Sở Hoan khẽ nhíu mày:
- Sinh Tử Bạc?
Thần Y vệ ngẫm nghĩ một chút, rồi nói:
- Văn võ đại thần trong triều đều biết Thần Y vệ Bí đương nắm giữ bí
mật về bọn họ. Chỉ có điều bọn họ không biết, Bạch lâu Bí đương chính là nơi quyết định sinh tử của bọn họ.
Trong mắt của gã lộ ra vẻ kỳ quái:
- Xà Bách hộ đọc được hồ sơ của Viên Sùng Thượng, từ mọi phương diện mà nói, Viên Sùng Thượng đều tỏ ra trung thành tuyệt đối với Thánh thượng. Hơn nữa, phân tích vị trí của y, thân là quan lớn một phương, hơn nữa,
quan hệ với Hoàng gia cũng không phải là hoàn toàn hòa thuận. Cho nên
không có khả năng đi cùng Hoàng gia. Bất kể là về công hay tư, y đều
không có lý do phản bội Thánh thượng, phản loạn triều đình. Cũng vì như
thế, nên bọn ta mới tín nhiệm Viên Sùng Thượng tuyệt đối.
Sở Hoan như có điều suy nghĩ, cũng không nói nào, trầm mặc một lúc, rốt cuộc nói:
- Cái gọi là Sinh Tử Bạc, tất nhiên quyết định đến sinh tử của quan
viên. Hay nói cách khác, nếu quan viên không được tín nhiệm, sẽ gặp phải họa sát thân?
Thần Y vệ lắc đầu:
- Sở đại nhân,
đây là chuyện nội bộ của Thần Y vệ, đáng nhẽ ra ta không nên nói. Chỉ có điều, lúc này cần ngài tin để trình báo tin này lên Thánh thượng. Những gì không nên biết, Sở đại nhân cũng đừng nên hỏi. Biết nhiều không có
lợi cho Sở đại nhân đâu.
- Đối với chuyện của Thần Y vệ các ngươi ta cũng không hứng thú.
Sở Hoan lắc đầu:
- Chỉ có điều chuyện liên quan đến Viên Sùng Thượng, y là Tổng đốc một
phương, chuyện rất nghiêm trọng, ta tất nhiên phải tìm hiểu kỹ một chút.
Thần Y vệ nắm chặt tay vào song sắt, nhìn qua thấy có chút mệt mỏi. Bọn họ chịu khổ hình, trải qua quá trình thẩm vấn khốc liệt, cố gắng chịu
đựng, hoàn toàn là nhờ vào ý chí kiên cường, trong lòng mang theo một
tia hy vọng có thể truyền tin ra ngoài. Hiện giờ gặp Sở Hoan, nhìn thấy
Mãn Nguyệt kim bài, xác định Sở Hoan là khâm sai Hoàng đế phái tới. Bọn
họ đem những gì mình biết nói lại, giống như đã hoàn thành sứ mệnh, ý
chí cầm cự biến mất, cơ thể liền cảm thấy mệt mỏi chưa từng thấy.
- Sở đại nhân, ngài không nên hoài nghi.
Thần Y vệ nhìn chằm chằm vào ánh mắt Sở Hoan:
- Ta có thể nói cho ngài biết, đủ loại quan viên đế quốc dù ít hay
nhiều đều có hồ sơ ở Bí đương. Đại tướng nơi biên cương, tướng quân trấn thủ một phương đều có người của Bí đương ghi chép cẩn thận. Bạch lầu
tổng hợp tất cả thông tin, đối với lòng trung thành của bọn họ, đều có
nhận định chuẩn xác. Theo ta biết, trong Bí đương, An Quốc công vốn nhất định phải chết.
Nói đến đây, hình như y cảm thấy mình nói hơi nhiều nên không tiếp tục nói hết.
- Các nguơi đã đánh giá Viên Sùng Thượng vô cùng trung thành. Nhưng lần nà lại bán rẻ các ngươi?
Sở Hoan chậm rãi hỏi:
- Việc này giải thích thế nào?
Thần Y vệ nói:
- Đây đúng là điều chúng ta không ngờ tới. Bạch lâu Bí đương xưa nay
thông tin cực kỳ chính xác. Nhưng Viên Sùng Thượng phản loạn triều đình, đến bây giờ chúng ta vẫn không thể nào giải thích. Sở đại nhân, Bạch
lâu Bí đương chung quy cũng chỉ là thông tin trên mặt giấy. Mà người là
sống, lòng người khó dò. Hẳn là Thiên Môn đạo đã cho Viên Sùng Thượng
quyền lợi gì đó không thể cự tuyệt. Mới khiến y quay lưng lại với triều
đình.
