Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 815: Q.7 - Chương 815: Điều quân




Hiên Viên Thắng Tài nói:

- Lệnh bài mãn nguyệt Khâm sai, nếu như có thêm ấn tín Tổng đốc địa phương cùng với binh phù của chỉ huy sứ Vệ Sở quân, dưới tình huống đặc biệt, có thể điều động năm ngàn binh mã. Chỉ có điều... một khi điều động Vệ Sở quân, cũng có nghĩa là xảy ra đại loạn ngay cả quân lính của châu cũng không thể xử lý được, Tổng đốc đại nhân cảm thấy mấy vụ trộm cướp ở Hồ châu có cần thiết để Sở đại nhân phải cầm lệnh bài điều quân sao?

Y sắc mặt bình tĩnh, chậm rãi nói:

- Tổng đốc đại nhân chẳng lẽ không nghĩ đến, nếu điều động Vệ Sở quân, trên địa phương biết rồi, không chắc sẽ không dẫn đến hỗn loạn, chỉ e vì như vậy mà càng nhiều biến cố phát sinh.

Viên Sùng Thượng nhíu mày, trầm mặc một lúc, cuối cùng ngẩng đầu lên nói:

- Sở đại nhân đã không tiện gặp khách, vậy bản đốc cáo từ.

Hiển nhiên là rất bất mãn với Hiên Viên Thắng Tài, mặt hầm hầm, quay người bước đi.

Mấy tên hộ vệ bên người Viên Sùng Thượng đều liếc nhìn Hiên Viên Thắng Tài, hừ lạnh một tiếng, lũ lượt kéo đi.

Hiên Viên Thắng Tài tay cầm trường cung, nhìn theo bóng lưng Viên Sùng Thượng rời đi, như có điều suy nghĩ.

Viên Sùng Thượng mất mặt đi ra hành dinh, sau lưng một gã hộ vệ đã đuổi kịp nói:

- Đại nhân, tên Cận vệ thật sự quá ngông cuồng, cũng không nghĩ đang đứng trên đất của ai? Bọn chúng còn tưởng đây là kinh thành sao? Ở đây giương oai?

Tên còn lại cũng là bất mãn nói:

- Đại nhân, chúng ta cần gì phải đi tìm khâm sai. Hồ Châu chỉ là có nạn trộm cướp, đám ô hợp, phái ra xấp xỉ một nghìn người, nhất định có thể tiêu diệt!

Viên Sùng Thượng mặt hầm hầm, giọng nói lạnh lùng:

- Đừng có nói hươu nói vượn.

Mấy người không dám nhiều lời, Viên Sùng Thượng suy nghĩ một chút, đã có người dắt ngựa đến, y xoay mình lên ngựa, trầm giọng nói:

- Đi phủ chỉ huy sứ!

Mấy ngày trước có một trận tuyết rơi lớn, tuyết đọng chưa tan, nhưng trên đường phố tuyết đọng được quét gọn, hai bên đường từng đống tuyết đọng lớn, Viên Sùng Thượng xuất thân quân đội, có hơi khác với quan lớn bình thường, các Tổng đốc khác, một khi ra khỏi cửa đều không dễ dàng lộ diện, hoặc là ngồi kiệu hoặc là ngồi xe, bên người cũng mang nhiều hộ vệ, phía trước cũng có người đi dẹp đường.

Viên Sùng Thượng không như vậ không để ý đến những lễ nghi phiền phức kia, đường đường một Tổng đốc đại nhân, cưỡi ngựa trên phố cùng vài tên tâm phúc miệng vừa hét lớn vừa phi qua, đó cũng là một cảnh của thành Thái Nguyên, trên thực tế sau lưng không ít người gọi y là “Hổ Tổng đốc”, ý nói vị Tổng đốc này uy mãnh như hổ vậy.

Rẽ vào một con phố, phía trước có một chiếc xe đi tới, ba bốn chiếc xe được bao quanh bởi hơn hai mươi tráng đinh chạy về phía trước, Viên Sùng Thượng chỉ có thể kìm dây cương giảm tốc độ, nhíu mày, một người từ bên cạnh đã bước lên trước quát:

- Mau tránh ra!

