Tùy Ức và Hà Ca chia tay nhau ở trước cửa văn phòng làm việc của bác sĩ đông y, vừa mới đi được vài bước đã gặp người quen, cô cảm thấy không chắc chắn lắm nên kêu lên một tiếng, "Bác gái?"
Mẹ Tiêu quay đầu lại thấy Tùy Ức thì nở nụ cười, “Tùy Ức à, lâu lắm rồi không nhìn thấy cháu.”
Tùy Ức nhìn bác gái phía trước sắc mặt không tốt, phía sau có hai người đi theo, dáng đi chính trực, mặc dù mặc quần áo hàng ngày nhưng cũng đoán được thân phận, "Bác sao vậy?"
Mẹ Tiêu cầm lấy tay Tùy Ức, nhìn cô mỉm cười, đây chính là cô gái mà Tử Uyên nói thích.
Thấy cô khẽ nhíu mi liền an ủi, “không có chuyện gì đâu, bệnh cũ thôi, gần đây thời tiết thay đổi, nên bác đến để bác sĩ khám xem sao.”
Tùy Ức cảm thấy lòng bàn tay mẹ Tiêu lạnh ngắt ảm ướt, hơi lo lắng, “Bác không sao chứ? Bác muốn đi đâu cháu dìu bác đi.”
Mẹ Tiêu vỗ vỗ bàn tay của Tùy Ức, "Không có chuyện gì, cháu đi làm việc của cháu đi, tự bác có thể đi được. Chờ Tử Uyên trở về cháu cùng nó về nhà bác chơi."
Tùy Ức gật đầu, đi được vài bước vẫn cảm thấy không yên tâm, lại quay đầu lại nhìn.
Mẹ Tiêu vừa đi được vài bước bỗng nhiên dừng lại, sau đó cơ thể chao đảo rồi ngã xuống, người đi theo bên cạnh mẹ Tiêu đã phản ứng kịp lập tức đỡ lấy bà.
Tùy Ức cũng nhanh chóng chạy lại đỡ mẹ Tiêu dậy.
Mẹ Tiêu cau mày, sắc mặt tái nhợt, sau khi thấy rõ Tùy Ức, liền nắm lấy tay Tùy Ức, hơi thở mong manh, "Đừng nói cho Tử Uyên."
Nói xong liền ngất đi.
Tùy Ức ngồi ở trước giường bệnh, nhìn mẹ Tiêu mẫu mà sống mũi cay cay. Cô bỗng nhiên nhớ đến mẹ mình ở cách đây rất xa, lúc cô không ở nhà nếu mẹ cô không khỏe có phải là cũng không muốn cô biết, không muốn khiến cô lo lắng? có lẽ trên đời này tất cả các bậc cha mẹ đều như thế, nuôi con trăm tuổi, lo lắng 99 năm.
Vì thân phận mẹ Tiêu đặc biệt, nên rất nhanh đã thấy viện trưởng mang theo rất nhiều bác sĩ mặc đồ trắng vào phòng bệnh, Tùy Ức cũng nhanh chóng chạy đến gần, nghe xong vài câu trọng điểm rồi lui ra ngoài.
Đúng như lời của Tiêu Tử Uyên, lúc còn trẻ thân thể bị nhiễm lạnh, bây giờ phải từ từ điều dưỡng mới được, không thể nào gấp gáp nóng vội được.
Tùy Ức đợi đến lúc viện trưởng và nhóm chuyên gia lần lượt rời đi, mới đi vào phòng bệnh, nhưng lại chỉ thấy một chiếc giường trống không, cô đang sững sờ thì nghe thấy phía sau có một giọng nam vang, lễ phép ôn hòa, "Xin hỏi có phải là bác sĩ Tùy không?"
Tùy Ức quay đầu lại nhận ra người đàn ông trước mặt là là một trong hai người lúc nãy đi theo mẹ Tiêu, cô nhanh chóng gật đầu, "Là tôi."
Người đàn ông kia mỉm cười, nhưng sống lưng vẫn đứng thẳng tắp như cũ, "Xin mời cô đi theo tôi."
Nói xong liền đi ở phía trước dẫn đường, Tùy Ức chần chừ một lát rồi cũng đi theo.
Tùy Ức thấy người đàn ông kia bước vào thang máy, nhìn thấy con số anh ta bấm trong lòng cũng dự đoán được trước.
