Editor: Tịnh Du
Chờ đến khi Tùy Ức quay trở về trường học thì cũng là lúc bắt đầu một kỳ học mới, bốn người ngồi trong nhà ăn nhìn những sinh viên mới vẻ mặt ngây thơ đang mặc đồng phục quân sự, ngoài trừ lúc trước nguyền rủa “Nếu như lúc các người tập quân sự, thì trời sẽ nắng", thì bây giờ bọn họ lại rất xúc động, sang năm bọn họ tốt nghiệp rồi.
Mới sáng sớm Yêu Nữ đã lên kế hoạch, tốt nghiệphttp://diendanlequydon.com xong cô sẽ đi du học, cô gõ gõ cái bàn, “Các cậu sau khi tốt nghiệp đã có dự tính gì chưa?”
Hà Ca vẻ mặt đau khổ nói,"Mẹ tớ truyền lệnh, hoặc là thi nghiên cứu sinh, hoặc là lập gia đình, bắt tớ phải chọn một! tớ không muốn thi nghiên cứu sinh, nhưng bây giờ tớ đi đâu để tìm một người đàn ông cưới tớ đây?!”
Tùy Ức nghe thấy Hà Ca nói vậy thì ngược lại rất vui vẻ. “Thi nghiên cứu sinh à, vậy thì tốt quá, chúng ta cùng làm bạn.”
Tam Bảo, Yêu Nữ và Hà Ca vẻ mặt kinh ngạc cùng thốt lên, "Cậu muốn thì nghiên cứu sinh? Cậu không phải sẽ về nhà à?”
Lúc này, Tùy Ức mới nhớ là mình hình như quên mất chưa kể chuyện tình cảm của mình và Tiêu Tử cho ba cô gái này rồi.
"Ừmh. . . . . . Đúng vậy, tớ vừa học lên nghiên cứu sinh vừa chờ Tiêu Tử Uyên trở về. . . . . ."
Lập tức trong lòng ba người đã thông suốt, “À…..” Trừ lần ๖ۣۜDiendanlequydon.comđó ra bọn họ cũng không có nhiều ngạc nhiên, giống như hai người bọn họ chắc chắn sẽ ở cùng nhau, vấn đề chỉ còn là thời gian nữa thôi.
Tam Bảo phản ứng nhanh nhất, nhíu mày hỏi, “Cậu và Tiêu sư huynh qua lại với nhau lúc nào vậy?”
Tùy Ức hơi chột dạ, "Nghỉ hè."
Tùy Ức nghĩ là ba cô nàng sẽ tức giận, sẽ trêu tức cô bởi vì lúc đầu cô không nói cho các cô ấy, ai ngờ. . . . . .
Tam Bảo lòng đầy căm phẫn gõ gõ chiếc đũa, "Này, tại sao có thể như vậy!"
Tùy Ức ngay lập tức nói lời xin lỗi, “Xấu hổ với các cậu quá, tớ nghỉ hè không vào mạng nên không thể kịp thời nói cho các cậu biết được…..”
Nhưng trọng tâm câu hỏi của Tam Bảo lại không phải là chuyện này, “Tiêu sư huynh còn chưa mời nhà gái là chúng ta ăn cơm! Tại sao hai người các cậu lại không yêu nhau sớm hơn một chút! Bây giờ anh ấy cũng đã đi du học rồi, ๖ۣۜDiễn - đàn - Lê - ๖ۣۜQuý - Đônvậy thì chúng tớ lại bị tổn thất một cách vô ích rồi!"
Tùy Ức cúi đầu trầm mặc, đúng là tâm hồn ăn uống mà.
Hà Ca vẻ mặt tán thành, "Đúng! Ít nhất cũng phải đặt một bàn tiệc tại nhà hàng hải sản!"
Sau khi nói xong, Tùy Ức, Hà Ca và Tam Bảo vẻ mặt cứng lại liếc mắt nhìn nhau sau đó cùng im lặng, đồng thời cẩn thận dè dặt nhìn về phía Yêu Nữ.
