Sau khi đại quân tới, Tiểu vương tử Ma Ha La rất nhẹ nhàng hạ
lệnh bao vây Hắc sơn, chứ không tức thì khởi xướng một cuộc công kích
nhằm về Hắc sơn.
Đám người trên Hắc sơn lại không hề thoải mái
chút nào, nhìn thấy đại quân của đối phương đã tới, trong lòng mọi người nơi đây đang bao phủ một lớp sương mai dày đặc.
Lúc trước ước
tính binh lực của Tiểu vương tử vào khoảng ba vạn binh mã, cộng thêm bộ
tộc Chu Lạp, nhiều nhất cũng chỉ khoảng bốn vạn mà thôi. Nhưng lúc này
sau khi đại quân chủ lực của Ma Ha La tới, người Cổ Lạp Thấm mới nhận ra rằng, đội quân chủ lực của Tiểu vương tử, tuyệt đối không dừng lại ở
con số ba vạn. Cộng thêm quân số của quân đoàn tiên phong, binh lực thậm chí đã vượt qua bốn vạn người, so với dự đoán nhiều hơn một vạn người.
Tuy rằng đội quân này là sự pha trộn hỗn tạp của nhiều bộ tộc chăn nuôi
trên thảo nguyên Thanh La rộng lớn, thế nhưng số lượng lại không hề nhỏ, so với người Cổ Lạp Thấm thì cao hơn rất nhiều.
Người Cổ Lạp
Thấm ở trên ba ngọn núi của Hắc sơn có một vạn bảy nghìn binh lính. Hiện tại chỉ còn một vạn bốn nghìn người, thương vong nghiêm trọng. Tuy rằng Ma Ha Kim Cương và bộ tộc Chu Lạp cũng bị tổn thất không nhỏ, nhưng sau khi quân chủ lực tới, số lượng vẫn như cũ vào khoảng năm vạn người.
Trong chuyện này, còn có sự dũng mãnh của một Vệ đội đế quốc.
Trác Nhan Luân hít một hơi thật sâu, tới gần Ma Ha Tạng, hạ giọng nói:
- Đại vương tử, Ma Ha La muốn bao vây chúng ta ở chỗ này!
- Ta biết.
Vào giờ khắc này, Ma Ha Tạng vẻ mặt vẫn rất bình tĩnh:
- Có lẽ ta đã xem thường Ma Ha La rồi. Hắn có thể đoán được, ta đang trấn thủ ở ngọn núi bên phải.
- Đại vương tử cảm thấy rằng hắn đã xác định được vị trí của ngài?
Ma Ha Tạng vuốt râu nói:
- Ta có lẽ đã phạm phải một sai lầm.
-
Gã chậm rãi ngồi xuống:
- Nếu ta là hắn, có lẽ cũng sẽ có phán đoán tương tự như vậy. Hắc sơn có
ba ngọn núi, Ưng Thủ phong nằm ở giữa, là nơi trọng yếu nhất nằm trong
ba ngọn núi này. Cho nên cũng sẽ phải hứng chịu những cuộc công kích
mạnh mẽ nhất. Mà ở ngọn núi bên trái nằm ở hướng nam, bộ tộc Chu Lạp từ
phía nam kéo tới, nhất định sẽ công kích nơi này trước. Bên trái tất sẽ
bị bộ tộc Chu Lạp tấn công mãnh liệt. Nên trong ba ngọn núi đó, thì ngọn núi bên phải là nơi phải chịu áp lực nhỏ nhất. Có lẽ Ma Ha La cũng phán đoán được điều này, biết ta nhất định sẽ đón quân ở bên cánh phải. Hắn
phán đoán quả không lầm!
- Vì sao bọn họ vẫn chưa phát động tiến công?
Trác Nhan Luân khó hiểu hỏi.
- Sĩ khí!
Ma Ha Tạng cười lạnh nói:
- Hắn muốn cho sĩ khí của dũng sĩ Cổ Lạp Thấm suy yếu đi.
Ma Ha Tạng liên tục nhìn xuống đám quân địch, thản nhiên nói:
- Hắn muốn biểu hiện năng lực của hắn trước mặt ta… Hắn muốn hắn chỉ phải trả một cái giá thấp nhất. Khiến ta phải khuất phục, là nguyện vọng lớn nhất của hắn.
Trác Nhan Luân không hỏi tiếp, Sở Hoan dĩ nhiên hiểu được ý tứ của Ma Ha Tạng.
