Quay Lại Mỉm Cười, Bắt Đầu JQ

Chương 40: Chương 40: Thử thách






Bước chân vào cửa đã thấy sân vườn rộng rãi, trong đó trồng rất nhiều loài hoa, được cắt tỉa gọn gàng tĩnh mịch. Đi qua sân vườn lại thấy một tòa nhà nhỏ mang phong cách cổ xưa, tường xám ngói cổ, mang theo hơi thở nồng đậm của phong cách cổ xưa.

Ba người mới vừa ngồi xuống, mẹ Tùy đã bắt đầu sai Tùy Ức đi pha trà," Nhóc Tùy, đi pha trà!"

Tùy Ức ngoan ngoãn đứng lên đi pha 3 chén trà, trở lại còn chưa kịp ngồi xuống, Tùy mẹ lại mở miệng, "Nhóc Tùy, mau đi nấu cơm."

Tùy Ức nhíu mày nhìn xem thời gian trên đồng hồ, bốn giờ chiều, lúc này nấu cơm ư?

Tùy mẹ dường như cũng chưa cảm thấy có gì không ổn cả, hối thúc một câu, "Đi nhanh lên!"

"A..." Tùy Ức biết mẹ Tùy là cố ý muốn tách cô ra, nhưng vẫn đứng lên đi vào phòng bếp.

Trước khi đi lại lo lắng nhìn vào mắt Tiêu Tử Uyên, Tiêu Tử Uyên hiểu ý nhanh chóng đứng lên, "Bác gái, cháu xuống giúp một tay!"

Tùy mẹ giữ Tiêu Tử Uyên ngồi xuống, vẻ mặt tươi cười, "Không cần, để cho con bé đi là được rồi, chúng ta trò chuyện."

Tùy Ức ở trong phòng bếp vừa làm cơm vừa thỉnh thoảng nhìn sang bên này một chút, đến lúc Tùy Ức bưng thức ăn ra, Tùy mẹ cùng Tiêu Tử Uyên đã trò chuyện với nhau rất vui vẻ.

Mẹ Tùy đang chỉ vào ảnh chụp cho Tiêu Tử Uyên nhìn, "Cháu xem, con bé này khi còn bé bộ dáng có giống con trai không? Mà lại còn béo như vậy!”

Tiêu Tử Uyên nhìn vào trong bức ảnh thấy một đứa bé mập mạp còn đang mặc yếm, không nhịn được gật đầu, "Thực sự rất giống."

Tùy Ức miệng hít một ngụm khí lạnh nhanh chóng chạy đến cướp lấy tấm ảnh, đỏ mặt, "Mẹ! mẹ đang làm gì vậy? !"

Mẹ Tùy tháo kính lão xuống, "Hét lớn tiếng như vậy làm gì, mẹ của con mắt hơi mờ, nhưng tai không điếc."

Tùy Ức liếc nhìn Tiêu Tử Uyên, hình như thẹn quá thành giận, "Mẹ đem những này lục ra để làm gì?"

Mẹ Tùy thong thả chậm rãi cất kính lão đi, "Đưa cho Tử Uyên xem một chút, con sợ cái gì."

Tùy Ức siết thật chặt bức ảnh trong tay, trong hình là một cô nhóc đang nhìn ống cười hì hì, mà cô trong lúc này chỉ muốn khóc.

Tùy Ức vừa ngẩng đầu đã đối diện với ánh mắt tươi cười của Tiêu Tử Uyên, sau đó lại nhìn đến bàn tay của anh đang nắm lấy một góc khác của tấm ảnh mở miệng, "Không bằng đưa cho anh giữ lại làm kỷ niệm?"

Tùy Ức mạnh mẽ lắc đầu.

Tiêu Tử Uyên bắt đầu dụ dỗ, "Lần sau anh cũng đưa cho em một tấm ảnh lúc anh còn nhỏ.”

Tùy Ức lại nhất quyêt không buông tay, "Vậy chờ đến lần sau lại nói."

Mẹ Tùy nhìn hai người cười híp rồi đột nhiên mở miệng, "Tử Uyên, thật ra thì tấm này không đẹp lắm, bác tìm cho cháu một tấm ảnh nó đang còn tắm lúc nhỏ nhé."

Nói xong lại muốn đứng dậy đi tìm, Tùy Ức sửng sốt nhào qua ngăn mẹ Tùy lại, đưa tấm ảnh trong tay nhét vào trong lòng Tiêu Tử Uyên, "Anh thích tấm này thì tặng cho anh là được, mẹ, không cần tìm đâu, chúng ta mau đi ăn cơm nào."

