Sở Hoan rời khỏi phòng Tố Nương, cảm thấy thân thể hơi lạnh, không khỏi
nắm chặt y phục, quay đầu nhìn qua, lại thấy Như Liên đang ngồi trên một ụ đá, hai tay nâng má, đang nhìn bầu trời đêm, như có suy nghĩ.
Sở Hoan đi tới, sau khi ngồi xuống bên cạnh nàng, lúc này Như Liên mới giật mình, thấy là Sở Hoan, nàng cười nói tự nhiên:
- Đại ca, huynh còn chưa ngủ sao?
- Muội có mệt hay không?
Sở Hoan khẽ nói:
- Đại ca sẽ sắp xếp chỗ ngủ khác cho muội, tối nay không cần ở chung với Tố Nương tỷ của muội!
Như Liên mở to hai mắt, ngạc nhiên hỏi:
- Vì cái gì?
- Điều này… !
Sở Hoan quả thực không tiện giải thích, trông thấy đôi mắt trong veo
như nước của Như Liên, lại không đành lòng nói dối nàng, hắn đang do dự, Như Liên đã thấp giọng nói:
- Đại ca, có phải… có phải Tố Nương tỷ ngã bệnh hay không?
Sở Hoan khẽ giật mình, nhìn Như Liên, Như Liên liền khẽ nói:
- Hôm nay đại phu tới đây bắt mạch kiểm tra thân thể, ta thấy lúc đại phu kiểm tra cho Tố Nương tỷ rất cẩn thận… !
Nàng nhìn thoáng qua bên phòng, thấp giọng nói:
- Tuy rằng đại phu giả vờ như không có việc gì, thế nhưng… thế nhưng
sau khi hắn kiểm tra cho Tố Nương tỷ, vẫn… vẫn lộ ra sơ hở… !
Sở Hoan thở dài:
- Tiểu muội, muội nhìn ra rồi?
- Ta cũng không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
Đôi mắt trong veo như nước của Như Liên lộ vẻ sợ hãi:
- Thế nhưng… thế nhưng trong lòng ta rất bất an… Đại ca, huynh nói cho ta, có phải Tố Nương tỷ thật sự ngã bệnh hay không?
Sở Hoan do dự một chút, quả thực vẫn không thể nói ra, đành nói:
- Chỉ là đất nước khác nhau, cũng không đáng lo, qua mấy ngày là khỏe.
Như Liên lại lắc đầu:
- Tố Nương tỷ đã mắc bệnh, ta càng phải ở bên cạnh chiếu cố nàng… !
Sở Hoan thở dài, đang muốn thuyết phục Như Liên, đúng lúc này bên ngoài cửa viện truyền tới thanh âm:
- Tổng đốc đại nhân, Tổng đốc đại nhân có ở đây không?
Đúng là giọng của Huyện lệnh Chu Nhân Khang huyện Thanh Đường.
- Tiểu muội, muội nghe đại ca nói, bệnh của Tố Nương tỷ rất dễ lây
nhiễm, vì sức khỏe của mọi người, tối nay muội không thể ở bên cạnh
nàng.
Sở Hoan nghiêm túc nói, đứng dậy, lại nói:
- Trân Ny Ti các nàng còn ở trong phòng không, muội tới chỗ các nàng nghỉ ngơi trước.
Hắn thấy Chu Nhân Khang vươn đầu vào từ ngoài cửa viện, lúc này mới đi qua hỏi:
- Chu đại nhân, có chuyện gì?
Chu Nhân Khang lo nghĩ, mới khẽ nói:
- Đại nhân, có một việc hạ quan vốn không muốn hồ ngôn loạn ngữ, thế
nhưng… thế nhưng phu nhân bệnh tình nghiêm trọng, hạ quan… hạ quan cả
gan mới đến góp lời.
- Chuyện liên quan tới bệnh của phu nhân?
Sở Hoan lập tức hỏi:
- Chu đại nhân, ngài muốn nói điều gì?
Lúc này Chu Nhân Khang mới nói:
- Đại nhân, là có chuyện như vậy, đại nhân thiết yến khoản đại các vị
đại phu, gần như đại phu nổi danh trong huyện đều tới, nhưng mà… nhưng
thật sự mà nói, một vị y thuật cao minh nhất lại hoàn toàn không đến!
