Tùy Ức sợ rằng không biết một giây kế tiếp anh còn có thể nói ra cái gì khiến người khác đoán mò, chỉ còn cách đồng ý, nhanh chóng trở chỗ cũ.
Âm thanh phía bên kia điện thoại một lúc lâu mới vang lên, có chút lưỡng lự, “Cậu . . . . . Đang làm gì?”
Lần này Tiêu Tử Uyên rất nghiêm túc giải thích, “Mình đang rửa chén, tay ướt nên không có cách nào nghe điện thoại, đang nhờ Tùy Ức cầm điện thoại di động giúp tôi, cậu có muốn nói chuyện với cô ấy?”
Lời nói mập mờ, Tiêu Tử Uyên chưa ngẩng đầu nhưng cũng có thể cảm thấy có hai ánh mắt đang dừng lại trên khuôn mặt mình, mang theo tức giận.
Vừa nhướng mắt lên quả nhiên thấy người nào đó đang tức giận trợn mắt nhìn mìn, rất có dấu hiệu muốn nhào tới cắn anh.
Tiêu Tử Uyên không nhịn được bật cười.
Dụ Thiên Hạ có chút kinh ngạc, “Ách. . . . . . Không cần. Tớ vừa nói đến chỗ nào rồi, a, đúng, hôm qua mọi người tổ chức liên hoan tại sao không có gọi tớ? Tớ đã sớm không thích cậu rồi, cậu sợ cái gì chứ? Tớ còn muốn dẫn bạn trai đến để cho mọi người gặp mặt một chút đó.”
Tiêu Tử Uyên không chú ý nghe, tất cả tâm tư của anh đều đặt ở người bên cạnh rồi, thấy Tùy Ức vẫn còn trừng mắt nhìn anh, anh không tiếng động cùng cô đối đáp, “Tới một chút nữa.”
Tùy Ức cau mày, lắc đầu một cái.
Tiêu Tử Uyên một lần nữa cắt đứt điện thoại của người bên kia, “Thật xin lỗi, để lát nữa được không.”
Vừa dứt lời Dụ Thiên Hạ chỉ nghe được phía bên kia điện thoại là tiếng bước chân thanh âm xoay vặn, dường như còn có tiếng kinh hô của cô gái, nhưng rất nhanh liền bị áp chế, đồng thời là âm thanh mang theo nụ cười của Tiêu Tử Uyên truyền tới, “Cậu nói đi.”
Bên này đầu điện thoại, là gương mặt hài lòng của Tiêu Tử Uyên, khuôn mặt Tùy Ức vo thành một nắm, khóc không ra nước mắt, cô không cam lòng từ chối vài lần, dường như không có chút uy hiếp nào đối với Tiêu Tử Uyên, anh dễ dàng đem cô ôm vào trong ngực.
Tiêu Tử Uyên đứng ở sau lưng cô, cằm đặt trên vai của cô, hai tay đầy bọt từ trên eo cô vươn ra tiếp tục rửa chén, ngón tay thon dài không ngừng chuyển động dưới dòng nước trong suốt, cánh tay của cô vẫn giơ điện thoại di động đặt ở bên tai Tiêu Tử Uyên.
Dụ Thiên Hạ cảm thấy không thể phản đối, “Ừ. . . . . . Không sao.”
“Vậy cứ như vậy đi.” Dường như Tiêu Tử Uyên chờ những lời này đã lâu lắm rồi, nói xong lại dặn dò Tùy Ức, “Cúp thôi.”
Tùy Ức thu cánh tay về, nén giận nhìn người kia rửa xong cái chén cuối cùng, cố gắng để cho giọng nói của mình bình tĩnh, “Tiêu sư huynh, em có thể đi được chưa?”
Tiêu Tử Uyên rất nhanh đứng thẳng, gò má cố ý kề sát gương mặt của cô, “Chờ một chút, anh rửa tay, em giúp anh cầm khăn lau tay đi.”
Tùy Ức máy móc cầm khăn lông treo bên cạnh đặt lên tay Tiêu Tử Uyên, nhưng không làm gì.
