Đến tối, như thường ngày gia đình nhà An gia lại cùng nhau ăn cơm. Trong bữa ăn, An Giai Kỳ thấp thỏm nhìn ba mình, An Giai Kiệt nhìn thấy sự lo âu trên khuôn mặt An Giai Kỳ thì liền gắp thức ăn vào trong bát câu, dùng ánh mắt dịu dàng của mình để chấn an em.
Nhận được ánh mắt của anh trai, An Giai Kỳ cũng phần nào bớt lo lắng. Sau khi ăn xong thì dọn dẹp rồi đi tản bộ, cả ba người đều cùng nhau nói chuyện tâm sự này nọ.
Về đến nhà, An Giai Kỳ về phòng nghĩ ngợi đủ thứ, chuẩn bị đủ mọi tinh thần cho ngày mai. Được một lúc sau thì An Giai Kiệt đi vào phòng, tiến đến giường ngủ của cậu vỗ vai động viên nói:“Không sao đâu, cùng lắm thì ba chỉ ngạc nhiên thôi, không thì tệ nhất là tống em ra khỏi nhà chứ có sao đâu“.
An Giai Kỳ phì cười nói:“Không đến mức đấy chứ“. An Giai Kiệt thản nhiên đáp:“Thì chỉ là tệ lắm thôi, không sao, ba có tống em ra đường thì còn anh trai yêu quý nhất của em nuôi mà“. An Giai Kỳ cười đáp:“Anh nói thật nha“. An Giai Kiệt thấy em trai mình đã bớt lo lắng thì nói:“Anh đùa em bao giờ chưa? thôi ngủ đi“. Nói xong anh xoa đầu cậu rồi rời đi.
________
Sáng hôm sau, An Giai Kỳ gọi ba lại, hai người cùng ngồi xuống bàn của phòng bếp. An Giai Kỳ lấy hết can đảm nói:“Ba, con có chuyện muốn nói“. An Giai Kiên thấy con trai mình có biểu hiện lạ liền hỏi:“Có quan trọng không, sao nhìn con nghiêm túc vậy?”
An Giai Kỳ nhắm chặt mắt, dùng hết can đảm nói:“Ba, con không thích phụ nữ, con thích đàn ông“. An Giai Kiên nghe con trai út nói vậy cũng không lấy làm ngạc nhiên. Thấy ba không lên tiếng, An Giai Kỳ càng lo lắng thấp thỏm, cậu mở mắt nhìn ba, thấy ba cũng chẳng có biểu hiện gì là ngạc nhiên, cậu hỏi:“Ba, con nói con thích đàn ông đó?“. An Giai Kiên thản nhiên nói:“Thì sao?“. An Giai Kỳ trợn tròn mắt, cậu tưởng tượng đủ thứ, có thể ba sẽ đánh mắng cậu chứ, sao lại thản nhiên quá vậy?
An Giai Kỳ như không tin vào tai mình, cậu hỏi:“Ba...ba không định làm gì con à?“. An Giai Kiên thấy con trai út hỏi vậy chắc trong đầu đã nghĩ đủ thứ như ông sẽ đánh mắng cậu rồi. Ông cười hiền lành nói:“Đúng là lúc biết con thích đàn ông thì ba có ngạc nhiên, có suy nghĩ sẽ chấn chỉnh con một trận nhưng nhờ anh trai con khuyên bảo nên ba đã suy nghĩ thoáng hơn“. An Giai Kỳ càng ngạc nhiên hơn:“Anh trai?“. An Giai Kiên xoa đầu cậu rồi nói:“Con như thế nào ba đều ủng hộ con, từ giờ hãy là chính mình, không cần lo gì hết nữa. Thôi, ba đi làm việc đây“.
Nói xong ông rời đi để An Giai Kỳ ngơ ngác ngỡ ngàng cùng với niềm vui không tả nổi. Đi ra ngoài, An Giai Kiên nhìn thấy An Giai Kiệt thì không nói gì chỉ cười và vỗ vai anh rồi rời đi. An Giai Kiệt bước vào, An Giai Kỳ nhìn anh trai khóc trong vui mừng nói:“Anh...ba...ba chấp nhận em kìa“. An Giai Kiệt nhẹ nhàng gật đầu một cái.
Dường như cậu có thắc mắc liền hỏi:“Anh nói cho ba biết hồi nào vậy?“. An Giai Kiệt đáp:“Cũng tầm một tháng gì đó“. An Giai Kỳ tò mò hỏi:“Anh thuyết phục kiểu gì mà ba có thể nghĩ thoáng như vậy?“. An Giai Kiệt nói:“Đánh vào tâm lý của ba, ba thương em như vậy mà....”
