Hành dinh phủ Thái Nguyên.
Viên Sùng Thượng hôm nay không
ngồi xe ngựa, mà trực tiếp cưỡi ngựa đến. Lòng y nóng như lửa đốt, nhảy
xuống lưng ngựa liền đi thẳng vào sân viện nơi Sở Hoan vẫn ở.
Bên cạnh y, có mấy Cấm Vệ quân đi theo, giáp trụ va vào nhau kêu lenh keng.
Viên Sùng Thượng vẻ mặt lo lắng đi đến trước sân viện của Sở Hoan, đã
thấy bốn phía đều có quân Cận Vệ canh gác. Trước cửa sân có bốn gã võ sĩ đeo đao đứng thành một hàng, áo giáp chỉnh tề.
- Mau tránh ra. Tổng đốc đại nhân có việc gấp muốn gặp Khâm sai đại nhân.
Một gã võ sĩ phía sau Viên Sùng Thượng đi lên trước, trầm giọng nói.
Bốn gã Cận Vệ quân mắt vẫn không chớp, khẽ ngẩng đầu. Bọn họ là Cận Vệ
quân hoàng gia tinh nhuệ nhất đế quốc. Cấm Vệ quân Tổng đốc địa vị còn
kém xa bọn họ. Nghe tiếng kêu nhưng bốn võ sĩ vẫn như không nghe thấy,
tay nắm chặt đuôi đao lại càng chặt hơn. Trên vẻ mặt, cũng gia tăng vẻ
nghiêm nghị.
Viên Sùng Thượng thấy bốn gã võ sĩ không nhường đường, nhíu mày, lạnh lùng quát:
- Tránh ra.
Một gã Cận Vệ quân đã gằn giọng trả lời:
- Khâm sai đại nhân có lệnh, ngài đang dưỡng bệnh, không gặp bất cứ ai. Nếu vẫn cố xông vào, giết không tha.
Mấy Cấm Vệ quân sau lưng Viên Sùng Thượng vốn là tâm phúc của Viên đại
Tổng đốc, nghe Cận Vệ quân nói vậy, rất tức giận, bất giác đưa tay đặt
lên chuôi đao.
Cận Vệ quân không chờ bọn họ rút đao ra, cũng
đã đồng loạt rút đao. Soạt soạt soạt mấy tiếng, mấy tên Cận Vệ quân cầm
đao sẵn nơi tay. Các Cận Vệ quân hộ vệ khác đứng cách đó không xa, dù
không lập tức chạy lại nhưng cũng đều quay lại nhìn về phía bên này, tay cầm sẵn đao, chỉ cần có biến, lập tức nhào đầu về phía trước.
Viên Sùng Thượng dường như không ngờ tới Cận Vệ quân sẽ phản ứng như
vậy, vẻ mặt vừa lạnh lùng vừa sắt đá. Đúng lúc này, đã nghe có người lên tiếng:
- Xảy ra chuyện gì?
Lại nghe tiếng cửa cọt kẹt, cánh cửa sân viện vốn đang đóng lúc này mở ra. Hiên Viên Thắng Tài mặc bộ áo giáo mới coong xuất hiện ở cửa. Bên hông gã đeo đao, lưng đeo hộp cung tên, tư thế hiên ngang sẵn sàng xuất trận.
Viên Sùng Thượng nhìn thấy thế, mặt có chút kinh ngạc.
- Hóa ra là Tổng đốc đại nhân.
Hiên Viên Thắng Tài nhìn thấy Viên Sùng Thượng, vẻ mặt tươi cười:
- Tổng đốc đại nhân có việc gì vậy?
Viên Sùng Thượng thấy bộ dáng Hiên Viên Thắng Tài như thế, không kìm nổi hỏi:
- Hiên Viên tướng quân, đây là…
Y nhìn Hiên Viên Thắng Tài từ đầu đến chân, mặc dù không trực tiếp nói ra nhưng ý tứ thì đã rõ.