Cánh tay Tiêu Tử Uyên đặt ở bên hông của cô, hiện tại hai cánh tay của cô đang đặt tại trên cánh tay của anh dường như cũng không còn lựa chọn nào khác.
Tiêu Tử Uyên cũng không động đậy, nhìn hai tay của mình đã bị khăn lông che mất, vô tội chủ động mở miệng, “Lau đi.”
Tùy Ức nghiến răng nghiến lợi, “Tự anh lau không được sao?”
Tiêu Tử Uyên một bộ dạng say mê, giảng giải đạo lý, “Mới vừa rồi là anh rửa chén, bây giờ đến lượt em giúp anh lau tay, phân công hợp tác.”
“. . . . . .” Tùy Ức im lặng một lần nữa.
Tay của cô cách khăn lông phủ lên trên tay của anh, có thể rõ ràng cảm thấy nhiệt độ của người anh, nhiệt độ trên mặt của Tùy Ức dần dần tăng lên.
Tiêu Tử Uyên cố ý đi lại gần rồi dán lên mặt cô, “Làm sao lại nóng như vậy? Bị bệnh à?”
Gương mặt anh nhiệt độ so với cô thấp rất nhiều, dán lên mặt cô cảm thấy mềm mại, lành lạnh, Tùy Ức cảm thấy bây giờ không chỉ mỗi mặt mà kể cả lòng của cô cũng bốc hỏa mất rồi.
Đúng lúc Tùy Ức đang bị anh trêu ghẹo đến sắp hỏng đến nơi thì điện thoại lại vang lên, Tùy Ức ném điện thoại cho Tiêu Tử Uyên sau đó nhanh chóng xoay người chạy đi, lần này Tiêu Tử Uyên không đùa giỡn cô nữa, nhận máy nghe rồi nói với người đó, “Được, tôi xuống ngay.”
Tiêu Tử Uyên lau tay trở lại phòng khách, lại nhìn thấy Tùy Ức đang đứng ngồi không yên, anh lại không nhịn được bật cười, cùng cô một chỗ dường như anh luôn cảm thấy đặc biệt vui vẻ.
Tùy Ức cắn môi trừng anh, “Còn cười nữa!”
Tiêu Tử Uyên giúp cô xách vali đồ lên rồi cười vẫy tay, “Được rồi, đừng giận nữa, lần này anh thật sự không đùa em nữa, chúng ta đi thôi.”
Đi xuống lầu đã nhìn thấy một chiếc hơi màu đen xe đậu ở chỗ đó, một người đàn ông hơn ba mươi tuổi đang đứng ở bên cạnh xe, sau khi thấy Tiêu Tử Uyên đi xuống thì nhanh chóng đi đến chào hỏi sau đó cầm lấy va li bỏ vào trong cốp sau xe.
Sau khi lên xe cũng không nói nhiều, hỏi Tùy Ức sơ qua vị trí sau đó không hề nói một câu nào nữa, chủ động nâng tấm che ngăn cách với chỗ ngồi phía sau, động tác gọn gàng, vừa nhìn đã biết chính là người được huấn luyện nghiêm chỉnh.
Tùy Ức lúc đầu là nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ, một lát sau lại cảm thấy trên bả vai có cảm giác trĩu xuống, Tiêu Tử Uyên dựa đầu lên trên vai cô, cô không an phận giật giật vai.
Tiêu Tử Uyên đưa tay đè cô lại tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi, giọng nói lười biếng, “Đừng động đậy, anh ngồi máy bay lâu như vậy, tối hôm qua uống nhiều quá mà lại không được ngủ ngon, nên bây giờ cảm thấy nhức đầu.”
Tùy Ức nghiêng đầu nhìn anh một chút, sắc mặt của anh quả thật không tốt lắm, đồ ăn sáng cũng không ăn được bao nhiêu, có lẽ là thật sự khó chịu trong người, mà khó chịu như vậy nguyên nhân phần lớn là bởi vì cô, Tùy Ức trong lòng mềm nhũn thực sự không hề lộn xộn nữa.
