Đương nhiên Sở Hoan biết đó là gì nhưng vẫn cười hỏi:
- Công lao
bằng trời? Ngọc Kiều cô nương, không biết bốn vị tráng sĩ này đã lập
được công lao gì? Nếu quả thực họ đã lập được nhiều đại công, đương
nhiên sẽ có trọng thưởng.
Cam Ngọc Kiều nhìn sang Hoàng Trụ:
- Hoàng Trụ, ngươi có gì cứ nói, ta cam đoan với các ngươi, tiền thưởng
của các ngươi, một văn cũng không thiếu. Nếu bọn họ quỵt nợ ta sẽ tới
tìm bọn họ đòi. Ngươi nói đầu tiên.
Mặc dù Cam Hầu mừng rỡ vạn phần nhưng cũng không dám lơ là cấp bậc lễ nghĩa, y trầm giọng nhắc nhở:
- Ngọc Kiều, không được nói bậy, Sở đốc còn ở đây.
Sở Hoan đang rất vui lại thêm tính tình hiền hòa, cũng không để ý nhiều lắm đến cấp bậc lễ nghĩa, hắn cười xòa:
- Cam Tướng quân, không sao. Ngọc Kiều cô nương nói đúng, nam tử hán đại
trượng phu nhất ngôn cửu đỉnh, đương nhiên không thể coi như chưa nói
gì.
Hắn quay sang Hoàng Trụ hòa nhã hỏi:
- Hoàng Trụ, có chuyện gì ngươi cứ nói, bản đốc rửa tai lắng nghe.
Hoàng Trụ do dự một chút mới thưa:
- Sở đốc, chúng thuộc hạ...chúng thuộc hạ đưa Chu Lăng Nhạc tới.
Nhưng...nhưng chúng ta cũng không phải kẻ bán chủ cầu vinh, mà là...là
Chu Lăng Nhạc có lỗi với chúng ta trước.
Sở Hoan và Cam Hầu liếc nhau mơ hồ, nhưng cũng thoáng hiểu ra chút gì đó.
- Hoàng Trụ, ngươi nói các ngươi tróc nã phản tặc Chu Lăng Nhạc đem về quy án?
Sở Hoan nghiêm nghị hỏi:
- Hiện giờ y đang ở đâu?
Cam Ngọc Kiều lên tiếng:
- Từ khi vào đây, chúng ta đã giao y cho người khác trông coi. Sở đốc, bây giờ ta sẽ đưa Chu Lăng Nhạc tới.
Sở Hoan giơ tay ngăn cản:
- Chậm đã...
Nghĩ một lát, hắn mới nói tiếp:
- Ngọc Kiều cô nương, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ngươi có thể nói cho ta biết trước được không?
Thấy sắc mặt hắn nghiêm nghị, nàng cũng nhanh chóng báo lại tất cả mọi
chuyện ở bên ngoài. Nàng chỉ nói thật, tuy chẳng khuếch đại chút nào
nhưng quá trình đó cũng khiến cho người ta kinh tâm động phách.
Sở Hoan nghe xong thở dài:
- Thì ra là vậy. Bọn người Hoàng Trụ trung thành tận tâm vốn là người
trung nghĩa. Nhưng Chu Lăng Nhạc qua cầu rút ván, lại muốn giết người
diệt khẩu, đó là tự mình làm bậy thì không thể sống, cũng xứng đáng rơi
vào nông nỗi này.
- Sở đốc, phải chăng nên đưa y tới rồi?
Cam Ngọc Kiều hỏi:
- Trên đường đi lão không nói câu nào, cũng không còn sự hung hăng càn quấy trước kia nữa.
Sở Hoan suy nghĩ một chút, lắc đầu:
- Không vội, vì tư lợi, Chu Lăng Nhạc đã chẳng giữ được khí độ Đại tướng nữa...
Lại dừng một lát, như đang nghĩ gì đó, hắn đột nhiên quay sang Cam Hầu:
- Cam Tướng quân, tiếp đây còn cần nhờ Cam Tướng quân phối hợp diễn một màn kịch.
