Sở Hoan suy nghĩ nếu trèo lên nguy hiểm rất lớn, hơi không cẩn thận cps
nhiều khả năng rơi xuống từ phía trên, một khi như thế chắc chắn tan
xương nát thịt.
Thứ ở giữa vách đá có lực hấp dẫn rất lớn với Lôi Hỏa Kỳ Lân, lúc này Sở Hoan không thể tiếp cận Lôi Hỏa Kỳ Lân, lại cảm
thấy nếu có thể lấy được thứ trên vách đá dựng đứng vào tay, có thể hấp
dẫn Lôi Hỏa Kỳ Lân tới gần, chỉ cần có cơ hội tới gần Lôi Hỏa Kỳ Lân, Sở Hoan có vài phần tự tin có thể thuần phục tuyệt thế bảo mã này.
Hắn suy nghĩ một lát, cũng không dừng lại nơi này mà trở về miếu thờ tìm
một dây thừng thô, ban đêm hắn qua lại tự nhiên trong miếu thờ, Thú Bác
Già cũng không quấy nhiễu.
Lấy dây thừng rời khỏi miếu thờ, Sở
Hoan gọi hai binh sĩ Cận Vệ Quân trở lại dưới sườn đồi, Lôi Hỏa Kỳ Lân
vẫn chưa rời khỏi, Sở Hoan vui mừng trong lòng, biết thứ ở giữa vách đá
quả thật có lực hấp dẫn rất lớn với Lôi Hỏa Kỳ Lân.
Hai binh sĩ
Tần đi theo Sở Hoan, cũng không hỏi nhiều, chỉ chờ sai phái. Sở Hoan
cũng không quấy rầy Lôi Hỏa Kỳ Lân, đi thẳng về phía vách đá trong chốc
lát, thấy một chỗ trèo lên vách đá, vách đá đá có vẻ an toàn, hắn lập
tức treo dây thừng lên vai trèo lên vách đá, hai gã Tần binh thoáng nhìn nhau, cũng không hỏi nhiều theo Sở Hoan trèo lên trên.
Nơi này
cách vách đá của Lôi Hỏa Kỳ Lân một đoạn, điều kiện trèo lên của bên này tốt hơn, hai gã Tần binh cũng không rõ vì sao Sở Hoan phải mang dây
dừng trèo lên vách đá, nhưng một khi đại nhân đã như vậy chỉ có thể tùy
theo.
Thật vất vả đặt chân lên đỉnh núi, đi hơn nửa canh giờ, tuy rằng đỉnh vách đá cũng gập gềnh, nhưng đủ đề người đi đường.
Sở Hoan ở trên đỉnh núi, nhìn bóng dáng Lôi Hỏa Kỳ Lân phía xa, dựa theo
vị trí Lôi Hỏa Kỳ Lân đi tới bên kia. Lúc trước hắn đứng ở vị trí Lôi
Hỏa Kỳ Lân, đã đánh giá đại khái vị trí thứ trên vách đá, đi tới chỗ đó, nằm xuống vách đá nhìn phía dưới, ở trên đỉnh núi nhìn thấy rõ ràng hơn rất nhiều, thấy hào quang ở giữa vách đá.
Hào quan kia phát ra
từ cạnh một dốc đá, nhất định phải lựa chọn vị trí mới có thể thấy rõ
ràng, bởi vì vách đá nhiều đá lởm chởm chặn tầm nhìn.
Hắn xác định vị trí hào quang, lúc này mới quay đầu lại nói:
- Hai người các ngươi ở phía trên kéo dây thừng, ta mang theo đoạn cuối sợi dây, chờ lát nữa ta gọi, các ngươi kéo ta lên.
Một gã Tần binh lập tức thông minh nói:
- Đại nhân, xuống vách đá như thế hơi nguy hiểm, tiểu nhân nguyện ý thay
đại nhân xuống vách đá, đại nhân có gì phân phó, tiểu nhân sẽ đi làm!
