Sở Hoan cảm thấy cổ quái, Thú Bác Già ở bên cạnh lên tiếng:
- Đại sư bảo, từ ngày hôm nay tất cả do ta an bài.
Lão chỉ vào hình nộm kia:
- Đây là huyệt đạo và kinh mạch của một người, trước khi ngươi rời khỏi đây nhất định phải nhớ thật kỹ, không thể nhầm lẫn.
Đột nhiên lão làm một tư thế cổ quái, chân sau đứng thẳng, cong lưng, một
tay ôm lấy cái ót sau đầu, mà tay kia đặt trước ngực, cả người giống như sắp ngã xuống,nhưng lại không ngã, như vững như không.
Sở Hoan
nhìn lên, chặc lưỡi lấy làm kỳ lạ, hắn là người tập võ, biết rất rõ động tác này của Thú Bác Già nhìn như cổ quái, nhưng muốn làm được thì khó
khăn vô cùng, cần phải thắng được lực cân bằng của người thường mới làm
dược, chỉ một chút không chú ý dùng sức nhất định sẽ ngã.
- Đây là Phật đà si!
Thú Bác Già vẫn giữ nguyên tư thế kỳ lạ không đổi.
- Ngươi có thể tập động tác như vậy trước, đợi ngươi có thể đứng được như vậy, ta sẽ bắt đầu giảng giải cho ngươi kinh mạch huyệt đạo của hình
nộm.
Sở Hoan bắt chước bộ dáng của Thú Bác Già, nhưng làm còn
chưa hết, thân thể đã lảo đảo đứng không vững, liên tục bốn năm lần,
ngay cả tư thế cũng không ổn định được.
Sở Hoan cũng không nóng
lòng, biết đây là động tác thường nhân không làm được, cũng không kiêu
không nóng, Thú Bác Già cũng không giục giã, chỉ giữ nguyên tư thế đứng
bên cạnh.
Thử hơn mười lần, Sở Hoan thật vất vả mới đứng đúng tư
thế được, nhưng không đứng vững nổi ba giây đồng hồ, thân thể đã mất cân bằng, ngã xuống bên cạnh.
Hắn cũng không biết tại sao lão lại
dạy cho mình động tác kỳ lạ như thế, nhưng nhìn Thú Bác Già vẫn giữ
nguyên tư thế đứng vững như bàn thạch không chút suy chuyển, trong lòng
rất khâm phục.
Cứ thế tới trưa, Sở Hoan mới miễn cưỡng cố gắng, thật vất vả mới chống đỡ được hơn mười giây đồng hồ.
Ăn trưa xong buổi chiều Thú Bác Già cũng dẫn hắn tới Phật Đường ngồi
thiền. Hắn thầm nghĩ, chẳng lẽ ba hòa thượng này thật sự muốn biến mình
thành một hòa thượng?
Trong lòng hắn cũng biết rõ mình không thể ở lại đây quá lâu, tính toán thời gian tới lúc tổ chức hôn lễ ở Thanh La
Thành cũng còn không tới hai mươi ngày, trong vòng hai mươi ngày này,
mình nhất định phải tìm được sứ đoàn Hiên Viên Thắng Tài, cùng tới Thanh La Thành.
Mị Nương chữa thương ở đây, mình cũng chỉ có thể để nàng ở đây.
Yên lặng ngồi thiền từ trưa, sau bữa cơm tối, Sở Hoan đề cập với Thú Bác
Già hy vọng có thể nhìn Quỷ đại sư, kể lại tình huống của mình với Quỷ
đại sư một lượt, hy vọng ông có thể cho mình tạm thời rời đi.
Thú Bác Già chỉ cười nói:
- Đại sư mấy ngày nay chữa độc cho vị nữ thí chủ đó, nếu lúc này quấy rầy chỉ sợ sẽ gây ra chướng ngại với việc chưa thương của nàng!