Sở Hoan nhíu mày:
- Ngươi nói còn có người không mời đến?
- Bẩm đại nhân, không phải chúng ta không mời, mà là hạ quan rất rõ ràng, cho dù phái người đi mời, cũng mời không được.
Chu Nhân Khang thở dài:
- Người này tính tình cổ quái, ngay cả thể diện của hạ quan cũng không cho.
Sở Hoan hỏi:
- Y thuật của hắn rất cao sao?
- Cao, tương đối cao.
Chu Nhân Khang lập tức đáp:
- Theo hạ quan được biết, mặc dù người này không có bản lĩnh khởi tử
phục sinh, nhưng cũng không khác biệt lắm, rất nhiều chứng bệnh phải
chết, người này đều có bản lĩnh giải được… !
Trong lòng Sở Hoan dâng lên hi vọng:
- Ngươi nói người này ở nơi nào? Bản Đốc tự mình đi mời.
Chu Nhân Khang nói:
- Cách huyện Thanh Đường không đến ba mươi dặm, có một tòa Diêm Bình
Sơn, người này ẩn cư trên Diêm Bình Sơn. Hạ quan cũng không biết tên họ
thực sự của hắn, chỉ biết người khác gọi hắn là Diêm Bình Sĩ, nghe nói
hắn dựng một lều cỏ ở chân núi, bình thường rất ít khi xuống núi… Lúc
trước hạ quan gần như quên mất người này, chỉ là phu nhân lây nhiễm bệnh dịch, trong đầu hạ quan bỗng nhiên nghĩ tới Diêm Bình Sĩ, người này
chưa hẳn không thể cứu được phu nhân.
Sở Hoan suy nghĩ, cuối cùng hỏi:
- Nếu như người này thật sự có diệu thuật hồi xuân, bản Đốc đương nhiên tự mình đi mời hắn đến. Chu đại nhân, ngươi có biết đường hay không?
- Con đường tới Diêm Bình Sơn, hạ quan biết được.
Chu Nhân Khang vội đáp:
- Chẳng qua Diêm Bình Sĩ ở chỗ nào tại chân núi, hạ quan cũng không
biết được chính xác, nghe nói trên núi có một thác nước, Diêm Bình Sĩ
ngụ bên thác nước, hạ quan tìm được thác nước trên núi, đương nhiên có
thể tìm được Diêm Bình Sĩ… Đại nhân, nếu không tối nay hạ quan sẽ lên
đường, trước tới xem Diêm Bình Sơn một chút?
Sở hoan suy nghĩ một chút, nói:
- Ngươi dẫn bản Đốc cùng đi. Đã là vị Diêm Bình Sĩ này có y thuật cao
thâm như vậy, bản Đốc đương nhiên muốn đích thân đi gặp một lần.
Chu Nhân Khang vội hỏi:
- Đại nhân, đêm hôm khuya khoắt, đại nhân thân thể ngàn vàng, sao có thể rời đi lúc này?
Đôi mày gã lộ vẻ lo lắng:
- Mặc dù hạ quan cố gắng ổn định trị an huyện Thanh Đường, nhưng mà lưu dân trong huyện rất nhiều, trong đó không thiếu kẻ xảo quyệt gây sự làm loạn, đi đường ban đêm thật sự không quá an toàn… nếu đại nhân quả thực muốn tới, có thể đợi đến lúc bình minh, sáng ngày mai, điêu dân sẽ
không dám làm ẩu.
Sở Hoan cau mày nói:
- Bệnh của
phu nhân là một việc, còn có tình hình bệnh dịch Tây Quan quan trọng
hơn, hôm nay bản Đốc triệu tập đám danh y, cùng bản Đốc bàn bạc sách
lược ứng phó bệnh dịch, nếu vị Diêm Bình Sĩ này thật sự là một vì cao
thủ hạnh lâm diệu thủ hồi xuân, cho dù thế nào bản Đốc cũng muốn thuyết
phục hắn rời núi trợ giúp dân chúng Tây Quan ứng phó tai nạn. Chuyện
bệnh dịch cấp bách, chuẩn bị sớm một khắc, cũng sớm ngăn ngừa tổn
thương… Chu đại nhân, ngươi chuẩn bị một chút, hiện giờ chúng ta sẽ tới
Diêm Bình Sơn!