Hồi tưởng lại......
“Ba, con có chuyện muốn nói“. Thấy con trai cả nhà mình đột nhiên nghiêm túc như vậy thì nói:“Có chuyện gì ghê vậy, con nói đi“. An Giai Kiệt cũng không lòng vòng mà vào thẳng vấn đề:“Ba à, Kỳ nhà mình...em ấy....thích con trai“. An Giai Kiên tưởng mình nghe nhầm thì nói:“Con đùa gì vậy? sao có thể lại vậy“. Anh biết ba sẽ nói vậy thì bắt đầu giải đáp ra hết:“Ba không thấy à? Kỳ luôn gần gũi với những bạn trai, bạn nữ thì chưa lại gần bao giờ, tránh gái như tránh tà vậy, con trai thì dính như keo....rất nhiều ba ạ, ba cũng thấy mà”
An Giai Kiên như không chấp nhận nổi, ông định đi gọi An Giai Kỳ để hỏi cho ra nhẽ thì bị An Giai Kiệt chặn lại, cậu hỏi:“Ba muốn kỳ sống hạnh phúc hay sống trong đau buồn?“. Nghe con trai cả nói vậy, ông bình tĩnh lại, An Giai Kiệt nói thêm:“Ba, bây giờ là thời kì hiện đại rồi, con trai yêu nhau cũng là chuyện quá bình thường, ba nên nghĩ thoáng hơn, chấp nhận giới tính của Kỳ để nó có thể là chính mình, sống cuộc sống hạnh phúc của riêng nó. Thiếu tình thương của mẹ là cái thiệt lớn nhất của Kỳ đó ba à, chẳng nhẽ ba muốn nó phải sống trong sự giả tạo mà không thể là chính mình?“.
Chỉ vì câu nói “Thiếu tình thương của mẹ...” đã tác động không nhỏ đến tâm lý của ông. An Giai Kiên nói:“Ba sẽ cố gắng vậy“. An Giai Kiệt cũng không nói gì nữa, anh cũng chỉ có thể giúp An Giai Kỳ đến đây thôi, việc còn lại do ba sẽ suy nghĩ thế nào nữa.
Quay trở lại hiện tại......
An Giai Kỳ sau khi nghe Anh trai kể lại, cậu liền nhào đến ôm anh trai làm nũng nói:“Ui, tự nhiên yêu anh thế, nói đi, muốn gì? để em trả ơn anh“. An Giai Kiệt cười đáp:“Anh em với nhau, ơn nghĩa gì, chỉ cần em giúp anh làm quen với Minh Thư là được“. Nghe đến đây An Giai Kỳ cười nhếch nói:“Thì ra là có mục đích hết“. An Giai Kiệt nhún vai đáp:“Có vay có trả“. Cậu cầm điện thoại lên nói:“Số đây, lưu tạm trước tính sau“.
An Giai Kỳ không ngờ lần công khai giới tính thật này lại thuận lợi như vậy, niềm vui ập đến bất ngờ quá mà. Đột nhiên có thông báo tin nhắn, là Lãnh Dạ, An Giai Kỳ mở ra xem thì bất ngờ trước tin nhắn:1
“Công khai sao rồi?”
“Sao chú biết”(ngạc nhiên)
“Ba cậu tâm sự với tôi”
“Chú thấy sao?”
“Sao là sao?”
“Chú không thấy phản cảm à?”
“Nói với cậu, tôi nam nữ đều ăn, nên không có gì phản cảm, hiện đại lên”
“Vãi ạ”
“Gì đấy, muốn tôi bảo với ba cậu không?”
“Cháu nạy chú”
Kết thúc cuộc tin nhắn, An Giai Kỳ vui vẻ hớn hở chạy ra bếp ôm lấy ba nũng nịu, còn hôn vào má ba mấy cái:“Ba, con yêu ba nhất“. An Giai Kiên xoa xoa tóc cậu nói:“Ba cũng yêu con“. An Giai Kiệt nói chen vào:“Ba không yêu con à?“. Ông bố bất lực với con trai, ông nói:“Yêu, đứa nào cũng yêu hết“. Không khí trong căn phòng bếp trở nên vui vẻ ấm áp đến lạ thường.
(Có sự chỉnh sửa lại từ comeback sang công khai vì tg không biết đường phân biệt giữa Comeback với come out -.-)