Sở
Hoan chẳng biết làm sao, nhưng trong lòng lại nghĩ, ở bên cạnh đợi thêm
một ngày thật sự cũng không tốt, đằng nào mình cũng phải lẳng lặng ma đi không từ giã, tuy nói Quỷ đại sư thoạt nhìn thần thần bí bí, nhưng Sở
Hoan lại cảm giác vị hòa thượng toàn thân khoác áo trắng đó tâm địa cũng không ác, chính mình thật muốn bỏ đi không từ giã, nhất định lão cũng
không làm bị thương Mị Nương.
Hắn ở trong phòng đọc ba phần kinh
văn, tới gần giờ hợi bèn rời miếu thờ, ra ngoài miếu, có hai vã binh sĩ
Cận Vệ quân đang thủ vệ, thấy Sở Hoan đi ra bèn đứng dậy muốn lại gần,
lại bị hắn xua tay ngăn lại.
Sở Hoan một mình đi về hướng mà đêm
qua xuất hiện Lôi Hỏa Ky Lân, dưới ánh trăng xa xăm, tới gần vậy cũng
không thấy Lôi Hỏa Kỳ Lân, Sở Hoan tìm một chỗ ẩn thân dưới sườn đồi,
tránh sau một tảng đá. Chỉ một lát sau, vào giờ Hợi, có tiếng vó ngựa
vang lên, Sở Hoan nghe thấy, tinh thần chấn động, từ đằng sau tảng đá
thò đầu ra, rất nhanh đã thấy từ phía xa dường như có vài ngọn lửa bay
tới, tốc độ cực nhanh.
Ánh mắt Sở Hoan sáng lên vui mừng.
Hắn thấy rõ ràng, lần trước ở đây đúng là bảy Lôi Hỏa Kỳ Lân.
Đêm qua Lôi Hỏa Kỳ Lân chấn kinh, Sở Hoan cũng không xác định được nó có vì thế mà bỏ đi không quay lại không, lúc này lại thấy Lôi Hỏa Kỳ Lân tới, trong lòng đương nhiên vui mừng.
Đêm qua Sơn Tháp Hỉ kêu mọi
người đi theo dấu vết của Lôi Hỏa Kỳ Lân để tìm, Sở Hoan còn lo lắng Lôi Hỏa Kỳ Lân thật sự sẽ bị bọn họ tìm ra, nhưng lúc này nhìn thấy bọn
chúng, xem ra đám người SƠn Tháp Hỉ đêm qua cũng không tìm được gì,
nhưng cũng không biết Cổ Mã Khách kia giờ đang sống hay chết.
Lôi Hỏa Kỳ Lân đêm nay tới vẫn cùng chỗ với đêm qua.
Sở Hoan bất động, lẳng lặng nhìn ra xa, hăn scungx không thể xác định đám
người Sơn Tháp Hỉ kia tối nay còn có thể quay lại không, quan sát xung
quanh một lượt, lặng im không một tiếng động, dường như cũng không có ai ở gần đó.
Không có tiếng động của Lôi Hỏa Kỳ Lân, Sở Hoan cũng lặng lẽ, trong ánh trăng sâu thẳm, mọi âm thanh đều không có.
Một lúc lâu sau, bỗng nghe thấy một tiếng gầm vang lên như sấm, đúng là
tiếng Lôi Hỏa Kỳ Lân hí dài, Sở Hoan lúc này đang ở khá gần, tiếng ngựa
hí kia đột nhiên vang lên khiến hắn hơi giật mình.
Ngước nhìn Lôi Hỏa Kỳ Lân, uy phong lẫm lẫm, dưới gió đêm, cái bờm đỏ mềm mại bóng
loáng của nó phiêu động như một ngọn lửa đang cháy.
Một lát sau,
nó kêu to một tiếng, ban đầu Sở Hoan nghe chỉ thấy nó khác hẳn với tiếng ngựa hí bình thường, nhưng dần dần, lại nghe ra một cảm giác hưng phấn
trong tiếng hí, cảm giác hưng phấn đó, giống như thể Lôi Hỏa Kỳ Lân đã
nhìn thấy một thứ gì đó khiến nó kích động vô cùng.