Quả thật, trong tay của Ma Ha La đang nắm trọng binh. Nếu như lúc này phát
động tấn công Hắc sơn, cũng có dựa vào sức mạnh hùng hậu của quân sự để
đánh hạ Hắc sơn. Nhưng tinh thần của người Cổ Lạp Thấm hiện giờ là rất
căng thẳng, một khi kẻ thù tấn công tới, tất nhiên là sẽ liều chết mà
xông lên. Đội quân của Ma Ha La cho dù thực sự có cắm được cờ lên đỉnh
núi, thì chắc chắn cũng phải trả một cái giá vô cùng lớn.
Nhưng
hiện giờ gã không hề có ý định tấn công, ngược lại càng khiến cho đám
người Cổ Lạp Thấm trong lòng bất an. Đứng trước một đội quân có binh lực mạnh hơn gấp nhiều lần, nếu cứ bao vây mà không đánh, thì sớm hay muộn
tinh thần của người Cổ Lạp Thấm sẽ bị sụp đổ.
- Đại vương tử, xem ra người Cổ Lạp Thấm chúng ta lần này dữ nhiều lành ít rồi.
Vào thời điểm hiện nay, Trác Nhan Luân cũng phải đối mặt với sự thật, hạ giọng nói:
- Chống được tới khi trời tối, ta sẽ triệu tập binh mã, quan sát chỗ yếu kém của quân địch, dẫn ngài phá vây.
- Phá vây?
Ma Ha Tạng bỗng cười rộ lên:
- Trác Nhan Luân, ngươi cảm thấy bổn vương tử sẽ bỏ mặc các ngươi lại hay sao?
- Trác Nhan Luân tuyệt không có ý này.
Trác Nhan Luân lắc đầu nói:
- Nhưng chuyện đã tới bước này, Đại vương tử thân phận tôn quý…
Ma Ha Tạng lắc đầu nói:
- Ta biết ngươi cho rằng chúng ta đã thất bại rồi, nhưng ngươi đã sai.
Từ trong sâu thẳm đôi mắt của gã dường như lóe lên một tia sáng:
- Trác Nhan Luân, tất cả mới chỉ là bắt đầu. Ma Ha La đã tới đây, đừng nghĩ còn có thể sống sót mà trở về.
Giọng nói của gã có vẻ rất tự tin, nhưng Trác Nhan Luân lại có ý phản đối.
Trong hoàn cảnh này, có thể rời an toàn mà rút lui đã là chuyện không dễ rồi, vậy mà còn nói có thể chuyển bại thành thắng giết chết được Ma Ha La.
Lão cảm thấy Ma Ha Tạng cũng chỉ là nhất thời mạnh miệng nói vậy thôi,
làm sao có thể là sự thật được.
Cả ngày hôm nay, cho tới tận đêm, quân địch cũng chưa từng xuất một binh một tốt nào tấn công. Nhưng sau
khi trời tối, mọi người ở trên núi cảm thấy rằng quân địch rất có khả
năng lợi dụng màn đêm để thừa dịp tiến công, cho nên tất cả mọi người
đều hết sức cảnh giác, dốc toàn lực phòng bị.
Bốn phía Hắc sơn,
lửa trại đã được điểm lên, quân địch hô hào khắp mọi nơi, tạo ra vẻ náo
nhiệt đến dị thường. Trên núi người Cổ Lạp Thám thậm chí còn nhìn thấy
bên lửa trại của quân địch có một số ít binh sĩ đang nhảy múa mua vui.
Tuy rằng không thấy quân địch có bất cứ động tĩnh tiến công gì, nhưng người Cổ Lạp Thấm vẫn không dám lơ là phòng bị. Chống đỡ tới nửa đêm, bỗng có một đội binh mã xông ra từ phía đối diện. Người Cổ Lạp Thấm cho rằng
quân địch đã bắt đầu tấn công, nên đều hết sức cảnh giác, chuẩn bị tử
chiến. Nhưng chỉ thấy đối phương phái đến vài đội binh mã rất thưa thớt, mấy đội binh mã này đều hướng về phía ba ngọn núi của Hắc sơn, đến gần
chân núi, dùng khiên chắn bảo vệ, liền bắt đầu lớn tiếng hò hét, là muốn khuyên người Cổ Lạp Thấm hãy bỏ vũ khí xuống đầu hàng. Họ hứa hẹn chỉ
cần bỏ vũ khí xuống, sẽ lập tức không truy cứu chuyện cũ.