Tiêu Tử Uyên cảm thấy được cô từ từ thả lỏng bờ vai, còn nhích lại gần phía anh thêm một chút, có lẽ là muốn cho anh dựa vào thoải mái hơn, Tiêu Tử Uyên nhắm mắt lại khóe miệng cong lên .
Tiêu Tử Uyên mới chợp mắt nghỉ ngơi một lát, vốn dĩ là sợ Tùy Ức mệt, đang chuẩn bị ngồi dậy, ai ngờ lúc mở mắt lại phát hiện Tùy Ức đã ngủ thiếp đi lúc nào rồi.
Tiêu Tử Uyên từ từ ngồi thẳng dậy, đưa Tùy Ức đỡ dựa vào trong ngực mình, rồi nhẹ giọng nói với tài xế, “Giảm bớt điều hòa một chút.”
Tài xế cũng nhỏ giọng đồng ý.
Tùy Ức ở trong lòng anh trở mình, dường như tìm được tư thế thoải mái lại tiếp tục ngủ.
Tiêu Tử Uyên đưa tay xoa nhẹ mặt của cô, mặt của cô nhỏ như vậy, một bàn tay của anh mà có thể che kín hơn một nửa rồi, hơi thở của cô phun vào trong lòng bàn tay anh, có cảm giác hơi ngứa.
Thật ra thì, đâu chỉ ngứa trong lòng bàn tay của anh mà ngay cả tim của anh cũng cảm giác không yên.
Thật ra cô không được xem là quá xinh đẹp, ngũ quan cũng không quá đặc biệt, nhưng tụ lại cùng một chỗ không biết vì nguyên do gì lại làm cho người ta cảm thấy thoải mái, cùng với khí chất hơn người, làm cho người ta cảm thấy người con gái đẹp phải như thế này mới đúng.
Mặt mày của cô nhìn qua vừa cảm thấy nhu thuận lại dịu dàng ngoan ngoãn, mà trong lòng lại kiên định như vậy, tóm lại thì có thể gọi là vừa ôn nhu vừa dứt khoát đi!
Tiêu Tử Uyên lại nhẹ giọng hỏi, “Đồ của tôi muốn đã chuẩn bị xong chưa?”
“Ở bên tay trái cậu trong hòm giữ đồ ấy.”
Tiêu Tử Uyên mở hòm giữ đồ ra, đúng thật thấy một túi văn kiện bên trong, anh quay đầu lại nhìn Tùy Ức, thấy cô đang ngủ say, lúc này mới mở cặp hồ sơ xem ra.
Sau lúc lâu, Tiêu Tử Uyên vẻ mặt không thay đổi đưa cặp hồ sơ bỏ vào chỗ cũ, rồi từ từ nhắm mắt lại.
Tùy Ức yên tâm ngủ suốt dọc đường, còn Tiêu Tử Uyên im lặng suy nghĩ suốt dọc đường.
Lúc sắp tới nơi lái xe dần dần thả chậm tốc độ xe lại, nhẹ ho một tiếng sau một phút mới hạ tấm che xuống, “Phía trước là giao lộ của đường giao nhau, nên đi như thế nào đây?”
Tiêu Tử Uyên liếc nhìn tình hình con đường phía trước, sau đó lại cúi đầu nhìn lại Tùy Ức vẫn còn nhắm mắt ngủ say, nhỏ giọng trả lời, “Trước tiên dừng xe lại một bên đường đã, chờ một chút nói sau.”
Sau khi cho xe dừng hẳn sang một bên lề đường, lái xe rất hiểu chuyện mở miệng, “Tôi xuống xe hút điếu thuốc, một lát nữa đi thì cậu gọi tôi vào.”
Tiêu Tử Uyên cười gật đầu, “Được, vất vả cho anh rồi.”
Lái xe nhẹ gật đầu một cái sau đó bước xuống xe, cố ý đi cách ôtô một khoảng khá xa.
Bên trong xe bây giờ chỉ còn lại hai người Tiêu Tử Uyên và Tùy Ức.