Sở Hoan hơi khó hiểu, xung quanh cũng không có gì lạ, không biết Lôi Hỏa Kỳ Lân này vì sao mà hưng phấn như thế.
Hắn hơi trầm ngâm, hiểu ra một chút, bèn bước ra khỏi tảng đá, Lôi Hỏa Kỳ
Lân dường như không ngờ được có người trốn sau tảng đá, nhưng chỉ kinh
ngạc một chút, bốn vó lộp bộp nhìn về phía Sở Hoan, thấy hắn đang tiến
lại gần mình, con ngựa hí lên một tiếng như sấm gầm, Sở Hoan cũng không
sợ hãi, lại bước lại gần thêm một bước.
Cố nhiên Sở Hoan thấy
hứng thú với việc vì sao Lôi Hỏa Kỳ Lân lại xuất hiện ở đây, nhng tới
khi nhìn thấy, càng cảm thấy hứng thú vì đây là bảy thớt ngựa cực tốt.
Bảo đao danh mã, chính là thứ nam nhân ưa thích nhất.
Sở Hoan được một Bả Huyết Ẩm Đao chém sắt như chém bùn, nhưng chưa có một
vật cưỡi nào như ý, mà Lôi Hỏa Kỳ Lân này vừa nhìn cũng biết chính là
một thần mã, sở ngộ bất sở cầu, tuy không đến mức hò reo như Sơn Tháp Hỉ kêu là thiên mã hạ phàm, nhưng nhìn bề ngoài, hắn thấy đây tuyệt đối là bảo mã trong bảo mã, cực phẩm trong cực phẩm, Hãn Huyết Bảo Mã trong
truyền thuyết chưa chắc đã mạnh bằng nó, lần này trên thảo nguyên có thể nhìn thấy bảy thần mã vô chủ, đương nhiên Sở Hoan cũng cảm thấy ngứa
ngáy, cũng chỉ muốn thu lấy thần mã này làm tọa kỵ của mình.
Nhưng hắn cũng không biết, bảy Lôi Hỏa Kỳ Lân này cực kỳ cuồng bạo, hơn nữa
móng như sắt, đêm qua đã tức giận mà giẫm nát một cái đầu, hơn nữa, chân chúng rất dài, rất cường tráng, so với ngựa bình thường còn cao hơn một cái đầu, muốn khống chế nó thực không phải chuyện dễ dàng, không cẩn
thận có khi còn bị nó làm bị thương.
Hơn nữa, Sở Hoan đã từng
chứng kiến tốc độ của Lôi Hỏa Kỳ Lân, đêm qua thấy tốc độ như gió của
chúng, hắn ngạc nhiên thán phục không ngừng, cảm thấy rất rõ ràng, nếu
bảy thần mã nay quay lưng chạy, mình có mọc cánh cũng chưa chắc đuổi
kịp.
Lúc này hắn đã tới gần Lôi Hỏa Kỳ Lân, con ngựa nhìn hắn cũng rất đề phòng, chậm chậm lui về phía sau.
Sơ Hoan hiểu, sau cơn kinh hãi đêm qua, Lôi Hỏa Kỳ Lân sẽ sinh ra sự cảnh
giác với con người, sẽ không để cho người khác dễ dàng tiếp cận mình.
Hắn chậm chậm tới gần, nó vẫn chậm chậm lùi lại, vẫn duy trì một khoảng
cách với hắn.
Thấy Lôi Hỏa Kỳ Lân lui lại, Sở Hoan biết muốn tới
gần con ngựa đang cảnh giác quả nhiên khó như lên trời, lúc này song
phương tuy chỉ cách nhau vài thước, nhưng mình chỉ cần nhanh hơn một
chút xíu, với năng lực của Lôi Hỏa Kỳ Lân, mình còn chưa chạm được vào
lông nó, nó đã chạy mất tiêu như tia chớp.