Thấy mẹ Tùy đứng dậy đi ăn cơm, Tiêu Tử Uyên thu lại nụ cười, Tùy Ức lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, mặc kệ nói thế nào thì bức ảnh này còn mặc quần áo, cho dù chỉ là một chiếc quần yếm, bức ảnh đang tắm…..

Tùy Ức nghĩ đến thôi đã nóng mặt.

Trên bàn cơm Tùy mẹ nhiệt tình nói chuyện với Tiêu Tử Uyên, tiện thể đả kích Tùy Ức.

"Tử Uyên, mau ăn đi, con bé này tay nghề không được tốt cho lắm cháu chịu khó ăn nhé, ngày mai bác làm mấy món ngon cho cháu ăn.”

Tùy Ức đang chuẩn bị gắp thức ăn nghe thấy thế lập tức thu đôi đũa về, cô ủ rũ cúi đầu nhìn mẹ Tùy.

Mẹ Tùy lại giả vờ như không nghe thấy, Tiêu Tử Uyên ngược lại cười nghiêng ngả, hai vai không ngừng run run.

Tùy Ức sau khi ăn một miếng chợt nhớ đến điều gì đó, bỗng ngẩng đầu đi nhìn Tiêu Tử Uyên, Tiêu Tử Uyên sau khi nếm xong mấy món ăn, vẻ mặt vẫn như cũ nuốt xuống.

Tùy Ức lấy điện thoại ra để ở dưới bàn, sau đó gửi một tin nhắn.

Tiêu Tử Uyên cảm thấy điện thoại di động rung rung, lại thấy Tùy Ức vẻ mặt áy náy nhìn mình, đã hiểu ra bảy tám phần, lấy điện thoại di động ra nhìn thật sự là cô.

Mẹ em tim không được tốt, khẩu vị rất nhạt, em quên nói cho anh biết, thức ăn không cho thêm muối.

Tiêu Tử Uyên nhanh chóng trả lời hai chữ.

Không sao.

Mẹ Tùy đem động tác nhỏ của hai người thu hết vào trong mắt, lại nhắm mắt làm ngơ, không biết là cố ý hay là vô ý, tiếp tục nhiệt tình quan tâm Tiêu Tử Uyên, "Tử Uyên, mau ăn thức ăn đi, ăn nhiều một chút."

Tùy Ức nhìn mẹ Tùy gắp cho Tiêu Tử Uyên chỉ một bát cơm mà biết bao nhiêu là thức ăn, thức ăn không có mùi vị gì mà cơm cũng vậy, anh ăn một miếng trong lòng Tùy Ức lại áy náy thêm một phần.

Sau khi ăn cơm tối xong, Tùy Ức nhìn Tiêu Tử Uyên sau đó lại quay sang nhìn mẹ Tùy một lát, chủ động mở miệng, "Mẹ, thời gian không còn sớm, con đưa Tiêu sư huynh đi tìm khách sạn nhé."

Mẹ Tuỳ trừng mắt nhìn Tuỳ Ức, "Con nhóc này, sao không hiểu biết gì cả, người ta đường xá xa xôi đưa con về. Sao lại bắt nó ở khách sạn hả, để nó ở đây đi ! Tử Uyên à, cháu cứ ở lại đây chơi vài ngày, nhóc Tuỳ, con mau đi trải giường trải chiếu ngay.

Tùy Ức không thể tưởng tượng nổi nhìn mẹ Tùy , như thể đấy mới là con trai của mẹ, con là con của mẹ chứ có phải là người giúp việc đâu?

Tiêu Tử Uyên đứng một bên vừa nhìn vừa cười.

Lúc Tùy Ức trải giường, thì Tiêu Tử Uyên đẩy cửa bước vào, vừa đúng lúc Tùy Ức đang nhấc chăn xếp nếp gấp góc bên trái, cô xếp đi xếp lại mấy lần, không phải nếp gấp quá nhỏ thì lại quá lớn, nãy giờ gấp mà vẫn luôn không hài lòng, Tiêu Tử Uyên bật cười, "Em làm sao biết anh có thói quen như thế này?"

Tùy Ức đang toàn tâm toàn ý nghiên cứu cách gấp, sau lưng bỗng nhiên lại xuất hiện một âm thanh khiến cô sợ hết hồn, quay đầu lại nói, "Em. . . . . . Em nhìn thấy trong phòng anh . . . . . ."

Tiêu Tử Uyên đột nhiên cảm thấy hứng thú, "Lúc anh đi bao lâu em đến phòng anh một lần?"

Tùy Ức nhíu mày suy nghĩ đáp án trả lời, "Không đồng đều."