Sở Hoan cười nói:
- Không cần, hai người các ngươi chỉ cần kéo dây thừng là được!
Hắn gỡ dây thừng xuống, đưa một đầu vào tay binh sĩ, một đầu khác buông
xuống, hai binh sĩ thấy thế cùng nhau giữ chặt dây thừng.
Sở Hoan khẽ mỉm cười, lúc này mới buộc một đầu dây vào hông minh, tới vách đá,
hắn cẩn thận đi xuống, giẫm lên những gờ đá dốc đứng, đi xuống gần nơi
phát ra hào quang, trong đêm khuya, dốc đá lạnh lẽo, Sở Hoan giẫm nát
một gờ đá nhỏ, dưới chân bỗng nhiên trầm xuống, không ngờ gờ đá kia nứt
ra, thân thể Sở Hoan cũng rơi xuống, may mắn buộc dây thừng bên hông,
hai cánh tay vừa vặn nắm được vách đá, có kinh hãi nhưng không có nguy
hiểm.
Hai gã Tần binh bên trên vẫn nắm chặt dây thừng, cảm thấy
dây thừng trầm xuống, hai người mạnh mẽ nắm chặt, có người ở trên kêu
lên:
- Đại nhân, ngài thế nào rồi?
Sở Hoan lên tiếng tỏ vẻ không có gì đáng ngại, hắn lại tiếp tục, nơi phát ra tia sáng cách đỉnh núi không xa, Sở Hoan tới gần rất nhanh, rốt cuộc thấy rõ ràng, thứ
phát ra hào quang dường như là một khối kim loại, kim loại nhô ra một ít từ trên vách đá, bên cạnh là dấu vết đá vụn, hắn hiểu được, thứ này vốn giấu trong vách đá, chỉ vì vách đá bong ra, lúc này mới lộ ra dấu vết,
chẳng qua một dấu vết này đã tỏa ra hào quang đẹp mặt.
Sở Hoan
cẩn thận tới gần, lúc này thấy rõ thứ kia giống như góc thùng, cảm thấy
kỳ quái đưa tay sờ sờ mới phát hiện lúc trước mình suy đoán sai lầm, thứ này nhìn qua giống như kim loại nhưng lại không phải kim loại, dường
như là một loại đá nào đó, lộ ra một gốc, những bộ phận khác vẫn còn
trong vách đá.
Sở Hoan xem xét cẩn thận, biết muốn lấy cái rương
này ra nhất định phải đào mở tảng đá bên cạnh, hắn lập tức không do dự,
lấy Huyết Ẩm Đao bên hông ra đào đá. Huyết Ẩm Đao này chém sắt như chém
bùn, đào đá rất dễ dàng, lập tức đào ra một khe hở, lúc này có thể thấy
rõ ràng, đây quả nhiên là một cái rương. Hắn thu hồi Huyết Ẩm Đao, hai
cánh tay lấy thùng ra ôm vào ngực, gọi với lên trên.
Hai người bên trên lập tức dùng sức, chậm rãi kéo Sở Hoan lên trên.
Lúc này Lôi Hỏa Kỳ Lân phía dưới liên tục kêu vài tiếng, có vẻ nôn nóng bất an.
Sở Hoan tới đỉnh núi, cẩn thận buông rương ra, cởi dây thừng buộc bên
hông. Hai gã Tần binh thấy Sở Hoan ôm một cái rương lên, đều hết sức
ngạc nhiên.
Cái rương này rất đặc biệt, dưới ánh trăng tản ra ánh sáng chói lọi, trong ánh sáng màu sắc các loại, ba người nhìn bên trên
rương xuất hiện đồ án, nắp rương trong suốt, một cái đầu sói mở to
miệng, răng sói như gai, thật sự dữ tợn.
Đỉnh núi sáng rực lên, hào quang cái rương này phát ra sáng như ban ngày.
Hai gã Tần binh cực kỳ tò mò trong lòng, cũng không dám hỏi nhiều. Sở Hoan
thấy cái rương này cực kỳ đặc biệt, chất liệu chưa thấy qua bao giờ, cái rương này cũng không quá lớn nhưng vô cùng đẹp đẽ.
