Sở Hoan nhìn thấy thi thể đang nằm ngổn ngang trên vách núi đá. Tuy rằng còn có chút khoảng cách, nhưng Sở Hoan vẫn có thể ngửi được mùi hôi
tanh của máu đang tràn ngập khắp nơi.
Trận chiến đêm qua, mặc dù
không đích thân tham gia, nhưng kế hoạch bao vây tiêu diệt Nỗ Sỉ Cát lại do hắn thiết lập. Sau cuộc chiến thảm khốc đó, tuy rằng Nỗ Sỉ Cát cùng
với trên một nghìn bộ hạ gần như toàn bộ đã bị tiêu diệt, nhưng bên phía Cổ Lạp Thấm tổn thất cũng vô cùng nặng nề. Cho dù đã giết chết được Nỗ
Sỉ Cát không hề có sự phòng bị, nhưng trong lúc liều chết chiến đấu của
các võ sĩ Tháp Lý Khắc, cũng tổn thất trên năm trăm võ sĩ Cổ Lạp Thấm.
Sở Hoan tuy rằng không có chút thiện tình gì đối với người Tây Lương,
nhưng trước tình cảnh máu chảy thành sông xác người chất đống, khiến Sở
Hoan trong lòng không khỏi buồn rầu.
Rất nhanh hắn cũng đã nhận
được tin tức ngọn núi bên trái, bộ tộc Chu Lạp đã tới nơi, kế tiếp chỉ
trong chốc lát, liền nghe thấy ở phía ngọn núi bên trái có tiếng tàn sát thê lương vọng tới. Từ khi bộ tộc Chu Lạp tới đến lúc phát động tiến
công, trước sau chưa tới một canh giờ, bộ tộc Chu Lạp công kích với tốc
độ cực nhanh, đúng là đã nằm ngoài sự dự đoán của Ma Ha Tạng.
Mặc dù so với đám võ sĩ Tháp Lý Khắc thì sức chiến đấu của bộ tộc Chu Lạp
không bằng, nhưng vẻ mặt của Trác Nhan Luân lại tỏ ra khó chịu, thậm chí là còn khó coi hơn cả lúc Ưng Thủ phong bị tấn công.
- Đám võ sĩ Tháp Lý Khắc chẳng qua là nghe theo quân lệnh mà phát động tiến công.
Vẻ mặt của Ma Ha Tạng lúc này có chút ngưng trọng:
- Nhưng mà bộ tộc Chu Lạp lại từ tận trong xương tủy muốn báo thù, áp lực của ngọn núi cánh trái còn lớn hơn cả Ưng Thủ phong.
Bộ tộc Chu Lạp và Cổ Lạp Thấm chính là những kẻ thù truyền kiếp. Tổ tiên
của hai bộc này đã từng trong tình trạng chiến sự liên miên, tuy rằng
cuối cùng không ai chinh phục được đối phương, thế nhưng cả hai bên cũng đã phải trả những cái giá cao, gần như các đời tổ tiên Cổ Lạp Thấm đều
có người chết trong tay bộ tộc Chu Lạp, còn bộ tộc Chu Lạp cũng giống
như vậy.
So với quân lệnh, thì sự thù hận vốn đã khắc cốt ghi tâm sẽ càng khiến cho con người ta điên cuồng hơn.
Trước khi đóng giữ Hắc sơn, Cổ Lạp Thấm không đủ thời gian mở hội nghị quân
sự, mà lệnh Tô Cáp Bố Nguyên lãnh binh trấn thủ ngọn núi cánh trái.
Nguyên nhân sâu xa, chính là vì biết phương hướng tiến quân của bộ tộc
Chu Lạp tất nhiên là sẽ đến ngọn núi cánh trái trước. Tô Cáp Bố Nguyên
chính là tộc trưởng dũng mãnh gan dạ trên thảo nguyên Cổ Lạp Thấm của bộ tộc Bạch Ngân, có ý chí chiến đấu cực kỳ mạnh mẽ, có thể chiến đấu
trong hoàn cảnh khắc nghiệt, dùng Tố Cáp Bố Nguyên để đối phó với bộ tộc Chu Lạp, chính là muốn xem bộ tộc Chu Lạp có liều chết tiến công hay
không.