Tiêu Tử Uyên lại càng hứng thú thêm nhất định không buông tha, "Không đồng đều là tần số như thế nào?"

Theo nhớ lại tiếp tục cùng anh người hỏi người trả lời, "Cũng không phải mỗi ngày đều tới."

"Như vậy thì cách mấy ngày đi một lần?" trong đôi mắt của Tiêu Tử Uyên nụ cười cầng lúc càng sáng lạn.

Tùy Ức cảm thấy kiểu đối thoại này nếu tiếp tục nữa thì cô sẽ hỏng mất, cô đột nhiên cắt ngang lời của Tiêu Tử Uyên, rồi vội vàng chạy ra khỏi phòng, "Tiêu sư huynh, anh buổi tối chắc là chưa ăn no, em vào bếp làm cho anh một tô mì, anh chờ một chút nhé."

Tiêu Tử Uyên nhìn thấy bóng dáng hoảng hốt chạy trốn của cô cúi đầu bật cười, anh tự hỏi mình lúc nào thì trở nên đáng sợ như vậy chứ ?

Cười xong, anh bắt đầu quan sát một cách cẩn thận gian phòng. Cả khu nhà nhỏ tất cả các phòng đều ở trên mặt nước, đẩy của cánh của gỗ được chạm khắc hoa thì có thể nhìn thấy ngay cảnh đêm trên nước, bên tai là tiếng nước chảy róc rách, làm cho người ta cảm thấy yên tính mà bình thản, thật sự là lâu ngày không được yên tĩnh như vậy. Một nơi như nơi này thật sự là hấp dẫn mọi người, không trách được sao mỗi lần nghỉ cô ấy đều muốn về nhà.

Lúc Tùy Ức che mặt đi vào phòng Tiêu Tử Uyên vẫn còn đứng ở phía trước cửa sổ nhìn ra phía ngoài đến thất thần, nghe được sau lưng có tiếng động liền quay đầu, trên mặt mang theo nụ cười hòa nói với cô, "Cảnh đêm ở đây rất đẹp."

Tùy Ức nhìn nụ cười đó của Tiêu Tử Uyên tim đập nhanh hơn và có chút loạn nhịp.

Anh mặc toàn thân đều là màu trắng không nhiễm một chút bụi nào, cao lớn mạnh mẽ đứng ở trước của sổ, gương mặt như ngọc. Ngoài cửa sổ tràn ngập ánh trăng và những ngôi sao lấp lánh, ánh trăng mờ chiếu vào gương mặt đẹp trai của anh, mà khóe miệng của anh đang mỉm cười nhẹ nhàng, ánh mắt sáng rực nhìn vào cô, ấm áp như một ngày xuân tháng ba, cảm động lòng người.

Giây phút đó, trong đầu Tùy Ức chỉ có một câu.

Mạch thượng nhân Như Ngọc, công tử đời Vô Song.(*)

(*) (mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song: dùng để khen một người con trai khôi ngô tuấn tú, đẹp như ngọc, có một không hai trên đời.)

Tùy Ức sau một lúc bình thường trở lại hơi lúng túng đi đến gần anh, đặt bát mì trong tay xuống chiếc bàn trước cửa sổ, mắt nhìn ra phía ngoài xa, tìm đề tài phá vỡ yên lặng, “Ở đây tầm nhìn không tốt lắm, hôm nay anh đã mệt mỏi một ngày rồi, đợi đến mai nghỉ ngơi khỏe buổi tối em sẽ dẫn anh ra bên ngoài dạo, cảnh ban đêm ở bên ngoài đẹp hơn nhiều. Anh mau ăn đi, để lát nữa nguội lạnh mất.”

Tiêu Tử Uyên cúi đầu ánh mắt nhìn vào bát mì lại không nhịn được trêu chọc cô, nhẹ cười hỏi, "Lần này em có cho muối vào chứ?"

Tùy Ức cuối cùng thẹn quá hóa giận, cắn môi nhíu mày nhìn Tiêu Tử Uyên mấy giây, sau đó lại xoay người đi ra bên ngoài.

Mới vừa bước được một bước cánh tay đã bị người ta cầm lấy, sau lưng vang lên thanh âm ôn hòa nhẹ nhàng chậm chạp, mang theo giọng nói thì thầm dụ dỗ, "Được rồi được rồi, anh không trêu em nữa, lại đây nói chuyện với anh nào."

