Cảnh đêm buông xuống, ngay tại hậu viện huyện nha, Sở Hoan thiết yến mời đại phu lang trung huyện Thanh Đường. Thật ra đại phu bản địa huyện
Thanh Đường cũng không nhiều, nhưng mà trước đây lui lại từ Bắc bộ, lại
có rất nhiều đại phu từ địa phương khác lui tới huyện Thanh Đường, tạm
thời nghỉ lại tại huyện Thanh Đường. Sở Hoan sớm phái người mời đại phu
gần đó tới, chẳng những trong huyện Thanh Đường, ngay cả đại phu thôn
trấn chung quanh huyện Thanh Đường, Sở Hoan cũng phái người mời tới,
tổng cộng có ba bốn mươi đại phu.
Những người trong hạnh lâm
này đương nhiên cũng hiểu được nguyên nhân Tổng đốc đại nhân thiết yến,
so với dân chúng bình thường, những người trong hạnh lâm này đương nhiên mẫn cảm rất nhiều đối với ôn dịch xuất hiện.
Ở đây cũng không có đại phu danh tiếng cực lớn gì, cũng chưa nói tới có diệu thủ hồi xuân.
Đường đường Tổng đốc thiết yến khoản đãi, đám đại phu này đương nhiên cảm thấy rất có thể diện.
Tôn Bác Liễu danh khí cũng không nhỏ ở huyện Thanh Đường, đại phu ở đây do lão đứng đầu, dẫn mọi người biểu thị lòng biết ơn đối với Sở Hoan.
Sở Hoan cũng không kiểu cách nhà quan, đứng dậy khoát tay cười nói:
- Hôm nay có thể nhìn thấy các vị tiên sinh hành y tế thế, bản Đốc rất
cao hứng. Xưa nay bản Đốc có chuyện nói thẳng, lần này mời các vị đến dự tiệc, nói tới nói lui, không gì hơn là vì ứng phó chuyện ôn dịch sắp
phát sinh.
Hắn liếc Chu Nhân Khang bên cạnh nói:
- Sáng nay bản Đốc đã triệu tập quan viên lớn nhỏ huyện Thanh Đường, làm
một ít bố trí, chuẩn bị thiết lập quán cách ly, bên ngoài mỗi quán cách
ly đều thiết lập một y quán, y quán được thiết lập này nhất định phải
làm phiền các vị tiên sinh rồi.
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, trong lúc nhất thời còn không hiểu rõ.
- Tổng đốc đại nhân, y quán này… thiết lập là bởi vì sao?
Tôn Bác Liễu cả gan hỏi.
- Là có chuyện như vậy, quán cách ly sẽ cách ly dân chúng lây nhiễm ôn dịch, chờ đợi nghiên cứu chế tạo giải dược.
Sở Hoan giải thích:
- Đã phát bố cáo, nếu ai có dấu hiệu lây nhiễm, đều phải tới quán cách
ly, trước khi tiến vào quán cách ly cần phải tới y quán chuẩn đoán bệnh, xác định quả thật lây nhiễm dịch bệnh mới tiến vào quán cách ly.
Tôn Bác Liễu hiểu được:
- Đại nhân muốn để chúng ta đóng ở y quán?
- Tôn tiên sinh đương nhiên còn phải cùng bản Đốc đi tới Bắc Nguyên,
bản Đốc sẽ thiết lập cơ cấu nghiên cứu đối kháng ôn dịch ở bên kia.
Sở Hoan cười nói:
- Nhưng mà y quán thiết lập tại huyện Thanh Đường này, vẫn cần các vị tọa trấn rồi.
Lời vừa nói ra, đám đại phu có người biến sắc.
Sở Hoan thấy trong mắt, nhưng vẫn thản nhiên, lại cười nói:
- Ý các vị thế nào?
Trong lúc nhất thời mọi người đều không lên tiếng, Chu Nhân Khang ở bên liền nói:
- Tổng đốc đại nhân đã chuẩn bị tốt, chẳng lẽ các ngươi không muốn?
