Khóe mắt Sở Hoan run rẩy, đồng tử co rút lại. Tôn Bác Liễu cảm thấy bộ dạng lung lay sắp ngã của Sở Hoan, vội nói:
- Đại nhân, ngài phải bảo trọng thân thể.
Sở Hoan khoát tay, ý bảo không sao, hỏi:
- Tôn đại phu, bệnh dịch này rốt cuộc chứng bệnh thế nào? Các triều đại thay đổi, đã xảy ra rất nhiều lần dịch bệnh, chẳng lẽ… người trước cũng không lưu lại phương pháp phối chế giải dược?
Tôn Bác Liễu nghiêm nghị nói:
- Đại nhân có chỗ không biết, bệnh dịch này ban đầu nhìn như chứng bệnh cảm nóng lạnh, thế nhưng lại không phải chứng bệnh cảm nóng lạnh. Đại
nhân nói không sai, các đời trước xảy ra tình hình bệnh dịch quy mô lớn
cũng không hiếm thấy, nhưng sau mỗi lần bệnh dịch lan tràn, bệnh tật lây nhiễm, đều không hoàn toàn giống nhau. Chỉ nói thời kỳ tiền triều đã
từng xảy ra hai lần bệnh dịch, một tại vùng Liêu Đông, một ở vùng Hà
Bắc, hai lần bệnh dịch cách nhau không đến năm mươi năm. Liêu Đông bùng
nổ bệnh dịch đầu tiên, dẫn tới mấy vạn người lây nhiễm, cuối cùng bị phá giải, mà lần phát sinh ôn dịch năm mươi năm sau, nhìn từ tình trạng
dường như giống hệt bệnh dịch Liêu Đông năm mươi năm trước, thế nhưng
dựa vào nghiên cứu năm mươi năm trước chế tạo ra giải dược căn bản không cách nào dập tắt dịch bệnh… Sau này mới biết được, mặc dù bệnh trạng
trông giống nhau, nhưng bệnh tật hoàn toàn khác nhau.
Sở Hoan thở dài:
- Nói cách khác, lần này Tây Bắc bùng nổ bệnh dịch, cũng không giống với bệnh dịch bùng nổ trước đây?
- Lúc tiểu nhân đọc sách thuốc, trong sách thuốc cũng đề cập tới lịch
sử bệnh dịch, trong đó có một số ví dụ thực tế. Nói cho cùng, mỗi lần
bùng phát bệnh dịch, đều vô cùng giống nhau, dựa theo quan điểm của tiền bối tiên hiền, mỗi lần bùng phát bệnh dịch mới, đều là một tai nạn mới, bởi vì bệnh tính ngày càng nghiêm trọng. Cũng ví dụ như lần bệnh dịch
này, trước đó bệnh dịch bùng phát quy mô nhất là ở Xuyên Trung Đạo, như
vậy dịch bệnh Tây Bắc lần này đương nhiên nghiêm trọng hơn Xuyên Trung
Đạo rất nhiều.
Tôn Bác Liễu nói:
- Nói chung, mùa
đông khắc nghiệt, là thời điểm tốt nhất để khống chế nguyên nhân lan
tràng, nếu như tiểu nhân đánh giá không sai, nguyên nhân bệnh dịch lần
này đã bắt đầu từ năm trước khi người Tây Lương còn chưa rút đi, chỉ là
hoàn cảnh Tây Bắc không thể so sánh với Quan Trung, thời gian lạnh lẽo
tới sớm, lại đi trễ, hơn nữa tháng mười năm trước, thời tiết bắt đầu
lạnh lẽo, đến hai tháng gần đây thời tiết mới hơi ấm áp hơn một chút… !
Sở Hoan hiểu được, nói:
- Ngươi nói rằng bệnh dịch Tây Bắc chậm chạp không bùng phát là bởi vì
lạnh lẽo áp chế dịch bệnh bùng phát, vẫn luôn ẩn giấu trong thân thể con người, chờ tới hiện giờ thời tiết ấm mới bắt đầu khuếch tán?
