Đã tự bởi đội ngũ DocTruyen.Org
Tùy Ức đứng ở một góc hành lang ở tầng một của bệnh viện nhìn thấy viện trưởng dẫn đầu một nhóm bác sĩ chuyên khoa chậm rãi đi qua, cô nhẹ giọng kêu Trần Thốc ở phía sau nhóm người.
"Đại Sư Huynh!"
Trần Thốc quay đầu thấy cô liền đi lùi về phía sau, mở miệng cười, "Anh đang muốn đi tìm em đây."
Tùy Ức kỳ quái,"Tìm em?"
"Tử Uyên nói cậu ấy muốn gặp em, muốn anh đi tìm em."
Trần Thốc vẻ mặt thuần khiết nói ra, không thấy đám mặt thuần khiết nói ra, không thấy bất cứ điều gì kỳ lah, Tùy Ức nghe thấy không nhìn được xấu hổ.
"À. . . . . . Cái đó. . . . . . Anh biết à?"
Cô vốn cho là trong bệnh viện không ai biết.
"Ôn Thiếu Khanh đã từng nói với anh, còn nói nhận ủy thác của người khác đến mời anh giúp một chuyện, sau này ở trong bệnh viện nhớ chăm sóc em, sau này anh mới biết người kia là Tiêu Tử Uyên."
Tùy Ức nhìn Trần Thốc cười híp mắt xong nói, mặt lại càng đỏ hơn,"Anh ấy không sao chứ?"
Trần Thốc cười , "Dạ dày ra máu, có chút phiền phức, cũng may đưa tới kịp thời, em mau đi xem một chút đi."
Tùy Ức gật đầu một cái liền đi phòng bệnh.
Gõ cửa đẩy cửa đi vào, Tiêu Tử Uyên đã tỉnh rồi, mặc áo trắng sọc xanh lại càng trở nên đẹp trai hơn, đúng như lời các y tá đã từng nói, người đẹp bị bệnh. Sắc mặt anh có vẻ tái nhợt tựa vào trên giường truyền nước biển, hình như vẫn đang còn dặn dò chuyện công việc, thư ký Lữ đứng ở bên cạnh cầm bút nghiêm túc ghi chép.
Vừa nghe được tiếng vang hai người đồng thời nhìn sang, Tiêu Tử Uyên nói được một nửa nuốt xuống, thư ký Lữ hiểu chuyện lên tiếng chào rồi lui ra ngoài.
Tùy Ức đi đến cách giường bệnh vào mét thì dừng lại, cười như không cười nhìn Tiêu Tử Uyên không nói lời nào.
Cô mặc bộ quần áo màu trắng, đứng đó im lặng nhìn anh, mang theo uy nghiêm của một bác sĩ, người mạnh mẽ như Tiêu Tử Uyên cũng không thể không giơ tay đầu hàng, "Anh. . . . . ."
Mới vừa mở miệng đã bị Tùy Ức cắt đứt, "Đừng tưởng rằng anh nhờ Trần sư huynh đi tìm em chủ động thú tội thì sẽ không có chuyện gì.”
Bắt đầu từ buổi tối ngày hôm đó, Tùy Ức đã đặc biệt chú ý đến việc ăn uống nghỉ ngơi của Tiêu Tử Uyên, còn ép anh đi đi làm kiểm tra, nếu như không phải là làm cái gì chắc chắn sẽ không bị chảy máu dạ dày như thế này.
Tiêu Tử Uyên yếu ớt nở nụ cười, "Buổi trưa có một đoàn đại biểu đến học tập, thịnh tình khó chối, uống hai ly rượu, buổi chiều lúc họp lại có cảm giác không bình thường."
Tùy Ức cười đến dịu dàng, êm ái hỏi ngược một câu, "Hai ly?"
Tiêu Tử Uyên khó được vẻ mặt chột dạ, "Hai ly là khiêm tốn."
Tùy Ức bỗng nhiên thở dài, nụ cười trên mặt cũng biến mất hầu như không còn.
"Nghe nói trong bệnh viện vừa mới chuyển đến một bệnh nhân nam đẹp trai, tớ đến đây để xem!"
"Cậu không phải là chỉ thích Đại Sư Huynh à?"
Tam Bảo vẻ mặt có chút ỉu xìu, bĩu môi, "Đại Sư Huynh không biết yêu, Bát Giới sẽ ngã xuống."
