Ngày hôm đó, phủ Thái Nguyên giới nghiêm toàn thành. Dân chúng bình
thường đương nhiên không biết Lệ Vương Tôn bị ám hại, chỉ nhìn thấy các
cửa thành tăng cường thủ vệ, ra vào đều phải kiểm tra nghiêm mật. Đặc
biệt là người ra khỏi thành, càng phải cẩn thận kiểm tra. Đến lúc hoàng
hôn, khắp nơi trong thành đều dán cáo thị, treo giải thưởng cho người
bắt được hung phạm. Cáo thị cũng không nói rõ thân phận, chỉ vẽ một bức
hình để nhận dạng. Nhưng tiền thưởng không thấp. Ai bắt được người này
sẽ được thưởng trăm lượng.
Trong thành, mọi người bàn tán xôn
xao. Rằng hải tặc tội ác tày trời tiền thưởng cũng chỉ trên dưới trăm
lạng hoàng kim. Mà người trên bức họa thoạt nhìn rất bình thường. Hoàn
toàn không hề có chút gì đó là đại gian đại ác như hải tặc hay hung thần ác sát. Không ít người đoán rằng có thể là nhân vật trọng yếu trong
Hoàng thị phản đảng. Rất ít người biết rằng tên tội đồ đang bị truy bắt
đó chỉ là một đầu bếp trong Lệ phủ.
Sở Hoan cũng không biết có
thể tìm được tung tích của Lưu lão Lục hay không, vào ban ngày, hắn cùng Viên Sùng Thượng đi đến Hộ bộ Ti, và ở nha môn Hộ bộ Ti hơn nửa ngày.
Mục đích của hắn khi đến Thái Nguyên, chủ yếu là điều tra việc Thần Y
vệ bị hại, nhưng kê biên tài sản của Hoàng gia và đốc thúc tiêu diệt
Hoàng Thiên Dịch cũng là hai chuyện rất trọng yếu. Chủ sự Hộ bộ Ti họ
Sư, lúc trước Sở Hoan đã từng biết đến. Trước cửa nha môn Hộ bộ Ti, y và Quỷ chủ Hách Khê Cốc có tranh chấp với nhau. Người này hành động cũng
có chút cổ quái. Sở Hoan thấy y rất tinh thông việc ở Hộ bộ. Hỏi thăm
mới biết, người này là do Viên Sùng Thượng sắp xếp cho vào làm ở Hộ bộ
Ti. Lúc trước, ở Hộ bộ Ti, Hoàng Thiên Dịch một tay che trời, Viên Sùng
Thượng gắng sức đề bạt Sư Chủ sự, cũng là để ngăn cản bớt quyền lực của
Hoàng Thiên Dịch. Sau khi Hoàng Thiên Dịch bỏ trốn, vị Sư Chủ sự này
đương nhiên trở thành người gánh vác Hộ bộ Ti. Y đối với Sở Hoan thập
phần cung kính, cứ hỏi là đáp. Đối với tình hình tài sản của Hoàng gia
đều báo cáo kỹ càng.
Nói chuyện với Sư Chủ sự ở Hộ bộ Ti mất một
ngày. Phần lớn tài sản của Hoàng gia đều liên quan đến đất đai, nhà cửa, cửa hàng… Cho nên muốn trong mười ngày nửa tháng làm rõ ra hoàn toàn
đúng là không dễ dàng.
Khi đêm đến, hắn trở lại hành dinh, Tôn Tử Không sớm đã đứng chờ, bẩm báo hai người Mã Chính vẫn chưa quay về. Sở
Hoan cho gã đi nghỉ trước, đợi đến Tôn Tử Không rời khỏi, mới đóng cửa
phòng, lấy cái bình sứ Thanh Hoa mà Lệ Vương Tôn tặng ra xem.
Lệ
Vương Tôn vô duyên vô cớ đem tặng cái bình sứ, lấy lý do là để hắn giải
sầu nhưng Sở Hoan đương nhiên biết Lệ Vương Tôn tuyệt đối không chỉ có ý tứ đơn giản như vậy.
