Buông An Giai Kỳ ra, Lãnh Dạ hôn lên khắp mặt cậu, hôn không chừa miếng nào. Cậu đẩy hắn ra, nói:“Aaaa...đừng hôn nữa, nước miếng chú dính đầy mặt em rồi“. Hắn phì cười nói:“Sao? mới mấy hôm không gặp liền chê chú rồi?“. Nói xong vẫn là ôm chặt lấy eo nhỏ của cậu.
Tranh cãi một hồi, An Giai Kỳ vẫn là chịu thua đi, Lãnh Dạ nhân cơ hội bế cậu lên, tiến đến chỗ bàn làm việc, ngồi xuống ghế, để An Giai Kỳ ngồi lên đùi mình rồi bắt đầu làm việc tiếp. Cậu mặc kệ Lãnh Dạ thích làm gì thì làm.
Cằm dựa lên vai Lãnh Dạ, hai tay quàng ra đằng sau lưng hắn chơi điện thoại. Lãnh Dạ cũng rất bận tay nha, một tay làm việc một tay thì ôm lấy người yêu không buông.
Đến tối, Lãnh Dạ đưa An Giai Kỳ đến nhà hàng ăn, cậu lấy làm lạ, bình thường thì hay ăn ở nhà, hắn không thích ăn ở mấy nhà hàng chỉ thích về nhà tự nấu ăn. Lạ quá, đúng là rất kì lạ mà.
Ăn xong thì đi tính tiền rồi trở về. Trên đường đi, An Giai Kỳ kể hết những gì cậu đã trải qua trong một tuần ấy. Lãnh Dạ vừa nghe vừa cười, hắn nói:“Em giỏi thật đấy, chú bái phục em“. Cậu hất cằm ra vẻ nói:“Đương nhiên, chú nghĩ em là ai“. Hắn liền đáp:“Em là An Giai Kỳ, là người yêu của Lãnh Dạ, là vợ tương lai của Lãnh Dạ, là cái nóc nhà quyền lực“.
______
Về đến nhà, vừa bước vào cửa, An Giai Kỳ cảm thấy có gì đó không ổn, cậu rùng mình một cái. Lãnh Dạ vừa mới đóng cửa, nở nụ cười nham hiểm, hắn ôm chặt lấy eo An Giai Kỳ, hôn lên cổ cậu, bàn tay hư hỏng luồn vào trong áo cậu sờ soạng lung tung. An Giai Kỳ giật mình kháng cự, nói:“Chú...chú...a~...đừng...đừng mà.....“.
Lãnh Dạ xoay người An Giai Kỳ đối diện với mình, hắn áp sát cậu vào tường, chặn không cho cậu đi. Hôn lên đôi môi đỏ mọng của cậu, môi lưỡi triền miên, đến khi cậu hết dưỡng khí mới tiếc nuối buông ra. Dựa vào hõm cổ của An Giai Kỳ, Lãnh Dạ tham lam hít lấy mùi hương sữa dâu trên người cậu, hắn nói:“Chú...chú rất nhớ em“. An Giai Kỳ ôm lấy cổ Lãnh Dạ, nói:“Em cũng rất nhớ chú“.
Cởi từng cúc áo trên người An Giai Kỳ, Lãnh Dạ ghé tai cậu, giọng nói trầm ấm mê người, nói:“Kỳ à, em biết không, cả tuần nay chú đều rất là nhớ em a, không có em, chú phải tự 'an ủi' đó“. Hơi nóng phả vào tai An Giai Kỳ khiến cậu khẽ run lên, cậu đỏ mặt nói:“Biến thái“.
Không biết từ lúc nào mà quần áo của cậu đã bị hắn lột sạch, đè cậu xuống ghế sofa, rồi lại để cậu ngồi trên đùi mình. Hôn lên đôi môi, cắn nhẹ lên nó rồi dần dần trượt xuống cổ, tiện để lại dấu vết đỏ chót, tiếp đến lại cắn m*t lấy xương quai xanh. Đôi tay cũng không rảnh rỗi mà đi trêu đùa nhũ hoa thỉnh thoảng lại nhéo một cái.
Lý trí của An Giai Kỳ dần mất đi, thay vào dó là một cỗ khoái cảm truyền đến. Lãnh Dạ cắn m*t nhũ hoa khiến nó sưng đỏ lên. Nghịch chán phía trên rồi thì lại đến phía dưới, với tay lấy chai dung dịch bôi trơn cùng ba con sói ở dưới tấm đệm ghế, cậu trố mắt ngạc nhiên hỏi:“Chú...đừng...đừng bảo là chú thủ sẵn ở đó để đợi em về đấy chứ?“. Lãnh Dạ hôn nhẹ lên môi cậu, nói:“Đúng rồi đó, em thật thông minh nha“. Cậu xấu hổ, hai tay che mặt lại, giọng nói trách móc:“Chú để đấy nhỡ có khách đến thì sao?“. Hắn thản nhiên nói:“Thì kệ họ chứ sao“.
Nói xong thì bắt đầu đổ dung dịch xuống nơi tư mật của An Giai Kỳ, chất lỏng mát lạnh va chạm vào da thịt khiến cậu rùng mình. Lãnh Dạ bắt đầu nới lỏng hoa cúc của cậu, như chạm tới điểm G của An Giai Kỳ, cậu liền b*ắn ra. Lãnh Dạ tâm tư trêu ghẹo nói:“Sao vậy? chưa chi đã bắn rồi?“. An Giai Kỳ xấu hổ không nói lên lời.