Đám
người phái đến khuyên hàng, người nào người nấy cũng đồng thanh đồng
điệu, giống nhau như đúc, có lý có tình, tuyên bố Ma Ha Tạng đã tận số,
nếu như còn theo gã, thì chỉ là chịu chết một cách oan uổng. Hơn nữa sau khi chết đi còn bị hậu nhân của Tây Lương chửi rủa muôn đời, không được gọi là dũng sĩ. Bọn chúng còn nói nếu còn ngoan cố, thì còn liên lụy
tới người nhà, tới lúc đó người nhà cũng sẽ bị kết tội phản quốc, chết
không có đất chôn thân.
Trên núi thỉnh thoảng bắn tên xuống, nhưng đều bị khiên chắn cản lại.
Đêm nay, kẻ thù tuy chưa mở một đợt tấn công nào, nhưng gần như cứ cách một canh giờ đều phái người đến hò hét một lần.
Đến ngày hôm sau, đại bộ phận người Cổ Lạp Thấm đều đã thức trắng đêm, đều
tỏ ra có chút mệt mỏi, vốn định chợp mắt nghỉ tạm một lúc, ai ngờ tiếng
trống bên địch đột nhiên vang lên. Người Cổ Lạp Thấm vội vàng chuẩn bị
tác chiến,laij trông thấy dưới núi quân địch hối hả truyền lệnh, vốn
tưởng là đã bắt đầu tiến công, hóa ra là đối phương vẫn chỉ phái người
đến hò hét kêu gọi đầu hàng.
Như vậy lại qua thêm một ngày, người Cổ Lạp Thấm đều mệt mỏi vô cùng, còn quân địch chốc chốc lại phái người đến hò hét, quấy rối người Cổ Lạp Thấm. Người Cổ Lạp Thấm rất muốn được nghỉ ngơi một lúc, nhưng mỗi lần nghe thấy tiếng trống vang lên thì lại lo sợ quân địch tấn công, thế nên mãi cũng không thể nào nghỉ ngơi
được. Tuy mỗi lần qua đi đều không thấy quân địch tấn công, nhưng không
ai biết quân địch sẽ tấn công lúc nào, thế nên cuối cùng cũng không dám
lơi lỏng phòng bị. Về phía quân địch dưới núi lại tỏ ra vô cùng thoải
mái. Còn tinh thần người Cổ Lạp Thấm thì vẫn luôn lo lắng bất an.
Sở Hoan biết được đây chỉ là đòn tâm lý chiến tranh của Ma Ha La.
Không hề nghi ngờ gì nữa, những đợt tấn công trước, đã khiến cho Ma Ha La
hiểu rõ được khả năng chống cự của người Cổ Lạp Thấm. Thế nên gã cũng
hiểu nếu tiếp tục tấn công, chỉ làm người chết càng nhiều máu chảy thành sông.
Mấy nghìn tử thi của võ sĩ Tháp Lý Khắc trên Hắc sơn, sự
hy sinh đó, cũng đã khiến cho Ma Ha La khó có thể chấp nhận được. Gã
muốn giảm bớt thương vong, nên lúc này mới dùng chiến thuật tâm lý này.
Làm vậy tuy không thể tốc chiến tốc thắng, hơn nữa mấy vạn binh mã mỗi ngày cũng đều tiêu hao không ít lương thực, nhưng chỉ cần qua một ngày, sẽ
tăng thêm áp lực trong lòng mỗi người Cổ Lạp Thấm, áp lực này sẽ khiến
bọn họ dần dần sụp đổ.
Sở Hoan thấy được sự mệt mỏi vô cùng trên khuôn mặt của Cổ Lạp Thâm, hơn nữa còn thấy được sự lo lắng bất an của bọn họ.
Người Cổ Lạp Thấm đang phải trải qua sự dày vò. Sự dày vò này đã kéo dài ba
ngày, trong đó có mấy lần quân địch bày bố trận địa chuẩn bị tấn công
lên Hắc sơn, khiến cho người Cổ Lạp Thấm có lúc đã chuẩn bị ứng chiến,
rồi đối phương lại bỗng nhiên quay đầu lại ngừng tấn công.
Càng
ngày càng có nhiều người đã bắt đầu trở nên lo âu bực dọc đến cáu gắt,
trước sự mệt mỏi đó, thậm chí đã có nhiều người sau khi ngủ thiếp đi, đã rất khó đánh thức.