Cuối cùng có một đại phu già đứng dậy, chắp tay nói:
- Tổng đốc đại nhân, Tri huyện đại nhân, tiểu lão lớn tuổi, cũng không
quan tâm, thế nhưng… nếu như quả thật thiết lập y quán, mỗi ngày người
lây ôn dịch ra ra vào vào, sơ ý một chút ngay cả chúng ta cũng sẽ nhiễm
ôn dịch, điều này… !
Lão không nói tiếp, nhưng mà lời này rõ
ràng nói ra lo lắng lớn nhất của mọi người. Chẩn đoán người bệnh cũng
không sao, nhưng nếu chẩn đoán người bệnh lại đẩy cả bản thân mình vào,
đó chính là chuyện lớn, trong nhất thời mọi người đều gật đầu, xì xào
bàn tán, nghị luận ầm ĩ.
Sở Hoan nghiêm nghị nói:
- Lúc này tình hình nguy hiểm, các vị là người trong hạnh lâm, hành y tế
thế, lấy phổ cứu thế nhân làm nhiệm vụ của mình. Bản Đốc cảm thấy, thời
khắc nguy hiểm như vậy mới đúng là lúc thể hiện y đức của các vị.
Hắn trầm giọng nói:
- Người tới!
Tôn Tử Không tiến tới từ phía sau, trong tay cầm hai vật. Sở Hoan nhận lấy, lúc này mới nói:
- Bản Đốc đã để các vị làm việc, đương nhiên không phải không nghĩ cho
mọi người. Bản Đốc đáp ứng các ngươi, người tiến vào y quán, sẽ tạ ơn
rất hậu, hơn nữa bản Đốc đã chuẩn bị sẵn công cụ dự phòng… !
Hai tay hắn nâng lên, một tay nắm một thứ:
- Đây là khẩu trang, đây là bao tay, cái gọi là bệnh từ miệng vào, dịch bệnh có lợi hại, chỉ cần dự phòng cẩn thận, sẽ không xuất hiện vấn đề
lớn.
Hắn tự mình đeo khẩu trang, lại đeo bao tay. Mọi người nhìn thấy, cảm thấy hết sức cổ quái. Sở Hoan nâng tay lên cười nói:
- Có hai thứ này, chính là cam đoan an toàn của các vị. Sau này Chu đại nhân sẽ phân phát hai thứ này cho mọi người, sau khi mọi người nhận
được, còn có thể ngâm một chút trong nước thuốc, đến lúc đó chẩn đoán
bệnh, đeo khẩu trang cùng bao tay, dịch bệnh sẽ không cách nào xâm nhập.
Lão đại phu kia nói:
- Đại nhân, thứ này… thứ này thật sự hữu dụng sao?
- Có hữu dụng không, mọi người thử một lần sẽ biết.
Sở Hoan nghiêm mặt nói:
- Các vị, dân chúng Tây Quan Đạo chúng ta vốn bị người Tây Lương cướp
đoạt đồ sát, hiện giờ lại phải đối mặt với ôn dịch uy hiếp. Bọn họ vợ
con tứ tán, nhà cửa tan nát, mạng sống bị uy hiếp bất cứ lúc nào. Bọn họ đều là hàng xóm láng giềng của các vị, là huynh đệ đồng bào của các vị, bản Đốc tin tưởng, nếu có lương tâm các vị tuyệt đối sẽ không ngồi im
mà nhìn không để ý tới. Khi người Tây Lương đánh tới, binh hùng tướng
mạnh, quân Tây Bắc biết địch không lại, nhưng vẫn anh dũng chống đỡ,
chặn người Tây Lương xâm lược, họ hoàn toàn xứng đáng là dũng sĩ. Hiện
giờ ôn dịch đến, cần dũng sĩ mới xuất hiện, đây là chiến trường mới, mà
các vị chính là dũng sĩ trên chiến trường mới này… Trăm ngàn năm qua,
người trong hạnh lâm rất được dân chúng tôn trọng, bởi vì trong lòng dân chúng, người trong hạnh lâm hành y tế thế, có thể cướp tính mạng mang
về từ tay Diêm vương. Lần này, bản Đốc tin tưởng rất nhiều, lại ký thác
hi vọng trên các người ngươi. Các vị tiên sinh, lần này bản Đốc muốn các ngươi cướp đoạt mạng sống trong tay Diêm vương… Nhưng lần này không
phải cướp đoạt mạng một người mười người, thậm chí không phải cướp đoạt
mạng của trăm người ngàn người, mà là cướp đoạt tính mạng toàn bộ dân
chúng Tây Bắc!