Trong đội xe, một người cưỡi ngựa đi từ phía sau lên, nghe thấy phía trước bị cản trở, vốn dĩ đã hơi tức giận, nhưng mà nhìn thấy Viên Sùng Thượng, khuôn mặt tức giận biến mất, biến thành một vẻ mặt tươi cười, xoay người xuống ngựa, bước nhanh tiến lên, chắp tay nói:

- Tổng đốc đại nhân, thảo dân mạo phạm, xin đại nhân thứ tội!

Lúc này Viên Sùng Thượng đã nhận ra, người đột nhiên bước đến, lại là Lục Thế Huân con trai của người giàu nhất An Ấp Lục Lãnh Nguyệt, nhìn mấy cỗ xe, hỏi:

- Lục công tử, những xe này chở gì vậy?

Lục Thế Huân vội nói:

- Bẩm đại nhân, thảo dân sắp đại hôn, bởi vì muốn chuẩn bị tiệc cưới cùng với phòng tân hôn, cho nên mấy ngày nay thảo dân đều tự mình dẫn người ra phố chọn mua... !

Chỉ vào cái kia mấy chiếc xe nói:

- Đây đều là đồ dùng trong nhà để trang trí phòng tân hôn... Gia phụ đang chuẩn bị gửi thiếp mời cho đại nhân, đợi đến ngày đại hôn, còn muốn thỉnh Tổng đốc đại nhân làm chủ hôn!

Viên Sùng Thượng lập tức nhớ ra, lần trước tại Lục phủ dự tiệc, Lục Lãnh Nguyệt cũng đã nói, Lục Thế Huân sắp đại hôn, đến lúc đó muốn thỉnh Viên Sùng Thượng chủ hôn, lúc ấy không khí náo nhiệt, Viên Sùng Thượng cũng thuận miệng đáp ứng, hôm nay nhìn thấy, mới nhớ còn có chuyện này.

Viên Sùng Thượng gần đây bận rất nhiều việc, làm gì có tâm trạng quan tâm những chuyện đó, nhưng Lục gia ở An Ấp lại là đầu rồng trong giới kinh doanh, cũng không nên quất vào mặt y, chỉ gật gật nói:

- Nếu bản đốc rảnh, đương nhiên sẽ đến.

Lục Thế Huân vội vàng vâng dạ, quay đầu ra hiệu cho đoàn xe tránh đường, Viên Sùng Thượng cũng không nói nhiều, đang định thúc ngựa rời đi, đột nhiên nghĩ ra cái gì đây, quay đầu lại hỏi:

- Chừng nào ngươi rước dâu?

- Còn bảy ngày nữa.

Lục Thế Huân vội nói:

- Trước giao thừa!

Viên Sùng Thượng gật đầu, không nói nhiều nữa, thúc ngựa đi thẳng đến phủ Chỉ huy sứ, biết Tổng đốc đại nhân đến, Lệ phu nhân không tiện ra nghênh đón, Hứa quản gia của Lệ phủ vội vàng chạy ra đón, Viên Sùng Thượng trực tiếp hỏi:

- Mấy ngày nay Lệ chỉ huy sứ thân thể như thế nào?

Hứa quản gia cung kính nói:

- Lão gia vẫn đang điều trị, đã có thể xuống giường, nhưng mà thân thể vẫn rất yếu, chất độc bị trúng có độc tính rất mạnh, đại phu nói đã làm tổn thương lục phủ ngũ tạng, chỉ có thể cẩn thận điều dưỡng.

Hứa quản gia cẩn thận hỏi:

- Tổng đốc đại nhân, phải chăng có tin tức Lưu Lão Lục?

Viên Sùng Thượng nói:

- Hình bộ hôm nay vẫn còn điều tra, nếu có tin tức, Hình bộ sẽ phái người cho các ngươi biết.

Lại nói:

- Lần này bản đốc đến là có chuyện quan trọng muốn tìm Lệ Chỉ huy sứ thương lượng, ngươi đi thông báo một tiếng!

Hứa quản gia sững sờ, Viên Sùng Thượng cau mày nói:

- Ngây ra đó làm gì? Còn không mau đi, nhanh!

Hứa quản gia nào dám nhiều lời, vội vàng chạy đi, nhìn thấy Hứa quản gia đỡ Lệ Vương Tôn đến đại sảnh, Lệ Vương Tôn sắc mặt nhợt nhạt, không chút khí huyết, tóc dài buông xuống tùy tiện, tựa như là vừa nằm từ trên giường xuống...một nam nhân uy mãnh như hổ ngày trước giờ đây nhìn rất yếu ớt, Hứa quản gia đỡ y đến phòng khách, y nhẹ nhàng đẩy Hứa quản gia, đang muốn chắp tay hành lễ, nhưng Viên Sùng Thượng tiến đến, nắm lấy cánh tay Lệ Vương Tôn, cười nói:

- Huynh đệ chúng ta còn câu nệ lễ tiết làm gì?