Toàn bộ chiến trường, tất cả mọi sự chú ý đều dồn vào cuộc chiến đấu ở ngọn núi bên trái.
Dường như ngoại trừ đám người Chu Lạp, thì không ai mong muốn bọn họ sẽ giành thắng lợi. Người Cổ Lạp Thấm tất nhiên là như thế, trong lòng của Ma Ha Kim Cương thì lại không nghĩ rằng người Chu Lạp có thể giành được thắng lợi. Nếu như bọn họ chiến thắng, đối với Ma Ha Kim Cương mà nói, đó sẽ
là một sự sỉ nhục.
Tiếng chém giết mãnh liệt bắt đầu nổ ra từ
buổi trưa, kéo dài tới lúc xế chiều, thì Ma Ha Kim Cương mới bắt đầu cảm thấy nóng lòng. Thám báo ở tiền phương báo lại:
- Đại vương,
người Chu Lạp đã đột phá qua lá chắn đầu tiên trên ngọn núi bên trái,
hiện đang đột phá lá chắn thứ hai, hai bên chém giết điên loạn, tổn thất nghiêm trọng, người Chu Lạp khẩn cầu Đại vương phát binh trợ giúp!
Ở phía sau Ma Ha Kim Cương có rất nhiều tướng lĩnh, nhưng hiểu được tâm tư của Ma Ha Kim Cương thì lại rất ít, đã có người nói:
- Đại vương, bộ tộc Chu Lai đã không phụ vào sự kỳ vọng của ngài, chúng
hãy chuyển hướng nhằm về phía ngọn núi bên trái, hiệp trợ người Chu Lạp
đánh hạ ngọn núi bên trái.
- Đại vương, hiện giờ sĩ khí của quân
ta đang giảm sút, nếu như có thể đánh hạ được ngọn núi bên trái, thì sĩ
khí nhất định sẽ được khôi phục, mặt khác lại có thể trấn áp được khí
thế của người Cổ Lạp Thấm!
- Đúng phải xuất binh, xin Đại vương hãy hạ lệnh xuống!
Sắc mặt của Ma Ha Kim Cương xanh mét lại. Đạt Độ lại hiểu được tâm tư của Ma Ha Kim Cương, liền lên tiếng:
- Đại vương, lúc này không nên xuất binh. Quân ta hiện đã thương vong
không nhỏ, đang cần phải được nghỉ ngơi và chỉnh đốn. Hơn nữa khi có
quân ta trấn thủ ở đây, Ưng Thủ phong không dám tùy tiện lỗ mãng mà hành động. Mạt tướng chỉ e rằng một khi chúng ta dời binh, Ưng Thủ thong và
đám ti tiện trên ngọn núi bên phái liền có động tĩnh… Sĩ khí của bọn
chúng bây giờ đang mạnh, không thể mất cảnh giác được.
Vẫn là Đạt Độ hiểu trong lòng của Ma Ha Kim Cương đang nghĩ gì. Gã vừa mới nghe
thấy quân báo, người Chu Lạp không ngờ đã công phá được lá chắn đầu tiên của Cổ Lạp Thấm, trong lòng cũng cảm thấy có chút giật mình. Nếu lúc
này mà xuất binh hướng về phía trái, một khi sự việc thành công, công
lao tất nhiên sẽ thuộc về đám người Chu Lạp.
- Đạt Độ nói không
sai, chúng ta ở đây, cũng đã kiềm chế được Ưng Thủ phong và đám tiện nô ở ngọn núi bên phải,khiến bọn chúng không dám tùy tiện manh động.
Ma Ha Kim Cương ngồi khoanh tròn trên đất:
- Chỉ cần có thể kiềm chế được đám tiện nhân của hai ngọn núi này, thì cũng đã giúp cho người Chu Lạp rất nhiều rồi!