Sở Hoan thần sắc nghiêm trang, giọng nói trầm thấp, vẻ mặt mọi người đều bắt đầu lộ vẻ nghiêm trang.
- Bọn họ đã gặp quá nhiều đau khổ, quân Tây Bắc tử thương vô số, bảo vệ bọn họ không bị ngoại tộc gây thương tích. Hiện giờ, đến phiên các vị
tiên sinh dũng cảm đứng ra, đứng ra giải cứu muôn dân trăm họ… !
Sở Hoan chậm rãi đứng lên, hai tay ôm quyền:
- Kính nhờ!
Lão đại phu kia vành mắt đã đỏ lên, giọng nói mặc dù già nua, nhưng vẫn âm vang có lực:
- Tổng đốc đại nhân, tiểu lão nguyện ý nghe theo điều khiển, chớ nói
đại nhân đã nghĩ kỹ phương pháp phòng hộ, cho dù thật sự liều cái mạng
này, tiểu lão cũng cam nguyện dâng lên chút sức mọn!
- Tiểu nhân nguyện ý đóng ở y quán!
- Ta nguyện ý!
- Ta nguyện ý!
- Ta cũng nguyện ý!
- Đại nhân, chỉ cần dùng được, ngài ra lệnh một tiếng, chúng ta đầu rơi máu chảy!
Trong lúc nhất thời, đám người trong nội viện ồn ào đứng dậy, khom
người hành lễ với Sở Hoan, gần như tất cả mọi người đều thần sắc kiên
định.
- Tốt!
Sở Hoan cảm thấy nhiệt huyết cũng tuôn ra:
- Lần này bản Đốc cùng tiến cùng lùi với các vị, nếu không thể phá tan
tai nạn lần này, vậy hãy để cho bản Đốc cũng táng thân trong ôn dịch
này!
Mọi người dự tiệc, đương nhiên không phải vì đến uống
rượu dùng bữa. Sở Hoan kích phát trách nhiệm trong lòng mọi người, rất
nhiều người đã bắt đầu thương nghị nên chuẩn bị quán cách ly cùng y quán thế nào. Tai họa ôn dịch, chậm trễ một ngày sẽ tăng thêm một phần nguy
hiểm, mọi người rời khỏi huyện nha, cũng không trở về mà tập trung một
chỗ, thương nghị mưu đồ.
Tôn Bác Liễu lại không lập tức rời
đi, lão chủ động yêu cầu đi chuẩn đoán bệnh cho Tố Nương, Sở Hoan đương
nhiên cầu còn không được.
Tôn Bác Liễu chẩn đoán bệnh cho Tố
Nương, Sở Hoan lại dặn dò Chu Nhân Khang, lập tức bắt đầu chế tác số
lượng lớn khẩu trang cùng bao tay, chẳng những các đại phu tọa trấn y
quán cần, ngay cả một số dân phu điều động chôn thi thể cũng phải mỗi
người một bộ. Mặc dù số lượng không ít, nhưng cũng may khẩu trang cùng
bao tay này không tốn quá nhiều vải vóc, tìm đủ vải vóc tại huyện Thanh
Đường này cũng không tính quá mức khó khăn, thậm chí Sở Hoan hạ lệnh,
nếu thiếu vải vóc, trực tiếp trưng dụng thương nhân buôn vải, do quan
phủ viết phiếu nợ, sau này quan phủ sẽ hoàn trả gấp bội.
Phân phó thỏa đáng, Chu Nhân Khang chưa lui ra, Tôn Bác Liễu đã chẩn đoán
bệnh trở về. Sở Hoan trông thấy hai hàng lông mày của Tôn Bác Liễu nhăn
lại, lập tức tâm trạng trầm xuống, cố gắng khiến mình bình tĩnh một
chút, hỏi:
- Tôn đại phu, tình hình phu nhân… như thế nào?