Cam Hầu ngạc nhiên:
- Diễn kịch? Sở đốc, chuyện này...?
- Tướng quân đừng vội, rất đơn giản, chỉ là để cho người khác được thấy rõ bộ mặt thật của Chu Lăng Nhạc mà thôi.
Hắn quay sang bốn người Hoàng Trụ nói:
- Hoàng Trụ, bốn người các ngươi lập được đại công, tiền thưởng năm trăm
lượng tuyệt đối không thiếu một văn. Ngoài ra, bản đốc sẽ có ban thưởng
khác. Ngọc Kiều, trước hết ngươi đưa bốn vị tráng sĩ này xuống dưới dùng cơm, sau này ta sẽ thu xếp.
Đột nhiên hắn gọi Cam Ngọc Kiều là Ngọc Kiều khiến nàng hơi giật mình, hai má lại đỏ ửng lên, gật đầu thưa vâng.
Trong đại lao Hình bộ ti thành Hạ Châu cũng giống như đại lao Hình bộ
trong kinh thành, cũng chia làm bốn ngục Thiên, Địa, Huyền, Hoàng, đương nhiên quy mô không thể bằng đại lao Hình bộ trong kinh thành.
Điểm khác nhau lớn nhất là trong lao chữ Thiên của đại lao hình bộ địa
phương không thể nhốt hoàng thân quốc thích giống như ở kinh thành.
Hoàng thân quốc thích ở địa phương đã ít càng thêm ít, cho dù có là
người phạm phải tội lớn cũng sẽ được áp giải vào kinh, cho nên nơi nhốt
phạm quan trong đại lao hình bộ ti cũng chỉ không quá tám gian nằm gọn
bên trong đại lao.
Cho tới nay, có rất ít phạm quan bị nhốt
trong thiên lao Hình bộ ti, quanh năm trống không, có điều bây giờ trong tám gian Thiên lao, hơn phân nửa đã có người.
Cố Lương Trần nằm trên giường gỗ, đầu tóc rối bù, tuy mỗi ngày đều có đồ ăn được đưa đến
nhưng y cũng rất ít khi đụng đũa, nhưng lại uống cạn vò rượu mỗi ngày
được đưa vào.
Tướng bên thua trận chỉ có thể ngồi chờ tử hình trong lao tù.
Đương nhiên trong lòng Cố Lương Trần không chút mảy may hy vọng thoát
được khỏi đây. Gã biết rõ, nếu quân Thiên Sơn thắng trận chiến ở mã
tràng thì chẳng những Sở Hoan đầu thân hai nơi, mà phần lớn tướng lãnh
thủ hạ tâm phúc của hắn chắc chắn cũng sẽ bị áp giải tới pháp trường.
Diệt trừ kẻ đối lập chính là trò sở trường của Chu Lăng Nhạc. Một khi
Chu Lăng Nhạc thắng, đương nhiên sẽ không dễ dàng tha thứ cho một thế
lực nào trong bộ máy của Sở Hoan sống sót.
Có cái gương này, Chu Lăng Nhạc không cho phép tay chân của Sở Hoan sinh tồn, đương nhiên Sở
Hoan cũng sẽ không dễ dàng tha thứ cho Chu đảng tiếp tục sống sót. Khi
mới bị nhốt vào đại lao, Cố Lương Trần đã từng vô cùng nôn nóng, chỉ
mong Sở Hoan sớm hạ lệnh lôi mình ra chém đầu là xong hết mọi chuyện.
Nhưng nửa tháng trôi qua, không những lệnh xử trảm không tới, ngược lại
mỗi ngày đều có rượu thịt đưa tới. Gã cũng dứt khoát, có rượu đưa đến
cũng không khách khí.
Ngược lại, Hầu Kim Cương bên cạnh ngày nào cũng kêu gào mấy lần muốn phát tiết sự nóng nảy trong lòng.
