Sở Hoan chưa thấy tận mắt thứ gọi là ba sáu ổ bảo, nhưng lại kính nể Dư
Bất Khuất từ trong đáy lòng, vị lão tướng này cho dù hấp hối cũng tận
tâm tận lực, lập ra sách lược phòng thủ ổ bảo, trên thế giới này luôn có một loại người đáng để tôn kính, không thể nghi ngờ Dư Bất Khuất chính
là loại người này.
Huyện lệnh nho nhỏ sẽ không biết quá
nhiều, Sở Hoan cũng không trông chờ vào việc có thể biết được bao nhiêu
từ miệng gã, nhưng cân nhắc ôn dịch sắp lan tràn, nếu mình là Tổng đốc
một Đạo, cũng không thể ngồi chờ chết.
Dùng xong cơm sáng,
hắn lập tức triệu tập quan viên lớn nhỏ huyện Thanh Đường, hỏi thăm tình hình thực tế của ôn dịch khu vực huyện Thanh Đường.
Mặc dù xuất hiện đầu mối bệnh dịch huyện Thanh Đường, nhưng cũng may còn chưa hoàn toàn khuếch tán.
Sở Hoan trầm ngâm một lát, biết rõ muốn khống chế bệnh dịch lây nhiễm,
nhất định phải khống chế được nguyên nhân truyền nhiễm, những nguyên
nhân kia di chuyển bên trong đám người, giống như đang khuếch tán bệnh
dịch, hắn lập tức phân phó Chu Nhân Khang chuẩn bị thiết lập vành đai
cách ly, cách ly đám người mang theo virus lại, để tránh virus nhanh
chóng truyền nhiễm.
- Tổng đốc đại nhân nói rất đúng, trong các triều đại, số lượng phát sinh ôn dịch cũng không ít.
Chu Nhân Khang nói:
- Chẳng qua tình hình bệnh dịch có lớn có nhỏ mà thôi, lần này bệnh
dịch Tây Bắc ta đương nhiên không nhỏ, dựa theo phương pháp các đời
trước, đều là cách ly người bệnh, nhưng đây luôn là một vấn đề lớn, có
rất nhiều dân chúng biết rõ mình lây nhiễm bệnh dịch, lại sợ hãi tiến
vào khu vực cách ly, vẫn có người lẩn ra bên ngoài, lây nhiễm bệnh dịch, cho dù mười người tập trung cô lập được chín người, một người còn lại
vẫn có thể truyền nhiễm chung quanh… !
- Bản Đốc hiểu được ý của ngươi.
Sở Hoan vuốt cằm nói:
- Nhưng tốc độ truyền nhiễm của mười người, cũng nhanh chóng hơn tốc độ truyền nhiễm của một người, chúng ta chỉ có thể khống chế tốc độ lan
tràn của bệnh dịch, tranh thủ thời gian để các đại phu nghiên cứu ra
dược vật giải trừ ôn dịch… Chu đại nhân, ngươi lập tức phái người tới
các thôn trấn do huyện Thanh Đường quản lý, dán bố cáo, nói rằng quan
phủ đang nghiên cứu chế tạo giải dược bệnh dịch, có thể nghiên cứu ra
giải dược nhanh chóng, đến lúc đó sẽ phân phát giải dược miễn phí cho
dân chúng bị bệnh… Chẳng qua trong thông báo còn cần nhấn mạnh hơn, một
khi nghiên cứu ra giải dược, sẽ ưu tiên phát giải dược cho người bệnh
tiến vào khu vực cách ly, người bệnh không tiến vào khu vực cách ly báo
cáo đúng hạn, chẳng những bị xếp phía sau lúc phát giải dược, còn bị
gánh dược phí nhất định… !
Chu Nhân Khang lập tức nói:
- Đại nhân anh minh!
Huyện thừa nhịn không được hỏi:
- Đại nhân, rất nhiều dân chúng cho dù lây nhiễm bệnh dịch, chưa hẳn biết mình đã lây nhiễm, vậy phải làm thế nào?
- Bản Đốc đã hỏi thăm đại phu, dấu hiệu sau khi lây nhiễm bệch dịch
này, vốn là đổ mồ hôi, thân thể nóng lên, sau đó sẽ xuất hiện dấu hiệu
đầu váng mắt hoa miệng đắng lưỡi khô, đợi đến lúc thân thể bắt đầu sưng
vù, tình hình đã hết sức nghiêm trọng.
