Mọi người bàn bạc kỹ về việc Thiên Sơn, rồi đường ai nấy đi, chia nhau
làm việc. Cam Hầu đứng dậy định đi, Sở Hoan đã gọi lại nói:
- Cam tướng quân, xin dừng bước!
Cam Hầu đứng lại, đợi đến lúc mọi người đã tản đi, Sở Hoan mời Cam Hầu ngồi xuống, hòa nhã nói:
- Cam tướng quân, biên quân liên quan đến sự an toàn của biên cương, chỉ
là hiện nay triều đình không còn đủ sức để cung cấp cho quân Tây Bắc,
cho nên từ nay về sau, việc cấp dưỡng cho biên quân sẽ do phía bổn đốc
gánh vác một phần, ít nhất sẽ không để cho tướng sĩ biên quân ăn không
đủ no, mặc không đủ ấm.
Cam Hầu chắp tay nói:
- Đa tạ Sở đốc.
Ngừng một chút, y lại nói:
- Sở đốc, mấy điều nên nói, hẳn là Bùi đại tướng quân đã nói cả rồi, Cam
Hầu cũng không nên nhiều lời làm gì. Chỉ là, sau này Sở đốc muốn điều
động biên quân, chỉ cần ra quân lệnh là được, trên dưới gần bốn vạn
tướng sĩ Tây Bắc, nhất định chờ đợi lệnh của Sở đốc, tuyệt đối không dám làm trái.
Sở Hoan khẽ gật đầu, thấy thần sắc Cam Hầu không ổn, đương nhiên biết rõ nguyên nhân, liền an ủi:
- Cam tướng quân, Cam cô nương...
- Sở đốc không cần nghĩ nhiều.
Cam Hầu lập tức nói:
- Mọi người đều có số mệnh của mình.
- Cam tướng quân, bổn đốc chỉ muốn nói, Ngọc Kiều cô nương chưa chắc gặp phiền phức gì, có lẽ đã an toàn.
Sở Hoan đưa mắt nhìn Cam Hầu:
- Ngọc Kiều cô nương thông minh nhạy bén, tất nhiên sẽ tìm được cơ hội thoát thân...
Cam Hầu cười khổ, thở dài một hơi:
- Sở đốc, sau khi Thường Hoan đoạt được thành Minh Sa, việc trước tiên là lục soát cả thành tìm kiếm Ngọc Kiều, tất cả số người đông đúc của Chu
gia, bao gồm cả Chu Lăng Khải đều ở trong tay của chúng ta, thế mà vẫn
không tìm được tung tích của Ngọc Kiều. Thường Hoan đã phái người cấp
báo, hôm nay bọn hắn vẫn lục soát tìm kiếm trong thành, tuy nhiên...
- Tuy nhiên làm sao?
Ánh mắt của Cam Hầu càng nghiêm nghị:
- Tuy nhiên đã từ miệng của người nhà họ Chu biết được, trước khi Chu
Lăng Nhạc xuất chinh, lấy danh nghĩa bảo vệ Ngọc Kiều, đã phái người của Sừ Gian Đường giám thị Ngọc Kiều. Sau khi Thường Hoan vào thành, tung
tích của Ngọc Kiều và người của Sừ Gian Đường đều không rõ. Ngược lại,
có một số người của Sừ Gian Đường hoạt động trong thành, muốn cứu Chu
Lăng Khải, bị Thường Hoan đặt bẫy, định bắt sống để lấy lời khai của
chúng mà tìm tung tích của Ngọc Kiều...Đáng tiếc là mấy tên sát thủ Sừ
Gian Đường đó đều liều mạng chiến đấu mà chết!
- Thì ra là thế.
Sở Hoan như có điều suy nghĩ:
- Nói như vậy, rất có thể Ngọc Kiều cô nương bị người của Sừ Gian Đường ép buộc đi theo...
Cam Hầu nắm chặt hai nắm đấm, trên chiến trường, y là một vị tướng uy
phong lẫm liệt, nhưng lúc này lại không hề giữ được phong thái điềm
nhiên bình tĩnh như vậy, đủ thấy được trong lòng y, Cam Ngọc Kiều quan
trọng như thế nào. Sở Hoan thấy vậy lại càng hiểu thêm, bởi vì muốn giúp mình đánh bại Chu Lăng Nhạc, Cam Hầu đã chấp nhận để Cam Ngọc Kiều đến
Thiên Sơn che mắt Chu Lăng Nhạc, đối với Cam Hầu, đó là một sự hy sinh
vô cùng lớn lao.
- Cam tướng quân, theo ta thấy, nếu đúng là Ngọc Kiều cô nương bị Sừ Gian Đường cưỡng ép, thì hiện giờ nhất định bình an vô sự, cũng không đến nỗi lo lắng về tính mạng.
