Hứa quản gia thần sắc ngưng trọng, lắc đầu nói:
- Tối hôm qua mời ba vị đại phu tới, sáng hôm nay lại mời thêm hai vị đại phu nữa, cả năm đại phu đều đang ở trong phòng. Còn có phu nhân ở trong đó chưa từng ra ngoài. Tình hình lão gia thế nào, lão nô cũng không rõ lắm.
Viên Sùng Thượng nhíu mày, Hứa quản gia đã nói:
- Hai vị đại nhân trước hết mời vào trong phòng ngồi.
Đúng lúc này, đằng sau vọng đến tiếng xe ngựa, lập tức liền nhìn thấy
một chiếc xe ngựa dừng ở trước cửa, lại thấy Khấu Xuân cùng lục Lãnh
Nguyệt một trước một sau từ trên xe ngựa đi xuống. Khấu Xuân một thân
quan bào. Lục Lãnh Nguyệt thì mặc cẩm y thắt đai lưng ngọc, trong tay
cầm một cái hộp. Lão nhìn thấy hai người Viên Sùng Thượng và Sở Hoan
liền nhanh chân bước đến. Hứa quản gia vội vàng thi lễ. Khấu Xuân và Lục Lãnh Nguyệt cũng tiến lên hướng Viên Sùng Thượng và Sở Hoan thi lễ.
Đêm đó, Sở Hoan hùng hổ dọa nạt đòi nợ Lục gia. Lúc này, Lục Lãnh
Nguyệt lại tỏ ra như chưa từng có chuyện gì xảy ra, đối với Sở Hoan cực
kỳ cung kính. Hứa quản gia dẫn mấy người đi về hướng chánh đường, Khấu
Xuân vừa đi vừa nói:
- Đại nhân, quân Cận Vệ đã phong tỏa tất cả
cửa vào thành. Người của Hình bộ Ti hôm nay đã đi tìm kiếm Lưu lão Lục
khắp nơi, tuy nhiên, đến lúc này vẫn chưa có tin tức gì. Hạ quan đã phái những người giỏi nhất Hình bộ Ti đi điều tra cẩn thận các mối quan hệ
của Lưu lão Lục. Lưu lão Lục quê quán tại Thanh châu, hạ quan cũng đã
cho người ra roi thúc ngựa về quê của hắn. Cho dù tìm không thấy Lưu lão Lục, cũng phải bắt được người nhà của hắn đến đây.
Viên Sùng Thượng cau mày nói:
- Lưu lão Lục đã dám hạ độc chủ nhân, trước đó chắc chắn đã chuẩn bị kỹ càng, chặt chẽ. Chỉ sợ ngươi cho người về quê hắn cũng bằng không.
Khấu Xuân nghiêm nghị nói:
- Vụ này đúng là khó lường rồi. Có kẻ cả gan hạ độc thủ với Chỉ huy sứ. Nếu hạ quan điều tra ra hung phạm, nhất định sẽ phanh thây xé xác hắn.
Lục Lãnh Nguyệt ở bên cạnh lên tiếng:
- Đại nhân, hôm nay tình hình sức khỏe của Lệ Chỉ huy sứ thế nào rồi?
- Hiện nay đại phu vẫn còn ở bên trong.
Viên Sùng Thượng nói:
- Tạm thời còn chưa có tin gì. Chúng ta tới đại đường chờ một lát vậy, xem Lệ Chỉ huy sứ có tiến triển gì không?
Lục Lãnh Nguyệt đem cái hộp trong tay cho Hứa quản gia, nói:
- Đây là sâm của Liêu Đông, ngươi đưa vào cho đại phu biết đâu có lúc cần đến.
Hứa quản gia liên tục nói lời cảm tạ, dẫn mấy người tiến vào đại đường, sau khi an tọa đâu đó liền cho người dâng trà rồi mới lui xuống.
Mấy người ngồi trong phòng khách, Khấu Xuân lên tiếng trước tiên:
- Lệ Chỉ huy sứ ngày bình thường đối xử với mọi người rất có hòa khí,
cũng chưa từng nghe nói kết thù hận với ai. Vì sao đối phương phải hạ
độc thủ như thế?