Sở Hoan nghiêm nghị nói:
- Các ngươi ngoại trừ phải thiết lập quán cách ly, còn phải lập tức tổ
chức tất cả đại phu tinh thông y thuật của huyện Thanh Đường, thiết lập y quán cạch quán cách ly, nếu có người xuất hiện bệnh trạng giống như lời bản Đốc nói, cho dù có lây nhiễm bệch dịch hay không, đều có quyền lợi
và nghĩa vụ tới y quán chẩn đoán bệnh!
- Nghĩa vụ?
Chúng quan nhất thời nghe không rõ.
Sở Hoan thở dài:
- Nói cách khác, chính là mỗi người đều có tư cách tới y quán tiếp nhận chẩn đoán bệnh miễn phí, tra một chút xem mình có lây nhiễm hay không,
hơn nữa chẳng những có tư cách, cũng có trách nhiệm tới y quán, nếu như
xuất hiện bệnh trạng rõ ràng, lại trốn tránh không tiếp nhận chẩn đoán
bệnh, đó là hại người hại mình, một khi bị quan phủ điều tra ra, sẽ
nghiêm trị!
Chu Nhân Khang hiểu được, chắp tay nói:
- Hạ quan hiểu rồi.
Gã dừng một chút, mới cẩn thận hỏi:
- Đại nhân, chuyện này… cho dù là thiết lập quán cách ly hay là thiết
lập y quán, đều tốn không ít bạc, triều đình… triều đình có trích cấp
bạc xuống hay không? Ngoài ra, nếu như thiết lập khu vực cách ly, đến
lúc đó người lây nhiễm bệnh chỉ có thể bị vây lại, khẩu phần lương thực… khẩu phần lương thực tới từ chỗ nào?
Sở Hoan vừa nghĩ tới
vấn đề thuế ruộng, liền rất khó giải quyết. Mặc dù Hoàng đế đáp ứng cho
hắn điều một phần lương thực từ An Ấp Đạo, nhưng đó là lương thực Sở
Hoan chuẩn bị dùng để trồng trọt, diện tích canh tác của Tây Quan Đạo
đứng đầu ba Đạo Tây Bắc, chỉ dựa vào lương thực bảy họ Tây Quan kiếm
được, cho dù trồng toàn bộ cũng chưa chắc có thể đạt được một nửa diện
tích canh tác, cũng không thể để cho rất nhiều ruộng cày Tây Quan trống
không.
Chỉ có làm gia chủ, mới biết chỗ khó xử của người làm
gia chủ, đặc biệt là không có tiền lại không có lương thực. Sở Hoan còn
chưa chính thức đến nhậm chức, đã cảm giác được cái ghế Tổng đốc Tây
Quan Đạo này quá nóng, thật sự không dễ ngồi.
- Kho huyện còn lương thực thừa hay không?
Sở Hoan hỏi:
- Trong huyện các ngươi chắc phải còn chút bạc chứ?
Chu Nhân Khang vẻ mặt đau khổ nói:
- Tổng đốc đại nhân, lương thực tồn còn lại một chút, đó là lương thực
cuối cùng trong huyện, kho bạc còn lại không có mấy, căn bản không đủ để làm gì.
- Trước không cần lo lắng nhiều như vậy, có bao nhiêu lấy ra toàn bộ, mạng người quan trọng.
Sở Hoan nghiêm mặt nói:
- Bản Đốc sẽ nghĩ biện pháp, nhanh chóng điều bạc và lương thực tới cho các ngươi… !
Đám quan lại huyện Thanh Đường Chu Nhân Khang đều ngơ ngác nhìn nhau,
từ sâu trong mắt có vẻ hoài nghi. Thật ra chức quan của những người này
mặc dù không cao, nhưng cũng không phải hạng người ngu dốt, ai cũng biết Sở Hoan tới Tây Bắc nhậm chức, đó là đặt mông trên đống bùn nhão, thiếu tiền lại thiếu lương thực, không ít người rất khó tin tưởng Sở Hoan
thật sự có đầy đủ tài lực cùng vật lực để tổ chức hành động chống cự ôn
dịch lần này.
