Tố Nương yêu kiều hơn hoa, dưới ngọn đèn dầu tương đối xinh đẹp, trán
hơi thấp, liếc qua khóe mắt cảm giác được Sở Hoan đang nhìn mình, cũng
không dám nhìn Sở Hoan, khuôn mặt hơi nóng lên, khẽ nói:
-
Không có, chàng… chuyện của chàng nhiều như vậy, ta biết chàng bận rộn
nhiều việc, chàng…chàng không cần nhớ ta, chỉ cần chàng… chỉ cần chàng
khỏe là được!
Sở Hoan ôn hòa cười nói:
- Lúc Nhị
lang trở lại Lưu gia thôn, đã nghĩ ngợi rất nhiều phải chiếu cố nàng và
mẫu thân thật tốt, không để hai người lại chịu ủy khuất, trước khi mẫu
thân mất, ta cũng đáp ứng bà, phải chiếu cố nàng thật tốt… !
Tố Nương cắn cặp môi đỏ mọng, mặc dù cảm giác đầu đổ mồ hôi thân thể
không thoải mái, nàng chỉ cho rằng bởi vì mình căng thẳng, trán nàng cúi thấp hơn, hai cánh tay nắm lấy váy áo, thậm chí mu bàn tay đổ mồ hôi,
nàng lấy can đảm nói:
- Chàng… bởi vì… bởi vì mẹ, cho nên… cho nên chàng mới… !
Trong lúc nàng nói chuyện nhất thời không lưu loát, chỉ là trong lòng
nàng có vấn đề rất lớn này, cất giấu trong lòng đã lâu, hiện giờ mượn cơ hội này, nhịn không được muốn hỏi ra, nhưng lời ra tới miệng, lại cảm
thấy hỏi như vậy hơi xấu hổ, nàng ấp úng cũng không nói ra khỏi miệng
được.
Sở Hoan thông minh thế nào, ý của Tố Nương hắn sao có thể không rõ.
- Nàng muốn hỏi ta, có phải Nhị lang lấy Tố nương chỉ bởi vì lệnh của mẫu thân hay không?
Sở Hoan dịu dàng nói:
- Nàng muốn biết, có phải bởi vì trách nhiệm và cảm kích Nhị lang mới cưới nàng có hay không?
Tố Nương nghe Sở Hoan hỏi trực tiếp như vậy, quả thực cảm thấy hơi xấu
hổ, không dám ngẩng đầu, lại không muốn phủ nhận, trong lòng thật sự
muốn biết đáp án, nhịn không được nhẹ nhàng gật đầu, ừ một tiếng.
Tố Nương là cô gái cực kỳ thuần phác, thứ gọi là tam tòng tứ đức nàng
hết sức rõ ràng. Nàng muốn biết đáp án, cũng bởi vì Sở Hoan đối đãi ôn
hòa với nàng, Sở Hoan trước mặt nàng tính tình vẫn rất tốt, lúc này mới
đánh bạo muốn biết Sở Hoan đối với nàng rốt cuộc là loại tâm tư gì, dù
rằng đáp án của Sở Hoan không khiến nàng thích, nàng cũng quyết không
biểu hiện bất mãn, thân là nữ nhân, hầu hạ nam nhân của mình là thiên
kinh địa nghĩa, nàng không dám tính toán Sở Hoan đối với nàng rốt cuộc
có cảm giác thế nào.
Sở Hoan trầm mặc, Tố Nương còn tưởng rằng Sở Hoan khó xử, trong lòng hơi thất vọng, nhưng vẫn nói:
- Nhị… Nhị lang, nếu chàng không muốn nói, vậy thì… vậy thì không nói… không sao cả, ta… ta hỏi lung tung… !
- Tố Nương, nàng còn nhớ rõ lúc nhỏ, nhạc phụ đại nhân dẫn nàng đến nhà chúng ta ghép nhà không?
Sở Hoan giọng nói bình tĩnh, khẽ nói:
- Khi đó nàng để kiểu tóc hai chiếc bím tóc nhỏ sừng dê, mặc áo ngắn
màu tím, à, ta còn nhớ rõ, nàng thích nhất là chiếc quần hoa kia, mỗi
lần tới nàng đều mặc… !
Tố Nương vốn cúi đầu, lúc này đã ngẩng lên, trong mắt tràn ngập vẻ ngạc nhiên, hỏi:
- Nhị lang, chàng… chàng đều nhớ?
Sở Hoan là người xuyên việt, linh hồn đời sau lại thêm thân thể kiếp
này, tinh thần hợp hai làm một, đồng thời Sở Hoan cũng kế thừa tinh thần cùng ký ức hai người, ký ức của thân thể này vẫn ghi tạc rõ ràng trong
đầu hắn.