Tùy Ức bật cười một tiếng, sờ sờ đầu tóc lộn xộn của Tam Bảo, từ khi cô tiếp xúc với Trần Thốc đến nay, cảm thấy anh ấy là một người ôn hòa, chỉ là khi dính đến tình yêu thì trở nên rất lạnh lẽo, trong khoa số y tá yêu mến anh không phải là ít, cũng đều bị anh làm đông cứng, có lẽ là do chuyện của mẹ anh khiến anh bị tổn thương không còn tin tưởng vào tình yêu nữa, ánh mặt trời như Tam Bảo liệu có thể chiếu sáng vào trái tim đang chìm sâu trong thế giới đen tối của anh không?
Sau hôm ấy, những lúc rảnh rỗi Tùy Ức sẽ lên phòng giám sát Tiêu Tử Uyên, mỗi ngày thời gian làm việc không được vượt qua sáu giờ, cô tự mình xuống bếp thức ăn chăm sóc dạ dày anh, buổi tối vừa đến mười giờ đã thúc giục anh đi nghỉ ngơi, mới qua vài ngày, sắc mặt của Tiêu Tử Uyên nhìn đã đỡ hơn rất nhiều.
Sáng hôm nay, sau khi Tùy Ức cùng các bác sĩ khác kiểm tra xong tất cả các phòng bệnh rồi đến xem Tiêu Tử Uyên, Tiêu Tử Uyên đã thay xong quần áo bệnh nhân, nói những câu đã suy tính hết nửa ngày, "Bác sĩ nói anh đã đỡ nhiều rồi, mấy ngày nay công việc dồn nén rất nhiều không giải quyết, anh định xuất viện vào hôm nay."
Tùy Ức ngẩng đầu nhìn anh, "Anh định xuất viện?"
Tiêu Tử Uyên vẫn chính là Tiêu Tử Uyên, vẻ mặt không đổi nhìn thư kỹ Lữ một cái, Tùy Ức cũng nhìn sang.
Thư ký Lữ ôm một đống tài liệu Tiêu Tử Uyên đã xử lý qua đứng ở một bên, nhẹ ho một tiếng, cân nhắc thật lâu mới mở miệng, "bộ trưởng Tiêu, thật ra thì hai ngày nay chuyện không phải là nhiều lắm, tôi vẫn còn có khả năng giải quyết được, sức khỏe là quan trọng, ngài hãy ở trong bệnh viên để quan sát thêm hai ngày nữa đi.”
Nói xong khẽ gật đầu, ra vẻ bình tĩnh ôm tài liệu đi.
Tiêu Tử Uyên ngồi ở bên giường nhíu mày nhìn Tùy Ức, có chút bất ngờ, "Em làm thế nào khiến anh ta phản bội được anh vậy?"
"Anh đưa em qua đó!"
"Anh sẽ không xuất viện, quá buồn chán sẽ ra ngoài đi dạo thôi. Anh cam đoan đưa em đi xong nhất định sẽ trở lại đây."
Tùy Ức nghĩ rằng chỉ có ba người đi uống trà, nhưng đến khi cô bước vào phòng ngồi một lát mới phát hiện, bản thân có lẽ không nên suy nghĩ quá nhiều.
Tiêu Tử Yên ngồi bên cạnh đung đưa cánh tay mẹ Tiêu hình như đang nói cái gì, mẹ Tiêu vẻ mặt bất đắc dĩ cười nhìn cô bé làm nũng.
Tùy Ức vừa đẩy cánh cửa cổ kính bước vào, Tiêu Tử Yên đã lập tức chạy đến, “Chị A Ức!”
Tùy Ức cười chào hỏi, "Bác gái, Tử Yên."
Mẹ Tiêu cười vẫy tay, "Bên ngoài lạnh lắm hả? Mau đến đây ngồi."
"Không lạnh." Tùy Ức tháo khăn quàng cổ ngồi xuống, nói rồi lấy ra một túi giấy đặt phía trước mẹ Tiêu, "Cháu đã xem qua cùng loại trà lần trước không khác nhau, nên đã lấy cho bác một túi. Để tránh bệnh do thay đổi thời tiết, Giáo sư Tô đã cố ý tăng thêm mấy vị thuốc, bác uống thử xem.”
Lúc đầu Tùy Ức lúc rảnh rỗi sẽ đến chỗ Tam Bảo để uống trà, có một lần nghe thấy Tam Bảo có nhắc đến một bệnh nhân có tình trạng giống như Mẹ Tiêu sau khi uống xong trà của giáo sư Tô đã khá hơn nhiều, nên cô đã lấy một ít nhờ Tiêu Tử Uyên mang về nhà, mẹ Tiêu uống mấy tháng quả nhiên có chuyển biến tốt, tuy rằng không thể chủa khỏi ngay được bệnh, nhưng cũng có thể giúp giảm bệnh, nên vẫn luôn uống.
Mẹ Tiêu nhận lấy đặt ở bên tay, cười rộ lên "Thật là tốt, so Tử Yên quan tâm hơn nhiều."