Tiêu Tử Uyên cũng không gấp gáp, yên lặng chờ.
Nửa giờ sau Tùy Ức cuối cùng cũng tỉnh lại, vẻ mặt mơ màng nhìn ra ngoài cửa sổ lại quay sang nhìn Tiêu Tử Uyên, “Đến nơi rồi sao?”
Tiêu Tử Uyên lắc đầu, “Không có.”
Tùy Ức lại hỏi, “Xe bị hư à?”
Tiêu Tử Uyên lại lắc đầu lần nữa, “Không có.”
Tùy Ức vừa nhìn phía trước vừa hỏi, “Kẹt xe à?”
Tiêu Tử Uyên tiếp tục lắc đầu, “Không có.”
Tùy Ức nhíu mày, “Vậy tại sao không đi?”
Tiêu Tử Uyên khẽ mỉm cười, chậm rãi phun ra mấy chữ, “Đang đợi người chỉ đường tỉnh ngủ.”
Tùy Ức chớp chớp mắt, trên mặt vẫn bình tĩnh, nhưng trong lòng lại hận không được tìm cái vỏ nào để chui vào.
“Cái đó. . . . . . Trước mặt quẹo phải đi thẳng là được. . . . . .”
Xe càng đi về phía trước, trong lòng Tiêu Tử Uyên dần dần cảm thấy hứng thú, đây là một tòa cổ trấn, đặc thù rõ rệt nhất của Giang Nam, cầu nhỏ, nước chảy, các hộ gia đình.
Cuối cùng xe phải dừng lại ở địa phương phía trước do không thể ở đi được, sau khi Tiêu Tử Uyên dặn dò mấy câu, sau đó lái xe điều khiển xe chạy đi, Tùy Ức và Tiêu Tử Uyên tiếp tục đi về phía trước.
Tiêu Tử Uyên không nghĩ đến nhà của Tùy Ức lại ở một vùng có phong cách cổ xưa như vậy, yên bình, thoải mái.
Hai người đi trên con đường bằng đá, Tùy Ức đi phía trước dẫn đường, Tiêu Tử Uyên cầm hành lý đi theo ở phía sau, cô thỉnh thoảng cười quay đầu lại nhìn Tiêu Tử Uyên có theo kịp cô hay không, Tiêu Tử Uyên rất thích loại cảm giác này.
Tiêu Tử Uyên đang suy nghĩ, thì nhìn thấy Tùy Ức quay đầu lại cười hỏi, “Tiêu sư huynh trước kia đã tới đây rồi sao?”
Tiêu Tử Uyên nhớ lại , “Trước kia cùng bạn học ra ngoài chơi đùa lúc đó đã đến gần đây, nhưng hình như chưa đến đây bao giờ.”
Tùy Ức cười, “Có rất ít du khách biết nơi này, thật ra thì nơi này phong cảnh đẹp hơn nhiều, nhưng mà càng ít người biết càng tốt hơn, du khách đến tham quan nhiều sẽ phá hủy bộ dáng thướt tha của nơi này.”
Điều này ngược lại Tiêu Tử Uyên lại rất tán thành, lúc đó anh và bạn học đến đây chơi, nơi được gọi là cổ trấn ngàn năm tuổi cũng đã thay đổi hương vị rồi, chỗ nào cũng tràn ngập hơi thở buôn bán kinh doanh, người lúc đi thì vui vẻ mà đến, cuối cùng lại thất vọng ra về.
Trên đường đi hai người gặp không ít dân bản xứ, có quen biết còn chào hỏi với Tùy Ức, Tùy Ức dùng giọng địa phương trả lời lại, nụ cười rực rỡ.
Tiêu Tử Uyên nghe không hiểu lắm tiếng địa phương nơi cô, cười nhìn về phía Tùy Ức, vùng giang nam ấm áp, ngọt ngào, mềm mại, chân thực.
Cuối cùng Tùy Ức đưa Tiêu Tử Uyên đến trước sân một tòa nhà cổ xưa thì dừng lại, đưa tay lên gõ cửa, rất nhanh sau đó đã có người đến mở cửa.