Tuy Lệ Vương Tôn không nói lời nào, nhưng
Sở Hoan vẫn lờ mờ có cảm giác gã đang bị giám sát nghiêm ngặt. Từng cử
động của gã chỉ sợ đều trong tầm kiểm soát của người khác.
Lệ
Vương Tôn ngồi trên bàn rượu dùng cá mắt ám chỉ cho hắn, xem ra quả thật là muốn gặp riêng hắn. Chỉ tiếc Sở Hoan chưa kịp thực hiện thì đã xảy
ra chuyện bị hạ độc. Kể từ đó, Sở Hoan càng thêm xác định Lệ Vương Tôn
hẳn là bị gắt gao theo dõi.
Bề ngoài phủ Thái Nguyên có vẻ êm đềm sóng yên bể lặng, nhưng mạch nước ngầm phía dưới bắt đầu khởi động. Sở
Hoan cảm giác rất rõ, nơi nào ở đây cũng đầy những bí ẩn. Hắn có cảm
giác Thái Nguyên sắp xảy ra chuyện lớn.
Tạm thời hắn còn không đoán được ai là địch ai là bạn nữa.
Lệ Vương Tôn có chuyện quan trọng muốn nói nhưng không có cách nào để
gặp hắn. Cái bình sứ này rất có thể chính là phương pháp truyền tin mà
gã bất đắc dĩ phải sử dụng.
Sở Hoan cầm cái bình sứ Thanh Hoa lật trái lật phải nhìn rất lâu. Lệ phu nhân ngầm nhắc hắn xem hoa văn trên
bề mặt bình. Sở Hoan soi dưới ngọn đèn dầu xem hơn nửa canh giờ đến nhức cả mắt nhưng không hề phát hiện ra manh mối gì.
Hắn biết rõ Lệ Vương Tôn chắc chắn là cẩn thận từng li từng tí. Loại truyền tin này tất nhiên cực kỳ hung hiểm. Muốn hóa giải
bình hoa này cũng không hề đơn giản. Nếu để bình hoa lọt vào tay người
khác, chỉ sợ sẽ xảy ra đại sự.
Hắn buông bình sứ, ngồi trên ghế,
nhắm hai mắt, trầm mặc hồi lâu, hai mắt bỗng nhiên mở ra, một lần nữa
cầm lấy bình sứ Thanh Hoa, nhưng lần này cầm chặt cổ chai, gỡ chụp đèn
ra, hơ bình trên ngọn lửa.
Lúc ấy, Lệ phu nhân cố ý nhấn mạnh, mẹ nàng có hầm lò nung sứ tại nhà. Sở Hoan nghĩ đến chữ “nung”, không biết có dấu diếm huyền cơ nào không? Lập tức đem bình sứ hơ trên ngọn lửa.
Bình sứ bắt đầu nóng lên. Sở Hoan lại lật ngang lật ngửa vẫn không phát hiện ra manh mối gì, trong lòng có chút nản, đang định buông xuôi, đột
nhiên nghĩ đến điều gì, đem đáy bình hơ trên ngọn lửa.
Rất nhanh, Sở Hoan nở nụ cười. Đáy bình vốn trắng tinh lúc này bắt đầu hiện ra màu đỏ thẫm, mơ hồ như là chữ viết. Sở Hoan lại hơ thêm một lát, đợi đến
chữ viết in trên đáy bình hoàn toàn rõ nét, cầm lên xem, thấy đáy bình
viết rõ ràng tám chữ cực nhỏ.
“Tướng tại Công môn, lão Quân tịch phá”.
Sở Hoan chăm chú nhìn bằng hai mắt, đột nhiên dòng chữ kia từ từ biến
mất. Hiển nhiên là loại mực này chỉ hiển thị khi gặp hơi nóng. Nếu độ ấm hạ, thì sẽ biến mất.
Sở Hoan lại hơ thêm một lần nữa, phía dưới đáy bình vẫn chỉ có tám chữ kia.