Lần trước, lúc Kiều Dụ và Yêu Nữ công khai chuyện tình cảm, mấy người bọn họ đã bắt Kiều Dụ đãi một chầu, muốn anh đưa bọn họ đi nhà hàng hải sản, ai ngờ chưa kịp đi ăn Yêu Nữ và Kiều Dụ đã chia tay.
Yêu Nữ vẻ mặt nhẹ nhàng uống canh, giống như không hề nhớ đến chuyện này, một lúc lâu sau mới ngẩng đầu lên vẻ mặt kỳ quái hỏi, “Các cậu nhìn tớ chằm chằm như vậy làm gì, tớ cũng không phải là hải sản.”
Sau khi nói xong chính bản thân cô cũng sững sờ.
Lúc đó, cô và Kiều Dụ mới yêu nhau chưa lâu, Tam Bảo không có chuyện gì lại cứ thích trêu chọc hai người bọn họ. Có một lần lúc cô ở trong phòng ngủ nói thầm muốn tặng quà sinh nhật cho Kiều Dụ, Tam Bảo im lặng một hồi lâu bỗng nhiên bước đến trước mặt cô nói, "Yêu Nữ, cậu và em rể Kiều thật sự rất xứng đôi đó."
Yêu Nữ hỏi, "Tại sao?"
Tam Bảo cười híp mắt trả lời, "Các cậu một người là Song Ngư, một người là cự giải, đều là hải sản mà."
Chuyện cũ bỗng nhiên tràn về, Yêu Nữ cũng không biết ứng phó ra sao. Đã rất lâu cô chưa nhớ đến Kiều Dụ rồi, kể từ sau khi Kiều Dụ tốt nghiệp cô cũng chưa từng gặp lại anh. Cô cũng sắp tốt nghiệp rồi, sau khi tốt nghiệp khoảng cách với anh càng ngày càng xa, về sau sẽ không nhớ đến anh nữa, nhưng có một số việc Diễn - ๖ۣۜĐàn - Lê - Quý - ๖ۣۜĐôntại sao lại có thể khắc sâu trong ký ức cô đến như vậy? Khắc sâu đến tùy tiện nói ra một từ đã có thể nghĩ đến người đó? Cuộc đời này cô lại phải thua trong tay một người đàn ông hay sao?
Ba người nhìn vẻ mặt Yêu Nữ mờ mịt ngồi đó, liếc nhau mắt nhìn nhau, ở dưới bàn Tùy Ức lấy chân đá Tam Bảo một đá.
Tam Bảo lại bắt đầu nói chuyện, "Tớ cũng muốn học nghiên cứu sinh, nhưng mà tớ muốn chuyển qua học Bác Sĩ Đông Y."
"Cái gì?" Chủ ý ban đầu của Tùy Ức là muốn Tam Bảo chuyển chủ đề, nói một số chuyện cười để xóa tan bầu không khí này, ai ngờ cô ấy lại nói ra một chuyện giật gân như vậy.
Vẻ mặt Tam Bảo rất nghiêm túc, “Umh… tớ cuối cùng cảm thấy học lâm sàng rất nguy hiểm, các cậu nghĩ xem một bác sĩ giống như tớ trước kia đăng ký thi vào khoa sinh học khi đi thi không biết tại sao lại lẫn với khoa lâm sàng, người khác muốn tìm tớ khám bệnh, tớ cuối cùng không thể kết luận được bệnh gì, thật xấu hổ, bệnh này lúc đi học Giáo Sư chưa nói rõ, tôi không thể chẩn đoán được?"
"Ha ha!" Ba người cùng bật cười.
Tam Bảo lại tiếp tục nói, "Còn nữa, tớ cảm thấy nếu có người đến tìm tớ để khám bệnh, khả năng lớn nhất chính là đi tìm cái chết, tớ không thể lấy sinh mạng người khác ra để đùa giỡn được!"
Yêu Nữ rất nhanh thoát khỏi chuỗi cảm xúc đó, cười hỏi, "Vậy nếu cậu đi học đông y sẽ không nguy hiểm hả ?"