Thấy đã lỏng ra nhiều, Lãnh Dạ mới tự thoát y cho mình, d**** v** sớm đã c**** c*** nay được lộ ra, An Giai Kỳ nhìn một cái rồi nuốt nước bọt, sao nó lại to vậy chứ?, cái thứ này lần nào cũng khiến cậu như chết đi sống lại vậy. Lãnh Dạ nâng hông An Giai Kỳ lên rồi mới từ từ tiến vào, cậu nắm chặt lấy vai hắn, khẽ r*n. Sau khi vào được hết, Lãnh Dạ bắt đầu di chuyển, từng đợt ra vào tạo nên âm thanh vang khắp cả phòng khách, An Giai Kỳ bắt đầu rơi nước mắt, nếu nói không đau thì là nói xạo, đau thì có đau nhưng vẫn có thể cảm nhận được sự khoái cảm mà hắn mang đến, cậu cào lên lưng hắn rồi lại cắn vào vai hắn, nói:“Chú...a~...ưm~....nhẹ...nhẹ chút....a~...nhanh....nhanh quá rồi“.
Lãnh Dạ lúc này làm gì còn tâm trí để ý đến lời nói của An Giai Kỳ, cậu nói chỉ thêm kích thích hắn mà thôi, từng cú thúc đều trở nên nhanh hơn, mạnh hơn. Sau một hồi ra vào thì cuối cùng Lãnh Dạ cũng bắn, An Giai Kỳ thở phào nhẹ nhõm, nghĩ rằng đã được kết thúc thì không, hắn thay ba con sói rồi lại tiếp tục cuộc chiến, lần này lại đâm lút cán khiến cậu kêu r*n lớn, lần này thì không nhẹ nhàng chút nào hết.
An Giai Kỳ khóc nấc nói:“Chú...chú...lên phòng đi mà“. Động tác Lãnh Dạ liền dừng lại, hôn nhẹ lên đôi mắt đã ướt nhẹp, rồi cứ thế vừa bế cậu về phòng vừa tiếp tục công việc. Về tới phòng ngủ, đặt An Giai Kỳ nằm xuống, đôi mắt Lãnh Dạ lúc này có bao nhiêu là dục vọng, hắn vừa làm vừa nói:“Gọi...gọi tên chú“. An Giai Kỳ đầu óc trống rỗng chẳng nghĩ được gì, nghe Lãnh Dạ nói vậy thì cứ làm theo thôi, cậu vừa r*n vừa nói:“A~...Dạ...ưm...a~...aaaa....sao...sao lại to ra vậy....“. Giọng nói yêu nghiệt này khiến hắn càng hưng phấn hơn mà liên tục ra vào như muốn đòi mạng cậu vậy.
bạch bạch~~~~~
Cuối cùng, Lãnh Dạ hành An Giai Kỳ tận đến hơn 1h sáng mà chưa dừng, An Giai Kỳ kiệt sức mà ngất đi mấy lần. Hắn 'hơi' thỏa mãn, ghé vào tai An Giai Kỳ hỏi:“Có sướng không?“. Cậu thành thật trả lời:“S... sướng...“. Sợi dây lí trí cuối cùng của Lãnh Dạ dứt 'Phạch', hắn lại tiếp tục hành hạ cậu thêm 2 tiếng nữa, An Giai Kỳ thảm thiết kêu gào:“Aaaaaa....đừng mà, chú dừng lại đi, em sắp không xong rồi,aaaa~, Lãnh Dạ, tên khốn, a, chú là chó à mà cắn lắm thế......“. Một đêm 'bình yên'.....
_______
Sáng hôm sau, nạn nhân An Giai Kỳ đang nằm trên giường, khắp cơ thể chi chít vết đỏ, dấu răng, cậu chửi cái con người đang ngồi bên cạnh xoa bóp cho mình:“Chú là quái vật à, chú tính giết em bằng cách làm tình à? chú có biết giới hạn là gì không? chú...chú đúng là... Haizzzz“. Lãnh Dạ vừa xoa bóp vừa nghe cậu chửi xong rồi mới nói:“Chú xin lỗi, chú sai rồi, tại chú không kiềm chế được“. An Giai Kỳ nhìn hắn như muốn ăn thịt hắn, nén cơn đau ở thân dưới, cậu cầm cái gối đánh bôm bốp vào người hắn, đánh đến phát mệt mới ngừng lại, Lãnh Dạ thuận thế ôm lấy An Giai Kỳ, hôn nhẹ lên má, nói:“Đừng giận nữa mà, nha“. An Giai Kỳ nhẹ nhàng gật đầu, nói:“Được rồi, em không thèm giận chú“. Hắn mỉm cười dịu dàng, bế cậu xuống dưới phòng khách, lấy đồ ăn vặt, nước ngọt, mở laptop lên để cậu chơi game còn hắn thì xoa bóp cho cậu, rồi làm chân sai vặt cho cậu để cậu thoải mái nhất.
(Xin lỗi vì đầu óc quá đen tối ( ꈍᴗꈍ))