Tôn Bác Liễu gật đầu nói:
- Lúc tiểu nhân cùng với các đồng nghiệp khác nói tới bệnh dịch này đều có ý này. Đúng như đại nhân nói, dịch bệnh không khuếch tán bởi vì
nguyên nhân khí hậu mà ẩn núp trên cơ thể người hơn nửa năm… Đại nhân
thử nghĩ lại xem, nguyên nhân bệnh như vậy, một khi bùng phát, sẽ lợi
hại thế nào? Gần đây bệnh dịch bắt đầu có xu hướng bùng nổ, điều này
cũng nói nên suy đoán của tiểu nhân là không sai, đúng bởi vì nguyên
nhân khí hậu, hiện giờ đã là cuối tháng năm, gần đến tháng sáu, đại nhân chớ thấy ban đêm hiện giờ còn hơi mát, nhưng thời tiết Tây Bắc chính là cổ quái như vậy, nóng lạnh là chuyện chỉ mấy ngày, vừa đến tháng sáu,
thời tiết Tây Bắc sẽ nhanh chóng nóng lên… !
Nói tới đây, lão cũng không nói tiếp, nhưng lão biết rõ Sở Hoan đã hiểu được ý của lão.
Nếu như lúc trước bệnh dịch không cách nào khuếch tán vì lạnh lẽo, như
vậy khí trời nóng lên, bệnh dịch cũng sẽ nhanh chóng lan tràn, đến lúc
đó căn bản không phải lực người có thể khống chế.
Sở Hoan rất rõ ràng, tốc độ truyền bá của virus là nhanh nhất trong khí hậu nóng bức.
- Ngươi lui xuống trước đi.
Sở Hoan cảm thấy ngực hô hấp không thoải mái, phất tay ý bảo Tôn Bác
Liễu lui xuống trước. Sau khi Tôn Bác Liễu khom người lui ra, Tri huyện
Chu Nhân Khang vẫn luôn ở bên không lên tiếng cẩn thận tiến lên phía
trước nói:
- Tổng đốc đại nhân phải bảo trọng thân thể, trăm vạn dân chúng Tây Bắc còn cần đại nhân giải cứu… !
Sở Hoan vô lực phất tay, đi ra cửa, hắn gần như theo bản năng đi tới
viện của Tố Nương. Tôn Tử Không thần tình cũng nghiêm trọng đi theo bên cạnh Sở Hoan.
Đúng một lúc lâu ngoài cửa viện, Sở Hoan rốt cuộc nói:
- Tử Không, phu nhân đã lây nhiễm bệnh dịch, gian viện này không thể để người khác vào được… Để Hiên Viên Thắng Tài phái mấy người tới đây,
không cho phép bất luận kẻ nào tiến vào viện này.
Tôn Tử Không vội hô lên:
- Sư phụ, ngài thật sự tin tưởng lời tên lang băm kia?
- Làm theo lời ta nói.
Sở Hoan nhịn không được nói, cũng không nói nhiều, hắn đi vào trong
viện, trông thấy ngọn đèn dầu lóe lên cách đó không xa, hắn chậm rãi đi
về phía ngọn đèn dầu. Trong đầu hắn đang nghĩ tới, có thể lợi dụng Băng
Tâm Trùng mà Cổ Tát Đại phi tặng giải độc cho Tố Nương hay không. Thế
nhưng hắn nhớ rõ, Băng Tâm Trùng này mặc dù là chí bảo, được xưng là Vạn Độc Chi Vương, lại không phải không gì làm không được, nó quả thực có
thể phát ra tác dụng cực lớn trong độc dược, nhưng độc không phải là
bệnh, nếu như nói Băng Tâm Trùng chẳng những có thể giải độc, hơn nữa
còn có thể trị bệnh, vậy cũng quá mức thần kỳ.
Độc dược chỉ
thuộc về một phương diện của y dược học, bản thân y dược học là một hệ
thống khổng lồ, cực kỳ phiền phức. Từ xưa đến nay cũng không có người
trong hạnh lâm nào có thể thật sự chữa được bách bệnh, cái gọi là chữa
được bách bệnh đơn giản là lừa đảo giương cờ hiệu mà thôi.