Tôn Bác Liễu do dự một chút, cuối cùng nói:
- Đại nhân, thứ cho tiểu nhân nói thẳng, thân thể phu nhân nóng lên,
trán đổ mồ hôi, tiểu nhân đã kiểm tra miệng vết thương, nhan sắc đã biến đổi… Nếu như tiểu nhân chẩn đoán bệnh không nhầm, phu nhân… phu nhân
cũng đã lây nhiễm ôn dịch… !
Sở Hoan há to miệng, muốn nói
chuyện lại không phát ra được thanh âm nào. Hắn ngơ ngác đứng đó, cảm
thấy trời đất quay cuồng, hai chân như nhũn ra, thân thể lui lại vài
bước, trong giây lát đặt mông ngồi xuống, may mắn dưới mông là ghế, nếu
không chắc chắn sẽ ngồi xuống dưới đất.
Lúc này Tôn Tử Không ở bên, nghe được Tôn Bác Liễu nói như vậy, cũng kinh ngạc, vọt tới nắm
chặt cổ áo Tôn Bác Liễu, phẫn nộ quát:
- Ngươi… ngươi nói
hươu nói vượn cái gì đó? Phu nhân… phu nhân sao có thể lây nhiễm, nàng…
nàng tuyệt đối không thể, tên lang băm nhà ngươi… !
Tôn Bác Liễu mặt không đổi sắc, nghiêm nghị nói:
- Y thuật của tiểu nhân chưa hẳn cao minh, nhưng quyết không phải lang
băm, phải chăng lây nhiễm dịch bệnh, còn có thể chẩn đoán ra được, nếu
như chỉ nắm chắc chín phần, tiểu nhân cũng sẽ không ngắt lời. Tiểu nhân
đã chẩn đoán bệnh, phu nhân quả thật lây nhiễm ôn dịch, tuyệt đối không
phải suy đoán lầm. Tiểu nhân gặp qua không ít người bị lây ôn dịch, tình hình giống hệt phu nhân… !
- Ngươi câm mồm!
Tôn Tử Không phẫn nộ quát, vành mắt đỏ lên.
Tôn Tử Không hết sức rõ ràng, mặc dù Sở Hoan công bố muốn nghiên cứu
chế tạo giải dược, nhưng là loại ôn dịch quy mô lớn này đột kích, giải
dược tuyệt đối không thể nói là có, lây nhiễm ôn dịch thậm chí giống như tuyên bố tử hình.
- Buông tay ra!
Sở Hoan thần trí hơi tỉnh táo, trông thấy Tôn Tử Không đáng túm vạt áo Tôn Bác Liễu gào thét, lập tức phẫn nộ quát:
- Ai cho ngươi thất lễ với Tôn đại phu… !
Hắn bỗng nhiên đứng dậy, vươn tay đặt trên vai Tôn Tử Không, kéo Tôn
Tử Không ra một bên, lúc này mới chắp tay nói với Tôn Bác Liễu:
- Tôn đại phu, ngươi… ngươi đừng sợ hãi… !
Hắn cảm thấy toàn thân tựa như hơi hư thoát, thân thể hơi nhũn ra.
Tôn Bác Liễu có thể hiểu được tâm tình lúc này của Sở Hoan, thở dài:
- Tiểu nhân có thể hiểu được tâm tình vị tráng sĩ này. Tổng đốc đại
nhân không nên quá lo lắng, chúng ta… chúng ta cũng nên nghĩ ra biện
pháp!
Sở Hoan hít sâu một hơi, hỏi:
- Tôn đại phu, sau khi lây nhiễm, có thể… có thể chống được bao lâu?
Tôn Bác Liễu biết rõ Sở Hoan muốn hỏi điều gì, lo nghĩ mới nói:
- Tiểu nhân từng thấy người lây nhiễm, thời gian sống dài nhất mười ba ngày, ngắn nhất… chỉ có sáu ngày!