Đỗ Phụ Công chăm chú nhìn Sở Hoan, nghiêm nghị nói:
- Đại nhân muốn trừ loạn phỉ, trừ Chu đảng, dựa vào cái gì?
Rồi gã không hề khách khí nói:
- Không thể phủ nhận, tâm trí đại nhân kiên định, bất luận là trí tuệ hay võ công đều không tầm thường, nhưng mà trong tay đại nhân hiện giờ có
cái gì để đối đầu với bọn họ? Ngoại trừ vị trí Tổng đốc, và thanh kiếm
vàng miễn tử do hoàng đế ban tặng ra, trong tay đại nhân chỉ có hai trăm quân hộ vệ, chẳng lẽ đại nhân dựa vào những thứ này để đối đầu với loạn phỉ và Chu đảng ư? Đỗ mỗ mạo muội nói thẳng, với lực lượng của đại nhân bây giờ, thậm chí cũng không có cách nào tranh chấp cùng với đám thân
sĩ ngoại lai Cao Liêm được.
Sở Hoan hiểu rõ những lời Đỗ Phụ Công nói, từng câu đều là thật, bản thân hắn tất nhiên cũng được coi là văn
võ song toàn, thế nhưng trong tình thế hiện tại, thực lực của hắn thật
sự là quá yếu.
- Triều đình phái đại nhân tới, đối với đại nhân
rất là tín nhiệm, nhưng lại không thể hiện là không tín nhiệm đối với
Chu Lăng Nhạc.
Đỗ Phụ Công chậm rãi nói:
- Chu Lăng Nhạc
trong mắt triều đình là công thần, trong mắt dân chúng là anh hùng, thời chiến loạn, hắn được xưng là Tổng đốc ba Đạo, ảnh hưởng đối với Tây Bắc cũng sẽ không biến mất ngay được, cho nên muốn ứng phó với loại nhân
vật này, gấp không được, chỉ có thể chậm rãi tính toán mà thôi.
Sở Hoan cười khổ một tiếng, hắn vốn không nghĩ ngồi trên vị trí này lại
tham dự vào chuyện tranh đấu ở Tây Bắc, nhưng vận mệnh đã đưa hắn đến
ngồi trên vị trí này, hắn lại không thể không chống đỡ, hắn không thể
giữ được quyền chủ động, cũng không thể thực sự nắm giữ quyền lực, cũng
chỉ có thể mặc cho người ta ức hiếp, thứ mà Sở Hoan không thích nhất
chính là cảm giác mặc cho người ta ức hiếp mình.
- Lúc nãy tiên sinh có nói qua, ngoài ba thứ phải trừ ra, còn có ba thứ phải thu, không biết đây là chuyện gì?
Sở Hoan trầm mặc một hồi, rốt cuộc dò hỏi.
Đỗ Phụ Công ngồi thẳng người, nói:
- Ba điều phải trừ mà ta đã nói lúc trước, là ba ngọn núi đặt trên đầu
của đại nhân, nếu muốn di chuyển ba ngọn núi này, chỉ dựa vào thực lực
của đại nhân bây giờ, chắc chắn khó như lên trời, nhưng điều này không
có nghĩa đại nhân chỉ có thể ngồi chờ chết, mà ngược lại, với tình hình
nhìn như hỗn loạn của Tây Quan hiện nay, lại có nhiều khả năng giúp đỡ
cho đại nhân.
Sở Hoan nghe Đỗ Phụ Công chậm rãi nói, trật tự rõ
ràng, trong lòng âm thầm khâm phục, chăm chú nhìn Đỗ Phụ Công, cẩn thận
lắng nghe.
- Ba điều phải thu mà Đỗ mỗ nói, xét đến cùng, kỳ thực chính là thu tâm.
Đỗ Phụ Công nghiêm mặt nói:
- Ba tâm thu một, cái tâm thứ nhất, không cần Đỗ mỗ phải nói nhiều, dĩ nhiên chính là dân tâm ở Tây Quan này.
Sở Hoan lập tức nói:
- Dân tâm không thể lừa gạt, dân tâm không thể làm trái, mất dân tâm, cho dù có khả năng thông thiên triệt địa, cũng không làm nổi chuyện gì.
- Đại nhân anh minh.
Đỗ Phụ Công gật đầu nói:
- Dân chúng ở Tây Quan chịu đựng cực khổ, bọn họ cần một trụ cột, trụ cột này phải vì họ mà che chắn mưa gió, ai có thể làm được thì lòng của họ
sẽ hướng về người đó, hiện nay đại nhân đã là Tổng đốc của Tây Quan,
bách tính trên dưới ở Tây Quan đều nhìn vào đại nhân, kỳ thật từ cổ chí
kim, lòng dân chính là thứ khó thu được nhất, mà cũng chính là thứ dễ
thu được nhất.