Chu Nhân Khang vẫn không yên lòng:
- Đại nhân, như vậy hạ quan đi triệu tập một số người, theo bên cạnh hộ vệ.
Sở Hoan đáp:
- Bản Đốc tự có sắp xếp.
Sở Hoan thầm nghĩ, nếu vị Diêm Bình Sĩ kia ẩn cư trong núi, xem ra là
người thích thanh tịnh, nếu gã y thuật tinh thâm, diệu thủ hồi xuân đúng như Chu Nhân Khang nói, như vậy tính tình cổ quái một chút cũng bình
thường, phàm là người có bản lĩnh, tính tình đều có vẻ cổ quái.
Cao thủ ở dân gian, Sở Hoan cũng không nghi ngờ, nếu như Diêm Bình Sĩ
thật sự có thể giải quyết tràng tai nạn này cho Tố Nương và dân chúng
Tây bắc, chớ nói tự mình lên núi mời, cho dù hắn khấu đầu hai cái, Sở
Hoan cũng không quan tâm.
Sở Hoan cũng biết Tây Bắc không yên ổn, nhưng mà điểm binh mang tướng đi cầu y, xem chừng hoàn toàn không
được. Hắn suy nghĩ một lát, liền tìm Hiên Viên Thắng Tài tới, sai gã
dẫn người đóng tại huyện Thanh Đường, thông báo mình muốn đi tìm thần y, trước khi mình quay lại, không được hành động thiếu suy nghĩ.
Hiên Viên Thắng Tài biết được Sở Hoan muốn rời đi, lập tức xin đi giết giặc, muốn đi theo hộ vệ bên người Sở Hoan. Sở Hoan lại phân phó gã dẫn theo Cận Vệ Quân, bảo vệ tốt gia quyến của mình, việc này của mình,
lặng yên không tiếng động, không có việc gì.
Sở hoan gọi Độc
Tí Đao Khách Cừu Như Huyết, Bạch Hạt Tử cùng Lang Oa Tử tới, có ba người này bên cạnh, lại thêm khoái mã, cho dù xuất hiện biến cố, muốn toàn
thân lui bước cũng không khó.
Bốn người thay quần áo nhẹ
nhàng bình thường mà đi, Huyện lệnh Chu Nhân Khang cũng thay y phục hàng ngày dựa theo Sở Hoan phân phó, không hề chậm trễ, năm người cưỡi khoái mã, do Chu Nhân Khang dẫn dắt, tiến thẳng tới Diêm Bình Sơn.
Bóng đêm nặng nề, tiếng vó
ngựa vang lên, xuất phát từ huyện thành Thanh Đường, cách Diêm Bình Sơn
chừng ba mươi dặm, ra roi thúc ngựa, cũng không tốn bao lâu liền nhìn
thấy một tấm màn lớn phía trước. Chu Nhân Khang thả chậm ngựa, giơ tay
lên, dùng roi ngựa chỉ về phía trước nói:
- Đại nhân, phía trước chính là Diêm Bình Sơn, Diêm Bình Sĩ chắc là ở chỗ này.
Sở Hoan gật đầu, chưa tới sáng sớm, sắc trời đương nhiên tối mờ, trông
thấy Diêm Bình Sơn lờ mờ tựa như một con cự thú hồng hoang phủ phục trên mặt đất Tây Bắc bao la.
- Núi này mặc dù không tính quá lớn, nhưng khi trông thấy lại không tính quá nhỏ.
Bạch Hạt Tử biết trong đêm tới đây là vì tìm thần y:
- Chu Huyện lệnh, ngài nói thần y ở trên núi này, rốt cuộc là ở nơi
nào? Cũng không thể để mấy người chúng ta lật Diêm Bình Sơn này lên một
lần chứ?
Sở Hoan hắng giọng nói:
- Lão Bạch, chớ nói bậy.
Hắn chậm rãi nói:
- Chu đại nhân, ngươi nói Diêm Bình Sĩ ở bên cạnh thác nước?