Y trầm giọng nói:
- Truyền lệnh của ta, toàn bộ quân đội nghỉ ngơi và chỉnh đốn tại chỗ, không có lệnh của bổn vương, không ai được manh động!
Người Chu Lạp tuy rằng đã đột phá được lá chắn thứ nhất ở ngọn núi bên trái
nhưng cũng đã bị tổn thất nặng nề. Bên phía Cổ Lạp Thấm thương vong cũng không hề nhỏ. Thế nhưng phải đối diện với sự cứng cỏi của Tố Cáp Bố
Nguyên và người Cổ Lạp Thấm, thì thương vong của người Chu Lạp lớn hơn
nhiều so với người Cổ Lạp Thấm. Ở ngọn núi bên trái có hơn năm nghìn
người Cổ Lạp Thấm, phải đối mặt với sự tấn công từ nhiều phía của người
Chu Lạp, chỉ trong vòng có mấy canh giờ, số lượng người chết đã lên tới
trên hai nghìn người. Còn người Chu Lạp trong trận chiến thảm khốc đó
cũng đã có trên ba nghìn võ sĩ chết trận.
Hai kẻ thù truyền kiếp
này vừa mới giao đấu, liền không có chút kiêng nể gì nhau. Sau một trận
giao tranh, số lượng tử thương còn nhiều gấp nhiều lần so với các cuộc
giao tranh ở Ưng Thủ phong. Trên mỗi tấc đất của ngọn núi bên trái, gần
như đều có một thi thể. Mùi máu tanh tưởi tràn ngập toàn bộ ngọn núi.
Người Chu Lạp vốn muốn cầu viện Ma Ha Kim Cương. Tuy binh mã của bọn họ lớn
hơn nhiều so với đám người Cổ Lạp Thấm ở ngọn núi bên trái, hơn thế nữa
đang từ bốn phía bao vây lại. Thế nhưng binh lực có hạn cuối cùng không
còn cách nào gây áp lực lớn đối với mỗi vị trí ở bên ngọn núi phía trái
được. Nếu như có được sự tương trợ của binh mã Ma Ha Kim Cương di chuyển tới, thì với hai vạn binh mã này có thể toàn lực mà tấn công ngọn núi
bên trái. Ngọn núi bên trái cho dù là tường đồng vách sắt, chắc chắn
cũng bị đánh sập.
Đám người Cổ Lạp Thấm hiện giờ đã thế suy sức
yếu, chỉ cần Ma Ha Kim Cương dáng đại chùy xuống, dường như sẽ chắc chắn giành được phần thắng. Chỉ tiếc rằng người Chu Lạp nhận được hồi âm, Ma Ha Kim Cương phải khống chế đám binh mã ở hai ngọn núi còn lại, không
thể hiệp trợ. Điều này làm cho người Chu Lạp rất thất vọng. Tuy nói là
trong mắt của bọn họ ngọn núi bên trái sắp được công phá thành công,
người Cồ Lạp hiện đã thế suy sức yếu, nhưng bộ tộc Chu Lạp cũng đã nằm
trong tình trạng kiệt sức, không còn cách nào khác, chỉ còn biết thu
binh, tạm thời nghỉ ngơi để chỉnh đốn binh mã.
Đang lúc hoàng
hôn, Ma Ha Kim Cương đang suy nghĩ sau khi quay về sẽ phải hồi báo cho
Ma Ha La như thế nào, thì chợt nghe thấy tiếng kèn văng vẳng từ phía sau vang lên, có quân vụ cấp báo:
- Đại vương, Tiểu vương tử đã thống lĩnh đại quân đến nơi.
Ma Ha Kim Cương cũng không biết chuyện này nên vui hay buồn, tức tốc đứng
dậy, ra lệnh toàn quân bày trận, còn y đã vội lên ngựa, dẫn theo vài tên thuộc cấp quay ngựa lại, tiến lên nghênh đón Tiểu vương tử Ma Ha La.