Cửa còn chưa mở ra, Tùy Ức đã thân thiết gọi lớn, “Mẹ, con đã về nhà.”
Sau đó cửa từ từ mở ra, Tiêu Tử Uyên lúc này mới thấy người trong truyền thuyết được Lâm Thần ca ngợi hết lời là con gái nhà họ Thẩm sinh ra trong gia đình dòng dõi thư hương.
Vợ và con gái của các gia đình có quyền chức, Tiêu Tử Uyên đã tiếp xúc không ít, nhưng giờ đây trong lòng anh vẫn không nhịn được than thở một hơi.
Đối với người con gái đã từng trải qua nhiều sóng gió mà nói, thời gian cho họ tự tin và phẩm cách, nếp nhăn không còn là dấu hiệu của tuổi già nữa mà là minh chứng theo năm tháng của họ.
Người phụ nữ trước mắt mặc dù đã không còn trẻ nữa, nhưng bộ dáng thùy mị thướt tha lại lại càng nỏi bật thêm. Bà ấy đứng ở phía sau cánh của cổ kính từ từ mở ra, giống như là một vị tiểu thư thời trước xuyên qua ngàn năm mà đến, thướt tha.
Tiêu Tử Uyên bây giờ mới biết, Trên người Tùy Ức luôn có vẻ mặt lạnh nhạt, dịu dàng khí chất của gia đình dòng dõi nho học phần lớn là được thừa hưởng từ người trước mắt anh đây.
Mẹ Tùy mới thấy Tùy Ức vừa định mở miệng, bỗng nhiên nhìn thấy Tiêu Tử Uyên, thì ngừng lại không nói nữa, sau đó im lặng quan sát Tiêu Tử Uyên không nói một lời nào, ánh mắt bình tĩnh yên ổn. Tiêu Tử Uyên thoải mái nhìn lại bà một cách tự tin.
Tùy Ức ở trước mặt mẹ của mình có chút xấu hổ, “Mẹ, đây là sư huynh của con, anh đến đây có chút việc, nhân tiện đưa con trở về.”
Tiêu Tử Uyên tiếp tục sau câu nói của Tùy Ức, cười nhẹ nhàng sau đó tự giới thiệu mình, “Chào bác gái bác khỏe chứ ạ, cháu là Tiêu Tử Uyên.”
Mẹ Tùy cũng không nói gì cả, mà lại đưa ánh mắt ở dừng lại trên chiếc cúc áo lộ ra một hơn một nửa trên cổ áo của Tiêu Tử Uyên, sau đó vẻ mặt không có một chút biểu tình nào nhìn anh, Tiêu Tử Uyên lễ phép khiêm tốn gật đầu.
Không khí bỗng nhiên có chút xấu hổ, Tùy Ức nhìn Tiêu Tử Uyên với vẻ mặt xấu hổ, Tiêu Tử Uyên đáp lại cô bằng một nụ cười an ủi.
Mẹ Tùy nhìn Tiêu Tử Uyên một lúc lâu sau đó từ từ bật cười, thay đổi thái độ nghiêm túc vừa rồi, nhiệt tình gọi hai người vào cửa, “Mau vào nhà ngồi, con bé Tùy Ức này con cũng thật là, lần sau đừng làm phiền người ta như vậy nữa.”
Tùy Ức nhìn Tiêu Tử Uyên nở nụ cười, dưới chân bước thật chậm sánh vai cùng Tiêu Tử Uyên nhỏ giọng nói, “Không có chuyện gì đâu, mẹ em rất dễ nói chuyện.”
Tiêu Tử Uyên cứ nghĩ là Tùy Ức đang an ủi mình, không nghĩ đến sau đó mới nhìn thấy người phụ nữ có tri thức hiểu lễ nghĩa dịu dàng . . . . . Dường như so với suy nghĩ của anh không hề giống nhau, cũng không quá khó để nói chuyện vui vẻ.
Dễ nói chuyện cũng khiến anh…... Rất áp lực ——