Viên Sùng Thượng bưng chén trà lên thổi thổi mấy hơi rồi nói:
- Ngươi là Chủ sự Hình bộ Ti, chuyện này chính mình phải điều tra thôi. Đường đường là Chỉ huy sức An Ấp đạo ta bị người hãm hại, nếu không tìm ra hung phạm, sau này, cái chức Chủ sự Hình bộ Ti của ngươi cũng không
cần nữa.
Khấu Xuân vội vàng đồng ý.
- Đại nhân, có khả năng là do người của Hoàng Thiên Dịch làm không?
Lục Lãnh Nguyệt ở bên lên tiếng.
Viên Sùng Thượng lắc đầu:
- Tạm thời cũng không cách nào xác định. Tuy nhiên khả năng là Hoàng
Thiên Dịch ra tay không cao. Muốn giết nhân, cũng nên có động cơ. Mưu
hại đường đường Chỉ huy sứ quân Cận Vệ tuyệt không thể nào vô duyên vô
cớ. Nếu không phải vạn bất đắc dĩ không thể không làm, nhất định đối
phương sẽ không dễ dàng hành động. Lệ Chỉ huy sứ và Hoàng Thiên Dịch xưa nay vẫn từng giao du với nhau. Tuy nói Hoàng Thiên Dịch là phản đảng,
nhưng cũng không có thù oán gì với Lệ Chỉ huy sứ. Vì sao phải giết Lệ
Chỉ huy sứ? Cho dù Hoàng Thiên Dịch muốn giết người, trước tiên, chính
là bản đốc, thứ hai chỉ sợ sẽ là Phương Thống chế. Phương Thống chế chỉ
huy bộ hạ vây khốn hồ Ngọc Tỏa. Cho dù là ra tay với bản đốc hay Phương
Thống chế cũng còn có thể hiểu. Lần này huy động quân tiêu diệt phản
đảng không hề huy động quân Cận Vệ. Hắn cần gì phải ra tay giết Lệ Chỉ
huy sứ?
Mọi người cảm thấy Viên Sùng Thượng nói có đạo lý, đều khẽ gật đầu.
Sở Hoan bất động thanh sắc, uống một miệng trà, lập tức đặt chén trà xuống, bỗng nhiên nói:
- Đại nhân, theo ta được biết, hôm nay, đồ chúng Thiên Môn đạo đã rải
khắp cả nước. Trước đây cũng từng có vị Tổng đốc bị người của Thiên Môn
đạo ám sát. Lệ Chỉ huy sứ đột nhiên bị hạ độc, có khả năng liên quan đến Thiên Môn đạo không?
- Thiên Môn đạo?
Viên Sùng Thượng cau mày rất chặt.
Sở Hoan lướt ánh mắt khắp mặt mấy người, lập tức nhìn thấy Khấu Xuân khẽ lắc đầu:
- Sở đại nhân, căn cơ của Thiên Môn đạo là ở Đông Nam, An Ấp chúng ta chưa từng nghe nói có người của Thiên Môn làm loạn.
- Chư vị có lẽ từng nghe qua, Thông châu Tây Sơn đạo từng có loạn đảng Thiên Môn đạo.
Sở Hoan chậm rãi nói:
- Người của Thiên Môn đạo có thể xuất hiện tại Thông châu, tất nhiên cũng có khả năng xuất hiện tại An Ấp.
Viên Sùng Thượng hơi trầm ngâm, rốt cục hướng Khấu Xuân hỏi:
- Nửa năm trước không phải là có yêu đạo đi đầu độc dân chúng bị ngươi
bắt tống vào nhà lao. Về sau bản đốc cũng không hỏi thăm, mấy tên đạo sĩ kia có liên quan gì đến Thiên Môn đạo không?
Khấu Xuân lập tức nói:
- Hồi bẩm đại nhân, mấy tên đạo sĩ kia hạ quan đã từng thẩm vấn qua.
Bọn chúng chỉ là một đám giang hồ lừa gạt dân chúng lấy tiền mà thôi,
không có quan hệ gì với Thiên Môn đạo. Hơn nữa, bọn chúng vẫn còn bị
nhốt trong nhà lao, hạ quan cũng chưa thả ra.
Đúng lúc này, lại nhìn thấy Hứa quản gia vội vàng đi vào đại đường:
- Mấy vị đại nhân, lão gia tỉnh rồi.
Sở Hoan lại đảo ánh mắt một lượt, thấy ai cũng hiện ra vẻ kinh ngạc.
Viên Sùng Thượng là người đầu tiên đứng lên đầu tiên, đi thẳng ra cửa:
- Bản đốc đi xem tình hình thế nào?