Tầng trên cùng của bệnh viện là phòng bệnh cao cấp bất kể là điều kiện chăm sóc hay trang thiết bị đều không thể nào bắt bẻ được, người đàn ông này dừng lại trước một phòng bệnh, gõ cửa sau đó mới đẩy cửa ra, bản thân anh ta không bước vào, mà dơ tay ra mời, "Bác sĩ Tùy mời vào."
Tùy Ức gật đầu cảm ơn sau đó đẩy cửa đi vào, nói là phòng bệnh không bằng nói đây là một phòng ở cao cấp thì đúng hơn, bên ngoài là một phòng tiếp khách nhỏ, bên cạnh còn cả một phòng bếp để nấu ăn, bên trong phòng ngủ, cửa đã được mở ra, mẹ Tiêu đang ngồi ở trên giường mỉm cười với cô, "Bác biết chắc chắn cháu sẽ quay lại tìm bác, vì đổi phòng bệnh sợ cháu không tìm được, nên đã cố ý để lại một người."
Tùy Ức bước đến, "Bác gái, bác đã khỏe lên chút nào chưa?"
Sắc mặt mẹ Tiêu tuy đã khá hơn so với lúc giữa trưa rất nhiều, nhưng vẫn có chút có chút tái nhợt, "Không có chuyện gì đâu, là bệnh của người già thôi."
Tùy Ức nhìn phòng bệnh trống rỗng, “Bác có muốn cháu gọi cho bác trai hoặc là người khác đến không ạ?”
Mẹ Tiêu cười vỗ vào một bên giường gọi Tùy Ức lại ngồi, "Tử Uyên đi du học, cha của nó đi công tác ở vùng khác, Tử Yên lại đi du lịch với bạn rồi, hai ngày nữa mới trở về. À, đúng rồi, Tử Yên là em gái của nó, nó đã nói với cháu rồi chứ?”
Tùy Ức nhớ đến tiểu nha đầu trong miệng của Tiêu Tử Uyên trong, cười gật đầu, "Đã nghe rồi ạ."
Vừa dứt lời, đã nghe thấy tiếng bước chân gấp gáp, Tùy Ức theo bản năng quay đầu lại, thì thấy một cô gái vẻ mặt lo lắng chạy vào, sau đó nhào đến bên giường của mẹ Tiêu "Mẹ, mẹ sao rồi?"
Tùy Ức đứng lên, cô gái này vẻ mặt đi dường mệt mỏi xem ra là đã vội vàng trở về, chắc là Tiêu Tử Yên rồi.
Mẹ Tiêu sờ tóc con gái, cười hỏi, "Không phải đã nói là ngày mới về mà, sao hôm nay đã về rồi?"
"Con gọi điện về nhà hỏi thăm mới biết mẹ bị bệnh nên đã lập tức chạy về, tại sao mẹ lại không nói cho con biết!”
"Cũng không có chuyện gì lớn ." Mẹ Tiêu kéo bàn tay Tùy Ức qua giới thiệu, "Đây chính là em gái của Tử Uyên. Tử Yên, đây là Tùy Ức, bạn của anh trai con, gọi là chị."
Tùy Ức mỉm cười gật đầu với Tiêu Tử Yên một cái.
"Tùy Ức? Rất quen nhé. . . . . ." Tiêu Tử Yên nhìn nhì Tùy Ức một lát rồi cau mày lại suy nghĩ, suy nghĩ một lúc lâu, rồi bỗng nhiên vẻ mặt hưng phấn kêu lên, "A, em nhớ ra rồi, chị không phải chính là người . . . . ."
Nói đến một nửa bỗng nhiên đến điều gì đó bỗng nhiên im bặt, bụm chặt miệng, có chút kiêng dè nhìn mẹ Tiêu.
Mẹ Tiêu vẻ mặt nghi ngờ nhìn Tiêu Tử Yên một lát, rồi lại nhìn Tùy Ức, Tùy Ức cũng không hiểu lý do tại sao.
Tiêu Tử Yên nhanh chóng chuyển đề tài, chạy lại cầm lấy cánh tay Tùy Ức gọi, "Chị!"
Mẹ Tiêu mặc dù cảm thấy kỳ lạ nhưng vẫn không hỏi thêm nữa.
Mà Tùy Ức thấy mẹ Tiêu đã có người ở cùng nên chủ động chào tạm biệt, mẹ Tiêu để cho Tiêu Tử Yên tiễn Tùy Ức.