Tiêu Tử Yên le lưỡi một cái, "Con cũng rất quan tâm mẹ, chẳng qua mẹ có thành kiến thôi.”
Tùy Ức lại lấy ra một chiếc hộp nhỏ, "Biết em thích, lần trước khi về nhà có mang đi, vẫn quên đem cho em.”
Tiêu Tử Uyên lập tức mặt mày hớn hở, "Thật sự, lần trước đôi khuyên tai đó bị em đánh rơi mất một cái . . . . . Tìm mãi vẫn không thấy."
Mẹ Tiêu nhìn Tùy Ức, "Cháu không cần khi nào cũng tặng quà cho con bé, con bé không biết quý trọng."
"Là mấy món đồ chơi nhỏ, khó có được em ấy thích." Tùy Ức nói xong vẻ mặt không thay đổi xem đồng hồ, cô không không đến muộn mà, vốn nghĩ rằng sẽ đến trước mọi người .
Mẹ Tiêu nhìn thấy vậy nói, "Cháu không đến trễ đâu, hôm nay cháu gái bác và Tử Uyên mời bác đi uống trà, đã rất lâu rồi bác chưa nhìn thấy cháu, nên bảo cháu cùng đến, bác cố ý nói chậm mười lăm phút. Tử Yên đòi uống trà sữa, Uyển Thu đi ra ngoài mua, chắc sắp về rồi."
Tùy Ức nghe thấy cái tên đó nở nụ cười một chút, mẹ Tiêu hỏi, "Đã gặp qua rồi hả?"
Tùy Ức gật đầu, "Chúng cháu đã từng ăn cơm cùng nhau."
Tiêu Tử Yên mặt miễn cưỡng cau mày, "Mẹ, con không thích chị ta, rất dối trá, cả ngày chỉ biết giả bộ."
Mẹ Tiêu chỉnh sửa lại cổ áo cho cô bé nói, "Con bé đến thăm mẹ, con cũng không nên xua đuổi người ta như vậy chứ?"
Tiêu Tử Uyên bỉu môi, chê cười, "Chị ấy đến đâu phải để thăm mẹ đâu? Còn không phải là đến để gặp anh con ư, thật may là anh con không có ở đây."
Mẹ Tiêu kiên nhẫn dặn dò, "Người ta có lòng tốt mời chúng ta uống trà, mới vừa bước vào cửa đã bị con bắt đi mua trà sữa, lát nữa không thể đưa vẻ mặt này ra để nhìn người ta đâu đó.”
Tiêu Tử Yên hừ một tiếng, liền không hề nói gì nữa.
Lúc đang nói chuyện Lương Uyển Thu đã đẩy cửa đi vào, thấy Tùy Ức sửng sốt một chút.
Mẹ Tiêu giải thích, "Là bác gọi A Ức đến đây, nghĩ các cháu đều là người trẻ tuổi chắc hẳn nói chuyện có lẽ sẽ hợp nhau.”
Lương Uyển Thu miễn cưỡng nở nụ cười, cô vốn tưởng rằng Tùy Ức tồn tại nhà họ Tiêu không hề biết, lúc này mới mời mẹ Tiêu ra ngoài, định dùng lời của cha mẹ chặt đứt đôi uyên ương, nhưng mà, bây giờ là tình huống như thế nào đây?
Lương Uyển Thu đem trà sữa đặt ở trước mặt Tiêu Tử Yên, Tiêu Tử Yên nhìn thoáng qua một lát cũng không uống..., vẻ mặt không tự nhiên nói, "Cám ơn."
Mẹ Tiêu nhìn Lương Uyển Thu hỏi một câu, "Bên ngoài rất lạnh à?"
Lương Uyển Thu đã sớm trở lại thái độ bình thường, cười trả lời, “Lạnh thì có lạnh một chút, nhưng mà Tử Yên là em gái thân thiết nhất của cháu, em gái muốn uống trà sữa cháu còn có thể không đi mua được sao? Nghĩ như vậy đã không còn cảm thấy lạnh nữa rồi.”
Trong lòng Tùy Ức cười nhẹ một tiếng, vấn đề giống như vậy, Lương Uyển Thu trả lời thật sự ngọt ngào hơn hai chữ "Không lạnh" khô khan của cô nhiều.
Mẹ Tiêu uống một hớp trà, có thâm ý khác cười nói đối với Lương Uyển Thu, "Nhiều năm không thấy, cháu bây giờ so với khi còn bé xinh hơn rất nhiều, cũng cũng nói nhiều hơn lúc đó."
Lương Uyển Thu căng thẳng trong lòng, nhưng biểu hiện trên mặt vẫn không thay đổi, có chút xấu hổ, "Là . . . . . Thật sao?"