Sở Hoan hơi trầm ngâm, chợt đối diện mày giãn ra:
- Theo ta phán đoán, hiện giờ Ngọc Kiều cô nương vẫn còn sống!
Cam Hầu nghe vậy thân thể chấn động, lập tức ngẩng lên nhìn về phía Sở Hoan, hỏi:
- Vì sao Sở đốc lại nói như vậy? Ngài nói...Ngọc Kiều... Ngọc Kiều còn sống sao?
Sở Hoan đi tới ngồi xuống bên cạnh Cam Hầu, chăm chú nhìn y, hỏi:
- Cam tướng quân, nếu như ngài là người của Sừ Gian Đường, đang giữ Ngọc Kiều cô nương trong tay, bây giờ ngài sẽ làm thế nào?
- Ta...
Cam Hầu khẽ giật mình, suy nghĩ một chút rồi nói:
- Sừ Gian Đường là tâm phúc của Chu Lăng Nhạc, nếu như ta có Ngọc Kiều
trong tay, sẽ không hành động thiếu suy nghĩ, trước hết tìm được tung
tích của Chu Lăng Nhạc rồi tính sau.
- Đúng là như vậy.
Sở Hoan nghiêm mặt nói:
- Sừ Gian Đường đã nhận lệnh của Chu Lăng Nhạc, như vậy trước khi nhận
được mệnh lệnh kế tiếp của Chu Lăng Nhạc, hẳn là sẽ không hành động
thiếu suy nghĩ.
Cam Hầu thở dài:
- Ta chỉ mong đúng là
như thế. Nhưng tung tích của Chu Lăng Nhạc cũng không tìm ra, chúng ta
phái nhiều người như vậy tìm kiếm khắp nơi, cũng không có chút tin tức
nào của hắn.
- Cam tướng quân, ngài không nên lo lắng quá, ta
cũng đã phái người tìm chung quanh. Tìm được Chu Lăng Nhạc là có thể lợi dụng hắn để tìm ra Sừ Gian Đường và cứu Ngọc Kiều cô nương. Chúng ta
thử phân tích xem, nếu Sừ Gian Đường thật sự tụ hợp với Chu Lăng Nhạc,
cũng chưa chắc Chu Lăng Nhạc sẽ đối xử bất lợi cho Ngọc Kiều cô nương.
Qua trận Mã Tràng, Chu Lăng Nhạc đã hoàn toàn thua trận, ta tin là trong tay hắn có Ngọc Kiều cô nương, tất nhiên sẽ lợi dụng nàng để tiến hành
một cuộc đổi chác với chúng ta...Cho dù người của Sừ Gian Đường không
tìm được Chu Lăng Nhạc, ta tin rằng chúng cũng biết rõ giá trị của Ngọc
Kiều cô nương, sẽ không dễ dàng ra đòn sát thủ!
Cam Hầu luôn lo
lắng cho sự an nguy của Cam Ngọc Kiều, gần đây tâm trạng hết sức căng
thẳng, bây giờ nghe Sở Hoan phân tích một hồi, cảm thấy nhẹ nhõm được
đôi chút. Y không sợ đối phương lợi dụng Cam Ngọc Kiều để tiến hành đàm
phán, lúc này y chỉ lo lắng Cam Ngọc Kiều bị đối phương làm hại.
- Sở đốc, nghe ngài nói như vậy, trong lòng ta cũng nhẹ nhõm đi rất nhiều.
Cam Hầu thở dài:
- Ngài trăm công nghìn việc, không cần quan tâm việc này, là phúc hay là họa, đều do trời cao quyết định, ta...
Y chưa dứt lời, chợt bên tai vang lên một tiếng gọi:
- Đại ca!
Cam Hầu bất đắc dĩ lắc đầu, cười khổ nói:
- Sở đốc, xem ra ta cũng cần phải nghỉ ngơi một chút. Đầu óc ta đã hơi mơ hồ mất rồi, lo lắng quá mức cho Ngọc Kiều, đến nỗi nghe tiếng muội ấy
gọi ta!
Lại nhìn thấy khuôn mặt Sở Hoan đầy vẻ khác lạ, mắt đang nhìn chằm chằm sau lưng mình, thoạt nhìn có phần sững sờ, bèn hỏi với
vẻ lo lắng:
- Sở đốc, trông thần sắc của ngài cũng không tốt lắm, gần đây quá mức mệt mỏi, ngài cũng cần nghỉ ngơi một chút!
- Đại ca!