Editor: Tịnh Du
Tiêu Tử Yên rất vui vẻ cùng đi với Tùy Ức, dọc đường đi cô ấy còn năm lấy tay của Tùy Ức ríu ra ríu rít nói chuyện rất hồn nhiên. Tùy Ức không có cơ hội ở chung với em trai của mình, bây giờ nhìn Tiêu Tử Yên không thể không kiên nhẫn thêm một chút, trong lòng rất yêu thích cô bé này. Cô nhìn Tiêu Tử Yên mỉm cười, hình như không hề đáng sợ giống như miêu tả của Tiêu Tử Uyên vậy.
"Chị A Ức, em đã biết chị từ rất lâu rồi! anh trai em trước đây có giấu một tờ giấy báo dự thi, bị em phát hiện anh còn uy hiếp cấm em không được nói cho ai cả!”
Tùy Ức mỉm cười, anh luôn là người cẩn mà lại bị người khác nắm được thóp, xem ra anh đối với cô em gái này đúng thật là rất cưng chiều, “Vậy mà em còn nói cho chị biết?”
Tiêu Tử Yên sửng sốt, "Chị không giống như những người khác! Anh trai em rất ít khi giữ lại đồ của các cô gái, từ nhỏ đến lớn có rất nhiều cô gái tặng quà cho anh, nhưng anh lại không thèm nhìn một cái, nếu em thích anh sẽ đưa cho em, nếu em không thích sẽ đưa cho Xảo Lạc Tư, nếu anh giữ lại vật gì thì nhất định là vì anh ấy thích chị.”
Tùy Ức vốn không quan tâm đến chuyện này, cô đối với Tiêu Tử Uyên chỉ giới hạn biết đến những người bạn trong trường học, nhung bây giờ cô muốn từ từ hòa nhập vào cuộc sống của anh, liền hỏi lại, “Xảo Lạc Tư là ai?”
"A.., Xảo Lạc Tư tên Kiều Nhạc Hi, bọn em lớn lên trong một viện.”
Tùy Ức suy nghĩ, "Anh của cô ấy có phải là Kiều Dụ không?"
Tiêu Tử Yên nắm chặt tay, "Đúng! Kiều Dụ là anh hai của cô ấy."
Tùy Ức vẫn nghĩ rằng Tiêu Tử Uyên và Kiều Dụ lên đại học mới bắt đầu quen biết nhau, nhưng không ngờ họ đã biết nhau từ rất lâu rồi. Tùy Ức đang ngẩn ngơ suy nghĩ ánh mắt bống nhiên nhìn xuống vật đang lóe lên bên lỗ tai Tiêu Tử Yên.
Cô đưa tay sờ nhẹ vật đó, “Em rất thích cái này à?”
Tiêu Tử Yên lập tức gật đầu, "Thích! Đây anh trai em đưa cho em, anh em nói lúc về quê bạn anh chơi, người bạn của anh mua cho anh nói là tặng cho em.”
Tùy Ức mỉm cười, "Ở quê của chị có rất nhiều loại đồ chơi nhỏ này, lần sau về nhà chị mang ra cho em.”
Ánh mắt của Tiêu Tử Yên chớp chớp, "A.., Em biết rồi ! Người bạn mà anh trai em nói chính là chị có đúng không?"
Tùy Ức sờ sờ tóc của Tiêu Tử Yên gật đầu, trong lòng nghĩ cô bé này thật là thông minh.
Lúc chia tay cảm xúc Tiêu Tử Yên thoáng một cái đã giảm sút, cầm lấy cánh tay Tùy Ức không buông, "Chị A Ức, sức khỏe của mẹ em không sao chứ?"
Tùy Ức vỗ nhẹ lên bàn tay cô, nhẹ nhàng an ủi, “Em đừng quá lo lắng, hàng năm lúc chuyển mùa phải chú ý đến ăn mặc, đúng rồi, em có thể hầm nhiều canh cách thủy cho mẹ uống…, mùa này là lúc nên bổ sung tốt dinh dưỡng.”
"Nấu canh à?" Tiêu Tử Yên con ngươi đen láy xoay xoay, rất nhanh đồng ý , "Được ạ!"
Tùy Ức sau khi từ bệnh viện trở về sau khi ăn cơm xong thì đi thư viện học, khi đến vị trí cũ, thì đã thấy Tam Bảo ôm một quyển từ điển về Khang Hi vẻ mặt đau khổ, Hà Ca ở bên cạnh ôm một quyển từ đơn cũng là vẻ mặt đau khổ vô cùng. Hai người cứ một lát lại hâm mộ nhìn đối phương một cái, sau đó lại vùi đầu vào chăm chỉ học tập.
Đang là giờ ăn cơm, nên số người lên thư viện học không nhiều, Tùy Ức đi đến nhỏ giọng hỏi Tam Bảo, “Cậu đang làm cái gì vậy?”