Sắc mặt của Trác Nhan Luân ngày một khó coi.
Đã mấy ngày nay, Ma Ha Tạng dường như lại càng ngày càng tỉnh táo hơn,
đang lúc hoàng hôn, bỗng nhiên nhìn về phía Sở Hoan hỏi:
- Huynh đệ, ngươi nói xem bọn Khuất Luật Cân đã bắt đầu tiến hành công kích chưa?
- Không có gì bất ngờ xảy ra, thì bọn họ đã phát động một đợt tập kích!
Sở Hoan nhìn về ánh sáng yếu ớt ở phía tây:
- Nếu như mọi việc đều diễn ra thuận lợi, Ma Ha La có lẽ rất nhanh sẽ nhận được tin tức.
Hắn quay đầu nhìn Ma Ha Tạng, hỏi:
- Đại vương tử, thứ cho ta được nói thẳng, hiện tại xem ra, binh lực của
đối phương manhh hơn so với trong tưởng tượng rất nhiều. Trong mấy ngày
nay, sĩ khí của tướng sĩ trên núi đã bị giảm sút nghiêm trọng. Cho dù
bọn họ nhận được tin đã nhận được binh mã cứu viện, thì cùng với đám
binh mã còn lại, bên Hắc sơn chỉ sợ rằng cũng không thể ngăn cản nổi.
Ma Ha Tạng nhìn Sở Hoan, cười ha hả, gã thật ra không tỏ ra có bất cứ sự mệt mỏi nào, nhìn vẫn sự minh mẫn vô cùng, nói:
- Chỉ cần bọn họ điều động binh mã rời khỏi, thì chúng ta sẽ nắm chắc
phần thắng nhiều hơn mộtt chút.. cũng sắp đến lúc rồi, cũng sắp đến lúc
rồi…!
Trong lúc này miệng gã lẩm bẩm sắp đến lúc rồi, Sở Hoan cau mày, không hiểu câu “sắp đến lúc rồi” của gã là có ý nghĩa gì.
Dự đoán của Sở Hoan không hề sai chút nào, lúc này Ma Ha La đã nhận được
quân báo, mười mấy Tộc trưởng chật vật trở về từ đại thảo nguyên Thanh
La, lúc này người nào người nấy vẫn chưa hoàn hồn, khóc lóc rên rỉ trong trại của Ma Ha La.
- Tiểu vương tử, bọn họ xuất hiện giống như hồn ma, thấy người là giết, thấy trại là đốt.
Một tên Tộc trưởng may mắn thoát chết khóc lóc nói:
- Nếu như ta không mau chạy thoát, thì có lẽ ta cũng đã chết dưới đao của bọ chúng rồi!
- Tiểu vương tử, mau phát binh quay về viện trợ, nếu như đến trễ, sẽ còn có vô số bộ tộc bị hại thêm.
Ma Ha La ngồi trên ghế, sắc mặt có chút khó coi. Thân hình của gã có chút
thấp bé hơn Ma Ha Tạng, nhưng lại vô cùng rắn chắc, lưng hùm vai gấu,
hai mắt như chuông đồng, hai tai đeo hai chiếc vòng lớn, cặp môi dày,
đôi mắt tuy to nhưng con ngươi lại rất nhỏ, nhìn vào đó có vẻ đây là
hạng người điêu ngoa xảo quyệt.
- Rốt cuộc là có bao nhiêu binh mã?
- Khoảng mấy nghìn người ngựa!
- Không đúng, phải chừng vạn người!
Bên cạnh lập tức có người phản bác:
- Tiểu vương tử, người của bọn họ đông như kiến bao phủ trời đất, đếm cũng không xuể, ít nhất cũng có vạn người.
- Vạn người?
Một người bên cạnh lại khóc lóc cau mày mà nói:
- Đâu chỉ vạn người, ta chỉ thấy đâu đâu cũng là kỵ binh của bọn chúng,
người của bọn chúng đã trải rộng toàn bộ đại thảo nguyên Thanh La rồi.
Ma Ha La hừ lạnh một tiếng, nói:
- Vạn người, bổn vương tử hỏi các ngươi, Ma Ha Tạng lấy đâu ra vạn người? Hắn điều người từ đâu đến mà được vạn người?