Mẹ Tiêu nói các cô uống trà, "Bác nhớ lúc cháu còn nhỏ, vẫn luôn xấu hổ đỏ mặt đi theo sau Tử Uyên, nó không để ý tới cháu...mắt cháu liền đỏ lên, hỏi cháu, cháu sẽ không nói nó không tốt. Thấy bề trên tức giận sẽ chọc họ cươig, khi đó bác cảm thấy cô bé này thật là đơn thuần đáng yêu."
Thời gian không biết đã qua đi bao lâu, ý tứ của mẹ Tiêu ba người nghe đều hiểu, Tùy Ức nhìn mẹ Tiêu một cái, không hổ là mẹ của Tiêu Tử Uyên, cũng không phải dễ dàng như vậy mặc kệ người khác che mờ mình.
Sắc mặt Lương Uyển Thu thay đổi liên tục, miễn cưỡng cười có chút vội vàng giải thích, "Khi đó tuổi cháu còn nhỏ. . . . . . Không hiểu chuyện. . . . . . Nếu như bây giờ vẫn còn như vậy thì thật sự không xứng đáng với những gì bác Tiêu dạy cháu từ nhỏ."
"Thật sao?" mẹ Tiêu vẫn đang mỉm cười, nhưng không khí bên trong nhà lại đột nhiên trầm xuống, "Có hiểu hay không thì cũng không có gì quan trọng, chỉ sợ con người khi trưởng thành tâm tư cũng sâu hơn, vậy thì phiền phức rồi."
Tùy Ức thì ngược lại một câu cũng không nói, yên lặng uống trà.
Lương Uyển Thu cũng trầm mặc.
Một lát sau liền đứng dậy chào, mẹ Tiêu gật đầu một cái, "A Ức này, cháu giúp bác tiễn Uyển Thu một chút."
Tùy Ức nhanh chóng đứng lên, "Vâng ạ."
Lương Uyển Thu vẻ mặt không biểu cảm nhìn Tùy Ức một lát rồi xoay người đi ra ngoài.
Nhìn hai bóng dáng xinh đẹp biến mất ở cửa, Tiêu Tử Yên liền bắt đầu ríu rít ở bên tai mẹ Tiêu kêu lên.
"Con nói chị ta rất dối trá, mẹ còn nói con cay nghiệt. Mẹ đã thấy rồi đấy? Người như vậy mà muốn làm chị dâu con, Hừ! Vẫn là chị A Ức tốt nhất."
Mới vừa rồi còn rất uy nghiêm, mẹ Tiêu lúc này vỗ tay của con gái, "A Ức đứa bé này không tệ, là một cô gái rất thông minh, tính cách lại rất tốt, con đó. Cố gắng học hỏi A Ức một chút."
Tiêu Tử Yên trong lòng rất phục Tùy Ức, nghe thấy mẹ Tiêu nói vậy cũng không tức giận, "Mẹ, con không đủ thông minh sao?"
"Con? Con chính là khôn vặt! Thật thông minh thì sẽ hiểu được sự tốt đẹp của giáo dục, lại một chút cũng không hiểu, mà lại cực kỳ thoải mái. Cha con nói rất đúng, điểm trang vừa dứt thì thầm hỏi, họa mi đậm nhạt hợp thời không? Từng chữ như hạt châu quý giá."
Mẹ Tiêu sau khi nói xong hình như có điều gì suy nghĩ, thở dài.
(*) Điểm trang vừa dứt thì thầm hỏi, họa mi đậm nhạt hợp thời không?
Hai câu này trích tử trong một bài thơ
Cận thí thướng Trương thủy bộ
Nguyên tác: Châu Khánh Dư
朱慶餘
近试上张水部
洞房昨夜停红烛,
待晓堂前拜舅姑。
妆罢低声问夫婿,
画眉深浅入时无?
Cận thí thướng Trương thủy bộ
Động phòng tạc dạ đình hồng chúc
Đãi hiểu đường tiền bái cữu cô
Trang bãi đê thanh vấn phu tế:
"Họa mi thâm thiển, nhập thời vô?”
--Dịch Nghĩa:--
Gần đi thi, dâng quan thuỷ bộ họ Trương(1)
Đêm trước khi động phòng, tắt ngọn nến hồng
Đợi đến sáng lên nhà chào mẹ cha
Trang điểm xong quay lại hỏi nhỏ chồng:
"Tô lông mày thế này đậm hay nhạt?"
(1)Tức nhà thơ Trương Tịch. Chu Khánh Dư ngụ ý hỏi Trương Tịch xem văn chương của mình có hợp thời không? Thi có đỗ không?