Tiêu Tử Uyên có thói quen làm việc và nghỉ ngơi vô cùng tốt, bình thường sau khi ăn cơm tối xong không hề ăn cái gì nữa, mấy lần ngoại lệ đều bởi vì đi cùng Tùy Ức, anh gắp sợi mì lên ăn vài miếng, mùi vị quả thực không tệ, mà bên cạnh còn có người ngồi với anh, trong lòng rất thỏa mãn nguyện vọng nên ăn được hơn một nửa bát mì.

Tùy Ức biết anh được dạy dỗ rất tốt, lúc ăn cơm rất ít khi nói chuyện, nên cũng không biết mở miệng như thế nào, đành phải nhìn không có mục đích dãy hoa văn trên mạn giường gỗ.

Tiêu Tử Uyên nhìn cô đang buồn chán suy nghĩ, bỗng nhiên anh nhớ ra chuyện gì đó chủ động mở miệng, "Mẹ em. . . . . . Ừ, cùng với người anh tưởng tượng không giống nhau một chút nào, lúc trước anh nghe Lâm Thần kể qua, anh con tưởng rằng…... . . . . ."

Tùy Ức biết anh muốn nói gì nên mở miệng cười, nụ cười trên mặt có chút nghịch ngợm, "Anh còn tưởng rằng mẹ em sẽ là một người trầm tĩnh có chừng mực, là một tiểu thư khuê các tuân thủ lễ nghĩa cười không để lộ răng?"

Tiêu Tử Uyên cúi đầu cười lặng im, anh đúng là nghĩ như vậy.

Tùy Ức bỗng nhiên thu lại nụ cười ngập ngừng một lúc mới giải thích mọi chuyện sơ qua, “Thật ra thì mẹ em trước kia không phải như thế này, trước kia mẹ quả thật giống như suy nghĩ của anh, ở nhà ông bà ngoại dạy dỗ rất nghiêm, chỉ sau khi bố và mẹ em. . . . . . Bởi vì có chút chuyện nên ly hôn, lúc em còn nhỏ lại không thế nào nói chuyện tình yêu cho em hiểu, mẹ có thể là sợ em sẽ bị chuyện này ảnh hưởng mà có má ảnh về tình yêu, nên khi có chuyện gì hay không có chuyện gì đều trêu chọc em, cố gắng để cởi mở hơn tránh ảnh hưởng đến em, để cho em sống hoạt bát lên, lâu dần, tính tình của chính bản thân mẹ cũng thật sự thay đổi.”

Tiêu Tử Uyên gật đầu, tình thương của mẹ là điều vĩ đại nhất trên thế giới, vì đứa con của mình điều gì cũng nguyện ý thử nếm trải.

Anh ngẳng đầu nhìn Tùy Ức, mọi chuyện xảy ra năm đó lại được cô kể ra một cách nhẹ nhàng thoáng qua như vậy, không khóc nháo cũng không có tức giận, trong lòng chỉ có một tâm trạng đó là bình thản, thậm chí còn có lúc trên mặt cô ấy còn mỉm cười một cách lạnh nhạt.

Một cô gái nhỏ lại luôn dịu dàng điềm tĩnh bề ngoài không bao giờ hoang mang lo lắng luôn kiền cường như cô đây, anh làm sao có thể không thích được đây?

Đêm hôm đó Tùy Ức ôm gối chui vào phòng mẹ Tùy ngủ.

Mẹ Tùy đang mở đèn bàn mang kính lão đọc sách, thấy cô đi chân không ôm gối đứng ở một bên giường bà, ra vẻ đáng thương tội nghiệp nên vỗ vỗ vào bên cạnh nói với cô, "Đến đây đi!"

Tùy Ức tung tăng nhảy lên giường, vùi vào trong ngực mẹ Tùy làm nũng, "Mẹ. . . . . ."

Mẹ Tùy vừa đọc sách vừa vuốt đầu con gái mình, "Hả?"

Tùy Ức ánh mắt mập mờ hơi chột dạ hỏi, “Tại sao mẹ lại không hỏi con vì sao lại dẫn người về nhà?”

Mẹ Tùy vẫn như cũ rất nghiêm chỉnh trêu cô, "Con cũng không còn nhỏ nữa, đã đến lúc nên đưa bạn trai về giới thiệu."

"Mẹ!"

"Được rồi được rồi, mẹ không nói nữa. Con không phải nói rồi sao, người ta thuận đường đưa con về nhà mà.”

Đêm khuya yên tĩnh, Tùy Ức nằm trong lòng mẹ Tùy bỗng nhiên có chút xúc động, không biết ma xui quỷ khiến như thế nào lại hỏi: "Mẹ, mẹ cảm thấy Tiêu Tử Uyên như thế nào?"