Tam bảo chột dạ, "Đông y. . . . . . Đông y có thể lừa dối , nếu thực sự không chẩn đoán được tớ sẽ kê cho người đó trà giải nhiệt, nếu có uống vào cũng sẽ không chết người được.”
Tùy Ức nhìn chằm chằm Tam Bảo một lúc lâu, rồi nghiêng đầu hỏi, "Tam Bảo, cậu thực sự muốn học đông y à?"
Tam bảo cổ họng ấp a ấp úng nửa ngày, mới nhỏ giọng thừa nhận, "Không phải. . . . . ."
"Vậy là cậu. . . . . ."
"Các cậu đều biết. . . . . . Ta lúc đăng ký nguyện vọng vốn dĩ là Đông Y, nhà của tớ có rất nhiều . . . . . ."
Tam Bảo còn chưa nói hết, Tùy Ức, Yêu Nữ và Hà Ca đã đồng thanh nói ra, “Ước mơ của cậu chính là trồng rất nhiều thảo dược, sau đó sẽ nhờ vào nó mà phát tài"
Tam Bảo lập tức cười ha hả gật đầu, "Đúng đúng."
Ba người lại một lần nữa không còn cách nào khác chỉ biết bất đắc dĩ vỗ trán.
Từ ngày đó trở đi, ngoại trừ Yêu Nữ nhàn nhã thoải mái vừa làm đề cương luận văn vừa chờ tốt nghiệp, còn lại ba người kia lại bắt đầu con đường ôn tập dài dẳng dặc để thi nghiên cứu sinh.
Mới được vài ngày, vào một buổi tối, Tam Bảo ở trong phòng ngủ soi gương nhìn trái rồi lại nhìn phải một lúc lâu, rồi quay đầu sang hỏi ba người, “Có phải gần đây tớ cố gắng học tập quá sức không? Sao tớ cảm thấy sắc mặt của tớ không được tốt lắm nhợt nhạt hết cả rồi này?”
Yêu Nữ quan sát Tam Bảo một lần từ đầu đến chân sau đó bắt đầu nói ra những lời nói ác độc, “Nhợt nhạt thì tớ không thấy, chỉ cảm thấy mặt của cậu ngược lại lại to hơn."
Tam Bảo lập tức che mặt, "Người ta mặt có khung xương lớn thôi!"
Hà Ca đang uống nước thì phun hết ra ngoài, “Cậu mỗi ngày chín giờ mới thức dậy, đi lên thư viện thì lấy điện thoại ra chơi hai giờ đồng hồ, sau đó đi ăn cơm trưa, một mình cậu ăn hết hai chén cơm, ngủ trưa ngủ thẳng ba giờ chiều, sau khi ngủ dậy lại đi thư viện chơi hai giờ điện thoại di động, cơm tối ăn nhiều như vậy không nói, đến cả ăn khuya cậu cũng ăn suất của hai người, cậu có thể không mập sao?"
Tam Bảo vẻ mặt uất ức nhào đến trong lòng Tùy Ức, "A Ức, các cậu ấy liên hợp lại bắt nạt tớ!"
Tùy Ức đang cầm điện thoại đi động nhắn tin với Tiêu Tử Uyên, nghe thấy vậy liền ngẩng đầu lên nhìn như dịu dàng an ủi Tam Bảo "Cậu đừng hai cậu ấy nói bậy, để tớ nhìn một chút nào, hình như là có chút vàng. . . . . ."
Tam bảo cuối cùng cũng tìm được tri kỷ, nháy nháy mắt ngây thơ hỏi, “Bác sỹ Tùy, vì sao lại vàng vậy?”
Tùy Ức mỉm cười chậm rãi trả lời, "Gương mặt cố ý phát triển thôi !"
Tam Bảo đen mặt bỏ đi trong tiếng cười của Yêu Nữ và Hà Ca.
Ở trường học việc thực tập vẫn được sắp xếp như cũ, mà trong lúc ba người bọn họ đang bận rộn chạy qua chạy lại giữa hai nơi là trường học và bệnh viện, thì cuối cùng Tam Bảo cũng chờ được đến lúc trái tim của cô rung động.