Băng Tâm Trùng có thể xưng vương ở phương diện độc dược, đây đã là động
vật hiếm thấy trên đời, nếu nói nó còn có thể chữa được bách bệnh, thậm
chí ngay cả bệnh dịch Tố Nương lây nhiễm cũng có thể giải trừ, bản thân
Sở Hoan cũng không tin.
Sở Hoan như có suy nghĩ đi tới trước
cửa, phát hiện cửa phòng mở rộng, còn chưa ngẩng đầu lên, bên trong đã
truyền tới giọng Như Liên:
- Đại ca, sao huynh lại tới đây?
Sở Hoan ngẩng đầu nhìn qua, lại thấy Như Liên cùng Tố Nương đang ngồi
bên bàn, trên bàn thắp đèn, lúc này hai người đều nhìn Sở Hoan.
Sở Hoan lấy lại bình tĩnh, vẻ mặt ôn hòa cười nói:
- Hai người còn chưa nghỉ ngơi sao?
Vào trong nhà, dưới ngọn đèn dầu, Như Liên thanh lệ thoát tục, Tố Nương mặt đẹp mày hạnh, đôi mắt mênh mông, da trắng nõn nhưu tuyết, dưới ngọn đèn dầu, đôi má phơn phớt hồng nhuận, mặt như hoa đào, kiều diễm ướt
át. Lúc Sở Hoan đi vào, Tố Nương ngồi thẳng người, vóc dáng linh lung
nảy nở, bộ ngực ưỡn lên như muốn nứt áo, hai đầu lông mày lộ ra bộ dạng
thiếu phụ thùy mị, dường như hoa mẫu đơn nở rộ, mặc dù trong mắt còn
chút mệt mỏi, nhưng vừa nhìn không thể nhìn ra nàng đã lây nhiễm dịch
bệnh.
- Còn không có.
Mặc dù bình thường Như Liên
giống chú dê nhỏ không dám gặp người, nhưng lại không sợ Tố Nương và Sở
Hoan, nàng coi họ trở thành thân nhân của mình, so sánh với lúc mới gặp
Sở Hoan, tiểu nha đầu cao lớn hơn một chút, thân thể cũng béo hơn một
chút, không gầy yếu giống như trước kia, nàng mười lăm mười sáu tuổi đã
giống như một đóa hoa tươi đang nở:
- Vừa rồi đại phu tới
chẩn đoán thân thể cho chúng muội, hắn nói khí hậu Tây Bắc kém, chẩn
đoán bệnh một chút mới tốt. Chẳng qua… Lúc hắn đi, sắc mặt thật kỳ quái, đại ca, huynh có biết xảy ra chuyện gì không?
Sở Hoan ngồi bên cạnh bàn, cười nói:
- Không nên suy nghĩ nhiều, hắn là đại phu, suy nghĩ khác với chúng ta, vui buồn thất thường, không cần đa tâm.
Hắn nhìn về phía Tố Nương, dịu dàng nói:
- Nàng đã thích ứng với khí hậu Tây Bắc hay chưa, cảm thấy thân thể thế nào?
- Lão gia, Tây Bắc quả thật không giống với kinh thành.
Tố Nương đưa tay nhẹ nhàng lau trán mình, chiếc trán sáng loáng của nàng đổ mồ hôi rậm rạp:
- Ở đây quả thực khiến người ta cảm thấy hô hấp không khỏe… Ta cảm thấy đầu hơi chóng mặt, thân thể không còn khí lực… Ở kinh thành không phải
như vậy, chàng nói về sau có thể đỡ hơn hay không?
Sở Hoan gật đầu cười nói:
- Đương nhiên sẽ đỡ hơn, nàng đây là đi đường quá khổ cực, từ kinh
thành tới Tây Bắc, từ trước tới nay nàng chưa từng đi đường xa như thế,
cho nên mới như vậy. Chờ đến nơi rồi, nghỉ ngơi thật tốt, chẳng mấy ngày sẽ khỏe lại.
Tố Nương mở to hai mắt, lộ vẻ tươi cười nói:
- Nhị lang, chàng nói như vậy, nhất chắc chắn là thế. Trước khi ta rời
kinh, Tiết phu nhân cũng nói khí hậu Tây Bắc không tốt. À, ta còn quên
mất hỏi phải chăng nàng đã tới Tây Bắc, nàng đã nói như vậy chỉ sợ đã
từng tới… !