- Bên trong hẳn là có cái gì!
Một gã Tần binh thấp giọng nói :
- Đại nhân, cái rương này đã là bảo bối rồi, thứ đặt bên trong chắc chắn cũng là bảo bối rất quý !
Sở Hoan khẽ vuốt cằm, giơ tay muốn mở rương, nhưng đột nhiên hắn nghĩ tới
cái gì, đưa tay ra hiệu hai gã Tần binh lui ra sau, bản thân hắn cũng
kéo ra một khoảng cách, lập tức dùng mũi đao nạy nắp rương.
Rương vừa mở ra, liền nghe được vài tiếng vút vút vút vang lên. Quả thực đúng như Sở Hoan dự đoán, bên trong thật sự có bày cơ quan.
Sở Hoan
thầm kêu nguy hiểm, may mắn mình nghĩ xa, nếu không tùy tiện mở ra, cơ
quan kia bắn ra ám khí vô cùng sắc bén, căn bản không thể né tránh.
Đợi một lát, xác định không có chuyện gì, lúc này Sở Hoan mới cẩn thận tiến đến nhìn trong rươn, cái rương này phát ra hào quang, nhưng ben trong
lại đen thui.
Sở Hoan dùng đao gẩy gẩy, thứ bên trong bị gẩy ra,
lúc này ba người mới nhìn rõ ràng, thứ Huyết Ẩm Đao gẩy ra dường như là
một bộ giáp trụ, giáp trụ này đen thùi như nước sơn, nhưng lại tản ra
ánh sáng u ám, hìn qua hơi đặc biệt, ở ngực có miếng hộ tâm nhô lên hình đầu sói.
Ngoại trừ cái giáp trụ này, bên trong còn một chiếc mũ
giáp, nhan sắc không khác gì giáp trụ. Sở Hoan xác định trong rương
không còn cơ quan khác, giơ tay cầm mũ giáp lên, phát hiện mũ giáp này
tạo hình độc đáo, quả thật giống như đầu sói, bộ mặt mũ giáp cao thấp
lần lượt sáu chiếc răng sói, mũ giáp này cũng không nặng, nhưng nhìn như vừa mới được chế tạo, rất mới.
Hai gã Tần binh nhìn nhau, cực kỳ ngạc nhiên. Sở Hoan lại nhíu mày, hắn vốn tưởng rằng trong chiếc rương
kỳ lạ như thế chắc chắn cất giấu thứ cực kỳ đặc biệt, tuyệt đối không
thể lường được trong rương này lại cất giấu một bộ khôi giáp.
Sở Hoan trầm ngâm một lát, đột nhiên nâng đao chém xuống giáp trụ kia.
Lúc hai gã Tần binh kỳ quái, chợt nghe một tiếng keng vang lên, đốm lửa
văng khắp nơi, sau khi Sở Hoan chém xuống một đao, lập tức xem xét chỗ
đao chém xuống, vừa nhìn cẩn thận khuôn mặt hơi biến sắc.
Huyết
Ẩm Đao chính là bảo đao chém sắt như chém bùn, đao này đối chiến với
địch, chẳng sợ đối phương mặc chiến giáp rất nặng, chỉ cần lực đạo vừa
đủ, hoàn toàn có thể chém tướng địch mặc giáp thành hai nửa.
Nhưng giờ phút này, Lang Giáp đen thui này bị Huyết Ẩm Đao chém lại không
chút tổn hại nào, chớ nói tới tổn hại, ngay cả một dấu vết bị Huyết Ẩm
Đao chém cũng không có.
Sở Hoan vừa mừng vừa sợ trong lòng.