Ngày nào đó, giữa thời gian ăn cơm trưa Tam Bảo lôi kéo Tùy Ức, Hà Ca đứng trên một con đường nhỏ ở trong vườn hoa của bệnh, hết nhìn trái rồi lại nhìn phải.
Tùy Ức và Hà Ca không hiểu chuyện gì cả, "Xin hỏi, chúng ta đứng ở chỗ này làm gì?"
Tam bảo đỏ mặt, "Một lát nữa sẽ có một bác sĩ đẹp trai đi qua đường này.”
"Làm sao cậu biết?"
"Hai ngày hôm nay vào đúng thời gian này tớ đi qua đây luôn gặp anh ấy, cậu nói xem có phải anh ấy để ý đến tớ rồi không?”
Tùy Ức, Hà ca im lặng.
Tam Bảo bỗng nhiên thấp giọng xuống kêu lên, "Tới rồi tới rồi!"
Tùy Ức và Hà Ca đồng thời quay đầu lại, sau đó gật đầu tới tấp, nhưng ở trong lòng lại than thở, đúng là món ăn mà Tam Bảo ưa thích.
Bọ họ trông thấy mấy vị bác sĩ nam trẻ tuổi mặc áo khoác đang từ trong phòng ăn bệnh viện đi ra, mà bọn họ đang chầm chậm đi về phía các cô, anh chàng đi ở chính giữa là một người có bộ dáng cao gầy, da trắng nõn, tướng mạo khô ngô, bên trong áo khoác trắng là áo sơ mi sạch sẽ chỉnh tề, đang nghiêng đầu trò chuyện với người bên cạnh một cách vui vẻ, đúng thật là rất đẹp trai, rất có hương vị của thần tiên.
Tam Bảo ghé vào bên tai hai người nhỏ giọng nói thầm, "Tớ đã hỏi hộ sĩ rồi, là vị học trò cuối cùng của chủ nhiệm nội khoa thần kinh, nghe nói tính tình đặc biệt khiêm tốn, chỉ biết là anh ấy có danh sách trong quân đội, trước đây anh ấy làm ở trong bệnh viện quân đội, gần đây mới đến bệnh viện chúng ta theo chủ nhiêm khoa học bác sĩ, Anh lính nhé! Có được tính là một người con trai đẹp trai giàu có không?"
Tùy Ức nhìn thấy trong mắt Tam Bảo tràn ngập mầu hồng, mỉm cười gật đầu. Lại đưa mắt nhìn bóng lưng đã đi xa, trong lòng có chút lo lắng, Tam Bảo hình như là thật sự đã thích người đàn ông này, cũng không biết anh ta đánh gia Tam Bảo như thế nào. Nhưng điều cô không muốn thấy nhất chính là Tam Bảo bởi vì chuyện tình cảm mà bị thương, coo hi vọng Tam Bảo có thể vui vẻ cả đời như vậy.
Tùy Ức vẫn đang ngây ngẩn thì nghe thấy Tam Bảo gọi lớn, “Trời ơi, 11 giờ rưỡi rồi ! Xong rồi xong rồi!"
Hà Ca ngoáy ngoáy lỗ tai, "Thì thế nào?"
"Tớ không phải có một người cùng quê là bác sĩ đông y à, tớ tìm cậu ấy nhờ cậu ta giới thiệu giúp tớ một vị giáo sư, nói buổi sáng nãy sẽ đi gặp , đi mau đi mau!"
Hà Ca đứng tại chỗ bất động, "Hai chúng tớ đi làm gì?"
Tam Bảo núp ở sau lưng Tùy Ức vẻ mặt thẹn thùng, "Là tớ sợ thôi! Cậu không biết là bây giờ đề tài giáo sư và nữ sinh viên đang là một vấn đề nhạy sao? Ngộ nhỡ ông ấy muốn ra quy tắc ngầm với tớ thì làm thế nào? Chẳng may tớ từ chối, ông ta lấy mạnh ức hiếp yêu thì làm sao? Đưa các cậu đi sẽ có cảm giác an toàn."
