Lúc Sở Hoan trở về phủ từ chỗ hộ vệ trú doanh, trời đã tối, lần này gặp
mặt Công Tôn Sở, hai người cũng không nói quá nhiều, Sở Hoan chỉ đơn
giản là trấn an một phen, mà Công Tôn Sở cũng không nói thêm mấy câu cảm kích.
Mặc dù đã chứng minh được những phong thư kia là giả
tạo, nhưng tại Hình bộ cũng không quay lại lúc trước vụ án được, Công
Tôn Sở vẫn là thân mang tội, không thể lập tức trở thành kẻ tự do, kể cả mười ba bị quan viên khác, đều tạm thời bị giam giữ tại nơi hộ vệ trú
doanh.
Nơi hộ vệ trú doanh cách phủ Tổng đốc cũng không xa,
vào thời điểm này, Hiên Viên Thắng Tài vô cùng coi trọng sự an toàn của
Sở Hoan, luôn bảo vệ ở bên mình, ai cũng không thể đảm bảo không có vài
hạng người bụng dạ khó lường đang chó cùng rứt giậu, mà làm mấy chuyện
hành thích Sở Hoan.
Sở Hoan về tới trong phủ, thẳng hướng thư phòng mà bước đi, bảy họ Quan Tây đưa tới một đống đồ dùng trong nhà,
suy nghĩ vô cùng chu đáo, thư phòng của Sở Hoan cũng được thu dọn thỏa
đáng. Vừa tới thư phòng, liền viết ra đại khái tình hình chuyển biến của vụ án Công Tôn Sở, cảm thấy văn vẻ của mình vẫn còn có chút thiếu sót,
hắn cũng không quen lắm với loại văn chương về phương diện nhà quan này, văn chương nhà quan, nhìn qua phải mây trôi nước chảy, nhưng mà từng
chữ từng câu đều phải lựa chọn cẩn thận từng tí một, có thể trực tiếp
nói rõ, cũng phải chuyển qua nói lòng vòng, hơn nữa còn phải khiến cho
người ta liếc mắt một cái cũng có thể nhìn thấu được ý đồ chân thực ẩn
dưới những vần chữ chim hót bướm lượn kia, Sở Hoan hoàn toàn không giỏi
về chuyện này, sai người đi tìm Đỗ Phụ công tới, sau khi Đỗ Phụ công tới rồi, bộ dạng gã giống như vừa mới tỉnh ngủ, trong mắt vẫn còn hơi đỏ,
Sở Hoan không hề lấy làm lạ, vẫn điềm đạm nói:
- Quấy rầy
tiên sinh nghỉ ngơi rồi. Đúng như những gì tiên sinh đã dự liệu, tất cả
đều thuận lợi, đám người Công Tôn Sở đã chuyển đến nơi hộ vệ trú doanh
rồi, ta chuẩn bị viết một bản tấu chương, để Hình Bộ hủy bỏ vụ án này.
Đỗ Phụ công ngồi xuống rồi, Sở Hoan liền mang bản tấu nháp chính mình
viết tới, Đỗ Phụ công nhìn qua mấy lượt, mới ngẩng đầu lên nói:
- Đại nhân phần tấu chương này cần thêm chút văn vẻ nữa, cũng có thể
trình lên rồi, ý tứ đại khái cũng đã nói rõ. Nhưng tất cả trách nhiệm
vẫn là muốn hướng về Ngải Tông, bất luận là chúng ta, hay là đám Đổng
Thế Trân bọn họ, đem trách nhiệm giao cho Ngải Tông chính là kết quả mà
mọi người muốn thấy.
Sở Hoan thở dài:
- Chỉ tiếc
căn cơ chưa ổn, không thể nhờ vào chuyện này mà phát triển được, nếu
không còn phải kéo thêm được không ít người dính vào.
Đỗ Phụ công lại cười nói:
- Đại nhân không nên nóng vội, ngày đầu tiên ngài, chẳng những đã cứu
được đám quan viên Công Tôn Sở, mà còn khiến cho một vị Chủ sự Hình Bộ
Ti phải xuống đài, kết quả như vậy đã là quá mong đợi rồi, dục tốc bất
đạt, hơn nữa với tình hình trước mắt, có thể mượn cơ hội lần này lật đổ
Ngải Tông, đã là may mắn lắm rồi, muốn mượn đề tài để phát huy là rất
khó khăn.