Vừa rồi hắn nhìn thấy trong rương chỉ cất giấu một bộ khôi giáp, cảm thấy
chuyện hơi cổ quái. Chiếc rương kỳ lạ như thế, cất giấu giữa vách đá,
nếu bên trong chỉ có thứ bình thường, tuyệt đối không ai tốn khí lực lớn như vậy để cất giấu. Hắn cảm thấy bộ khôi giáp này hơi bất thường, chém xuống một đao, chẳng qua là thử xem bộ chiến giáp này thật sự có gì đặc biệt không.
Nếu như bị Huyết Ẩm Đao chém hỏng, bộ chiến giáp này đương nhiên chỉ là một bộ chiến giáp bình thường tạo hình độc đáo,
nhưng sau một đao không hề tổn hại gì, lúc này Sở Hoan hoàn toàn có thể
xác định, bộ chiến giáp này quả thật là bảo vật khó lường.
Trên thực tế bộ chiến giáp này cũng không nặng nề, nhưng cực kỳ chắc chắn, khiến Sở Hoan thấy đủ rồi.
Hai lấy rương chẳng qua là muốn dụ dỗ Lôi Hỏa Kỳ Lân, dùng hào quang độc
đáo chiếc rương này phát ra khiến Lôi Hỏa Kỳ Lân tới gần, lại không nghĩ tới trong lúc vô tình dĩ nhiên lấy được một bộ bảo giáp như vậy.
Trong lòng hắn rất kỳ quái, không biết chủ nhân bộ khôi giáp này là thần
thánh phương nào, có được bảo giáp như thế, chủ nhân của nó chắc chắn là chiến tướng một phương, đã là như vậy, vì sao chủ nhân của nó không giữ bộ bảo giáp này bên người, lại muốn cất giấu ở giữa vách đá làm gì?
Hiện giờ chủ nhân của nó là người phương nào?
Cái rương này có thể lộ ra là vì vách đá xuất hiện vết rạn, từ đó khiến đá
vụn rơi xuống, lúc này mới lộ ra một góc trong đó, hào quang này còn cần chỗ riêng mới có thể phát hiện, nếu không phải Lôi Hỏa Kỳ Lân, Sở Hoan
tự hỏi cũng tuyệt đối không thể phát hiện giữa vách đá có giấu vật này.
Bởi vậy có thể thấy được, bộ chiến giáp này cất giấu giữa vách đá tại đây
rất nhiều năm rồi, chủ nhân bảo giáo chưa từng tới lây đi, rất có thể
chủ nhân của nó đã sớm không còn ở nhân thế.
Sở Hoan hơi trầm
ngâm, một lần nữa cất giáp trụ này vào trong rương, sau đó dùng dây
thừng buộc chặt lại, một đầu khác buộc chặt trên người mình, lúc này mới giọ hai binh sĩ xuống vách đá.
Rương giắt bên hông Sở Hoan,
giống như Sở Hoan cõng một người trên lưng, cũng may Sở Hoan khí lực rất lớn, hơn nữa lúc xuống vách đá hết sức cẩn thận, cũng không xuất hiện
sai sót.
Lôi Hỏa Kỳ Lân nhìn chiếc rương kia, nôn nóng bất an,
dường như bị người cướp đi thứ gì, có vẻ luống cuống khác thường, nó hí
hai tiếng, bốn vó lúc trước lúc sau, giẫm nát mảnh đất dưới chân.
Sở Hoan xuống vách đá, lại thấy Lôi Hỏa Kỳ Lân tới gần mình, cách một đoạn liền không tới nữa, chỉ hí về phía Sở Hoan.
Sở Hoan cởi dây thừng bên hông xuống, cầm dây thừng, cười khanh khách nhìn Lôi Hỏa Kỳ Lân, còn đưa về phía trước như muốn nói, muốn tặng chiếc
rương phát ra tia sáng lóng lánh trong tay cho Lôi Hỏa Kỳ Lân, để Lôi
Hỏa Kỳ Lân tới lấy.
Lôi Hỏa Kỳ Lân có vẻ nôn nóng bất an, hiển
nhiên cảm thấy hết sức hứng thú với chiếc rương kia, nhưng lại có vài
phần kiêng kị Sở Hoan, không dám tùy tiện tiến lên.