“Tướng tại công môn, lão Quân tịch phá!”
Sở Hoan lúc này mới buông bình sứ Thanh Hoa, ngồi ở trên ghế, nhắm mắt lại suy nghĩ.
Tám chữ này nhìn qua có vẻ bí hiểm, nhưng Sở Hoan lại có thể minh bạch ý tứ trong đó.
Hai chữ “lão Quân” trong trí nhớ của hắn vẫn còn tươi mới.
Thiên Môn sơ khai, lão Quân hàng thế. Phàm ngã đạo dân, đắc hưởng vĩnh sinh!
Sở Hoan tất nhiên biết rõ, Thiên Môn đạo đầu độc nhân tâm, giương cao khẩu hiệu chính là 16 chữ này.
Cái gọi là lão Quân đương nhiên là chỉ lão tổ Đạo gia Thái Thượng Lão Quân.
Bình sứ Thanh Hoa xuất hiện hai chữ lão Quân, trước tiên Sở Hoan liền
liên tưởng đến Thiên Môn đạo. Không hề nghi ngờ, Lệ Vương Tôn để lại tin tức chắc chắn có liên quan đến Thiên Môn đạo.
Ngoài hai chữ “lão Quân”, hai chữ “công môn” Sở Hoan đương nhiên cũng hiểu, công môn chính là quan phủ.
“Tướng tại công môn”, tướng ám chỉ cái gì? “Lão Quân tịch phá”, tịch phá nên hiểu thế nào?
Sở Hoan khẽ thở dài. Lệ Vương Tôn hao phí tâm tư, cuối cùng tìm được
cách để báo tin cho hắn. Thế nhưng Sở Hoan lại hoàn toàn mờ mịt ý tứ của tám chữ này. Điều duy nhất hắn đoán được cũng chỉ là Thiên Môn đạo đã
có mặt ở phủ Thái Nguyên.
Thiên Môn đạo hoạt động tại phủ Thái
Nguyên thì Sở Hoan đã phát giác ra. Hắn trầm mặc hồi lâu, vẫn không có
cách nào hóa giải được hai chữ “tịch phá” có nghĩa là gì? Nhưng hắn
hiểu, điểm mấu chốt của tám chữ này lại nằm ở chữ “tịch phá” cuối cùng.
Hắn đi đến giường nằm xuống, xung quanh hoàn toàn yên tĩnh. Sở Hoan vẫn mở hai mắt, đầu vẫn mải mê suy tính đến mọi khả năng nhưng vẫn không
thể nào giải thích chính xác ý nghĩa của tám chữ này. Nói như vậy, nỗ
lực truyền tin của Lệ Vương Tôn đã bỏ sông bỏ bể rồi.
Cũng không
biết bao nhiêu thời gian đã trôi qua, Sở Hoan vẫn nằm im suy nghĩ. Đột
nhiên, tai hắn nghe thấy một tiếng động rất khẽ, vang lên một tích tắc
rồi ngưng bặt. Sở Hoan nhíu mày, vẫn nằm im không nhúc nhích.
Sau một lát, tiếng động kia lại vang lên. Sở Hoan đã xác định được, tiếng động phát ra từ trên nóc nhà.
Sở Hoan hơi nghiêng người, nhìn lên phía trên, phát hiện trên nóc nhà
có một viên ngói đã bị nạy lên, để lộ một khe hở cực nhỏ.
Sở Hoan chăm chú theo dõi, rất nhanh, thấy từ kẽ hở đó, một sợi dây dài từ từ
được thả xuống. Đầu sợi dây có đính một vật đen sì. Trong lúc nhất thời
cũng không biết đó là cái gì.
Sở Hoan ngạc nhiên, lập tức hiểu, trộm đã tới nhà.
Chỗ mái ngói bị nạy lên đối xứng với bình sứ Thanh Hoa. Sở Hoan lập tức lại hiểu, xem ra là có người muốn đánh cắp bình sứ Thanh Hoa.