Chỉ có điều, trong
lòng Sở Hoan cũng hơi mơ hồ cảm thấy, Lôi Hỏa Kỳ Lân này vô cùng đề
phòng mình như thế, khi mình tới gần, theo lẽ thường, nhất định nó đã
sớm tung vó chạy mất, nhưng nó chỉ hơi bất đắc dĩ lùi lại đằng sau,
giống như thể không nỡ rời đi, không thể nghi ngờ, nơi này có cái gì đó
hấp dẫn con ngựa.
Cuối cùng Sở Hoan cũng tới chỗ lúc nãy Lôi Hỏa
Kỳ Lân dừng lại, liên tục hai đêm, đều vào giờ Hợi, đều cùng một vị trí, chẳng lẽ vào lúc này tại nơi này, Lôi Hỏa Kỳ Lân muốn có một cái gì đó
đặc biệt ở đây?
Đêm qua, trước khi quay lại miếu, hắn đã kiểm tra lại một lượt, cũng không thấy có gì đặc biệt, lúc này đứng tại đây, lại ngồi xổm xuống kiểm tra một hồi, trên mặt đất vẫn không có gì đặc biệt.
Hắn nhíu mày đứng dậy, nhìn xung quanh, cũng không có gì lạ, lại nghĩ tới
bộ dáng lúc nãy của con ngựa, nó vãn ngẩng cao đầu nhìn, giống như nhìn
lên bầu trời đêm. Hiểu ra, hắn ngẩng đầu, ánh mắt men theo sườn đồi chậm rãi nhìn về phía trước, thật chậm, cũng rất cẩn thận, ánh mắt chậm chậm rời đi, mặt ngẩn ra, ánh mắt đóng đinh lại.
Lúc này Sở Hoan đã
nhìn thấy, ở một vách đá bên sườn đồi mơ hồ có hào quang lóng lánh, di
động thân thể một chút tới một góc độ có thể nhìn rõ hơn, bên vách đá
nơi sườn đồi dốc đứng lởm chởm, quả thực có hào quang lóng lánh, Sở Hoan có thể đoán được đó là do ánh trăng chiếu lên một thứ gì đó phản lại,
nhưng đến tột cùng là chiếu lên cái gì thì cũng không rõ lắm.
Sở
Hoan quay đầu nhìn Lôi Hỏa Kỳ Lân, chỉ thấy con ngựa vẫn giữ khoảng cách với mình, nhưng lại đang nhìn mình, thoạt nhìn tràn đầy địch ý, trong
mũi phun ra tiếng thở phì phì.
Sở Hoan đứng ra chỗ khác, lại nhìn vách đá kia, tia sáng lại biến mất một chút cũng không thấy, hắn thay
đổi nhiều vị trí, cuối cùng xác định, chỉ có vị trí ban đầu Lôi Hỏa Kỳ
Lân đứng kia mới có thể nhìn thấy ánh sáng hoa mỹ ở vách đá.
Lúc
này Sở Hoan cũng xác định được, mỗi đêm Lôi Hỏa Kỳ Lân đều đến đây, hơn
nữa đều đứng ở một nơi, đúng là vì thứ ánh sáng ở sườn đồi kia hấp dẫn
nó.
Rất có thể, trong lúc vô ý, Lôi Hỏa Kỳ Lân đã phát hiện ra
ánh sáng đó, liền bị hấp dẫn, cho nên đêm nào cũng tới đây, thậm chí nó
còn tìm ra quy luật, biết rằng đến giờ Hợi ánh trăng mới có thể chiếu
tới chỗ đó, cho nên mỗi giờ Hợi đều đến, chính là muốn nhìn ánh sáng ấy.
Lúc này Sở Hoan cũng nảy ra lòng hiếu kỳ với thứ ánh sáng đó, quan sát một
hồi, sườn đồi này tuy không phải cao ngàn mét, nhưng cũng không thấp,
mấu chốt là vách đá cực kỳ lởm chởm, muốn tới chỗ ánh sáng đó cũng không phải chuyện dễ.