Tam Bảo vẻ mặt đau khổ, "Giáo sư Tô nói tớ hình như quá rãnh rỗi, nên nói tớ học thật tốt tự điển Khang Hi, hai ngày nữa kiểm tra tớ.”
Hà Ca ở một bên buồn bực cười, "Ai bảo cậu hôm nay nói lung tung !"
Tam Bảo trợn mắt nhìn Hà Ca một cái sau đó vẻ mặt đau khổ nghiêm mặt đọc sách.
Tùy Ức trên đường đi nhận được tin nhắn của Tiêu Tử Uyên.
Anh ở chỗ Ôn Thiếu Khanh mượn một tập đề mẫu, em nhớ xem kỹ một chút.
Tùy Ức nhớ đến lầ trước Tiêu Tử Uyên cũng cầm một quyển tập chí địa lý đưa cho cô, cũng chỉ là nói xem kỹ một chút, nhưng. . . . . . Đây là thi nghiên cứu sinh đó. . . . . . Lần trước anh nói đi cửa sau chắc là nói đùa thôi?
Tùy Ức lại nhớ đến chuyện mẹ Tiêu đang nằm viện, cảm giác không nói cho Tiêu Tử Uyên không tốt lắm, nhưng nàng lại đồng ý Tiêu mẫu không nói. Nghĩ như vậy, cô thế nhưng không biết ma xui quỷ khiến gì lại bấm điện thoại gọi Tiêu Tử Uyên, đầu dây bên kia truyền đến một tiếng "Này" lúc này cô mới giật mình tỉnh táo, cầm lấy điện thoại di động chạy ra khỏi thư viện.
Tùy tiện hỏi thăm mấy câu sau đó Tiêu Tử Uyên muốn cúp điện thoại, nói là gần đây quá bận rộn rất lâu chưa gọi điện cho mẹ Tiêu, muốn gọi điện về nhà một lát, Tùy Ức vừa nghe thấy thế cuống quít gọi anh.
"Việc đó. . . . . ."
Tiêu Tử Uyên ngược lại rất ít khi nhìn thấy cô không muốn cúp điện thoại, liền cười hỏi, "Sao vậy?"
Tùy Ức nói lung tung để tìm đề tài, "Mẹ anh thích gì vậy?"
Tiếng cười của Tiêu Tử Uyên nhanh chóng truyền đến, "Thế nào, bây giờ đã muốn lấy lòng mẹ rồi hả?"
Tùy Ức mặt đỏ lên, lập tức trả lời lại, "Không phải!"
Cô chỉ là tùy tiện tìm một đề tài để nói, ai ngờ liền bị đặt lên trên họng súng.
Tiêu Tử Uyên lập tức im lặng một lúc.
Bên tai Tùy Ức nghe thấy tiếng hô hấp nhẹ nhằng, cô mơ hồ cảm giác được Tiêu Tử Uyên đã nhận ra điều gì đó, nhưng vẫn không chắc chắn, thử thăm dò kêu một tiếng, "Tử Uyên?"
Tiêu Tử Uyên giọng nói quả nhiên trầm xuống rất nhiều, "Mẹ anh có phải bị bệnh rồi phải không?"
Tùy Ức biết không gạt được anh nên nói, "Anh đừng sốt ruột."
"Anh nên nghĩ sớm mới phải", Tiêu Tử Uyên thở dài, giống như là vô ý thức thì thầm, "Lại bệnh do chuyển mùa rồi. . . . . ."
Tùy Ức cảm thấy tâm trạng anh như thế trog lòng cũng không thoải mái, liền nói an ủi, "Anh đừng lo lắng, hôm nay lúc em ở bệnh viện vừa đúng lúc gặp bác bị xỉu, các giáo sư đề nghị bác nằm viện quan sát một thời gian, lúc chiều em đến thăm bác thấy sắc mặt đã tốt hơn rất nhiều, mấy ngày nữa mà có thể về nhà nghỉ ngơi. Bác gái dặn em đừng nói cho anh biết, cho nên. . . . . . anh đừng tức giận?"
Tiêu Tử Uyên hình như nở nụ cười, "Không có, anh làm sao có thể giận em được."
Giọng nói Tùy Ức lại trở nên nhẹ nhàng, "Vậy anh cũng đừng quá buồn, sau này mỗi ngày em đều sẽ qua thăm mẹ anh.”
Lần này rất lâu sau giọng nói Tiêu Tử Uyên mới vang lên, "Có em ở đó, anh rất yên tâm."