Sở Hoan như thoáng có suy nghĩ, khẽ vuốt cằm.
Hai gã Thần Y vệ nhìn nhau, trong mắt lộ ra vẻ kiên quyết. Sở Hoan nhìn ánh mắt hai người đột nhiên có cảm giác kỳ quái. Chợt nghe một người
nói:
- Sở đại nhân, chúng ta đã chờ để tìm cơ hội báo tin cho Thánh thượng. Hai người chúng ta phụng chỉ tróc nã Hoàng Thiên Dịch,
không hoàn thành nhiệm vụ, phụ long ân Thánh thượng. Mọi việc từ nay về
sau, trông cậy cả vào đại nhân rồi.
Sở Hoan nghe vậy cảm thấy không ổn, lại thấy thân hình hai tên Thần Y vệ đột nhiên bắn ra xa,
đúng là dồn hết chút sức tàn, một trái một phải lao mạnh người vào hai
bên tường.
Sở Hoan sợ hãi, thất thanh kêu lên:
- Đừng…
Hắn muốn giữ chặt hai người, nhưng hai ngươi này vô cùng kiên quyết,
hơn nữa, bị song sắt cản lại, Sở Hoan đành lực bất tòng tâm, trơ mắt
nhìn hai gã Thần Y Giáo úy một trái một phải đập đầu vào tường, óc phọt
ra, thân hình từ từ đổ xuống, nằm mềm oặt dưới chân tường đá, rất nhanh, đã không còn động đậy.
Sở Hoan đã từng gặp qua nhiêu cảnh
tượng đẫm máu, nhưng hoàn cảnh này đúng là chưa từng gặp qua. Ý chí của
hai gã Thần Y vệ đúng là khiến cho người ta nổi cả gai ốc.
Lúc trước, bọn họ thể hiện thái độ cực kỳ cứng cỏi. Trên thực tế, Sở
Hoan rất khâm phục tinh thần sắt đá của bọn họ. Lúc này, hai người không do dự chọn cách tự sát, làm việc nghĩa không chùn bước. Đối với bọn họ
mà nói, không hoàn thành nhiệm vụ Hoàng đế Bệ hạ giao cho, cũng chỉ có
thể lấy cái chết tạ tội.
Sở Hoan nhìn thi thể bất động của hai người, đứng ngây cả người ra.
Chính hắn cũng không thể diễn tả được cảm giác của mình lúc này. Nhưng
hắn không thể không thừa nhận, là cây đao sắc bén nhất trong tay Hoàng
đế Bệ hạ, Thần Y vệ quả nhiên làm cho người ta sợ hãi.
Chỉ
mới là Thần Y Giáo úy, đã có ý chí cứng cỏi thấy chết không sờn, nếu là
thập nhị đại Bách hộ, tứ đại Thiên hộ, thì dũng khí của bọn họ còn đến
đâu?
Cha con Hách Khê Cốc hiện tại cũng nghẹn lời trố mắt nhìn trân trối.
Sở Hoan là khâm sai đại thần, cố nhiên làm cho bọn họ kinh hãi. Càng
làm cho bọn họ kinh hãi là ngay sát vách phòng giam của mình, không ngờ
giam giữ hai gã Thần Y vệ.
Quỷ Phương nhân bình thường chưa
chắc đã biết Thần Y vệ, nhưng thân là Quỷ chủ thống soái hơn vạn người
Quỷ Phương, Hách Khê Cốc đương nhiên biết Thần Y vệ là ai. Tuy rằng Thần Y vệ Giáo úy nói giọng cực nhỏ, nhưng lúc bên này nói chuyện, nếu tận
lực lắng nghe, vẫn có thể nghe bập bõm. Những gì nghe thấy, dù không
nhiều nhưng cũng đủ làm cho lão chấn động.
Lão già vẻ mặt
ngưng trọng, chỉ có điều cũng không lên tiếng, lẳng lặng nhìn Sở Hoan.
Sở Hoan cũng không động đậy, lúc này khoanh chân ngồi trước cửa sắt, hai mắt nhắm lại, vẻ mặt phẳng lặng như hồ nước, không chút gợn sóng, tựa
hồ như đã ngủ.
La Đa chậm rãi đi tới, đứng bên cạnh Sở Hoan
cũng không nói chuyện. Y biết Sở Hoan lúc này đã trầm tư suy nghĩ, nên
không quấy rầy.
