Tây Bắc thiếu lương thực, đây là chuyện thiên hạ đều biết, nhưng đối với người đứng đầu một huyện mà nói, muốn chuẩn bị một bữa sáng phong phú
cũng không phải chuyện khó khăn. Mặc dù sau khi vào thành Sở Hoan đã
biết được giản lược hết thảy, không cho phép phô trương, càng không được quấy nhiễu dân chúng, thế nhưng Chu Nhân Khang vẫn chuẩn bị sẵn bữa
sáng phong phú, phái người mang tới các viện, chỗ Sở Hoan còn do gã tự
mình dẫn hai người đưa tới.
Gã là Huyện lệnh nho nhỏ, Sở Hoan đường đường Tổng đốc Tây Quan Đạo, nếu như bình thường gã muốn vuốt
mông ngựa cũng không đến lượt gã, hiện giờ Tổng đốc đại nhân lại tạm
thời nghỉ ngơi tại huyện Thanh Đường, đây là cơ hội tốt ngàn năm có một, Chu Nhân Khang đương nhiên sẽ không buông tha.
Sở Hoan còn
đang rửa mặt, Chu Nhân Khang đã sai người bày bữa sáng lên mặt bàn phòng khách, món chính là cháo cùng bánh bao trắng, đồ ăn kèm cũng không ít,
làm rất tinh xảo. Sở Hoan tới nơi liếc mắt nhìn, hơi cau mày nói:
- Sáng sớm, có phải hơi nhiều hay không? Không phải đã từng nói không nên quá hao tổn tâm tư sao.
- Đại nhân đi đường vất vả, hạ quan không thể tận tâm, hổ thẹn trong lòng.
Chu Nhân Khang khom người cười nói:
- Đây là vài món ăn đặc sắc của Tây Bắc, đại nhân xem thú này, đây là
thịt dê vàng thơm giòn, dê vàng là đặc sản của Tây Bắc chúng ta, đây là
dê vàng trưởng thành, thịt vô cùng tươi, đầu bếp làm món ăn này cũng nổi tiếng trong thành, đại nhân nếm thử… Món kia là thịt heo rừng chỉ dùng
mỡ sữa nấu, hương vị ngon, đại nhân không thể không nếm, loại địa phương nhỏ này không so được với kinh thành, xin đại nhân thông cảm!
Sở Hoan biết rõ bữa sáng này khiến Chu Nhân Khang tốn không ít tâm tư,
bữa sáng như vậy, nếu như không phải đã ngăn lại, vậy cơm trưa lại càng
khó lường, hắn cau mày nói:
- Chu đại nhân, người có biết lưu dân Tây Bắc có mấy chục vạn?
- Điều này… !
Chu Nhân Khang hơi xấu hổ.
- Thịt dê vàng thơm giòn, thịt heo rừng… !
Sở Hoan thở dài:
- Chu đại nhân, đây không phải nơi nhỏ bé, đặt ở kinh thành cũng chưa
chắc ăn được hai món chính này. Thật ra bổn quan thích ăn, chỉ tới tiệm
ăn, nhưng trước khác nay khác, hiện giờ người Tây Bắc chết đói khắp nơi, chúng ta làm quan, không nói phải tận tâm, thế nhưng hết thảy cũng phải nghĩ tới dân chúng một chút, bữa sáng này tốn không ít bạc chứ? Ngài
xem đồ ăn trên bàn này, chớ nói một mình ta, ngay cả thêm năm sáu người
nữa cũng chưa chắc ăn hết, cần gì phải phô trương lãng phí như thế?
- Đại nhân đi đường vất vả, hạ quan… hạ quan cũng chỉ dốc hết khả năng, làm điểm tâm mà thôi.
Chu Nhân Khang nhất thời đoán không ra tâm tư của Sở Hoan, không biết
Sở Hoan thật sự trách cứ hay là làm bộ. Gã cúi đầu thầm phỏng đoán.
- Không nên cân nhắc bản Đốc phải chăng đang làm bộ.