Bên tai Cam Hầu lại vang lên một tiếng kêu, lần này dường như xuất phát từ sau lưng y. Y nhíu mày, chợt thấy Sở Hoan giơ tay lên chỉ chỉ phía
sau lưng mình. Cam Hầu cảm thấy hơi kỳ lạ, bèn quay đầu lại nhìn thoáng
qua, chỉ thấy một bóng người đứng ở cửa chính sau lưng. Trong nhất thời, y không thấy rõ ràng, mắt hơi hoa lên, bèn đưa tay dụi dụi mắt, rồi
nhìn kỹ lại: Một cô gái dáng vẻ hơi hoảng loạn đang đứng ở cửa chính
nhìn về phía y, xiêm áo trên người rách rưới bẩn thỉu, nhưng khuôn mặt
thân thương này, không phải Cam Ngọc Kiều thì còn là ai?
Cam Hầu thở dài, lẩm bẩm, đứng dậy:
- Hoa mắt thật rồi, xem ra là mình đã quá mệt mỏi. Sở đốc, ta xin lui trước đây!
Đột nhiên Cam Ngọc Kiều xông tới, đôi tay trắng như ngọc đấm vào ngực
Cam Hầu. Thân thể Cam Hầu rất cường tráng, một đấm này đối với y đương
nhiên không hề hấn gì, tuy nhiên đây là một cú đấm thực sự! Cam Hầu hơi
ngơ ngác, chợt nghe Cam Ngọc Kiều lớn tiếng kêu lên:
- Có phải đại ca không vui khi nhìn thấy muội, mong muội chết sớm đi cho rồi không?
Cam Hầu sững sờ một chút, lập tức nhận ra không phải mình hoa mắt, quả thật Cam Ngọc Kiều đang còn sống sờ sờ trước mặt mình.
Y chụp lấy cánh tay Cam Ngọc Kiều, mừng rỡ như điên:
- Ngọc Kiều, Ngọc Kiều, đúng là muội? Muội...muội còn sống sao?
Cam Ngọc Kiều cũng không nói nhiều, đi tới ngồi xuống bên cạnh Sở Hoan, nhìn Sở Hoan nói:
- Sở đốc, đi gấp quá, đến giờ cũng chưa có gì vào bụng, ta có thể ăn chút gì không?
Nhìn thấy trên bàn còn đặt chung trà, nàng cũng không quan tâm là của
ai, liền uống một hơi cạn sạch, rồi nhìn chằm chằm vào chén trà trên tay Sở Hoan, hỏi:
- Ngài còn uống không?
Lúc này Sở Hoan cũng giật mình, vội nâng chung trà lên, đưa cho Cam Ngọc Kiều, luôn miệng nói:
- Mời cô nương dùng. Mời cô nương dùng...
Rồi y lớn tiếng kêu lên:
- Kỳ Hoành, Kỳ Hoành, mau quay lại đây!
Kỳ Hoành là thống lĩnh thị vệ bên cạnh Sở Hoan, đương nhiên không đi
xa. Gã đang ở trong viện, vội chạy nhanh tới. Sở Hoan nhìn thấy gã, liền bảo:
- Chuẩn bị một bàn...đúng, chuẩn bị một bàn lớn thức ăn ngon mang lại đây! Nhanh, nhanh đi!
Bởi vì sự thành công của Sở Hoan, Cam Ngọc Kiều đã nguyện đến trước
Thiên Sơn, cuối cùng Sở Hoan có thể giành được một thắng lợi có quan hệ
tới đại cục Tây Bắc, có thể nói là công lao của Cam Ngọc Kiều không nhỏ, bây giờ y thấy nàng vậy mà có thể sống sót trở về, trong lòng Sở Hoan
cũng hết sức xúc động.
Cam Ngọc Kiều nhận lấy chung trà, uống một nửa, Kỳ Hoành vội vàng rời khỏi cửa, nàng lớn tiếng nói:
- Chuẩn bị cho năm người ăn nhé! Không, bọn họ sức ăn mạnh, chuẩn bị cho
mười người đi, để bọn họ tha hồ ăn, có rượu cũng mang lên!
Cam
Hầu đã quen thấy kiểu cư xử đại khái như đàn ông của Cam Ngọc Kiều, cũng không để ý. Sở Hoan thấy tận mắt, thầm nghĩ quả nhiên Cam Ngọc Kiều
không hổ là xuất thân dòng dõi binh nghiệp, rất phóng khoáng rộng rãi.
- Ngọc Kiều, bọn họ là ai?
Cam Hầu kéo ghế lại, ngồi xuống cạnh Cam Ngọc Kiều, ngạc nhiên nói:
- Muội nói bọn họ là ai vậy?
- Họ đang ở bên ngoài.
Cam Ngọc Kiều uống cạn nửa chén trà còn lại, cũng không quay lại, đưa
tay áo bẩn lau khóe miệng dính nước trà, rồi giơ tay chỉ bên ngoài:
- Bên ngoài có bốn hảo hán, là bọn họ cứu muội.