Trên nóc nhà, xác thực có người. Người này như mèo đồng dán vào mái
ngói, toàn thân vận đồ đen, che mặt, thân hình gầy yếu. Gã quan sát hồi
lâu, xác định trong phòng chủ nhân đã ngủ.
Lúc này, gã mới dồn
toàn bộ tinh thần vào cái bình sứ Thanh Hoa phía dưới. Đối với gã, cái
bình này không phải làm bằng sứ mà được tạo thành từ vàng ròng sáng
loáng.
Kỹ thuật móc đồ của gã rất điêu luyện. Gã tập trung tinh
thần, nhích sợi dây từng chút từng chút một tới gần bình sứ Thanh Hoan.
Trong phòng vẫn hoàn toàn yên tĩnh. Đầu sợi dây đen sì kia đã chạm vào
cái bình sứ.
Tên trộm hiển nhiên cũng có chút tiểu xảo. Gã có thể sống bằng nghề đạo chích, chắc chắn cũng có khả năng nào đó. Vật đen sì đính vào đầu sợi dây gọi là hắc ín. Đây là thứ hắn thật vất vả mới nghĩ ra. Hắc ín vừa đen vừa dính. Đặc biệt đối với các loại sứ. Chỉ cần chạm vào liền dính chặt không rời. Hơn nữa, đầu dây này nhìn rất mảnh nhưng
cực kỳ chắc chắn. Chớ nói cái bình sứ mà một đồ vật hai ba mươi cân cũng có thể kéo lên như thường.
Hắc ín dính lên cái bình sứ, tên trộm vẫn không vội hành động. Gã ghé tai vào kẽ hở, cẩn thận lắng nghe động
tĩnh trong phòng. Làm cái nghề này, tiểu xảo cố nhiên quan trọng, nhưng
cẩn thận càng quan trọng hơn. Trong phòng vẫn yên ắng như tờ. Tên trộm
mỉm cười, lúc này mới cẩn thận từng li từng tí khẽ động đậy sợi dây. Cái bình sứ Thanh Hoa đã bị hắc ín dính chặt, lắc lư lắc lư bị kéo lên từ
từ.
Khi cái bình lên đến lưng chừng, bên tai tên trộm chợt vang lên một giọng nói ôn hòa:
- Có cần hỗ trợ gì không?
Tên trộm cũng không quay đầu lại, buột mồm đáp:
- Cảm ơn, không cần, tự ta làm được rồi, đừng đánh thức tên kia.
Trong tích tắc, gã cảm thấy có gì đó không ổn, trong mắt tràn đầy vẻ
hoảng sợ, đang định hành động thì cảm giác trên cổ mát lạnh. Một con dao găm lạnh ngắt đã dán vào cổ của gã. Gã run sợ trong lòng, hơi nghiêng
đầu, liền nhìn thấy một khuôn mặt hiền lành đang mỉm cười rất thân thiện với mình.
- Ngươi... Ngươi là ai?
Tên trộm hạ giọng, lúc này cũng đã tỉnh táo hoàn toàn:
- Huynh đệ, có chuyện gì thì trao đổi thoải mái, đừng động thủ... !
- Ta sẽ không cử động tay.
Người nọ cười tủm tỉm nói:
- Ngươi kéo cái chai lên đi.
Tên trộm vẻ mặt đau khổ nói:
- Huynh đệ, chỉ là một cái bình nhỏ, không có gì đáng giá. Cất đao đi,
nếu ngươi muốn bạc, xong việc, ta sẽ cho ngươi là được... !
Người đột xuất hiện tất nhiên là Sở Hoan. Hắn vẫn cười nhẹ nhàng:
- Thân thủ các hạ nhanh nhẹn, ta chỉ sợ vừa rút dao găm ra, các hạ lập tức sẽ biến mất.
Hắn nhìn qua lỗ thủng xuống bên dưới:
- Thủ đoạn của các hạ cũng thật cao minh. Vừa khéo léo vừa cẩn thận.
Đêm dài đằng đẵng, tên kia vẫn ngủ, ta cùng các hạ nói chuyện chút được
chứ?