Dường như Sở Hoan nhìn thấu tâm tư Chu Nhân Khang:
- Bổn quan không có tâm tư giở giọng với ngươi. Chén cháo này giữ lại,
ồ, lưu bánh bao lại cho bổn Đốc, những thứ khác tạm thời lui đi… Đúng
rồi, phải chăng đã đưa qua chỗ phu nhân?
- Đưa đi rồi.
Chu Nhân Khang vội vàng nói:
- Hạ quan không dám thất lễ.
- Phái người đều lui đi hết.
Sở Hoan thở dài:
- Nói cho phu nhân, là ý của bản Đốc. Những món ăn lui đi này, người
khác không cần động tới đêm nay ngươi đi mời mấy đại phu Tôn Bác Liễu
tới, bản Đốc thiết yến chiêu đãi họ, không cần chuẩn bị đồ ăn khác, chỉ
những món ăn lui đi này đủ để buổi tối thiết yến.
Chu Nhân
Khang nhìn Sở Hoan một cái, biết rõ không phải Sở Hoan đang nói đùa,
không dám chống lại, vội vàng sai người rút đi, đang muốn cáo lui, Sở
Hoan lại vẫy tay để gã ngồi bên bàn, húp cháo hỏi:
- Chu đại
nhân, hiện giờ tình hình Tây Quan Đạo rốt cuộc thế nào? Ngay cả triều
đình cũng không phải hết sức rõ ràng, ngươi tới nói xem, tránh cho sau
khi bản Đốc đi nhậm chức, hai mắt tối đen, cái gì cũng không biết.
Chu Nhân Khang ngồi nửa mông trên ghế, cẩn thận hỏi:
- Đại nhân… đại nhân chỉ cái gì?
- Dân chúng.
Sở Hoan cũng không ngẩng đầu:
- Lúc ta qua Thanh Châu, thấy có rất nhiều dân chúng Tây Quan dừng lại
tại Bắc Sơn Đạo, không về quê hương… Ngươi có biết được rốt cuộc có bao
nhiêu dân chạy nạn trở về cố hương?
- Trong mười phần, cũng chỉ năm phần đã trở về.
Chu Nhân Khang thận trọng nói:
- Đây còn là bởi vì lúc cày bừa vụ xuân, rất nhiều trang viên thiếu người, thuê đứa ở, mới có một đám người trở về.
- Ồ?
Sở Hoan rốt cuộc nghe được chuyện khiến hắn phấn chấn tinh thần:
- Tây Quan tổ chức cày bừa vụ xuân rồi sao?
- Dạ dạ dạ!
Nhìn thấy lông mày Tổng đốc đại nhân hơi giương lên, dường như thân thể cứng nhắc của Chu Nhân Khang cũng nhẹ nhàng hơn một chút, dịch bờ mông:
- Đại nhân có chỗ không biết, bảy họ Tây Quan lưu lại bên ngoài lúc
chiến tranh, hơn phân nửa đã trở về quê quán, lúc trước thân sĩ Bắc Sơn
Đạo còn chuẩn bị thuê đất Tây Quan Đạo chúng ta, ruộng tốt có thể tròng
trọt ở Tây Quan Đạo này, có một nửa nằm trong tay bảy họ Tây Quan, người Bắc Sơn Đạo muốn chiếm được ruộng của bảy họ Tây Quan… Chuyện này thiếu chút nữa thành công rồi, thế nhưng mấy tháng trước, người của bảy họ
Tây Quan đột nhiên chở một lượng lớn lương thực từ quan nội tới, sau khi trở về liền thông báo với bên ngoài, phàm là tá điền bảy họ Tây Quan
trước kia, sau khi trở về quê vẫn có ruộng đất trồng trọt, hơn nữa do
bảy họ Tây Quan cung cấp lương thực, cam đoan không đói chết… !
Sở Hoan cười hỏi:
- Cho nên mọi người liền trở về nhà?
- Hạ quan biết rõ người có quan hệ với bảy họ Tây Quan trước kia đã trở về quê hương, cây lương thực đều đã trồng rồi.
Chu Nhân Khang nói:
- Lương thực của Tây Quan Đạo chúng ta năm nay, phần lớn dùng để trồng
cây lương thực, chờ năm sau thu hoạch, nếu vượt qua năm nay, sang năm sẽ tốt hơn không ít… Chẳng qua thật sự phải nhịn đến thu hoạch sang năm,
chỉ sợ còn chết đói không ít người… !