Khi nàng nói chuyện, Sở Hoan nhìn chằm chằm trán nàng, mồ hôi vừa lau đi lúc này lại đổ ròng ròng.
- Nàng thích Tây Bắc sao?
Sở Hoan suy nghĩ, cuối cùng hỏi.
Tố Nương nghĩ nghĩ, nhìn Sở Hoan một cái, khuôn mặt đột nhiên đỏ lên, cúi đầu cũng không trả lời.
Như Liên lại rất thông minh, mặc dù bình thường nàng không lớn tiếng,
nhưng thông minh lanh lợi, tựa như nhìn ra Tố Nương có mấy lời không
tiện nói ra miệng, liền đứng dậy cười nói:
- Đại ca, ta nhớ còn chưa làm bữa tối, ta ra ngoài một lát… !
Không chờ Sở Hoan nói chuyện, nàng xoay người rời đi, sau khi rời cửa, còn cẩn thận đóng cửa phòng lại.
Trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ, Tố Nương cảm thấy tim đập rộn ràng, đôi má lại ửng đỏ nóng bỏng, nhìn cửa phòng một cái, lẩm bẩm:
- Tiểu muội… Tiểu muội thật nhiều chuyện, ai bảo nàng đóng cửa… !
Mắt nàng liếc Sở Hoan một cái, thấy Sở Hoan đang nhìn mình, trái tim
đập càng mạnh. Lúc này xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, cảnh đâm thâm
trầm, Tố Nương cũng không biết mình đã lây nhiễm dịch bệnh, chỉ nghĩ vì
sao Nhị lang lại đến phòng mình vào thời điểm này, chẳng lẽ… Chẳng lẽ là muốn hoàn thành việc chưa xong đêm ở kinh thành? Vừa nghĩ tới chuyện
kia, Tố Nương vừa căng thẳng vừa ngượng ngùng, trong đầu nhịn không được nghĩ tới một vài hình ảnh cảm thấy khó xử tối đó, tim đập rộn ràng, lại có một chút hưng phấn.
Mặc dù nàng cảm thấy thân thể không
còn chút sức lực nào, hơn nữa đầu hơi nóng lên, nhưng nếu như tối nay Sở Hoan thật sự muốn mình, Tố Nương cũng nguyện ý phối hợp với Sở Hoan,
giao bản thân mình cho hắn.
Sở Hoan biết rõ Tố Nương lây
nhiễm ôn dịch, tâm tình rất không tốt, chỉ lo lắng Tố Nương nhìn ra, cho nên mới giả bộ trấn định trước mặt Tố Nương cùng Như Liên. Lúc này
trông thấy Tố Nương mặt đỏ tới mang tai, hai má hồng như bị lửa thiêu,
hắn nào đâu biết được tâm tư hiện giờ của thê tử, còn tưởng rằng bởi vì
bệnh tình nên Tố Nương mới như vậy. Trong lòng hắn càng lo lắng, nhưng
vẫn chỉ có thể cố gắng trấn định dịu dàng nói:
- Tố Nương,
bình thường ta không có quá nhiều thời gian ở bên cạnh nàng, cũng không
có nhiều thời gian nói chuyện với nàng, thậm chí không thể thường xuyên
dẫn nàng ra ngoài dạo một vòng, nàng… trong lòng nàng có oán trách ta
hay không?
Sở Hoan giọng điệu nhẹ nhàng, Tố Nương nghe vào
tai, cảm thấy trong lòng ấm áp. Nàng vẫn luôn mong mỏi có thể một mình ở chung với Sở Hoan, nói một số chuyện riêng tư của hai người.
Chẳng qua nàng là một nữ nhân, mặc dù có tâm tư như vậy, nhưng nào dám
nói ra, chỉ có thể nghĩ ở trong lòng. Cuối cùng hiện giờ có thể ở chung
một chỗ với Sở Hoan, nàng quả thật cảm thấy ngọt ngào nói không ra lời.