Hiên Viên Thắng Tài cười:
- Bổn tướng phụng ý chỉ của Thánh thương, lần này Khâm sai đại nhân đến An Ấp, phải toàn lực bảo hộ sự an toàn của Khâm sai đại nhân, không dám lơ là.
Viên Sùng Thượng ồ lên một tiếng, rất nhanh, mặt lại thể hiện vẻ lo âu:
- Sở đại nhân lúc này thế nào? Đại nhân bị bệnh cũng đã vài ngày rồi.
Mấy ngày trước bản đốc đã phái đại phu giỏi nhất phủ Thái Nguyên tới
nhưng nghe nói Sở đại nhân cũng không cho hắn khám và chữa bệnh.
Hiên Viên Thắng Tài nói:
- Sở đại nhân nói, bệnh của ngài là bệnh cũ, không có vấn đề gì lớn,
chỉ cần tĩnh dưỡng tám mười ngày là có thể khỏi. Sở đại nhân còn dặn,
lúc tĩnh dưỡng, bất kỳ ai cũng không thể quấy rầy. Bệnh này rất kỳ quái, càng yên tĩnh càng tốt. Chỉ cần hơi có chút bị kinh sợ, gây trở ngại
điều dưỡng, bao nhiêu công sức sẽ đổ ra sông ra bể.
Viên Sùng Thượng hồ nghi:
- Bệnh gì lạ vậy?
Hiên Viên Thắng Tài lắc đầu:
- Ta cũng không biết. Đúng rồi, Tổng đốc đại nhân hôm nay tự mình đến đây, không biết có gì chỉ bảo?
Viên Sùng Thượng lập tức nói:
- Quả thật có việc gấp muốn thảo luận cùng Sở đại nhân.
Hiên Viên Thắng Tài lắc đầu nói:
- Tổng đốc đại nhân, hôm nay chỉ sợ không được rồi. Trước khi Khâm sai đại nhân khỏi hẳn, sẽ không gặp bất kỳ ai.
- Ngay cả bản đốc cũng không gặp?
Viên Sùng Thượng bất mãn hỏi:
- Ngươi đi nói cho Sở đại nhân, bản đốc có việc gấp phải thảo luận với Sở đại nhân, không thể chờ được.
Hiên Viên Thắng Tài vẫn lắc đầu.
Viên Sùng Thượng phẫn nộ. Tuy rằng y vẫn e dè thế gia vọng tộc võ huân
Hiên Viên nhưng so với Hiên Viên Thắng Tài, chức vị của y cao hơn mấy
bậc. Hiên Viên Thắng Tài ngang nhiên ngăn cản y trước mặt bao người,
điều này khiến y không thể chấp nhận. Y trầm giọng nói:
- Hiên Viên tướng quân, đại sự cấp bách, ngươi dám cản ta? Nếu làm hỏng đại sự, ngươi có đảm đương nổi không?
Hiên Viên Thắng Tài thấy Viên Sùng Thượng vừa phẫn nộ vừa lo lắng, dường như đúng là có chuyện lớn xảy ra. Gã nhíu mày hỏi:
- Đại sự cấp bách mà Tổng đốc đại nhân nói là cái gì vậy?
Viên Sùng Thượng đáp:
- Lúc này, bản đốc muốn thảo luận với Sở đại nhân, ngươi không làm chủ được.
Hiên Viên Thắng Tài lắc đầu:
- Đại sự ta không thể làm chủ. Nhưng việc Tổng đốc đại nhân không thể
qua cửa, Hiên Viên Thắng Tài này vẫn có thể làm chủ đấy.
- Ý của ngươi là hôm nay bản đốc không được đi qua cửa?
Ánh mắt Viên Sùng Thượng bắt đầu lạnh lùng hơn.
Hiên Viên Thắng Tài ngang nhiên không sợ, nhìn chằm chằm vào Viên Sùng Thượng, gằn từng chữ:
- Không vào được!
Mấy tên hộ vệ phía sau Viên Sùng Thượng không kiềm chế được nữa, soạt soạt soạt, cả đám liền rút đao ra.