Ngày nào cũng vậy, đêm khuya vắng người, Cố Lương Trần vẫn nhớ lại
những gì đã diễn ra ở mã tràng từng li từng tí, không cảm thấy mình chỉ
huy có điểm nào không tốt, cuối cùng chỉ có hai lỗ thủng trí mạng. Thứ
nhất, khi có thời cơ tốt nhất, bởi vì cố kỵ quân lệnh của Chu Lăng Nhạc
nên không thể nắm bắt, bây giờ nghĩ lại, nếu lúc ấy mình quyết đoán hơn, lập tức phát lệnh tấn công, kết quả chưa chắc đã như thế này. Còn
nguyên nhân thứ hai khiến cho quân Thiên Sơn chiến bại đương nhiên là do Cam Hầu lâm trận đào ngũ. Chỉ buồn cười Chu Lăng Nhạc cẩn thận nửa đời
người, chưa từng nhẹ dạ tin lời ai cuối cùng lại chỉ vì một mối hôn sự
mà mất đi sự đề phòng với Cam Hầu, dẫn tới sơ suất trí mạng.
Thân ở trong ngục, không biết chuyện bên ngoài, lại càng không biết trời sáng tối thế nào.
Ở trong thiên lao, ngoài Hầu Kim Cương thi thoảng kêu gào thì hoàn toàn tĩnh mịch, chẳng ai muốn nói thêm một câu. Cũng chính sự tĩnh mịch lặng lẽ như vậy lại khiến cho Cố Lương Trần nghe được tiếng bước chân vang
lên ngoài hành lang. Gã cũng thờ ơ, mỗi ngày ba lần đều có người đưa cơm tới, nhưng bây giờ thì hình như hơi sớm.
- Cố Tướng quân!
Cố Lương Trần đang nằm lim dim trên giường chợt nghe có tiếng gọi lớn
bèn ngồi dậy, chỉ thấy bên ngoài nhà lao là một nam tử khôi ngô cao lớn
đang chắp tay mỉm cười nhìn mình.
Gã bèn rời giường lại gần nhìn thử, nam tử kia bèn tự giới thiệu:
- Tại hạ Kỳ Hoành, là Thống lĩnh hộ vệ bên cạnh Sở đốc!
- Hả...à!
Khóe miệng Cố Lương Trần nhếch lên khinh thường:
- Ta đã đợi rất nhiều ngày rồi đấy, ngươi tới muộn quá. Bây giờ là buổi
trưa à? Đừng trách ta không nhắc ngươi, chém đầu người ta tốt nhất là
chém buổi trưa, một đao hạ xuống hồn phi phách tán. Nếu muộn mất, hồn
phách của lão tử không tiêu tán được.
Kỳ Hoành cười nói:
- Trên chiến trường đều là vì chủ của mình, cho dù hồn phách của Tướng
quân không tiêu tán chẳng lẽ còn muốn làm âm hồn quấy phá, còn muốn báo
thù rửa hận sao? Thân là quân nhân, trên chiến trường chỉ nghe theo mệnh trời, ai sống ai chết đều nhờ vào bản lĩnh. Nếu đại chiến qua rồi mà
còn canh cánh trong lòng thì lại là không có đức hạnh của quân nhân rồi.
Cố Lương Trần nhướn mắt, lại một lần nữa dò xét ánh mắt Kỳ Hoành, đột nhiên cười:
- Không nhìn ra ngươi lại thẳng thắn như vậy, là mắt ta kém rồi. Ngươi nói cũng có lý.
Gã sửa sang lại xiêm y:
- Chúng ta đi thôi!
- Cố Tướng quân chuẩn bị xong rồi sao?
Kỳ Hoành cười nói:
- Tướng quân chuẩn bị đi đâu?
- Đương nhiên là pháp trường.
Gã cười to:
- Chẳng lẽ ngươi lại mời ta đi uống rượu sao?
- Đúng là mời Cố Tướng quân và chư vị Tướng quân cùng đi uống rượu đấy. Sở đốc đã bày xong tiệc rượu, đang đợi chư vị.
Cố Lương Trần nhíu mày, từ trong lao bên cạnh vang lên tiếng của Hầu Kim Cương:
- Sở Hoan muốn làm cái quỷ gì vậy? Muốn giết cứ giết, còn cố lộng huyền hư làm nhục chúng ta, tuyệt đối không được phép.