Ở ngọn núi bên phải, Ma Ha Tạng hiện đang tĩnh tọa ở đó, đột nhiên nghe
thấy tiếng kèn truyền từ phương xa tới. Hai mắt của gã đột nhiên mở to
ra, trong nháy mắt, từ khóe miệng bất ngờ nở một nụ cười, chậm rãi đứng
dậy, nhìn về phía xa, từ trên cao nhìn xuống, đã thấy rõ ràng, từ phía
chân trời đang có đám mây đen chầm chậm kéo lại đây, tiếng trống ầm ầm,
che kín bầu trời, đám mây đen đó ngày một lớn, tựa như đang muốn bao
trùm lên toàn bộ mặt đất.
Tiếng trống ầm ầm, trầm bổng liên tục
gào thét không ngừng. Quân đoàn chủ lực có thể một tay che lấy bầu trời, với trận thế hùng tráng, đã khiến cho sắc mặt của người Cổ Lạp Thấm
phải thay đổi.
Một vạn binh mã của Ma Ha Kim Cương là quân đoàn
tiên phong, trên thực tế đã có một khí thế kinh người. Thế nhưng so với
cánh quân của quân đoàn chủ lực mà nói, thì còn có sự chênh lệch rất
lớn. Quân đoàn chủ lực của Ma Ha La đã tới, lập tức mang tới một sức ép
không thể nào dùng lời có thể diễn tả được. Tất cả mọi người Cổ Lạp Thấm đều cảm giác đang có cái gì đó đè lên ngực họ.
Đã có không ít người Cổ Lạp Thấm trên mặt hiện ra vẻ thất vọng.
Chỉ với quân tiên phong của Ma Ha Kim Cương và Chu Lạp, đã khiến cho người
Cổ Lạp Thấm phải gánh chịu những tổn thất nặng nề. Thậm chí có rất nhiều người Cổ Lạp Thấm còn nghĩ rằng, cho dù quân chủ lực của Ma Ha La không tới, thì chỉ dựa vào đám binh mã của người Chu Lạp và Ma Ha Kim Cương,
nếu đánh tiếp, người Cổ Lạp Thấm ắt bảy tám phần bị đánh bạ. Hiện giờ
đại quân chủ lực Ma Ha La đã tới, Hắc sơn bị công phá, là chuyện chắc
chắn sớm muộn sẽ xảy ra.
Sở Hoan đứng trên ngọn núi nhìn về đám
đại quân Ma Ha La đang bao phủ một khoảng trời, trước một sức mạnh quân
sự khổng lồ như vậy, người Cổ Lạp Thấm hiện giờ chỉ có thể lấy Hắc sơn
làm chỗ dựa, trong lòng Sở Hoan cũng biết rằng căn bản không có khả năng chống đỡ lâu dài.
Nhìn thấy hình bóng khôi ngôi tuấn kiệt của Ma Ha Tạng đứng ở phía trước, trong lòng hắn lại nghĩ: “Nếu như không có
kỳ tích, thì lúc này Ma Ha Tạng sẽ bị đánh bại, một khi hắn thất bại,
thì Ma Ha La sẽ mượn lấy cơ hội này quét sạch thảo nguyên Cổ Lạp Thấm,
cuộc nổi loạn nay của Tây Lương, rất nhanh sẽ được bình định”.
Hắn âm thầm đưa ra quyết định, khi tới thời điểm không thể khác, bản thân
chỉ có thể dựa vào Lôi Hỏa Kỳ Lân, yểm hộ Ma Ha Tạng chạy khỏi Hắc sơn.
Ma Ha Tạng dù sao cũng là Đại vương tử của Tây Lương, ở Tây Lương nhất
định là vẫn có chút thế lực. Còn Ma Ha La cũng chưa chắc là được lòng
tất cả người dân của Tây Lương, chỉ cần Ma Ha Tạng an toàn rời khỏi Hắc
sơn, chưa chắc không còn cơ hội phục thù. Cho dù trong một thời gian
ngắn chưa thể đối phó được với Ma Ha La, nhưng lại có thể khống chế được Ma Ha La, khiến cho Ma Ha La phải dồn toàn bộ tâm trí vào việc dẹp loạn trong nước, không dám có mưu đồ gì với Tần quốc.