- Đương nhiên nhớ rõ.
Sở Hoan lại cười nói:
- Khi đó chúng ta đều còn nhỏ, khi lần đầu tiên nhìn thấy nàng, ta đã
cảm thấy nàng thật xinh đẹp, giống như một đóa hoa nhỏ… !
Khuôn mặt Tố Nương vốn nóng bừng, nghe được Sở Hoan mỉm cười ấm áp nói nhẹ nhàng, khuôn mặt lại đỏ ửng.
- Nàng còn nhớ dẫn ta tới sông bắt cá hay không?
Sở Hoan nhìn đôi mắt trong vắt của Tố Nương, đôi mắt lúc trước còn có
vẻ mệt mỏi, nhưng lúc này đã lóe lên ánh sáng, vẻ mệt mỏi sớm tan thành
mây khói:
- Gần Lưu gia tôn rất nhiều sông, mỗi lần nàng tới
đều dẫn ta tới sông bắt cá, ta học được bắt cá đều là Tố Nương nàng dạy
ta đó!
Khuôn mặt Tố Nương xuất hiện vẻ ngọt ngào ấm áp, cười nói:
- Ta nhớ được khi đó chàng thật ngốc, ta dạy chàng nhiều lần, chàng làm sao cũng không học được, thật vất vả bắt được một con cá, cao hứng hô
ta với ta, thế nhưng không giữ được, lại bị nó nhảy vào trong sông… !
Dường như nàng nghĩ tới tình cảnh lúc đó, nhất thời nhịn không được
cười khanh khách, nàng trang điểm xinh đẹp, bộ ngực sữa rung động, dường như quên mất Sở Hoan là lão gia nhà mình, ngón tay ngọc chỉ vào mũi Sở
Hoan:
- Chàng thấy con cá vừa bắt được rơi xuống sông, ngồi
tại bờ sông khóc lóc. Ta khuyên chàng hơn nửa ngày cũng không khuyên
nổi, sau đó ta cho chàng lấy mấy con cá ta bắt, cho chàng nói bản thân
mình bắt khi về nhà, chàng mới không khóc, cầm cá của ta trở lại thôn
khoe khoang bốn phía… !
Tố Nương quả thật không kìm lòng được dùng một ngón tay sờ sờ mũi phấn ưỡn lên của mình:
- Chàng nói chàng có xấu hổ hay không?
Dường như nàng bị Sở Hoan đưa về lúc nhỏ, trong nhất thời vô cùng rực rỡ, không hề câu thúc.
Nàng làm sao không muốn cùng Sở Hoan ở một chỗ nhớ lại thời gian chung
sống với nhau khi còn bé, khi đó không phải lo âu, khờ khạo ngây ngô.
Đối với Tố Nương mà nói, gia cảnh nghèo khó khi còn bé, với một tiểu cô
nương, từ nhỏ đã bắt đầu giúp đỡ nội trợ trong nhà, màng niềm vui lớn
nhất của nàng khi đó là theo chân phụ thân mình, đi hơn mười dặm tới một ngôi nhà trong thôn khác.
Trong thôn kia có một đệ đệ không
nhỏ hơn mình bao nhiêu, từ lạ lẫm đến quen thuộc, tiểu đệ đệ dẫn mình
đùa nghịch trong thôn, có thể đào rau dại, có thể xuống sông bắt cá,
tiểu đệ đệ thậm chí dẫn mình trộm dưa leo trong ruộng người khác, cuộc
sống hồn nhiên mang theo vui thú, khiến Tố Nương mỗi lần đi tới đều
không thất vọng.
Về sau phụ thân lớn tuổi, không thể đi tới
thôn khác hơn mười dặm, số lần đi lại dần ít đi, dường như tiểu đệ đệ
cũng cảm thấy, mỗi lần chia tay đều có thể cảm nhận được tiểu đệ đệ
luyến tiếc.
Về sau tuổi cô nương cũng lớn, đến tuổi rồi cũng
chỉ có thể ở lại trong nhà, không thể ra khỏi cửa, cũng không thể nhìn
thấy tiểu đệ đệ. Thế nhưng trong mộng cô nương nhiều lần mơ tới tiểu đệ
đệ, tiểu đệ đẹ xuất hiện trong mộng, trở thành niềm vui của cô nương, mà loại vui mừng này nàng chỉ có thể chôn sâu trong lòng, ai cũng không
thể nói rõ.
Khi cô nương tới tuổi trổ mã thành hoa, lúc bà
mối bước tới cửa làm mối, cô nương sợ hãi rất nhiều, nàng biết rõ, chỉ
cần ra khỏi cửa sẽ không thể nghĩ tới tiểu đệ đệ.