Đỡ Lệ Vương Tôn ngồi xuống ghế, cau mày nói:

- Sao lại thành ra cái dạng này?

Lệ Vương Tôn cười khổ nói:

- Tổng đốc đại nhân có chỗ không biết, tuy nói kịp thời cứu chữa, giữ lại được cái mạng này, nhưng độc dược kia rất mạnh, cũng làm hạ quan mất đi sức khỏe lúc trước, lúc trúng độc, vận khí bảo vệ tâm mạch, nếu không thì đã sớm đi chầu Diêm Vương rồi. Nhưng mà tuy giữ được mạng, nhưng lục phủ ngũ tạng cũng đã bị thương...!

Lắc đầu thở dài:

- Có thể không khỏi hẳn hay không, cũng còn chưa biết, chỉ là tuổi thọ cái mạng này e là sẽ không quá dài... !

- Không nên nói bậy nói bạ.

Viên Sùng Thượng cau mày nói:

- Thân thể của ngươi như làm bằng sắt đấy, chỉ là độc dược, sao có thể ảnh hưởng đến tuổi thọ?

Lệ Vương Tôn dường như không muốn nhiều lời nói những chuyện này, hỏi:

- Tổng đốc đại nhân hôm nay đích thân tới, có chuyện gấp gì phân phó?

Viên tôn trọng do dự một chút, cuối cùng vẫn nói:

- Bên Hồ Châu, tro tàn đám tội phạm Tùng Lâm đã hồi phục lại rồi, trong Hồ Châu mấy nhóm tội phạm đã xâu thành một chuỗi, cướp bóc vài thôn, tri châu Hồ Châu phái người đến báo nguy, đám tội phạm đó đã tập họp hơn ngàn người, muốn chúng ta bên này phái binh mã đến bình loạn!

Lệ Vương Tôn nhíu mày, cười lạnh nói:

- Tùng Lâm còn chưa chết?

Nhìn Viên Sùng Thượng, hỏi:

- Tổng đốc đại nhân phải chăng muốn điều binh tiến đến vây quét?

- Vây quét đương nhiên là phải vây quét.

Viên Sùng Thượng thở dài:

- Nhưng hiện tại điều binh ở đâu?

- Thành Thái Nguyên không phải còn có 2000 cấm vệ quân sao?

Lệ Vương Tôn trong đôi mắt hiện ra vẻ quái dị:

- Hồ Châu mặc dù có gần ngàn tội phạm, nhưng suy cho cùng chỉ là đám ô hợp, đại nhân chỉ cần phái ra một đạo binh mã, tự nhiên có thể bình định trong thời gian ngắn nhất.

Vẻ mặt nghiêm túc:

- Đến lúc này vẫn không thể trì hoãn, phải mau chóng an bài, hạ quan lo lắng sự tình kéo dài, sẽ nảy ra những biến cố khác.

Viên Sùng Thượng thở dài:

- Ai nói không phải... Lệ chỉ huy sứ, ngươi nói nên điều đạo binh mã nào?

Lệ Vương Tôn lắc đầu nói:

- Hạ quan không dám nói bừa.

- Lão Lệ, ngươi cũng biết.

Viên Sùng Thượng có chút xấu hổ.

- Bại trận ở hồ Ngọc Tỏa, hao tổn mấy ngàn nhân mã, Cấm vệ quân vẫn chưa hồi phục lại như trước, trong thành tuy còn 2000 binh mã, thế nhưng trong thành không thể không có binh lính đóng, hai ngàn nhân mã này là không thể động.

Lệ Tôn Vương gật đầu nói:

- Đại nhân nói đúng, phòng thủ thành Thái Nguyên quan trọng hơn. Vậy chỉ có thể điều binh mã bên hồ Ngọc Tỏa. Hơn nữa cũng không dễ điều quân từ các châu quân, phòng thủ các thành không thể có chút sơ suất...!