Trong lòng Sở Hoan rất rõ ràng điểm này.
Mặc dù từ quan phủ đến thân sĩ, đều đang nghĩ biện pháp kiếm lương
thực, nhưng là lương thực lấy được lại không thể lấy ra cứu nạn, tất cả
mọi người rõ ràng, nếu tình thế Đông Nam có nguy hiểm, triều đình chỉ có thể tạm thời quăng Tây Bắc qua một bên, đối với lượng lớn lương thực
cứu tế triều đình sẽ đưa tới, chỉ có thể là một loại hy vọng xa vời. Cho dù quan binh tiêu diệt loạn Thiên Môn Đạo, nhưng Đông Nam đế quốc bị
phá hư nghiêm trọng, quan nội xuất hiện dân biến nhiều nơi cũng khiến
cho rất nhiều ruộng đồng hoang vu, triều đình muốn khôi phục nguyên khí
trong thời gian ngắn, vậy chỉ có thể là người ngu nói mộng, Tây Bắc muốn dựa vào triều đình là không dựa được, chỉ có thể tự cứu.
Ba
Đạo Tây Quan, vốn cũng không phải nơi thừa thãi lương thực, lương thực
tự sản xuất vẫn không cách nào chống đỡ nhu cầu của Tây Quan, hàng năm
còn cần vận chuyển lương thực từ quan nội tới. Chẳng qua dựa vào thế cục hiện giờ, cho dù Quan Trung có thừa lương thực, cũng chỉ vận chuyển tới Đông Nam, mà không phải tới Tây Bắc. Đối với đế quốc mà nói, Đông Nam
gần trong gang tấc, loạn Thiên Môn uy hiếp quá lớn đối với kinh đô đế
quốc, hết thảy tài nguyên của đế quốc đều đặt chiến sự Đông Nam lên đầu, Tây Bắc núi cao đường xa, ở biên thùy đế quốc, hơn nữa đại quân Tây
Lương đã lui, so với thế cục Đông Nam, trọng lượng của Tây Bắc trong mắt triều đình đương nhiên sẽ nhẹ đi rất nhiều.
Hai Đạo Bắc Sơn
cùng Thiên Sơn, mặc dù không bị quân Tây Lương trực tiếp phá hư, nhưng
bởi vì rất nhiều dân chạy nạn ồ ạt tràn vào, không ít dân chạy nạn trực
tiếp biến thành loạn phỉ, vào nhà cướp của ở Thiên Sơn Bắc Sơn, trên
thực tế cũng là bị quân Tây Lương xâm lấn gián tiếp phá hư, chẳng qua
tổn thất không lớn như Tây Quan Đạo.
Hai Đạo Bắc Sơn cùng
Thiên Sơn, nắm chặt lưng quần có thể chịu đựng được. Nhưng tình hình
thực tế của Tây Quan rõ ràng khác hẳn, ba trong bốn Châu Tây Quan bị phá hư trực tiếp, phòng ốc bị hủy, ruộng đồng bị phá, lương thực súc vật
gần như bị cướp bóc hết sạch. Tây Quan từ trên xuống dưới đều hiểu, muốn hậu thế sống sót, nhất định phải sống qua một năm trước mắt này.
Lương thực có được từ bên ngoài, phần lớn đều phải dùng làm giống, nếu
như không thể tiết kiệm lương thực để trồng trọt, năm sau sẽ không có hi vọng. Nếu trước mắt dùng lương thực đạt được để lấp đầy bao tử, như vậy tiếp theo mọi người chỉ có thể chờ chết.
Nếu trồng lương
thực, dân chúng cũng chỉ có thể sống qua một năm này, trước thu hoạch
năm sau, Tây Quan sẽ luôn ở vào trạng thái thiếu lương thực. Tây Bắc vốn khổ, lại thiếu lương thực, người chết đói là chuyện không thể tránh.
- Vậy quân Tây Bắc đâu?