Kỳ Hoành đi qua, thấy Hầu Kim Cương tóc tai bù xù, hai mắt trợn trừng như lệ quỷ, lập tức chắp tay:
- Hầu Tướng quân hiểu lầm rồi. Tại hạ chỉ tới mời, không dám thất lễ,
càng không biết vì sao ngài lại nói tại hạ làm nhục chư vị?
Y ra lệnh một tiếng, lập tức phía sau có binh sĩ tiến lại mở gông xiềng. Kỳ Hoành giơ tay ra:
- Mời Tướng quân!
Lúc này, không chỉ nhà lao của Hầu Kim Cương và Cố Lương Trần được mở,
nhà lao nhốt Diêu Văn Nguyên và Minh Quý cũng được mở. Sau trận chiến ở
mã tràng, rất nhiều tướng lãnh Thiên Sơn đã chết trong loạn quân, một
loạt tướng lãnh quan trọng như Địch Nhân Kiệt, Thịnh Tuyên Đồng đều chết trận sa trường, bốn người này đều bị bắt khi đang dốc sức chiến đấu.
Diêu Văn Nguyên bị thương nặng một chân, không đi được, người tới trị
thương bị Diêu Văn Nguyên nổi giận mắng đuổi đi nhưng thuốc vẫn để lại.
Bốn gã tướng lãnh đều là tướng lãnh quan trọng trong quân Thiên Sơn,
cũng đều là hãn tướng danh chấn Thiên Sơn. Hầu Kim Cương gan dạ dũng
mãnh cả Tây Bắc đều nghe tên.
Không đoán ra được Sở Hoan muốn
làm gì, Hầu Kim Cương cũng chẳng do dự sải bước ra cửa nhà lao. Cố Lương Trần và Minh Quý cũng đều đi ra, chỉ có Diêu Văn Nguyên bị thương ở
chân khó đi lại được hai tên binh sĩ tiến vào cực kỳ khách khí đỡ dậy.
Vốn gã muốn đuổi đi nhưng thấy mấy viên tướng khác đều đã đi ra, bèn
cười lạnh:
- Ta muốn xem xem rốt cuộc Sở Hoan đang làm cái trò gì.
Kỳ Hoành (nhân vật này hình như lúc trước dịch là Kỳ Hồng, em cũng
không nhớ rõ do biên thay tay, sorry nếu có sự bất nhất về người này ạ)
dẫn bốn viên tướng Thiên Sơn ra khỏi đại lao. Bên ngoài đã chuẩn bị xe
ngựa từ trước, bốn người đều muốn xem thử rốt cuộc Sở Hoan muốn làm gì,
nên cũng lần lượt lên xe, ngồi bên trong xe ngựa không bao lâu thì đến
phủ Tri Châu. Lúc này đã là hoàng hôn, đèn trong phủ Tri Châu sáng rực,
bốn người xuống xe theo Kỳ Hoành tiến vào trong. Vào đến sảnh chỉ thấy
đèn đuốc sáng trưng, bài trí rất đơn giản, cũng rất sạch sẽ, có một cái
bàn tròn lớn, bên trên đã bày mười mấy món ăn cùng vài hũ rượu. Tuy thức ăn nhiều nhưng cũng không tính là xa xỉ, chỉ là mấy món ăn thông
thường, duy có một món có thể gọi là ngon là một bát cá kho được đặt
chính giữa bàn.
- Chư vị Tướng quân, trước hết mời ngồi xuống, Sở đốc sẽ sang luôn.
Kỳ Hoành chắp tay, ý bảo binh sĩ đỡ Diêu Văn Nguyên ngồi xuống.
Mấy người khác nhìn nhau hơi khó hiểu, cuối cùng Hầu Kim Cương cũng
bước lên đặt mông ngồi xuống, Minh Qúy và Cố Lương Trần cũng lần lượt
ngồi xuống. Trong sảnh lúc này hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có ngọn đèn dầu
chập chờn nhảy nhót.
Thấy mấy người đều ngồi xuống, Kỳ Hoành mới lui ra, đóng cửa phòng.