- Đúng vậy.
Chu Nhân Khang vội đáp:
- Năm trước, có vị thương gia giàu có ở Kim Châu tới huyện Thanh Đường, con của hắn cũng không biết tại sao mắc bệnh nặng, đại phu ở gần đều
tới xem bệnh, không khởi sắc chút nào, mọi người cũng nói không đủ sức
xoay chuyển đất trời, để cho hắn chuẩn bị hậu sự, sau này cũng không
biết ai nói cho hắn biết đến tìm Diêm Bình Sĩ.
- Thật sự chữa được?
Bạch Hạt Tử nhịn không được hỏi.
Chu Nhân Khang gật đầu nói:
- Ít nhất bổn quan từng trông thấy vị thương gia giàu có kia mang theo
con trai sắp chết của hắn trở về huyện thành Thanh Đường, hơn nữa qua
vài ngày vị thương gia giàu có này mang theo con trai của hắn tới nhà hạ quan, nói là gặp thần y ở chỗ của hạ quan, muốn tạ ơn hạ quan… !
Chu Nhân Khang vẻ mặt xấu hổ:
- Hạ quan nhận lấy thì ngại, chẳng qua từ trong miệng hắn cũng biết
được, vị Diêm Bình Sĩ kia đang ở trên núi này, hơn nữa bên cạnh lều cỏ
hắn ở còn có thác nước… !
Sở Hoan đáp:
- Đã có
manh mối như vậy, muốn tìm được Diêm Bình Sĩ cũng không phải quá khó
khăn… Mấy người các ngươi nhĩ lực đều không kém, thác nước chắc chắn có
tiếng vang, sau khi chúng ta lên núi, để ý lắng nghe, cũng may trời còn
chưa sáng, ở đây rất yên tĩnh, nếu có tiếng thác nước, chắc chắn có thể
nghe được dễ dàng, nếu như phát hiện khe nước trên núi, có thể tìm theo
khe nước, sẽ thấy được thác nước.
Mọi người đều gật đầu.
Mấy người cưỡi ngựa tới dưới núi, đi một vòng dưới chân núi, lại trông
thấy một con đường đất nho nhỏ, dẫn thẳng lên núi. Họ lập tức đều xuống
ngựa, dắt ngựa tiến lên núi theo đường nhỏ. Càng đi lên cao đường càng
gập ghềnh khó đi, xem ra bình thường không nhiều người lui tới ngọn núi
này, rất nhiều bụi gai, dắt ngựa thật sự hơi bất tiện, liền muốn buộc
ngựa bên cây. Mặc dù chỉ đi một hồi, nhưng Chu Nhân Khang đã thở hồng
hộc, thể lực rõ ràng không theo kịp đám người Sở Hoan. Sở Hoan cười hỏi:
- Chu đại nhân không đi được sao?
Trán Chu Nhân Khang đổ mồ hôi, khoát tay nói:
- Không có, đại nhân yên tâm, hạ quan có thể chịu đựng được!
- Đại nhân, chúng ta có nên chia binh hai đường hay không?
Bạch Hạt Tử nói:
- Đến giờ ta còn chưa nghe được tiếng thác nước… Tìm tiếp như vậy, sợ
rằng tìm hết một ngày cũng chưa chắc có thể thấy được… !
Lời
gã còn chưa dứt, đã thấy Lang Oa Tử đi phía trước mình bỗng nhiên giơ
tay lên, thủ thế rõ ràng ý bảo mọi người không nên nói chuyện. Thấy tình cảnh này, Cừu Như Huyết hành động theo điều kiện, một tay nắm lấy chuôi đao của mình.
Lang Oa Tử nhắm mắt lại, dường như nghiêng tai nghe cái gì, rất nhanh gã lại ngồi xổm xuống, nghiêng mặt dán lỗ tai
trên mặt đất. Bạch Hạt Tử và Cừu Như Huyết liếc mắt nhìn nhau, Lang Oa
Tử liền đứng dậy ngón tay chỉ về phía bên trái. Sở Hoan liền hỏi:
- Vô Song, ngươi nói thác nước ở bên kia?
Lang Oa Tử gật đầu, dẫn đường phía trước, đi thẳng về phía thác nước.