Gã đảo mắt qua đám Tộc trưởng:
- Hơn nữa lại là kỵ binh. Cho dù hắn thực sự đã âm thầm điều động kỵ binh Cổ Lạp Thấm đi tập kích thảo nguyên Thanh La, thì thử hỏi một vạn đám
kỵ binh đó từ đâu ra? Cổ Lạp Thấm không thể có nhiều binh mã tới vậy,
càng không thể có nhiều kỵ binh sắc bén như vậy. Hơn nữa nếu như là có
một đám kỵ binh khổng lồ như vậy, thì vì sao khi bọn chúng tiến vào thảo nguyên Thanh La, mà bổn vương tử lại hoàn toàn không hề hay biết? Một
đội kỵ binh hùng hậu như vậy, không thể nào âm thầm lặng lẽ trốn khỏi
tầm mắt của bổn vương tử được…!
Đám tộc trưởng đều cau mày nhăn
mặt, đến tận bây giờ, không ai có thể nói rõ rốt cuộc là có bao nhiêu kỵ binh đã tràn vào thảo nguyên Thanh La, mọi người chỉ biết là đám kỵ
binh đó hành sự bí ẩn, chỉ đốt giết, không cướp bóc.
- Binh mã của các ngươi đâu hết cả rồi?
Ma Ha La cau mày nói:
- Thân là Tộc trưởng, người nào người nấy đều phải bỏ chạy thê thảm, dũng sĩ của các ngươi đâu? Sao lại giống như chó nhà có tang thế này?
- Tiểu vương tử, trong tay chúng ta làm gì còn có nhiều binh mã nữa?
Một Tộc trưởng bất đắc dĩ nói:
- Có thể đánh nhau được, hoặc đã vào đội vệ binh, hoặc đi theo sang Tần
quốc. Số còn lại cũng đã đi theo Tiểu vương tử thảo phạt Cổ Lạp Thấm. Ai biết Ma Ha Tạng giảo hoạt như vậy, thừa dịp chúng ta không phòng bị, đã xuất binh đánh lén.
Đại thảo nguyên Thanh La là địa bàn sinh
sống của bộ tộc Ma Ha, các bộ tộc lớn nhỏ ở thảo nguyên Thanh La đều là
một phần của bộ tộc Ma Ha. Binh sĩ của Ba Bạch Đồ và Tháp Lý Khắc dường
như cũng là những dũng sĩ của các bộ tộc trên thảo nguyên Thanh La.
Ngoại trừ một bộ phận đi theo Tiếu Thiên Vấn sang Tần quốc, thì đại bộ
phận các dũng sĩ thiện chiến đều đã đi theo Ma Ha La đi tới chân núi Hắc sơn.
Liền vào lúc này, ngoài trướng vải có người truyền tin tới:
- Báo, Tộc trưởng Chu Lạp Lợi Xá của bộ tộc Chu Lạp xin được cầu kiến Tiểu vương tử!
Ma Ha La giơ tay lên nói:
- Hãy cho hắn vào!
Rất nhanh, kèm theo một tiếng động, một lão tuổi đã ngoài năm mươi gầy guộc đi vào trướng, nước mắt ngắn nước mắt dài nói:
- Tiểu vương tử, Ma Ha Tạng thừa lúc binh lực Hắc thủy đi vắng, đã phái
ba vạn thiết kỵ binh đánh lén sông Hắc thủy, mười mấy bộ tộc ở sông Hắc
thủy đã bị giết hại, khẩn cầu Tiểu vương tử điều động binh mã, cùng bộ
tộc Chu Lạp quay về chi viện.
Trích đoạn cuối Chương 595: Biến cố lớn
Liền vào lúc này, ngoài trướng vải có người truyền tin tới:
- Báo, Tộc trưởng Chu Lạp Lợi Xá của bộ tộc Chu Lạp xin được cầu kiến Tiểu vương tử!
Ma Ha La giơ tay lên nói:
- Hãy cho hắn vào!
Rất nhanh, kèm theo một tiếng động, một lão tuổi đã ngoài năm mươi gầy guộc đi vào trướng, nước mắt ngắn nước mắt dài nói:
- Tiểu vương tử, Ma Ha Tạng thừa lúc binh lực Hắc thủy đi vắng, đã phái
ba vạn thiết kỵ binh đánh lén sông Hắc thủy, mười mấy bộ tộc ở sông Hắc
thủy đã bị giết hại, khẩn cầu Tiểu vương tử điều động binh mã, cùng bộ
tộc Chu Lạp quay về chi viện.