Được Hứa quản gia dẫn đường, mấy người khác cũng đều đứng dậy đi ra
cửa, đi đến cái sân nhỏ đêm qua Sở Hoan đã tới. Khắp sân đâu cũng có
quan binh quân Cận Vệ thủ vệ. Không hề nghi ngờ, sau khi Lệ Vương Tôn
gặp chuyện không may, quân Cận Vệ hiển nhiên tăng cường bảo hộ Chỉ huy
sứ đại nhân. Cánh cửa phòng đã mở ra, lúc đám người Sở Hoan đi tới thì
vừa nhìn thấy đại phu từ trong phòng đi ra.
Thấy vài tên quan viên đi tới, các đại phu vội vàng chắp tay, Viên Sùng Thượng đã hỏi:
- Lệ Chỉ huy sứ đã tỉnh rồi?
Một lão đại phu gật đầu nói:
- Ở hiền gặp lành. Lệ Chỉ huy sứ tránh thoát một kiếp. Tuy nhiên lúc
này không nên nói nhiều. Sức khỏe của ngài ấy cực kỳ suy yếu. Đêm qua
châm cứu giải độc, tất nhiên đã thanh trừ hết độc tố nhưng cơ thể Lệ đại nhân cũng bị thương tổn rất lớn. Không có hai ba tháng điều dưỡng, sức
khỏe rất khó phục hồi.
Khấu Xuân nói:
- Chúng ta muốn đi thăm, được chứ?
Viên Sùng Thượng quay đầu lại nói:
- Khấu Chủ sự, ngươi cùng Lục đông gia đi về trước đi, khẩn trương điều tra hung phạm, bản đốc cùng Sở đại nhân vào xem là được rồi. Chỉ huy sứ vừa tỉnh, cũng không nên có nhiều người làm phiền.
Y không nhiều lời, cùng Sở Hoan một trước một sau vào phòng.
Sở Hoan tới trong phòng, liền thấy trong phòng đặt một chiếc giường
lớn. Lệ Vương Tôn lúc này dang nằm ở trên giường. Lệ phu nhân thì ngồi ở một bên chăm sóc. Nhìn thấy Viên Sùng Thượng và Sở Hoan bước vào, Lệ
phu nhân vội vàng đứng dậy, đang định hành lễ, Viên Sùng Thượng đưa tay
ra ngăn lại. Y đến bên giường, nhìn Lệ Vương Tôn hai mắt nhắm nghiền,
sắc mặt tái nhợt, bờ môi khô nứt, hơi thở rất yếu.
Lệ phu nhân ghé sát bên tai Lệ Vương Tôn, thấp giọng nói:
- Lão gia, Tổng đốc đại nhân tới thăm.
Lệ Vương Tôn miễn cưỡng mở mắt ra, nhìn thấy Viên Sùng Thượng, cười khổ nói:
- Tổng đốc đại nhân, thứ cho... thứ cho hạ quan không thể... không thể đứng dậy... !
Viên Sùng Thượng lắc đầu:
- Lão Lệ, không nên nói nhiều. Bản đốc đến xem tình hình thế nào. Ngươi bình yên vô sự là tốt rồi. Ngươi yên tâm, bản đốc đã phái người điều
tra hung phạm, cũng phải đòi lại công bằng cho ngươi.
Lệ Vương Tôn thanh âm suy yếu. Gã đã từng là một nam nhân mình đồng da sắt lúc này lại mềm mại vô lực:
- Đại nhân, hạ quan... hạ quan không nghĩ ra, đến cùng... rốt cuộc là ai muốn hại hạ quan... !
Sở Hoan đứng bên cạnh Lệ Vương Tôn nói khẽ:
- Lệ đại nhân, Tổng đốc đại nhân đã nói sẽ tra ra hung phạm, ngươi cứ an tâm tĩnh dưỡng, không cần suy nghĩ nhiều.
- Sở đại nhân, đa tạ ngài... đa tạ ngài đã đến đây thăm hỏi.
Hai con mắt Lệ Vương Tôn hơi lóe hào quang:
- Hạ quan gặp đại nạn không chết, chỉ sợ sẽ có ít người... có ít người
thất vọng. Sở đại nhân chính mình cũng phải bảo trọng… coi chừng... coi
chừng người bên cạnh... !
