không thể trị tận gốc, dạ dày phải chăm sóc, công việc sau này dù có bận rộn đi nữa cũng phải ăn cơm đúng giờ, lúc đi xa giao cũng uống bớt rượu nữa, thuốc lá cũng không được hút….”

Nói tới đến đây Tùy Ức lại bắt đầu buồn bực bản thân, tại sao cô lại không phát hiện ra sớm hơn?

Tiêu Tử Uyên cười khe khẽ , chầm chậm trả lời, "Được rồi, đừng giận nữa, anh nhớ kỹ rồi. Không hút thuốc lá, không uống rượu rèn luyện thân thể nhiều hơn mới có thể sinh ra một nhóc con khỏe mạnh."

Anh bị đau đến như vậy vẫn không quên trêu chọc cô, Tùy Ức vẻ mặt hung giữ mở miệng, động tác trên tay lại vô cùng dịu dàng nhẹ nhàng xoa dạ dày anh. “Đừng nới chuyện nữa, anh nghỉ ngơi một chút đi”

Tiêu Tử Uyên chặn lại bàn tay cô đang duỗi ra, nắm bàn tay cô cười nhắm mắt lại dưỡng thần.

Sau khi về đến nhà, Tùy Ức liền chui vào phòng bếp ninh cháo, lại cho thêm mấy viên táo đỏ vào. Vốn dĩ Tiêu Tử Uyên dính vào bên người cô, bị cô đuổi tới ghế sa lon nghỉ rồi.

Sau một lát, Tùy Ức đứng từ trong phòng bếp nhìn ra ngoài, nhẹ nhàng không tiếng động đóng cửa phòng bếp lại, bấm số điện thoại thư ký Lữ.

"Anh ấy đau dạ day từ lúc nào vậy?" Không có lời khách sáo, mà đi thẳng vào vấn đề.

". . . . . ." thư ký Lữ trầm mặc, một hồi lâu mới trả lời, "Bộ trưởng Tiêu đặc biệt giao phó, không thể nói cho ngài biết."

Tùy Ức cười lạnh một tiếng, "Anh có phải trung thành đến mức bảo thủ rồi không vậy? Tại sao không thể nói cho tôi biết? Tôi sẽ hại anh ấy sao?"

Có lẽ là chưa từng nhìn thấy Tùy Ức như thế này, mặc dù không thấy hét lên nói lớn, giọng nói có vẻ như là không hề tức giận, lần này thư ký Lữ rất nhanh trả lời, "Từ lúc nào bắt đầu đau tôi cũng không rõ ràng lắm, ngài cũng biết bộ trưởng Tiêu là một người hay chịu đựng, nếu như không phải là bị đau đến mức không chịu nổi, người khác căn bản không cách nào phát hiện, tôi chỉ biết gần đây chị ấy hay gị đau . . . . ."

"Được, cám ơn anh." Tùy Ức cúp điện thoại mở cửa nhìn trên ghế sa lon bóng lưng, mặt lo lắng.

Vừa mới qua vài ngày, điều cô lo lắng đã trở thành sự thật.

Xế chiều hôm nay Tùy Ức mới đi xem môt vòng bệnh nhân mới về, lúc trở lại đi ngang qua trạm y tá, thấy một nhóm y tá trẻ vây một chỗ say mê cuồng nhiệt thảo luận cái gì.

Tùy ỨC cười đi tới, làm bộ nghiêm nghị mở miệng, "Lại nói chuyện phiếm không làm việc, một lát y tá trưởng thấy được sẽ mắng các cô bây giờ !"

Y tá trẻ ki nghe thấy giọng nói sợ hết cả hồn, “Bác sĩ Tùy, cô có lẽ chưa biết, phòng bệnh tầng 1 mới có một bộ Trưởng trẻ tuổi mới nhập viện, dáng vẻ rất đẹp trai.

Một ý tá khác tỏ vẻ không tin, "Ở phòng bệnh đó luôn là các ông lão. Đâu có anh chàng nào tuổi trẻ đẹp trai đâu, cậu lại khoác lác chứ?"

"Tớ không có! Thật sự rất đẹp trai, nghe nói là xuất huyết dạ dày, lúc đưa đến trên quần áo còn có cả vết máu, sắc mặt rất khó coi, nhưng thật sự rất đẹp. người đẹp bị bệnh, là sở trường của tớ.”

Tùy Ức vỗn dĩ đang định đi, nghe thấy câu nói nên đã dừng lại, "Người bộ trưởng kia họ gì?"

"Em nghe bọn họ nói giống như tên gì. . . . . . bộ trưởng Tiêu? Bác sĩ Tùy biết người đó à?"

"Hả. . . . . . ." dừng lại, cười với cô y tá kia, sau đó đi rất nhanh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.