Nàng sợ hãi, mãi đến sau này mới rõ ràng, hóa ra phụ thân đã kết cuộc hôn nhân trẻ thơ với nhà tiểu đệ đệ.
Khi đó cô nương vừa vui mừng vừa thẹn thùng, hóa ra mình nhất định gả
cho tiểu đệ đệ, điều này khiến cho số lần tiểu đệ đệ xuất hiện trong
mộng của nàng ngày càng nhiều, cũng khiến cho giấc mộng của nàng ngày
càng đẹp.
Thế nhưng bỗng có một ngày, nàng nhận được tin tức
giống như sấm sét giữa trời quang, tiểu đệ đệ mất tích, khi nàng nhận
được tin tức này từ miệng phụ thân, tiểu đệ đệ đã mất tích hơn một
tháng.
Nàng nhiều lần muốn đi tìm tiểu đệ đệ của mình, nàng
không biết hắn ở đâu, sống có được không, nàng không biết hắn sống hay
chết, trong sự giày vò của thời gian, nàng luôn muốn nghe ngóng tung
tích tiểu đệ đệ từ miệng phụ thân. Một năm qua đi, hai năm qua đi, ba
năm qua đi, rốt cuộc không có tin tức tiểu đệ đệ truyền đến, theo thời
gian tiểu đệ đệ biến mất, tất cả mọi người nói tiểu đệ đệ đã chết.
Tiểu đệ đệ, ngươi có biết, đã từng là mật ngọt trong mộng tiểu cô
nương, nàng sẽ mang theo nụ cười ngao du trong mộng, ngươi có biết, sau
khi ngươi mất tích, giấc mộng của nàng biến thành ác mộng, bao nhiêu lần bừng tỉnh trong mộng, bao nhiêu lần nước mắt làm ướt gối đầu lại không
dám để cho người khác biết.
Tiểu đệ đệ, ngươi có biết, khi cô nương biết được tới Sở gia là phải gả cho Đại lang, thế nhưng khi lên
kiệu hoa cô nương vẫn luôn nghĩ tới mình phải gả đúng là Nhị lang.
Tiểu đệ đệ, ngươi có biết, cô nương biết được phải gả cho Đại lang từ
miệng phụ nhân, không hề do dự, cũng không phải nàng quên tiểu đệ đệ
rồi, hoàn toàn trái lại, nàng vẫn luôn nhớ kỹ tiểu đệ đệ, chôn thật sâu
trong lòng, bởi vì Đại lang là huynh trưởng của tiểu đệ đệ, cho nên cô
nương biết rõ phải gả cho Đại Lang, có thể giúp đỡ huynh trưởng tiểu đệ
đệ chuyển nguy thành an, nàng mới không hề chùn bước.
Tiểu đệ đệ, ngươi có biết, khi nam đinh Sở gia đều mất, mẹ chồng nàng dâu sống
nương tựa lẫn nhau, đã từng có bao nhiêu người đánh chủ ý tới cô nương
như hoa như ngọc này, nghĩ hết biện pháp muốn nàng tái giá, thế nhưng
bởi vì mẫu thân tiểu đệ đệ vẫn còn, nàng sẽ không bỏ lại mẫu thân tiểu
đệ đệ, cho dù khổ nữa mệt mỏi nữa, nàng đều sẽ giúp tiểu đệ đệ tiếp tục
chống đỡ cái nhà này, chăm sóc mẫu thân tiểu đệ đệ trước lúc lâm chung.
Trái tim cô nương sâu hơn biển, ai có thể biết lòng nàng vẫn luôn ở cùng một chỗ với tiểu đệ đệ.
- Tố Nương, nàng còn nhớ rõ người trong thôn khi đó nói về chúng ta thế nào không?
Sở Hoan vươn tay, nhẹ nhàng chạm vào cánh tay Tố Nương. Thân thể mềm
mại của Tố Nương run lên, bàn tay nhỏ nhắn run rẩy một chút, cũng không
thu lại mà bị bàn tay lớn của Sở Hoan nắm chặt, tay hắn có lực mà ấm áp:
- Họ nói chúng ta là thanh mai trúc mã, nàng còn nhớ rõ không?
Tố Nương cúi đầu xuống, chị gật đầu nhẹ nhàng, nàng sao có thể không nhớ rõ.
- Cho nên nàng không nên cảm thấy bởi vì Nhị lang cảm kích nàng mới cưới nàng.