Không biết đã qua bao lâu, Sở Hoan từ từ mở mắt, chậm rãi đứng dậy.
- Xem ra ngươi đã hiểu ra một số chuyện rồi.
La Đa nhìn Sở Hoan.
Sở Hoan nói:
- Rất nhiều chuyện trước đây ta vẫn chưa nghĩ ra, cho dù có chút suy
đoán nhưng cũng không dám xác định. Nhưng hiện tại, ta biết, nếu muốn
làm rõ manh mối, có một vài chuyện đã đến lúc phải làm rồi.
La Đa cười:
- Ngươi đã nói, hoặc là không ra tay, một khi đã ra tay thì không cho đối thủ bất cứ cơ hội nào.
Sở Hoan mỉm cười:
- Ta nói được, nhất định sẽ làm được.
Hắn xoay người đi đến trước mặt Hách Khê Cốc, chắp tay trước ngực, thi lễ kiểu của người Quỷ Phương:
- Lão Quỷ chủ, không phải Sở Hoan cố ý giấu diếm thân phận. Ta là khâm
sai triều đình phái tới, phụng chỉ đến An Ấp để thực thi nhiệm vụ. Mong
rằng Quỷ chủ không thấy phiền lòng.
Hách Khê Cốc và Hách Cốt liếc nhìn nhau. Hách Khê Cốc dẫn đầu quỳ một gối xuống. Hách Cốt vội vàng làm theo.
Sở Hoan đưa tay qua song cửa ngăn lại. Hách Khê Cốc cười khổ:
- Lão hủ có mắt không có tròng, đạt khách, à không, khâm sai đại nhân, nếu chúng ta có gì thất thố, mong rằng ngài…
Sở Hoan khoát tay:
- Lão Quỷ chủ, các ngươi nhận ta là đạt khách, ta thật cao hứng. Người
là trưởng bối, ta vĩnh viễn là đạt khách chân thành nhất của các ngươi.
Hắn quay sang Hách Cốt cười:
- Tiễn pháp của Hách Cốt đại ca rất tốt, xong công vụ, nhất định ta phải tới gặp đại ca xin lãnh giáo mới được.
Hách Cốt thấy vẻ mặt Sở Hoan vui vẻ, không hề có chút nào là ta đây quan lớn, cười ha hả, vỗ ngực nói:
- Đạt khách, ngươi muốn so tiễn pháp, xem như tìm đúng người. Tiễn pháp của Hách Cốt được xem là nổi danh ở Đại Kỳ Mông sơn đấy.
Hách Khê Cốc ho khan một tiếng, nhắc nhở Hách Cốt không nên nói lung
tung. Hách Cốt xấu hổ, không dám nói gì nữa. Hách Khê Cốc đã quay sang
Sở Hoan nói:
- Khâm sai… đạt khách, lão hủ cậy già lên mặt, gọi ngươi là đạt khách được chứ?
Sở Hoan gật đầu cười:
- Như vậy hay nhất.
- Đạt khách, ngươi tới An Ấp, nhất định phải dẹp yên Hoàng gia.
Hách Khê Cốc nghiêm nghị nói:
- Trước tiên, tiểu lão xin lỗi ngươi. Nếu tộc nhân của ta từng có sai
phạm, mong ngươi tha thứ cho bọn họ. Bọn họ tuyệt đối không có ý phản
triều đình. Nếu quả thật đã làm sai chuyện, cũng chỉ là vì bọn họ bị bức đến đường cùng, nên bị người có dụng tâm mê hoặc.
Sở Hoan nghiêm nghị:
- Lão Quỷ chủ yên tâm, ta rất hiểu hoàn cảnh của Quỷ Phương. Các ngươi
đã ở Trung Nguyên trên 100 năm, cũng là con dân Đại Tần. Sau khi xong
việc, ta sẽ bẩm lên Thánh thượng, xin cho các ngươi một mảnh đất để sinh sống. Việc này, ngươi có thể yên tâm.
Hách Khê Cốc sáng mắt lên, nhưng lập tức lại lo lắng:
- Đạt khách, việc cấp bách lúc này là đừng để Quỷ Phương nhân phạm phải sai lầm.
Lão dừng một chút, rốt cuộc hỏi:
- Đạt khách, ngươi có thể đến đây, nhất định có cách thoát ra.