Sở Hoan cau mày nói:
- Tình hình quân Tây Bắc thế nào? Lúc trước quân Tây Bắc vẫn luôn ở tuyến Ninh Sơn… !
- Ồ, nghe nói trước khi Dư lão tướng quân qua đời, đã an bài trước.
Chu Nhân Khang giải thích:
- Trước khi người Tây Lương đánh vào, Nhạn Môn Quan có mười vạn quân
coi giữ, sau khi đánh vào còn lại chẳng qua ba bốn tàn binh bại tướng.
Dư lão tướng quân điều động mấy vạn Vệ Sở quân từ quan nội, thu nạp quân Tây Bắc cũ. Sau khi Dư lão tướng quân qua đời, mấy vạn tướng sĩ quân
Tây Bắc cũng đã điều đến Nhạn Môn Quan, đội ngũ Dư lão tướng quân mang
theo từ quan nội, tạm thời còn chưa rút về quan nội, họ vẫn đóng quân ở
Ninh Sơn. Chẳng qua mấy ngày trước nghe được tin tức, quân Tây Bắc tổn
thất quá lớn, muốn bổ sung binh mã. Nhạn Môn Quan chỉ dựa vào mấy vạn
người bây giờ là không được, người Tây Lương thay đổi thất lường, cũng
không biết họ còn có thể đánh tới hay không, cho nên rất có thể Vệ Sở
quân sẽ điều đến Nhạn Môn Quan, bổ sung binh lực quân Tây Bắc… Tổng đốc
đại nhân, đây hạ quan nghe bọn họ nói lung tung, không biết là thật hay
giả… !
- Tạm thời bản Đốc cũng không rõ ràng lắm.
Sở Hoan nhíu mày. Điều binh là chuyện Binh Bộ, Binh Bộ lo lắng người Tây Lương quay lại, theo góc độ của họ mà nói cũng không phải không có đạo
lý. Chẳng qua Sở Hoan rõ ràng trong lòng, huynh đệ Ma Ha Tây Lương đang
ngươi chết ta sống, còn có Cổ Tát Đại phi diễm lệ giảo hoạt, chín bộ Tây Lương đã phân liệt, nội loạn chém giết, cho dù Ma Ha Tàng tài năng xuất chúng, muốn trấn áp nội loạn, nắm lấy quyền hành cũng không phải chuyện hai ba năm có thể hoàn thành. Dựa theo Sở Hoan phỏng đoán, thậm chí
trong vòng năm năm người Tây Lương cũng không có lực tiến tới Trung
Nguyên.
Chu Nhân Khang cười nói:
- Chẳng qua Vệ Sở quân tại quan nội cũng ngồi ăn quân lương, còn không bằng điều tới Nhạn Môn Quan thủ vững lãnh thổ. Triều đình vô lực cứu viện dân chúng, nhưng cung cấp cho quân Tây Bắc cuối cùng không thể thiếu.
Sở Hoan hỏi:
- Lương thảo vật tư quân Tây Bắc đều do triều đình cung cấp sao?
- Đều là như vậy.
Chu Nhân Khang đáp:
- Bốn kho lớn của đế quốc, kho Trần Dương ở Tây Sơn vẫn luôn dự trữ
quân lương cho quân Tây Bắc, triều đình cung cấp quả thực không xảy ra
vấn đề, có đôi khi bởi vì nguyên nhân đặc thù tiếp thế chậm trễ, triều
đình cũng sẽ điều chuyển lương thực từ kho địa phương tại Tây Bắc đưa
đến đại doanh Tây Bắc, sau đó lại bổ sung từ kho Trần Dương… Chẳng qua
hiện giờ kho Tây Bắc Quan đã sớm không còn lương thực, chỉ có thể điều
đến từ kho Trần Dương… !