Thực ra thì
trong lòng của Sở Hoan cũng đã thấy, lần nổi loạn này ở Tây Lương, trên
thực tế cũng đã khiến cho nội bộ Tây Lương bị một cơn chấn động mạnh.
Cho dù Ma Ha Tạng có thực sự bị giết, Tây Lương muốn khôi phục lại
nguyên khí, thì không phải chuyện một hai năm. Chẳng qua để cho Ma Ha
Tạng sống, sẽ càng khiến cho nguyên khí của Tây Lương bị tiêu hao mạnh
mẽ hơn nữa.
Các binh sĩ ở trên Hắc sơn nhìn thấy đại quân chủ lực của Ma Ha La dừng lại, nhưng cũng không quá lâu, đám quân đông nghìn
nghít ấy lại nhằm về phía ngọn núi bên phải mà tiến lên, trông có vẻ
chậm chạp, nhưng nhìn vào trận thế, dường như là muốn bao vây lấy ngọn
núi bên phải.
Không ít người trên Hắc sơn đều cảm thấy giật mình
kinh hãi. Na Sử Bột Cổ Lợi liền nheo đôi mày rậm lại. Lão đương nhiên là biết Ma Ha Tạng đang ở ngọn núi bên phải. Nếu như quân chủ lực của Ma
Ha La lao thẳng tới bên đó, thì đương nhiên Ma Ha Tạng sẽ rơi vào tình
thế nguy hiểm. Chỉ là lão không hiểu được, Ma Ha La tại sao lại biết Ma
Ha Tạng đang ở ngọn núi bên phải. Đội quân chủ lực đó, tại sao lại kiên
quyết tiến công về phía cánh phải đến như vậy.
Na Sử Bột Cổ Lợi
dặn dò tên cầm cờ giơ thật cao cây cờ đầu sói màu vàng lên, đứng trên
đỉnh núi phất mạnh, nhằm thu hút sự chú ý của đám quân chủ lực Ma Ha La. Nhưng đám quân chủ lực đó chẳng thèm để ý tới, chỉ một mạch nhằm thẳng
về ngọn núi bên phải mà tiến.
Không lâu sau, đã thấy đám quân
tiên phong của Ma Ha Kim Cương cũng đã bắt đầu di chuyển, với đám người
ngựa còn lại khoảng bảy nghìn, thậm chí hơn một nửa trong số đó cũng đã
rời khỏi đội hình, nhằm thẳng về ngọn núi bên phải mà tiến lên.
Đám kỵ binh truyền lệnh của quân địch phóng như bay, truyền đạt quân lệnh,
trong nhất thời tiếng vó ngựa vang lên khắp nơi, trên Hắc sơn các binh
sĩ Cổ Lạp Thấm tuy không sợ, nhưng hiện cũng đã bắt đầu cảm thấy lo
lắng.
Quân đoàn chủ lực, quân đoàn tiên phong, người Chu Lạp bắt
đầu từ từ di chuyển, động tác rất nhanh, rất nhiều binh sĩ đã vượt qua
hai đỉnh núi, hướng về mặt sau của Hắc sơn tam đỉnh. Sau một canh giờ,
các binh sĩ ở trên Hắc sơn đã phát hiện thấy, mấy đạo quân binh mã của
Ma Ha La sau khi di chuyển mạnh mẽ, đã dùng sức mạnh của mấy vạn binh
lực tạo thành một vòng vây lớn bao quanh Hắc sơn. Vòng vây này dường như nhằm thẳng vào ngọn núi bên phải, binh lực bên cánh phải được bố trí
cực kỳ hùng hậu.
Sở Hoan từ trên cao hướng tầm mắt bao quát
xuống, chỉ thấy trước và sau mặt đều là người, khắp nơi đều là quân
địch, đông nghìn nghịt dưới ánh mặt trời, cực kỳ dày đặc.