Mẹ Tùy mắt vẫn dừng ở một điểm trên một tờ báo nào đó, nhưng trong ánh mắt lại lóe sáng, sau đó nói: "Bộ dáng rất đẹp, nhìn lời nói và cử chỉ thì chắc là được dạy dỗ rất tốt, nếu như chỉ là bạn bè bình thường thì cho điểm tối đa. Chỉ là nếu muốn kết hôn với con gái của mẹ thì mẹ phải suy nghĩ kĩ một chút đã.”

Tùy Ức hoảng hốt, "Anh ấy không muốn kết hôn với con gái của mẹ mà.”

Mẹ Tùy trong lòng rất buồn cười, nhưng ngoài mặt lại không muốn lộ ra vẻ khác thường, "À..."

Tùy Ức im lặng một lát, trong đầu cô bỗng nhiên bây giờ tràn ngập gương mặt của Tiêu Tử Uyên, cô nhắm hai mắt lại, "Mẹ, hôm nay con với mẹ cùng ngủ thôi."

Mẹ Tùy cố ý kéo căng mặt ra, "Ngủ quên đi rồi không được gác người đâu đó.”

Tùy Ức trên mặt hiện lên hai vạch đen, cô đâu phải là một đứa bé đâu, “……Biết rồi.”

Sau đó vẻ mặt thỏa mãn dụi dụi vào lòng mẹ Tùy, “Vẫn là khi còn bé tốt nhất, có thể luôn luôn được ngủ cùng mẹ."

Mẹ Tùy tháo chiếc kính lão xuống nhìn cô một lúc, "Không lớn lên? Nuôi con bao nhiêu năm như vậy mà không lớn? Con có phải muốn mẹ mệt chết đi không? Nhanh chóng lớn lên, tìm một người đàn ông có thể chăm sóc được con, mẹ đã nuôi con hai mươi mấy năm, từ lâu đã buồn phiền rồi."

Tùy Ức nhỏ giọng bi thương, "Mẹ. . . . . ."

Mẹ Tùy tiện tay tắt đèn, "Gọi mẹ cũng vô dụng thôi, đến lúc đó con không tìm được người cưới con mẹ sẽ đuổi con ra khỏi nhà! Nhớ đó!"

Tùy Ức còn có điều muốn nói tiếp lại bị Mẹ Tùy cắt ngang, "Lúc ăn không nói lúc ngủ cũng không được nói."

Tùy Ức há hốc miệng nhưng vẫn nhắm mắt lại, ngoan ngoãn đi ngủ.

Tiêu Tử Uyên lâu nay vẫn ngủ không sâu, nhưng mà đêm hôm nay anh lại ngủ thật sự rất an ổn, ngày hôm sau lúc rời giường xuống dưới nhà thì thấy mẹ Tùy đang viết chữ ở trong phòng khách, thấy anh xuống nên đặt bút xuống gọi Tiêu Tử Uyện đi đến.

Tiêu Tử Uyên nhạy cảm cảm giác được thời tiết thay đổi.

Dường như sau một đêm mẹ Tùy dường như đã thay đổi thành một người khác, không còn thấy vẻ mặt nhiệt tình của ngày hôm qua nữa, hình như đã phục hồi thành một một người phụ nữ bề trên trưởng thành thận trọng lạnh nhạt.

"Nghe Tùy Ức nói chữ của cháu không tệ."

Tiêu Tử Uyên cảm giác được điều gì đó, lễ phép trả lời, "Trước đây cháu có luyện tập được vài năm."

Mẹ Tùy đứng ở một bên, thản nhiên nói, "Bác mới vừa viết mấy chữ, con dựa vào mấy chữ này làm sườn viết tiếp xem sao.”

Tiêu Tử Uyên trong lòng cười một tiếng, đúng là gia đình dòng dõi nho học, khảo sát đầu tiên đối với người khác chính sự nho nhã lịch sự.

Tiêu Tử Uyên đứng ở trước bàn cầm bút lên vừa định chuẩn bị viết thì dừng lại, anh lúc vừa rồi còn đang cảm thấy kỳ lạ tại sao mẹ Tùy lại muốn anh viết tiếp mấy chữ của bà.

“Nặc bất khinh tín, cố nhân bất phụ ta; nặc bất khinh hứa, cố ta bất phụ nhân.”*

[*Không tùy tiện tin người thì ta sẽ không bị gạt, không tùy tiện hứa hẹn thì ta sẽ không phụ lòng người khác]

Như vậy xem ra e rằng không chỉ đơn giản là muốn nhìn thấy chữ của anh viết như thế nào như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.