Viên Sùng Thượng cau mày nói:
-
Lão Lệ, không nên nói nhiều. Ngươi đã bị thế này, cứ yên tâm tĩnh dưỡng. Ngươi không cần phải lo lắng cho Sở đại nhân. Cho dù có người mưu đồ
làm loạn, có bản đốc ở bên cạnh Sở đại nhân thì không ai có thể làm tổn
thương một sợi tóc.
Lệ Vương Tôn khẽ thở dài:
- Đại nhân,
hạ quan... hạ quan cũng là cảm xúc nhất thời nên buột mồm nói ra. Lưu
lão Lục ở trong phủ tại hạ năm sáu năm, hạ quan đối với hắn rất tín
nhiệm, ai biết... ai biết …
Gã khẽ thở dài một cái, uất nghẹn cả họng.
Sở Hoan nói khẽ:
- Lệ đại nhân yên tâm, lời của ngươi bổn quan nhớ kỹ. Ngươi tĩnh dưỡng
cho tốt, có chút thời gian rảnh, bổn quan trở lại thăm ngươi.
Viên Sùng Thượng lúc này đã hướng Lệ phu nhân nói:
- Phu nhân đừng quá thương tâm, cũng may lão Lệ có thể bảo toàn tính mạng. Còn sống là tốt rồi.
Y nhìn xung quanh rồi hỏi:
- Đúng rồi, tiểu nha đầu không ở đây?
Lại tựa hồ minh bạch cái gì, y liền thở dài:
- Tiểu nha đầu không biết là tốt, chuyện này cũng nên dấu thì hơn.
Thái độ của Lệ phu nhân chợt trở nên cổ quái, nhưng vẫn đáp:
- Oanh nhi cũng không có trong phủ. Tháng trước đã cho về nhà mẹ đẻ của thiếp thân.
- Ah?
Viên Sùng Thượng tựa hồ có chút kinh ngạc, nhìn Lệ Vương Tôn, chỉ thấy
Lệ Vương Tôn đã nhắm mắt lại. Gã vừa mới tỉnh, mặc dù chỉ nói mấy câu,
nhưng trên mặt đã tràn đầy vẻ mệt mỏi.
- Sở đại nhân, chúng ta đi trước, để cho lão Lệ nghỉ ngơi.
Y lại quay sang Lệ phu nhân nói tiếp:
- Phu nhân, say đây, bản đốc sẽ gặp phái 50 tên Cấm Vệ quân tới thủ hộ. Cho đến khi lão Lệ khỏi hẳn, 50 Cấm Vệ quân này sẽ phụ trách bảo hộ
hoàn toàn cho lão Lệ.
Lệ phu nhân nhẹ nhàng thi lễ:
- Đa tạ Tổng đốc đại nhân.
Viên Sùng Thượng cùng Sở Hoan từ biệt vợ chồng Lệ Vương Tôn, vừa ra đến cửa thì lại nghe Lệ phu nhân ở phía sau kêu lên:
- Sở đại nhân, xin chờ một chút.
Sở Hoan ngạc nhiên quay đầu lại, nhìn thấy Lệ phu nhân ôm một cái bình sứ Thanh Hoa tới:
- Sở đại nhân, đây là lão gia sai thiếp thân đưa cho ngài. Nhà mẹ đẻ
thiếp thân nhà có hầm nung sứ, chuyên để sản xuất đồ sứ. Trước khi lão
gia trúng độc, có nói muốn đem tặng Sở đại nhân một món đồ. Sở đại nhân
cứ xem. Đây là đồ do nhà mẹ đẻ thiếp thân nung, kính xin Sở đại nhân
nhận lấy. Trước kia, lão gia vẫn thường khen họa tiết bên trên bình sứ
Thanh Hoa này rất đẹp mắt. Vào lúc nhàn rỗi, có lẽ, Sở đại nhân có thể
tiêu khiển.
Sở Hoan tiếp nhận bình sứ, mỉm cười nói:
- Đa tạ Lệ đại nhân cùng phu nhân.
Viên Sùng Thượng lại đưa tay ra cầm lấy bình sứ nhìn nhìn một hồi, nhịn không được nói:
- Lão Lệ xuất thân quân nhân, lại ham đọc sách chơi đồ sứ. Bản đốc so với hắn, chỉ là một gã vũ phu mà thôi.
Y vừa nói vừa đưa bình sứ lại cho Sở Hoan.