Sở Hoan gật đầu nói:
- Tiên sinh nói
đúng lắm, bất luận quân quyền hay là chính vụ, chúng ta đều không có
trong tay, thực lực của bọn họ mạnh hơn chúng ta quá nhiều, nếu như làm
quá gấp, đối với bản thân chúng ta cũng không có lợi.
- Đại nhân hiểu rõ đạo lý này, chính là vô cùng lý trí.
Đỗ Phụ Công nghiêm nghị nói:
- Chuyện hôm nay, cũng là giết gà dọa khỉ, cho bọn họ một dấu hiệu cảnh báo, khiến bọn họ hiểu rõ là đại nhân không phải là một quả hồng mềm để mặc cho bọn họ tùy ý nhào nặn, sau này bọn họ làm việc hẳn là không dám quá mức liều lĩnh nữa. Chỉ là muốn đứng vững gót chân ở Tây Quan này,
con đường của đại nhân còn rất dài… Phải nói là gánh nặng đường xa,
không thể sơ suất… !
Sở Hoan nghiêm mặt nói:
- Mọi chuyện còn phải nhờ tiên sinh chỉ giáo nhiều hơn.
Đỗ Phụ công khoát tay cười nói:
- Đại nhân khách khí rồi, Đỗ mỗ chỉ là một chút kiến thức nông cạn, đại nhân có thể dùng thì dùng, nếu không thể dùng, thì vạn lần không được
bởi vì Đỗ mỗ mà làm hỏng đại sự.
Sở Hoan thở dài:
- Tiên sinh quá khiêm tốn rồi. Đêm qua nếu như không phải tiên sinh chỉ
điểm, nghĩ ra kế sách thần kỳ là lấy đạo của người trả lại cho người,
còn tạo ra chứng cứ giả tạo, như vậy hôm nay chẳng những không thể đem
Ngải Tông kéo xuống ngựa, mà ngược lại đầu của bọn Công Tôn Sở đều đã
rơi xuống đất rồi.
Đỗ Phụ công cười nhạt một tiếng, hơi trầm ngâm, mới nói:
- Đại nhân, muốn đặt chân ở Tây Quan, ngài chí ít có ba điều tất phải trừ, còn có ba điều tất phải thu.
Đôi chân mày của Sở Hoan nhướng lên, chắp tay nói:
- Xin tiên sinh chỉ giáo.
- Ba điều tất phải trừ này, kỳ thật chính là ba tòa núi hiện nay đang đè trên người đại nhân.
Đỗ Phụ công nghiêm mặt nói:
- Điều phải trừ thứ nhất chính là thổ phỉ loạn phỉ ở Tây Quan. Những
người này gây hại cực lớn, chỉ cần bọn chúng tồn tại, thì lão bách tính
sẽ lo sợ, khó mà an tâm sản xuất, hơn nữa thổ phỉ nếu muốn tiếp tục sinh tồn, những lương thực vật tư cần thiết cũng chỉ có thể đi cướp bóc khắp nơi, cái này là một nhọt độc chưa trừ được, chớ nói tới hưng phục Tây
Quan, chỉ sợ đợi đến lúc loạn phỉ trở thành bang đảng rồi, cũng sẽ dần
trở thành mối họa của Thiên Môn ở hướng Đông Nam, hậu quả khó mà lường
được.
Sở Hoan nắm chặt tay lại, thần sắc ngưng trọng:
- Tiên sinh nói không sai, thổ phỉ loạn phỉ, không thể không trừ.
Lại nhìn Đỗ Phụ công, hỏi:
- Không biết theo như ý tiên sinh nói thì điều phải trừ thứ hai là gì?
Đỗ Phụ công vuốt râu nói:
- Đại nhân muốn phục hưng Tây Quan, tiêu diệt loạn phỉ, khôi phục sản
xuất, nhất định phải là trên lệnh dưới nghe, quân đội theo ý của đại
nhân đi dẹp loạn, quan viên các cấp ở địa phương theo ý đại nhân mà khôi phục sản xuất. Nhưng mà đại nhân hiện tại đã nhìn thấy, Tây Quan Đạo
của hôm nay, rõ ràng có một bè cánh thực lực mạnh mẽ, bọn họ có Đông
Phương Tín cầm đầu, đám người đó phần lớn là đi theo Chu Lăng Nhạc lập
được chiến công mới được Chu Lăng Nhạc tiến cử với triều đình, nói trắng ra một chút, Chu Lăng Nhạc mặc dù đã quay về Thiên Sơn Đạo, nhưng mà
thế lực của hắn thì vẫn chưa đi, trên dưới Tây Quan Đạo, vây cánh của
Chu Lăng Nhạc rất nhiều. Chúng ta gọi những người này là Chu đảng, đại
nhân cho rằng, Chu đảng có Chu Lăng Nhạc đứng ở đằng sau chống lưng, sẽ
nghe theo ý của đại nhân sao?