Tùy Ức nghe xong vẻ mặt hắc tuyến, nhìn trời không thở dài, vẫn là Hà Ca nhẫn tâm đả kích Tam Bảo, "Trường học chúng ta các giáo sư khoa Đông y đều thuộc cấp bậc người cổ hủ , trẻ tuổi nhất cũng đã sáu mươi tuổi rồi? So sánh lại, tớ sẽ tin tưởng hơn nếu cậu nói cậu cậy mạnh ức bọn họ mà không phải bọn họ mạnh cậu."
Tam bảo đẩy hai người đi về phía trước, "Đi, cùng đi nào! Đi xem để hiểu biết thêm về những người cổ hủ đó như thế nào cũng tốt mà!"
Khi nhìn thấy người thật, trên mặt ba người vẫn duy trì mỉm cười, nhưng trong lòng lại im lặng nén bi thương, quả nhiên là những ông thầy cổ hủ thật.
Ông lão tóc hoa râm cười híp mắt nói mấy câu với Tam Bảo sau đó xem đồng hồ, "Trò Mặc Thân đúng không, em giúp thầy xem ở đây một lát, thày xuống phòng thuốc một lát, nếu như có bệnh nhân tới trò nói họ chờ thầy một chút."
Ông thầy vừa bước chân ra khỏi cửa, Tam Bảo đã bắt đầu giáo huấn cô bạn cùng quê đó, "Không phải đã nói cậu giúp tờ tìm một thầy giáo trẻ tuổi một chút sao, bộ dáng đẹp trai đó?! Chính là bác sĩ trẻ tuổi đẹp trai dịu dàng như ngọc giống như bác sĩ đông y đấy, trên người đều là mùi hương của dược liệu, nhưng tại sao lại lớn tuổi như vậy?"
Cô bạn kia khóc không ra nước mắt, "Cậu cho rằng đây là tiểu thuyết hả? ở đâu ra vị giáo sư trẻ tuổi đẹp trai? Tớ cũng muốn nhưng mà không có. Cậu muốn mùi hương của dược liệu phải không, vậy thì cậu vào phòng thuốc xông mấy ngày, cho dù cậu có tắm rửa cũng không sạch!"
Tam Bảo vẫn chưa hết hi vọng , "Thật sự là không có sao?"
"Không có, giáo sư Tô là một người rất tốt, cậu nên cảm thấy vừa lòng đi! Tớ không thèm nghe cậu nói nữa, tớ cũng sang bên phòng thuốc đây cậu ở đây xem một lát đi."
Sau khi vị giáo sư đó đi được mấy phút thì có một bé gái đẩy cửa đi vào, thấy ba người trẻ tuổi mặc áo khoác trắng cô gái không biết như thế nào đành phải kêu một tiếng, "Bác sĩ Tô?"
Tam Bảo sửng sốt một chút rồi nhanh chóng gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc hạ thấp giọng, "Là tôi, ngồi đi."
Tùy Ức, Hà Ca liếc mắt nhìn nhau sau đó lựa chọn thờ ơ.
Cô gái nghi ngờ ngồi xuống, Tam Bảo để che giấu ho khan một tiếng, "Đưa tay ra, để tôi bắt mạch."
Tam bảo vừa bắt mạch vừa nói, "Ở đâu không thoải mái à?"
Cô gái chỉ vào khuôn mặt bị đậu mùa, "Nội tiết mất cân đối."
Tam Bảo vẻ mặt uyên thâm gật đầu một cái.
Cô gái lại hỏi, "Bác sĩ kê cho tôi một liều thuốc bắc để uống với."
Vị giáo sư đó từ phòng dược trở về đang định đẩy cửa đi vào thì đúng lúc nghe được Tam Bảo trả lời, ngay tức khắc vẻ mặt hiện lên hai vạch đen.
"Cô gái, cô không phải thiếu thuốc, mà thứ cô thiếu là một người đàn ông."
Tùy Ức và Hà Ca nhìn vẻ mặt nghiêm túc của vị giáo sư cổ hủ kia cực kỳ sáng suốt lựa chọn bỏ lại Tam Bảo mà bỏ chạy.