- Vì sao tiên sinh lại nói như vậy?
- Bởi
vì từ xưa đến nay, rất nhiều người cầm quyền muốn mua chuộc lòng dân,
nhưng thật sự làm được điều này lại có được mấy người?
Đỗ Phụ Công thở dài:
- Quyền thế vinh hoa, vẫn luôn dễ khiến người ta sa vào trong đó, bản
tính con người ích kỷ, có thể nghĩ đến người ngoài đã là khó, có thể
nghĩ đến ngàn vạn bách tính, vì lợi ích của họ mà lo lắng, điều đó lại
càng khó hơn, cho nên lòng dân khó mà thu được. Nhưng nếu như mọi thứ
đều nghĩ rằng vì dân trước hết, để cho họ ăn no mặc ấm, để họ yên ổn
sinh sống, kỳ thật lòng dân tất nhiên sẽ hướng theo, đây lại là điều cực kỳ dễ dàng thu nhận được.
Sở Hoan nói:
- Thật ra những
điều bách tính mong muốn vốn không nhiều, đúng như lời tiên sinh nói, có thể khiến cho họ an tâm sản xuất, ăn no mặc ấm, bọn họ đã cảm thấy mỹ
mãn rồi.
- Chỉ cần đại nhân có thể thi hành nền chính trị nhân
từ, lấy nhân dân làm trọng, vậy lòng dân sẽ có thể thu được, cũng là
nhất định phải thu được.
Đỗ Phụ Công giơ tay lên, hai ngón tay dựng thẳng:
- Điều thứ hai phải thu, chính là thân sĩ bản địa của Tây
Quan.
Đôi chân mày Sở Hoan nhướng lên, gật đầu cười nói:
- Điểm này, ta cũng có nghĩ tới, không có sự ủng hộ của thân sĩ địa phương, quan phủ muốn làm việc sẽ hết sức khó khăn.
- Trong lòng đại nhân hiểu rõ tầm quan trọng của việc thu nạp thân sĩ, Đỗ mỗ cũng không nói nhiều.
Đỗ Phụ Công lại cười nói:
- Nhưng hiện nay xem ra, đại nhân ở trong lòng của đám thân sĩ này, đã có thiên thời địa lợi nhân hòa, thân sĩ Tây Quan hiện nay thực lực suy
yếu, Chu đảng và thân sĩ ngoại lai đang muốn nuốt chửng bọn họ, về điểm
này, thân sĩ Tây Quan đều biết rõ trong lòng, bọn họ muốn tiếp tục chống đỡ thì nhất định phải có người ở trong quan phủ, mà đại nhân hiện tại
đúng là đối tượng mà họ đang trông ngóng. Dường như đại nhân từng có ân
huệ với họ, cho nên xét về công về tư, bọn họ đều sẽ là một trợ lực lớn
của đại nhân, đại nhân phải thu phục họ, nhưng không thể bị họ khống
chế.
- Mặc dù rất nhiều thân sĩ Tây Quan đã lụi bại, rất nhiều
gia tộc cũng đã một nghèo hai trắng, nhưng mà quan hệ của thân sĩ Tây
Quan ở các châu phủ huyện vẫn còn tồn tại, uy vọng của họ vẫn còn đó.
Sở Hoan vuốt cằm nói:
- Theo ta thấy, đám thân sĩ ngoại lai Cao Liêm này tiến vào Tây Quan,
thời gian ngắn ngủi, chưa hình thành được quan hệ, hơn nữa quan dân bản
địa ở đây đối với đám người ngoại lai này hẳn là vô cùng bài xích.
Đỗ Phụ Công cười ha ha nói:
- Đúng là như vậy, đặc biệt là vào thời điểm như hiện nay, tất cả các ti
nha môn ở Sóc Tuyền chưa hẳn sẽ tuân theo sự sai bảo của đại nhân, nhưng chỉ cần thân sĩ Tây Quan nghe theo đại nhân sai đâu đánh đó, như vậy
rất nhiều mệnh lệnh của đại nhân còn có thể thông qua thân sĩ Tây Quan
để thực thi, chỉ cần dùng đám người này một cách thích hợp thì chính là
trợ lực lớn nhất của đại nhân.
Dừng một chút, gã không tiếp tục nói nữa, dường như đang suy nghĩ điều gì đó, Sở Hoan thấy thế, liền hỏi:
- Tiên sinh đang nghĩ gì vậy?