Lúc trước Sở Hoan sắc mặt nghiêm túc, lúc này lại thêm vẻ lo lắng.
Lúc ở kinh thành, Đỗ Phụ công đã từng dự đoán sau khi Sở Hoan tới Tây
Bắc, tất nhiên sẽ bị xa lánh, Đỗ Phụ công lúc ấy dự liệu là Tây Bắc là
bè phái địa phương, sự thật hôm nay đã nghiệm chứng những dự đoán của Đỗ Phụ công, chẳng những là bè phái địa phương ở Tây Bắc, hơn nữa còn là
tập đoàn từ ngoài Thiên Sơn tới, Đông Phương Tín đúng là vì phía sau
lưng có thế lực tập đoàn cực kỳ khổng lồ, lúc này mới ngang ngược hống
hách, thậm chí ngay cả mặt nạ cũng không thèm đeo, trực tiếp cùng Sở
Hoan đối đầu gay gắt, công khai cùng Sở Hoan phân cao thấp.
Sở Hoan không sợ loại người hung ác vô lễ này, ngược lại là đối với loại người khẩu phật tâm xà thì càng để ý hơn, nhưng Sở Hoan không phủ nhận, sau lưng Đông Phương Tín chẳng những có Chu đảng to lớn, hơn nữa trong
tay hắn còn nắm giữ trọng binh, lại càng có căn nguyên để thêm ngang
ngược hống hách.
Thấy sắc mặt Sở Hoan vẻ lo lắng, Đỗ Phụ công cười nhạt một tiếng, nói:
- Trong lòng đại nhân đã có đáp án rồi, Đông Phương Tín dám công khai
chống lại đại nhân, đủ thấy cuồng vọng ở tại Tây Quan này, sau lưng hắn
có Chu Lăng Nhạc, mà sau lưng quan viên lớn nhỏ ở Tây Quan thì có hắn,
tay hắn nắm giữ mấy vạn binh mã, cũng không phải là hạng người tài giỏi. Đại nhân muốn kỷ luật nghiêm minh, chỉ sợ là khó càng thêm khó. Thế lực của Chu đảng ở Tây Quan chưa diệt trừ, đại nhân sẽ không có khả năng
độc chưởng Càn Khôn được.
Sở Hoan nghiêm mặt nói:
- Tiên sinh nói rất đúng, hôm nay mặc dù thắng một trận, nhưng mà đối với căn cơ của bọn họ không có chút nào dao động.
Hai hàng lông mày nhíu chặt, lúc này lại càng thêm cảm giác được, đường thăng tiến của bản thân ở Tây Quan có thể nói là khó khăn dị thường.
- Ngoại trừ thổ phỉ loạn phỉ cùng với Chu đảng, còn có một nhọt độc cuối cùng, đại nhân phải lưu ý cẩn thận.
Đỗ Phụ công khẽ vuốt chòm rây, hai tròng mắt lóe lên:
- Đại nhân chớ quên vị hội trưởng thương hội Cao Liêm.
- Cao Liêm?
Sở Hoan dựa vào ghế, hai tay đan vào nhau, khoanh trước ngực, bình tĩnh nói:
- Đây cũng là một con rắn độc à.
- Đại nhân hẳn là nhìn ra được, Cao Liêm là thân sĩ ngoại lai tiêu
biểu, dã tâm bừng bừng, mục đích của bọn hắn rất đơn giản, chiếm đoạt
gia tộc quyền thế cầm đầu bảy họ ở Tây Quan, khống chế mạch đập kinh tế
của Tây Quan.