Sở Hoan hiểu ý tứ của Hách Khê Cốc. Hách Khê Cốc có lẽ cũng không quan
tâm mình sống hay chết. Nhưng lão lại hết sức lo lắng cho tiền đồ của
tộc nhân. Nếu lúc này Quỷ Phương cấu kết với Hoàng gia đối kháng triều
đình, đến lúc thật sự binh đao giao phong, cho dù có Sở Hoan hậu thuẫn,
Quỷ Phương cũng không tránh khỏi tội mưu phản.
Sở Hoan nghiêm nghị nhìn Hách Khê Cốc, hơi trầm ngâm rốt cuộc hỏi:
- Lão Quỷ chủ, Sở mỗ mạo muội hỏi một câu, người có tin ta không?
Hách Khê Cốc nhìn chằm chằm vào mắt Sở Hoan, không biết hắn có ý gì mà hỏi thế, nhưng vẫn trả lời:
- Ngươi lại đạt khách của người Quỷ Phương, tiểu lão tin tưởng ngươi.
Sở Hoan nói:
- Lão Quỷ chủ, người cơ trí phi phàm, tình hình ở An Ấp, chắc người
cũng nhìn thấy rồi. An Ấp sắp có sóng to gió lớn, bọn họ không muốn
người dân ở đây sống yên ổn. Oai ma tà đạo nhất định phải trừ.
Hắn lùi ra sau một bước, chắp tay nói:
- Lão Quỷ chủ, Sở Hoan có một chuyện muốn nhờ, không biết lão Quỷ chủ có thể đáp ứng không?
Hách Khê Cốc thấy thái độ Sở Hoan nghiêm nghị, biết chuyện không đơn giản, do dự một chút, rốt cục nói:
- Ngươi đối với chúng ta từng có ân tương trợ, hơn nữa còn là đạt khách của chúng ta. Người Quỷ Phương chúng ta cũng biết lý lẽ, có ơn tất báo, đạt khách, ngươi có yêu cầu gì, chỉ cần chúng ta có thể giúp đỡ, quyết
không chối từ.
La Đa đứng cách Sở Hoan một đoạn, toàn thân bị che phủ bởi áo choàng màu đen, trong ánh sáng lúc mờ lúc tỏ từ bên này
hắt sang, thật đúng như du hồn. Sau một lát, thấy Sở Hoan đi về phía
mình, lúc này y mới ngẩng đầu lên, cười nói:
- Ngươi muốn đi?
Sở Hoan nhìn La Đa, có chút hổ thẹn nói:
- La đại ca, có cảm giác ngươi sẽ giúp ta lần nữa. Vốn không định làm phiền tới ngươi, nhưng... !
- Ngươi muốn ta bảo vệ an toàn cho bọn ho?
La Đa cười:
- Sở huynh đệ, hình như ngươi đã quá mức tín nhiệm ta rồi.
Sở Hoan ngẩn ra.
- Chẳng lẽ ngươi không hề nghi ngờ ta có rắp tâm khác?
La Đa nhìn chằm chằm vào ánh mắt Sở Hoan:
- Ta vô duyên vô cớ giúp ngươi, ngươi cho rằng thiên hạ này có người
tốt như vậy sao? Ta xem bề ngoài của mình không hề giống một người tốt.
Có lẽ, ta chỉ là khiến ngươi tin ta, rồi lợi dụng ngươi giúp ta làm một
việc mình không thể làm. Thậm chí có ngày, còn có thể đâm một đao vào
lưng ngươi. Ngươi không lo lắng như vậy sao?
Sở Hoan nhìn La Đa bằng con mắt khác hẳn. Sau một lát, mới nói:
- Khi ta quyết định cùng đại ca mạo hiểm vượt qua vách núi, ta đã xem
huynh như bằng hữu của mình rồi. Bằng hữu của ta không nhiều, gặp La đại ca, là may mắn của ta. Ta không nghĩ vận khí của ta lại tốt đến vậy.
Trên thế giới này có sự phản bội, tàn nhẫn, hoài nghi, nhưng cũng có
chân thành, tín nhiệm, hữu tình.
La Đa chăm chú nhìn Sở Hoan một hồi lâu, rồi thở dài, nói:
- Ta sẽ đưa ngươi rời khỏi nơi này, an toàn của bọn họ, ngươi cũng yên tâm.
Y dừng một chút, đặt tay lên vai Sở Hoan, chân thành nói:
- Mặc kệ tương lai thế nào, lúc này, ta nguyện ý làm bằng hữu chân
chính của ngươi. Nhưng ngươi nhớ kỹ, đứng trong trời đất, đừng dựa vào
vận khí. Ngươi muốn cao hơn người khác, phải có thực lực.