Đỗ Phụ Công do dự một chút, định nói lại thôi, giống như có đôi lời không
tiện nói ra, Sở Hoan biết Đỗ Phụ Công còn có điều băn khoăn, chân thành
nói:
- Tiên sinh từ kinh thành ngàn dặm xa xôi cùng Sở Hoan đến
Tây Bắc, vận mệnh của hai chúng ta đã bị buộc chung với nhau rồi, ta
kính trọng tiên sinh, đối đãi tiên sinh như người nhà của mình, cũng xin tiên sinh đừng có bất cứ sự kiêng dè nào trước mặt Sở Hoan ta, nếu có
gì suy nghĩ, xin cứ nói thẳng, Sở Hoan tuy không thông minh, nhưng trong lòng cũng hiểu rõ, tính toán của tiên sinh đều là vì tốt cho Sở Hoan,
cho nên bất luận là nói cái gì, ta cũng sẽ không để bụng.
Đỗ Phụ Công thở dài, nói:
- Đại nhân lòng dạ cởi mở, đối với Đỗ mỗ vẫn luôn dùng lễ nghĩa đối đãi,
tính mạng này của Đỗ mỗ lúc trước cũng là đại nhân cứu, cái gọi là sĩ vi tri kỷ giả tử, Đỗ mỗ tuy tài sơ học thiển, nhưng nếu có thể vì đại nhân mà tận một phần sức lực, cho dù chết vạn lần cũng không chối từ.
Sở Hoan ôn hòa cười cười, dùng sức gật đầu.
- Kỳ thật Đỗ mỗ muốn nói, mặc dù hiện nay Tây Quan bảy họ chủ động tới
nương nhờ đại nhân, nhưng mà điều này cũng không chứng minh là bọn họ
thật sự coi đại nhân là người một nhà.
Đỗ Phụ Công chậm rãi nói:
- Cái gọi là thân sĩ, dân chúng gọi là thổ hào, là gia tộc quyền thế ở
bản địa, có thể được gọi là thân sĩ, gia tộc này ở bản địa ít nhất phải
trải qua ba đời, dung hợp với gia tộc bản địa, có nhân mạch vững chắc,
đối với thân sĩ các nơi mà nói, thứ bọn họ coi trọng nhất chính là địa
vực.
Dừng một chút, gã giải thích:
- Giống như so sánh
giữa Tây Quan Đạo và Bắc Sơn Đạo, trong mắt thân sĩ của Tây Quan đạo,
Bắc Sơn Đạo là người ngoài, thân sĩ của Bắc Sơn Đạo muốn dung hợp vào
Tây Quan và được thân sĩ Tây Quan Đạo chấp nhận, trừ phi gã chuyển đến
Tây Quan, thành lập mối quan hệ vững chắc với thân sĩ Tây Quan, hơn nữa
phải trải qua vài đời, mới có thể được Tây Quan chính thức xem là người
một nhà. Lần này đám thân sĩ ngoại lai Cao Liêm tiến vào Tây Quan, mua
ruộng mua đất, nếu như không phải Tây Quan vừa trải qua tai họa ngập
đầu, lại thêm có Chu đảng giúp đỡ, ngày trước, đây quả thực là một
chuyện không dám tưởng tượng ra.
Sở Hoan nói:
- Ta hiểu
rồi. Nếu như không có loạt tai họa này, thân sĩ ngoại lai nhiều thế này
tiến vào Tây Quan, gia tộc thân sĩ ở đây nhất định sẽ liên hợp lại để
đuổi bọn chúng ra, nhưng nói đi nói lại, nếu như không phải thân sĩ Tây
Quan chịu tổn thất nặng, đám Cao Liêm cũng không có gan to họng lớn mà
tiến vào Tây Quan như vậy .
- Đỗ mỗ nói những điều này, chỉ là
muốn nói với đại nhân, hiện tại bọn họ đang dựa vào đại nhân, chỉ là bởi vì bọn họ cần đại nhân tới bảo vệ họ, thật ra thân sĩ Tây Quan mặc dù
tổn thất nặng, nhưng bọn họ ở Tây Quan là thâm căn cố đế, nhân mạch vững mạnh, chỉ cần đợi theo thời gian, muốn khôi phục lại nguyên khí không
phải là một chuyện quá khó khăn.
Đỗ Phụ Công nói:
- Nếu như đại nhân muốn khiến bọn họ thật lòng vì ngài mà làm việc, cũng
chỉ có một cách, đó chính là trở thành cái gọi là người một nhà trong
lòng bọn họ mà thôi.
- Người một nhà?
Sở Hoan cười khổ nói:
- Tiên sinh từng nói, muốn để cho họ xem ta là người một nhà, ít nhất phải trải qua sự dung hợp của mấy đời mà.
- Đại nhân nghe chưa hiểu, ta không phải để ngài trở thành thân sĩ Tây Quan.
Đỗ Phụ công giải thích:
- Địa vị của đại nhân ở đây, đương nhiên là không giống với người ngoại
lai bình thường, đại nhân muốn làm vững chắc mối quan hệ với bọn họ, để
bọn họ xem ngài như người một nhà, thật ra có một đường tắt, đường tắt
này đủ để đảm bảo họ sẽ xem ngài là người nhà ngay.