Đỗ Phụ công thở dài:
- Mặc dù trong
miệng nhiều người, thương nhân chỉ là loại người chỉ mong kiếm lợi,
nhưng mọi sự trong thiên hạ này, không có bạc thì không thể thực hiện
được. Muốn làm đại sự, có chí tâm mạnh mẽ thì cố nhiên là không tồi,
nhưng trong tay không có bạc, thì cũng chỉ có thể là một tràng mộng
tưởng mà thôi.
Sở Hoan nói:
- Đám người Cao Liêm
rõ ràng là đã cấu kết với Chu đảng rồi. Bọn họ có thể tiến vào Tây Quan, tên Cao Liêm kia thậm chí còn có thể trở thành Hội trưởng thương hội,
đương nhiên đều là do Chu đảng giúp đỡ.
- Đúng vậy!
Đỗ Phụ công thần sắc cũng nghiêm trọng hẳn lên.
- Nghiệp quan liên thủ, uy lực không phải là chuyện đùa, trong tay Cao
Liêm bọn họ có bạc, có thể cung ứng cho Chu đảng, bạc có thể giúp Chu
đảng làm được rất nhiều chuyện không thể làm được, cũng giống như vị trí hội trưởng thương hội này vậy. Theo lẽ thường, Cao Liêm là thân sĩ
ngoại lai, ở Tây Quan này được đứng được vốn không hề có nền móng, lại
có thể trở thành hội trưởng thương hội Việt Châu dưới sự vận hành của
Chu đảng, điều này đã biểu thị rõ uy lực liên thủ của bọ họ.
- Đám Cao Liêm cung ứng tiền bạc, còn Chu đảng lợi dụng chức quyền trong
tay, giúp đỡ thân sĩ ngoại lai từng bước lấn chiếm thân sĩ Tây Quan, bọn chúng lợi dụng lẫn nhau, nhưng lại giúp nhau cùng có lợi, loại kết hợp
lợi ích này, sẽ khiến cho quan hệ của bọn chúng càng ngày càng kiên cố,
uy lực sẽ càng ngày càng lớn. Hôm nay đại nhân đi trước pháp trường, Đỗ
mỗ đã nói chuyện vài câu với Tô lão thái gia, đã hiểu thêm một chút
chuyện của bọn họ, đám Cao Liêm chẳng những đã mua rất nhiều ruộng đất ở Tây Quan này với giá rẻ mạt, chính là ở trong nội thành Sóc Tuyền này,
cả bốn thành cộng lại lớn có nhỏ có hàng trăm cửa hàng, dưới sự giúp đỡ
của quan phủ, bọn chúng còn đe dọa, dụ dỗ, đã thu mua được không ít cửa
hàng.
Sở Hoan cau mày hỏi:
- Đe dọa, dụ dỗ ư?
Đỗ Phụ công gật gật đầu:
- Nói riêng về Cao Liêm, tới Tây Quan không quá mấy tháng, nhưng lại
điên cuồng thu mua ruộng đất, cửa hàng, hiện nay ở trong thành, đã thu
mua được hơn hai mươi cửa tiệm với giá rẻ, trong số này, phần lớn là lợi dụng uy thế của quan phủ, bức ép mà mua được.
Dừng một chút, cơ thể hơi nghiêng về phía trước:
- Vừa mới mười ngày trước, một cửa tiệm thuốc lớn nhất Tây Thành, đã bị Cao Liêm cưỡng ép mua, chủ tiệm mặc dù buồn chán, nhưng không hề muốn
bán cửa tiệm, Cao Liêm lợi dụng quan hệ, thông qua Ti Hình bộ Ngải Tông
tìm một tội danh, đem chủ tiệm của tiệm thuốc kia giam vào ngục, ở trong ngục muốn bình an ra ngoài, đâu thể không có bạc, Cao Liêm lợi dụng
thời cơ đến nhà của chủ tiệm đó, vừa đấm vừa xoa, cuối cùng vẫn là dùng
giá thấp ép nhà kia bán cửa tiệm. Những cửa tiệm đứng tên của hắn, phần
lớn đều là lừa gạt mà có được, còn quan phủ vì hắn mà dốc sức, cũng thu
được lợi ích không nhỏ.
Mắt Sở Hoan lóe tia sắc lạnh, nắm tay siết chặt, kêu rắc rắc, cười lạnh nói:
- Tiên sinh nói đúng lắm. Thổ phỉ loạn phỉ phải diệt, Chu đảng phải
trừ, đám Cao Liêm gian thương bạo giả này thì càng phải giết.