Trong nháy mắt, hai bên giương cung bạt kiếm chĩa vào nhau. Viên Sùng
Thượng nhìn chằm chằm vào mắt Hiên Viên Thắng Tài. Hiên Viên Thắng Tài
cũng dùng ánh mắt vô cùng sắc bén đối mắt với Viên Sùng Thượng. Cho đến
khi Viên Sùng Thượng dần dần dịu xuống, bất ngờ cười ha hả:
- Hiên Viên gia nhân quả nhiên là bất thường.
Y dừng một chút rốt cuộc nói:
- Sáng nay ta nhận được tin báo, trên đất Hồ châu có mấy trăm tên đạo
tặc Tùng Lâm tụ tập, liên tục cướp bóc mấy thôn. Ở Lang sơn Cổ Mạnh sơn
Hồ châu, đám phỉ đã hoàn toàn khống chế, đang tùy ý cướp bóc.
Hiên Viên Thắng Tài:
- Đạo tặc Tùng Lâm?
- Không sai.
Viên Sùng Thượng cười lạnh:
- Đám sơn phỉ này là tội phạm nổi tiếng trên đất An Ấp. Từ trước đến
nay vẫn hoạt động trên đất Hồ châu. Sáu năm trước, người này mang theo
hơn hai trăm người, bất ngờ đánh vào quan nha huyện thành, bắt tri
huyện, mở cửa nhà tù, thả hết đám tử tù trong đại lao ra. Những người
này đều đi theo hắn. Bọn họ giết chết tri huyện, treo đầu lên thành môn
huyện thành.
Hiên Viên Thắng Tài nghe vậy, càng cau mày chặt hơn.
- Bản đốc đã phái quân đi tiêu diệt, cuối cùng tiễu trừ đám tội phạm này. Đạo tặc Tùng Lâm cuối cùng đã bị bắt.
Viên Sùng Thượng chậm rãi nói:
- Nhưng trên đường áp giải về Thái Nguyên, có người đã đón đường cứu
hắn. Từ đó về sau, Tùng Lâm mai danh ẩn tích, không hề thấy bóng dáng.
Bản đốc đã từng ra cáo thị, thưởng cho ai bắt được Tùng Lâm 100 lượng.
Nhưng vẫn không có kết quả. Sáng nay nhận được tin, đạo tặc Tùng Lâm tro tàn lại cháy, không ngờ tụ tập mấy trăm người cướp sạch mấy thôn liền,
gây náo loạn một vùng quanh Hồ châu, đốt giết đánh cướp. Tri châu Hồ
châu phái người phi ngựa báo lại, trên đất Hồ châu, thổ phỉ tụ tập làm
loạn có lẽ đã vượt quan ngàn người.
Hai mắt Hiên Viên Thắng Tài mắt như phát lạnh:
- Nếu như thế, Tổng đốc đại nhân cứ điều quân bình loạn, tìm Sở đại nhân thì có ích gì?
Viên Sùng Thượng nói:
- Tất nhiên là phải bình loạn. Chính vì phải bình loạn, cho nên mới tìm Sở đại nhân để thảo luận. Hồ châu có hai ngàn quân, nhưng bản đốc đã
điều động một ngàn Châu quân ở đó đi bao vây tiễu trừ phản loạn Hoàng
gia. Cho nên hiện giờ Hồ châu chỉ còn một ngàn Châu quân. Đội ngũ này
tất nhiên không thể quay về thành Hồ châu. Tri châu Hồ châu đã triệu tập thân sĩ thành Hồ châu, tập hợp tráng đinh dũng sĩ, nhưng cho dù như
thế, cũng không thể là địch thủ của đám đạo tặc Tùng Lâm này.
Hiên Viên Thắng Tài hiểu, sau khi Đại Tần lập quốc, Hoàng đế Bệ hạ vốn
dùng võ lập quốc nên khống chế quân đội rất nghiêm khắc, chia quân thành Kinh quân, Vệ Sở quân và Châu quân các châu.