Sở Hoan thầm than trong lòng, Chu
Nhân Khang là một Tri huyện nho nhỏ, gã chỉ biết rõ quân Tây Bắc do kho
Trần Dương quan nội cung cấp, thế nhưng gã nào biết rằng hiện giờ kho
Trần Dương đã sớm rỗng tuếch. Lúc Sở Hoan ở Hộ Bộ đã đọc qua tư liệu tồn kho ở bốn kho lớn, trong bốn kho lớn, lương thực của kho Cát Bình chống đỡ Xích Luyện Điện Liêu Đông đã không đủ, kho Hiếu Lăng Hà Bắc dùng để
chống đỡ Hàn Tam Thông đánh Thanh Thiên Vương, mặc dù kho Kim Lăng còn
lương thực, cũng không dám tùy tiện động tới, cũng bởi vì không thể tùy
tiện động tới kho Kim Lăng, cho nên Hộ Bộ từng điều lương thực từ kho
Trần Dương. Trước kia kho Trần Dương vẫn luôn chống đỡ Tây bắc đối kháng Tây Lương, sớm đã không chống đỡ nổi, hơn nữa vận chuyển một số tới
Đông Nam, đã trống rỗng rồi, quân Tây Bắc chờ quân lương chuyển tới từ
kho Trần Dương, nhưng họ nào đâu biết rằng, kho Trần Dương đã không còn
lương thực.
Sở Hoan biết rõ chuyện này không có khả năng để
lộ ra nửa câu, trước đây hắn là Hộ Bộ Thị Lang, biết rõ kho Trần Dương
trống không cũng không sao, thế nhưng bị những người khác biết được, đặc biết bị quân Tây Bắc biết rõ, vậy thì hậu quả khó mà lường được. Quân
nhân hơi động lòng, hậu quả là tai nạn. Sở Hoan chỉ cầu triều đình không nên quá hồ đồ, chỉ nghĩ Đông Nam, nếu quên điều chuyển lương thực tới
biên thùy Tây Bắc, quân Tây Bắc làm loạn, bản thân cũng không trụ được.
Mặc dù quân Tây Bắc vẫn luôn thiếu lương thực, thậm chí từng có tướng
sĩ Tây Bắc chết đói, nhưng tốt xấu triều đình vẫn chuyển quân lương đứt
quãng tới Tây Bắc. Ngay cả như vậy cũng nghe nói quân tâm quân Tây Bắc
không quá ổn định, nếu như họ biết rõ quân lương hoàn toàn cắt đứt,
không cầm đao tạo phản mới là việc lạ. Tham gia quân ngũ, hiện giờ không cầu ăn no, nếu ngay cả lương thực sống sót mà triều đình cũng không thể cung cấp, những hán tử quân Tây Bắc cũng sẽ không nghĩ tới bán mạng vì
triều đình.
Sở Hoan không tiện nhiều lời trong vấn đề này, hỏi:
- Quân Tây Bắc gọi tới Nhạn Môn Quan, phải chăng đã bắt đầu chữa trị Nhạn Môn Quan?
- Đâu có dễ dàng như vậy.
Chu Nhân Khang cười khổ nói:
- Tổng đốc đại nhân, người Tây Lương làm nhiều việc ác, Nhạn Môn Quan
bị họ tháo dỡ mấy tháng liên tục, một quan đạo giống như rãnh trời, thật sự bị họ hủy diệt. Mấy ngày trước đó hạ quan còn nghe nói, hiện giờ
ngay cả đứa trẻ cũng có thể có thể qua Nhạn Môn Quan trừ đống đá vụn,
muốn khôi phục Nhạn Môn Quan hơn mười dặm trở lại trước kia, còn cần
nhiều nhân lực và vật lực hơn… !
Gã miễn cưỡng cười khổ:
- Triều đình không đưa bạc tới, ai cũng không động được.
- Vậy quân Tây Bắc đồn trú thế nào?
- Điều này hạ quan lại nghe nói tới, trước khi Dư lão tướng quân qua
đời, hạ lệnh quân Tây Bắc xây dựng ổ bảo trong Nhạn Môn Quan, ổ bảo dùng đất đá xây dựng, hiện giờ khắp nơi ở Nhạn Môn Quan là ổ bảo, nghe nói
sẽ tu sửa ba sáu tòa ổ bảo, cách mỗi dặm dựng một ổ bảo, dựng doanh trại bên cạnh ổ bảo, đến lúc đó quân Tây Bắc sẽ thành ba sáu doanh, chỉ là
tình hình cụ thể thế nào hạ quan cũng không biết quá nhiều… !