Sở Hoan nâng chén trà lên, nhìn như thưởng thức trà, nhưng ánh mắt liếc qua, đương nhiên nhìn ra vẻ hoài nghi trong mắt mọi người. Hắn đặt chén trà xuống, thản nhiên nói:
- Bản Đốc đã nói, đương nhiên sẽ không nuốt lời, các ngươi không nên hoài nghi
bản Đốc. Bản Đốc để các ngươi làm thế nào, các ngươi cứ làm như thế, nếu đến lúc đó không có bạc tới, bản quan mất chiếc quan bào này cũng sẽ
cho các ngươi một lời giải thích!
Mọi người nghe Sở Hoan nói như vậy, nhao nhao quỳ xuống:
- Không dám, đại nhân nói quá lời, chúng hạ quan cẩn tuân lệnh đại nhân!
Sở Hoan đưa tay khiến mọi người đứng dậy, lại nói:
- Ngoại trừ thiết lập quán cách l quán, ngăn cách nguyên nhân, còn một chuyện chỉ sợ cò quan trọng hơn việc này!
Chu Nhân Khang hỏi vội:
- Ý của đại nhân là?
- Thi thể!
Sở Hoan nghiêm nghị nói:
- Trên đường bản Đốc tới, ven đường nhìn thấy rất nhiều phần mộ, hơn
nữa còn trông thấy thi cốt vứt ở ven đường… Chỉ nói những phần mộ kia,
Chu đại nhân, đây là huyện tổ chức chôn sao?
Hai hàng lông mày của Chu Nhân Khang lập tức giương lên, chắp tay nói:
- Hồi bẩm đại nhân, trước đây có rất nhiều dân chạy nạn phương bắc chạy tới nơi này, huyện Thanh Đường chúng ta có rất nhiều dân chạy nạn tiến
vào, mùa đông chết cóng, còn vì thiếu lương thực mà chết đói, còn có
người bởi vì đấu đá mà bị đánh chết, rất nhiều nơi đều là thi thể vứt bỏ tùy tiện. Hạ quan nhìn thấy, trong lòng không đành, sau đó cùng với tất cả lý chính, bảo trưởng trong thôn trang cấp dưới của huyện, để họ điều lao động, chôn cất những thi thể vứt bỏ ngoài trời kia.
Sở Hoan cau mày nói:
- Phải chăng tốn không ít bạc?
Chu Nhân Khang đáp:
- Hạ quan bất tài, tại nhiệm nhiều năm vẫn luôn tận sức vì lòng dân,
phát huy nhân nghĩa, lòng dân huyện Thanh Đường ta thuần thiện, mặc dù
tổ chức chôn cất thi thể là hạ quan khởi xướng, nhưng mà quản lý tất cả
thôn trấn đều hưởng ứng lời kêu gọi của hạ quan, vô cùng tích cực, cũng
không tốn bạc gì… !
Sở Hoan thở dài nói:
- Chu đại nhân, ngươi cũng không cần giấu diếm bản Đốc, có phải… ngươi không trả bạc hay không?
- Hạ quan… hạ quan không dám!
Chu Nhân Khang quỳ phốc xuống:
- Tổng đốc đại nhân, thật sự là trong lòng dân chúng huyện Thanh Đường còn có lòng tốt, họ… !
Sở Hoan cau mày nói:
- Không cần nói nữa, ngươi còn muốn lừa gạt bổn quan sao? Bổn quan
không cần hỏi cũng biết ngươi mạnh mẽ cưỡng bức lao động, hạ xuống nhiệm vụ lao động cưỡng bức, không phải bọn họ không cần thù lao, mà là Chu
đại nhân ngươi vốn không muốn trả thù lao cho họ… Chu Nhân Khang à Chu
Nhân Khang, ngươi cũng không nghĩ, dân chúng kiêng kỵ thi thể nhất, nếu
là gia quyến của mình thì thôi, người chết không quen biết, họ lại tranh cướp đi chôn sao? Nếu như không phải quan phủ cưỡng ép khiến họ lao
động, họ sao có thể chủ động đi chôn cất thi thể không quen không biết?
Chu Nhân Khang đổ mồ hôi trán, nằm rạp xuống đất, run giọng nói:
- Tổng đốc đại nhân minh xét, hạ quan… hạ quan tội đáng chết vạn lần, thật sự là trong huyện vô lực phát thù lao… !