Kinh quân dĩ
nhiên là hoàng gia Cận Vệ quân và tả hữu Thập nhị đồn Vệ quân. Vệ Sở
quân thiết lập ở các đạo khắp cả nước. Đây cũng là đội quân chủ lực. Các địa phương căn bản không có quyền điều động Vệ Sở quân.
Giống như Châu quân, ở phủ thành một đạo có Tổng đốc Cấm Vệ quân, biên
chế cũng chỉ trong vòng năm ngàn người. Mà Châu quân các châu, biên chế
cũng chỉ có hai ngàn người. Binh lực có quy định nghiêm khắc. Nếu vượt
qua, sẽ bị nghi là có ý đồ mưu phản. Quan viên địa phương không dám lén
lút làm càn. Dù sao trong tay Hoàng đế cũng có Thần Y vệ. Ai cũng lo đám Thần Y vệ bất cứ lúc nào cũng có thể đột ngột đứng bên cạnh mình. Một
khi quân số vượt qua mức cho phép, Hoàng đế chắc chắn sẽ không lưu tình.
Số lượng quân đội địa phương dùng để thủ thành cũng ở mức vừa đủ. Nên
đại quan địa phương muốn gây sóng gió, binh lực vừa thiếu vừa yếu. Mà số quân đội vốn không nhiều lắm đó, ngoài việc phụ trách thủ thành, còn có chức trách duy trì trật tự, dẹp loạn trên địa bàn. Đặc biệt Tổng đốc
Cấm Vệ quân, một khi trên địa bàn có phản loạn, đội quân này vốn được
huấn luyện trang bị tốt, chính là đòn sát thủ bình loạn.
Trừ
phi bạo loạn bùng phát trên quy mô lớn, đế quốc mới điều động Vệ Sở
quân. Mà để điều động Vệ Sở quân, trước hết cần quyết nghị của Trung Thư tỉnh. Sau đó, phải được Xu Mật Viện phê chuẩn.
Rồi Binh bộ
phát điều lệnh. Điều lệnh tới địa phương, Tổng đốc sẽ giao điều lệnh cho Chỉ huy sứ Vệ Sở quân, để Vệ Sở quân Chỉ huy sứ thống nhất điều động
quân đội. Điều động Vệ Sở quân là một quá trình hết sức phức tạp. Nhưng
Hoàng đế Bệ hạ có dụng tâm. Thủ tục điều động quân đội càng lằng nhằng,
phải qua càng nhiều nha môn, mặc dù có thể làm giảm hiệu quả nhưng càng
tránh được sức mạnh của quân đội địa phương.
- Tổng đốc đại nhân vẫn còn trọng binh ở hồ Ngọc Tỏa.
Hiên Viên Thắng Tài nói:
- Vì sao không điều động quân đi Hồ châu?
Viên Sùng Thượng nói:
- So sánh với phản loạn Hoàng gia, đám đạo tặc Tùng Lâm chỉ là hạng tôm tép.
Trong đôi mắt y chợt thoáng có nét xấu hổ:
- Trận chiến lần trước, quan binh tổn thất nghiêm trọng, sĩ khí suy
giảm. Ở hồ Ngọc Tỏa, nhất định phải có binh lực tốt nhất để uy hiếp phản loạn Hoàng gia. Nếu không phải binh lực các châu không dễ dàng điều
động, bản đốc còn muốn tăng thêm binh cho hồ Ngọc Tỏa.
Y dừng lại, ngập ngừng:
- Bản đốc đã nghĩ rồi, chuyện lần này, chỉ có Sở đại nhân mới có khả năng giải quyết tình thế cấp bách này.
Hiên Viên Thắng Tài dường như hiểu ra điều gì, liền hỏi:
- Tổng đốc đại nhân muốn Sở đại nhân sử dụng Khâm sai Mãn Nguyệt kim bài?
- Không sai.
Viên Sùng Thượng gật đầu nói:
- Hồ châu có Vệ Sở quân Vệ sở. Nơi đó có mấy ngàn Vệ Sở quân. Sở đại
nhân có Mãn Nguyệt kim bài trong tay, có thể giúp chúng ta điều động Vệ
Sở quân.