Sở Hoan nắm chặt bàn tay trắng như ngọc của Tố Nương, bàn tay của nàng vô cùng bóng loáng:
- Thanh mai phối với trúc mã, đã sớm là chuyện định trước, nàng không
đi được, ta cũng không trốn được, nàng chú định là thê tử của ta, nàng
hiểu chưa?
Tố Nương ngẩng đầu, lần này không hề né tránh, mà
nhìn đôi mắt Sở Hoan, ánh mắt hắn nhu tình như nước. Tố Nương trông thấy đôi mắt này cảm thấy tim đập rộn ràng, nhưng vẫn khẽ mở cặp môi đỏ
mọng:
- Nhị lang, ta… ta là thê tử của chàng, ta… ta… !
Trong lúc nhất thời nàng cũng không biết nói gì cho phải.
- Có thê tử xinh đẹp thiện lương dịu dàng ngoan ngoãn như Tố Nương, là
may mắn của Nhị lang. Nhị lang từng nói phải chiếu cố Tố Nương thật tốt, thì sẽ chiếu cố Tố Nương cả đời, không để Tố Nương chịu ủy khuất.
Sở Hoan nâng tay kia lên, nhẹ nhàng vuốt hai má bóng loáng của Tố Nương:
- Cho dù gặp phải loại khó khăn gì, bên người Tố Nương đều có Nhị lang, Nhị lang sẽ bảo vệ Tố Nương thật tốt… Tố Nương, nàng đáp ứng Nhị lang,
cho dù gặp phải khó khăn gì, cũng không nên sợ hãi, có Nhị lang bảo vệ
bên cạnh nàng, nàng không cần sợ hãi được không?
Từ nhỏ đến
lớn Tố Nương chưa từng nghe nam nhân mềm giọng chân thành với mình như
vậy, nàng cảm thấy đang ở trong mây, hơi gật đầu:
- Nhị lang, chỉ cần có chàng ở bên người Tố Nương, Tố Nương không sợ gì hết, ngay cả chết Tố Nương cũng không sợ!
- Tố Nương sẽ không chết, Nhị lang không cho phép nàng chết.
Sở Hoan nghiêm nghị nói:
- Về sau không được nói những lời linh tinh này, có nghe hay không?
Mặc dù giọng Sở Hoan nghiêm khắc, nhưng Tố Nương biết rõ Sở Hoan muốn tốt cho mình, trong lòng ngọt ngào, cười nói tự nhiên:
- Ừ, Tố Nương nghe được, Nhị lang không cho Tố Nương nói lung tung, Tố Nương sẽ không nói lung tung!
Sở Hoan nhoẻn miệng cười nói:
- Ngày mai chúng ta sẽ đi Bắc Nguyên, còn phải chòng chành nghiêng ngả
hai ngày, nàng sớm nghỉ ngơi đi, nghỉ ngơi đỉ ngày mai chúng ta lên
đường sớm… Tây Bắc cũng có cái hay của Tây Bắc, có rất nhiều cảnh tượng
nổi tiếng, đến lúc đó ta dẫn nàng dạo chơi chung quanh, cũng nên thỏa
mãn núi sông Tây Bắc mới được!
Biểu hiện của Sở Hoan tối nay
khác rất nhiều so với trước kia, có thể đây cũng là cảnh tượng Tố Nương
chờ đợi đã lâu, trong lòng vui mừng vạn phần, ngọt như vắt ra mật, dịu
dàng gật đầu nói:
- Tố Nương nghe chàng nói, hiện giờ nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai đi đường!
- À, đúng rồi, Tố Nương, trước khi nàng nghỉ ngơi, đêm nay Như Liên sẽ
không ngủ cùng một chỗ với nàng, Chu Nhân Khang an bài chỗ ở khác, hắn
đã có lòng, chúng ta cũng không nên làm mất mặt hắn phải không.
Sở Hoan không hề buông tay Tố Nương, đứng dậy dắt Tố Nương đi tới bên
giường, vươn tay nhẹ nhàng vuốt khuôn mặt Tố Nương, dịu dàng nói:
- Nghỉ ngơi cho tốt đi, ta ra ngoài làm chút chuyện.
Tố Nương gật đầu thuận theo, mắt thấy Sở Hoan rời cửa, lúc này mới ngả
đầu nằm xuống, cảm thấy hiện giờ mình đang nằm trên đám mây, toàn thân
nhẹ nhàng, vui vẻ nói không ra lời, nhớ tới thời niên thiếu cùng hát với Sở Hoan, không khỏi nhẹ giọng hát:
- Mây nhỏ bay, mây nhỏ bay, non xanh nước biếc quanh quẩn giấc mộng, hoa tươi trải đất, chim chóc đầy trời… !