Trận
địa của đối phương được bố trí rất tốt, chợt thấy tinh kỳ phấp phới tung bay trong trận địa, một đội người ngựa đi ra, không ít người đều nắm
trong tay tấm chắn, đi tới chân núi. Bọn kỵ binh lập tức làm thành một
vòng tròn, tấm khiên chắn được dựng thẳng đứng lên, kết thành một trận
địa nhỏ, để một số người đứng ở giữa, trong đó có một người nhằm về phía trên núi quát to:
- Phản tặc Ma Ha Tạng nghe chỉ: Ma Ha Tạng
khinh nhờn Đại phi, mưu đồ cấu kết mọi người tạo phản, quả là tội đáng
chết vạn lần. Nay niệm tình phụ tử, không giết, chỉ cần cúi đầu nhận
tội, sẽ ban cho nghìn mẫu ruộng đất, để dưỡng lão.
Rồi lại quát lớn:
- Chư tộc Cổ Lạp Thấm bị kẻ xấu lợi dụng, chỉ cần hoàn tâm hối cải, không những không giáng tội, ngược lại sẽ được ban thưởng, khâm thử!
Âm thanh vang dội được phát ra từ người này, đã được truyền đi rất xa, vượt ra khỏi trận địa của hai quân.
Người này nhận thấy trên núi không có sự hồi âm, cao giọng hô:
- Ma Ha Tạng, Thánh chủ rộng lượng, tha cho ngươi khỏi tội chết, chẳng lẽ ngươi còn muốn dựa vào nơi hiểm yếu này để chống lại? Các dũng sĩ Cổ
Lạp Thấm, Thánh chủ đối với các ngươi rất khoan dung độ lượng, đừng mắc
thêm lỗi lầm nữa. Ma Ha Tạng, bên cạnh ngươi đều là những dũng sĩ của
thảo nguyên Cổ Lạp Thấm, đều là con dân của Tây Lương ta, chẳng lẽ ngươi muốn dùng tính mạng của bọn họ để đi theo ngươi? Lúc này, ngươi đã
không thể lui được nữa rồi, càng không thể để quá nhiều dũng sĩ Tây
Lương phải đổ thêm máu ở nơi đây nữa, hãy cúi đầu nhận tội đi.
Trên núi hai tay của Ma Ha Tạng đã nắm chặt lại. Tiếng quát to dưới chân
núi, gã cũng không hề bận tâm, chỉ dò tìm trong trận địa của quân địch,
cuối cùng cũng đã tìm ra một chỗ. Sở Hoan cũng dùng ánh mắt nhìn về phía mà Ma Ha Tạng đang tìm tòi, dưới ánh chiều tà, chỉ nhìn thấy đội hình
của quân địch có một đội thiết giáp, trong tay đội kỵ binh đang cầm
những khiên sắt. Ở giữa đội thiết giáp, dường như lại mơ hồ nhìn thấy
một người đeo chiếc giáp trụ vàng óng, còn khoác một tấm áo choàng ở
ngoài, khoảng cách quá xa, chỉ có thể thấy được đại khái trang phục,
nhưng trong lòng cũng hiểu được rằng, người mặc chiếc giáp trụ vàng óng
ánh đó, mười phần thì chín phần chính là Tiểu vương Ma Ha La của Tây
Lương.
Tên lính quát to lúc này lại quát thêm một lần nữa, rồi
lui về trận thế, rất nhanh sau đó đã thấy đám kỵ binh của quân địch
xuống ngựa. Sở Hoan cũng đã nhìn thấy Ma Ha La xoay người xuống ngựa, có một người bưng một chiếc ghế tới, Ma Ha La ngồi xuống chiếc ghế lớn đó, có vẻ như rất hài lòng, đứng cạnh lại có không ít tướng lĩnh, từ xa đã
nhìn thấy Ma Ha La cầm chiếc roi ngựa ở trong tay, chỉ lên trên ngọn
núi, dường như nghe thấy đám tướng lĩnh nói chuyện gì đó rất vui vẻ, đều cùng nhau cười rộ.