Y liếc Viên Sùng Thượng chậm rãi nói:

- Hiện nay chiến trận Đông Nam đang ác liệt, An Ấp chúng ta cũng không có ý định khác, theo hạ quan biết, cái bọn yêu đạo Thiên Môn đạo kia không có châu nào không vào vẫn cần phải điều tra bọn yêu nhân Thiên Môn đạo đó.

Viên Sùng Thượng vuốt chòm râu, trong mắt cũng là ánh lên sắc kỳ lạ, nhưng rất nhanh liền cười nói:

- Thiên Môn đạo muốn gây sóng gió tại An Ấp, chỉ sợ bọn họ chúng không có bản lĩnh đó.

Dừng một chút, cau mày nói:

- Nhưng mà bên hồ Ngọc Tỏa, bản đốc không nghĩ dễ điều động.

- Ồ?

Lệ Vương Tôn nghĩ nghĩ, mới nói:

- Đại nhân lo lắng binh lực hồ Ngọc Tỏa không đủ?

Viên Sùng Thượng nói:

- Mấy trăm dặm hồ Ngọc Tỏa, Hoàng gia chiếm giữ tại đó, bản đốc không muốn bình định phản loạn, vẫn muốn làm triệt để, không thể để cho một cái loạn đảng chạy. Đây là đại sự gấp rút nhất của An Ấp chúng ta, đến như loạn phỉ Hồ Châu, cũng không đánh đồng được với phản loạn Hoàng gia. Hôm nay binh mã hồ Tỏa Ngọc không đến tám ngàn người, vây khốn hồ Tỏa Ngọc đã phải có chút giật gấu vá vai, nếu lại tiếp tục rút quân từ đó, bản đốc chỉ e là sẽ có lỗ hổng, đến lúc đó bị Hoàng Thiên Dịch dễ dàng lợi dụng.

Lệ Vương Tôn dường như hiểu ra cái gì, cau mày nói:

- Ý của Tổng đốc đại nhân, hẳn là muốn điều động Vệ Sở quân?

Viên Sùng Thượng cười nói:

- Lão Lệ, cuối cùng ngươi cũng hiểu ra. Trong Vệ Sở quân của An Ấp chúng ta, đóng rất nhiều binh mã, lúc này không dùng, đợi đến lúc nào? Vệ Sở quân cũng lâu rồi không tham chiến, lão Lệ, ngươi không muốn tạo cơ hội cho binh mã dưới quyền rèn luyện sao? Phản loạn Hồ Châu, là cơ hội tốt.

Lệ Vương Tôn trầm mặc một hồi, lắc đầu nói:

- Tổng đốc đại nhân, chỉ sợ việc này không thành!

- Không thành?

Viên Sùng Thượng lông mày lập tức nhướng lên.

- Cũng không phải hạ quan không muốn để cho bọn chúng ra ngoài rèn luyện.

Lệ Vương Tôn chậm rãi nói:

- Chỉ là đại nhân biết rõ, không có điều lệnh bộ binh, Vệ Sở quân cũng không thể tự tiện điều động, hạ quan cũng chỉ có thể điều tối đa 500 người, binh mã chưa đủ. Đại nhân có lẽ còn nhớ lúc trước vây quét Tùng Lâm, khi đó y chỉ có ba bốn trăm người, chúng ta phái gần ngàn nhân mã, cũng là hao tổn rất nhiều quân Đại Chu mới bắt được, cuối cùng còn bị đồng đảng của y cướp cứu... Đám tội phạm này tuy là đám ô hợp, nhưng đều là dân liều mạng, vào nhà cướp của đã quen, chém giết, chưa hẳn yếu hơn so với quan binh, nếu thật sự muốn phái binh vây quét, binh lực tuyệt đối không thể yếu hơn bọn chúng, cho dù điều động 500 người đi, binh lực cũng vẫn còn chưa đủ.

Dừng một chút, nhìn chằm chằm vào mắt Viên Sùng Thượng:

- Còn có một chuyện, mọi người đều biết, bình loạn địa phương, đều là dùng quân chủ lực của châu, Vệ Sở quân rất ít khi dùng để bình định loạn địa phương, nếu như muốn dùng Vệ Sở quân, mọi người liền biết rõ loạn rất lớn, đại nhân nếu như điều động Vệ Sở quân, người không rõ còn tưởng rằng An Ấp chúng ta đã xảy ra chuyện kinh thiên động địa gì, không có lợi với lòng dân và lòng quân!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.