- Ngươi đứng dậy đi!
Sở Hoan đưa tay thở dài:
- Mặc dù biện pháp không đúng, nhưng lại làm chuyện đúng, thi thể vốn
nên chôn cất. Ngươi cũng đi nhìn một chút những phần mộ kia, thật sự là
công trình bã đậu, ngay cả thi thể cũng không chôn xong, tay chân còn
thò ra ngoài, sau này cho dù không có nguyên nhân truyền ra từ trong mộ
kia, thế nhưng chôn cất tùy tiện như vậy, những oan hồn kia cam tâm sao? Người sống nhìn thấy, phần mộ mọc chân mọc tay chung quanh, đủ hù chết
người… !
Chu Nhân Khang hiểu được ý của Sở Hoan, lập tức nói:
- Đại nhân yên tâm, hạ quan sẽ tổ chức lần nữa, chôn cất lần nữa, sẽ không xuất hiện tình trạng giống như vậy nữa… !
- Nếu trong huyện tạm thời không có bạc bỏ ra, ít nhiều cũng cho bọn họ một câu hứa hẹn.
Sở Hoan chậm rãi nói:
- Cuối cùng để họ có một hi vọng, họ mới có thể dốc sức làm. Tục ngữ
nói không có câu nào không hay, muốn ngựa chạy nhanh, trước phải cho ăn
no mới được, không có một chút lợi ích thực tế, ai lại thực sự để bụng
làm việc? Các vị ngồi ở đây cũng không cần lo lắng, lần này các ngươi
cùng bản Đốc đối mặt cửa ải khó khăn, đồng tâm hiệp lực, xông qua cửa ải này, bản Đốc đương nhiên sẽ không bạc đãi các ngươi, nên thăng quan sẽ
thăng quan, nên ban thưởng sẽ ban thương, bản Đốc để lại lời nói ở đây,
nếu dụng tâm đi theo bản Đốc làm việc, sau này bản Đốc sẽ đối đãi tốt
với các ngươi, nếu như bản Đốc nói không giữ lời, bản Đốc đã không xứng
ngồi trên ghế Tổng đốc Tây Quan.
- Đều nghe Tổng đốc đại nhân phân công!
Mọi người lập tức đứng dậy, cung kính nói:
- Chúng hạ quan nhất định tận tâm tận lực, cùng vượt cửa ải khó, không dám phụ lòng kỳ vọng của Tổng đốc đại nhân!
- Thi thể đã hư thối, nếu như có thể, thiêu hủy ngay tại chỗ.
Sở Hoan hạ lệnh:
- Phòng ngừa thi thể khuếch tán nguyên, biện pháp tốt nhất chính là phá hủy thi thể.
- Chỉ sợ sẽ làm dân chúng tức giận.
Chu Nhân Khang vội đáp:
- Thân thể mọc da, là nhờ cha mẹ, chôn cất thi thể còn dễ nói, chỉ là
muốn thiêu hủy thi thể, có một số người nhà gia thuộc chưa chắc sẽ đồng
ý, sợ rằng sẽ xảy ra chuyện… !
- Lúc đặc biệt làm chuyện đặc biệt!
Sở Hoan nghiêm mặt nói:
- Thi thể đã hỏng, dễ thành nguyên nhân nhất, cho dù chôn cất cũng chưa chắc hữu dụng, nên đốt thì phải đốt, không thể mềm lòng, thực sự có
người gây chuyện để họ chạy tới tìm bản Đốc, Tây Bắc đã rất nhiều sự cố, bản Đốc không quan tâm lại nhiều hơn một sự cố.
Hắn nghĩ tới cái gì, dặn dò:
- Hiện giờ các ngươi có thể triệu tập nhân thủ, chuẩn bị chôn cất thi
thể lần nữa, chẳng qua tạm thời đừng hành động, đêm nay bản Đốc muốn mời đại phu trong huyện, cùng họ bàn bạc ra một biện pháp, cũng phải cam
đoan sự an toàn cho đám người chôn cất thi thể kia… !
Hắn suy nghĩ, hỏi Chu Nhân Khang:
- Chu đại nhân, ngươi có biết khẩu trang phòng độc?
Chu Nhân Khang khẽ giật mình, lập tức mờ mịt lắc đầu.