Sở Hoan cau mày hỏi:
- Đường tắt của tiên sinh là?
Đỗ Phụ công thở dài, khẽ trầm ngâm, cuối cùng nói:
- Quan hệ thông gia.
- Quan hệ thông gia?
Sở Hoan khẽ giật mình.
Đỗ Phụ Công hơi lúng túng nói:
- Đây chỉ là biện pháp trước mắt tốt nhất của Đỗ mỗ, cái này…
Nghĩ tới Sở Hoan đã có Tố Nương, bản thân với tư cách là gia bộc của Sở gia, giấu phu nhân đi khuyên nhủ lão gia đi kết duyên với nhà khác, mặc dù
là suy nghĩ cho đại cục, nhưng mà Đỗ Phụ Công vẫn cảm giác có chút không yên.
Tròng mắt Sở Hoan khẽ chuyển động, sau đó đột nhiên cười ha hả, Đỗ Phụ công sững sờ, thấy Sở Hoan như vậy, trong lúc nhất thời
không rõ vì sao Sở Hoan đột nhiên lại cười lớn lên vậy.
Sở Hoan thấy Đỗ Phụ Công sững sờ, vội vàng nói:
- Lời tiên sinh nói rất đúng, không dối tiên sinh, thật ra… thật ra ta
còn có một nhân duyên, liên quan cực kỳ sâu đậm với bảy họ Tây Quan.
Đỗ Phụ Công ngạc nhiên nói:
- Ý của đại nhân là?
Sở Hoan ngại ngùng nói:
- Không giấu gì tiên sinh, ngoại trừ Tố Nương, ở Vân Sơn ta còn có một thê tử, đã định hôn ước rồi, chỉ là chưa thành thân.
Nhớ tới Lâm Lang ở Vân Sơn xa xôi, trong lòng hắn lại dâng lên một tình cảm ấm áp.
- Gia mẫu qua đời, trong vòng hai năm không thể có hôn sự, kỳ hạn hai năm đã gần kề, đợi đến lúc đó, ta sẽ lấy nàng về.
Dừng một chút, hắn lại cười nói:
- Tiên sinh chắc cũng đã nghe qua tên nàng, nàng là Đông Gia của Hòa Thịnh Tuyền.
Đỗ Phụ Công vốn biết Sở Hoan ở phủ Vân Sơn rất có thế lực, Hòa Thịnh Tuyền ở kinh thành có mở một phân hiệu, chuyện này cũng là qua tay Đỗ Phụ
Công xử lý, biết rõ Sở Hoan với Đông Gia Hòa Thịnh Tuyền ở Vân Sơn có
quan hệ không tầm thường, nhưng gã thật không biết, Sở Hoan cùng với Lâm Lang đã sớm ngầm định trọn đời. Thật ra người biết chuyện này vốn không nhiều, lúc này Sở Hoan đột nhiên nói ra, Đỗ Phụ Công vẫn không thể nào
hiểu được.
- Tiên sinh có điều không biết, nguyên quán của Lâm
Lang vốn là Việt Châu ở Tây Quan, là một nhánh của Tô gia, một trong bảy họ Tây Quan.
Sở Hoan giải thích:
- Phụ thân nàng từ nhỏ đã đi buôn bán, mặc dù đã qua đời, nhưng hiện nay Lâm Lang vẫn là người của Tô gia.
Đỗ Phụ Công là người thông minh, chỉ trong vài giây là hiểu rõ nguyên do trong đó, vuốt râu cười nói:
- Có nhân tất có quả, đại nhân tiếp được thiện nhân, hôm nay đều sẽ sanh
ra thiện quả. Tô đông gia cùng đại nhân có hôn ước, vậy là cùng với Tô
đông gia kết thành quan hệ thông gia, cũng chính là kết thân cùng Tô
gia. Từ đó, đại nhân giống như là con rể của Tây Quan thân sĩ vậy, có
được mối quan hệ này, bọn họ tự nhiên sẽ xem đại nhân là người nhà thôi.
Sở Hoan nghiêm mặt nói:
- Ta lấy Lâm Lang, chỉ vì ta và nàng tình đầu ý hợp, cùng nhau ái mộ, vốn không hề có nguyên do gì khác.
Đỗ Phụ công cười nói:
- Đây là điều đương nhiên, thật ra đây lại là chuyện tốt cực kỳ, lúc
trước còn lo lắng để đại nhân thiết lập quan hệ thông gia với thân sĩ
Tây Quan sẽ khiến đại nhân khó xử, hôm nay đã có đoạn nhân duyên này,
vậy thì tất cả đều vui vẻ, việc hôn sự này, tất thành giai thoại.