- Hả?
Mặt Cam Hầu lập tức nghiêm nghị:
- Nếu là ân nhân cứu mạng, thì phải hết lòng cảm tạ. Mau đứng lên, dẫn ta đi gặp bọn họ, ta muốn cảm ơn bọn họ.
Cam Ngọc Kiều đứng dậy, đang định ra ngoài gọi người, chợt nghĩ đến
điều gì, đưa mắt liếc nhìn Cam Hầu, rồi lại chăm chú nhìn về phía Sở
Hoan, cười hỏi:
- Sở đốc, bên Thiên Sơn, ta thấy dán lệnh truy nã khắp nơi, nói là chỉ cần bắt được Chu Lăng Nhạc, bất kể còn sống hay đã chết, sẽ được thưởng năm trăm lượng vàng, chuyện này có thật không?
Sở Hoan hơi giật mình, đương nhiên y biết sau khi quân Tây Bắc đến
Thiên Sơn, liền dán thông báo truy nã Chu Lăng Nhạc khắp nơi, nhưng
không biết cụ thể số tiền thưởng là bao nhiêu, bèn đáp:
- Trong lệnh truy nã nói như thế nào, đương nhiên là xử lý y như vậy. Đúng vậy, là năm trăm lượng vàng.
Năm trăm lượng vàng không phải là số nhỏ, tuy nhiên Sở Hoan biết quân
Tây Bắc ở Thiên Sơn đã tịch thu toàn bộ gia sản của Chu gia, gia sản đó
thì đừng nói là năm trăm lượng vàng, ngay cả năm chục ngàn lượng cũng có dư.
Cam Ngọc Kiều vỗ tay, nói:
- Vậy thì dễ rồi, các vị chờ đó.
Vừa rồi còn hốc hác tiều tụy, mệt mỏi rũ rượi, bây giờ nàng lại chạy ra ngoài nhanh như sóc. Cam Hầu và Sở Hoan liếc nhìn nhau, Cam Hầu không
kìm lòng được, hỏi:
- Sở đốc có tài bấm độn, hẳn là đã học thuật âm dương, nếu không vì sao lại biết Ngọc Kiều bình an vô sự?
Sở Hoan cười ha hả:
- Thuật âm dương thì ta không thông, tuy nhiên có thể xem tướng, da dẻ
Cam tướng quân hồng hào, mặt vuông tai lớn, vừa nhìn đã thấy là người
phúc đức, ông trời há lại để cho Cam tướng quân thất vọng?
Cam
Hầu nghe vậy, lúc này cảm thấy tâm trạng thật thoải mái, cất tiếng cười
to, chỉ trong thoáng chốc, đã khôi phục phong thái hào hùng.
Lát sau, đã thấy Cam Ngọc Kiều đi đầu xông vào sảnh, phía sau là bốn người, tất cả đều quần áo nhàu nát, thoạt nhìn có vẻ hơi nhếch nhách. Bốn
người đi vào trong sảnh, nhìn thấy hai người đàn ông mặc áo giáp, bèn
đưa mắt nhìn nhau. Cam Ngọc Kiều nói:
- Hoàng Trụ, Nghê Long, mấy người thấy rõ ràng rồi chứ, hai vị này là Tổng đốc Tây Quan Sở Hoan và Cam Hầu!
Bốn người này hiển nhiên là những người đã hộ tống Cam Ngọc Kiều dọc
đường tới thành Hạ Châu. Thân phận bốn người vốn thấp kém, bây giờ nhìn
thấy hai người trước mắt chính là Sở Hoan và Cam Hầu được truyền tụng,
liền cùng quỳ xuống, Hoàng Trụ thưa:
- Tiểu nhân Hoàng Trụ, bái kiến Sở đốc, Cam tướng quân!
Cam Hầu bước tới, nâng bốn người dậy, hỏi:
- Là bốn vị tráng sĩ cứu mạng xá muội?
Bọn Hoàng Trụ nhìn nhau, cũng không tiện trả lời, Cam Ngọc Kiều đã đỡ lời:
- Đúng là bốn người bọn họ.
Cam Hầu sửa sang lại khôi giáp, lui về phía sau hai bước, khom người thật thấp thi lễ, nói:
- Cam Hầu cảm tạ đại ân, đại đức của bốn bị tráng sĩ, đại ân của bốn vị, Cam Hầu vĩnh viễn không quên!
- Không dám, không dám!
Bốn người Hoàng Trụ đều luống cuống tay chân.
Cam Ngọc Kiều nhìn về phía Sở Hoan, nói:
- Sở đốc, ngài cũng phải tạ ơn bọn họ, bọn họ còn vì ngài mà lập được một công lao to lớn!