Sở Hoan giết chết Lục Thế Huân, lúc này mới nâng tay lên, dùng ống tay
áo lau nước trên mặt. Áo gấm của hắn loang lổ vết máu của Lục Thế Huân.
Sở Hoan lau sạch vết máu trên chủy thủ, nhìn thi thể Lục Thế Huân.
Trong mắt hắn lúc này không còn chút sát ý nào. Hắn lầu bà lầu bầu:
- La đại ca, lần này là huynh đã cứu tính mạng ta.
Trên thực tế, sau khi bị nhốt trong Thiên Võng, Sở Hoan đã biết rõ tấm
lưới kia không hề bình thường. Chất liệu làm nên nó chắc chắn không bình thường.
Trên người hắn cũng không mang theo binh khí. Hơn
nữa, trong tình huống lúc đó, cho dù trong tay hắn có lợi khí, Lục Thế
Huân cũng sẽ không cho hắn cơ hội cắt đứt lưới. Thậm chí, Sở Hoan cũng
nghi ngờ khả năng có thể dùng binh khí mà cắt được tấm lưới này.
Đương nhiên Sở Hoan sẽ không bó tay chịu chết. Càng không thể để mình chết trong tay một kẻ như Lục Thế Huân.
Khi hắn bắt đầu giãy dụa, lòng đã định sẽ lợi dụng Cực Lạc đao pháp cắt đứt lưới. Cực Lạc đao tuy không phải là lưỡi đao sắc bén, nhưng uy lực
thì không thể tưởng nổi.
Khi La Đa truyền thụ cho Sở Hoan Cực Lạc đao pháp, thậm chí đã có thể chặt đôi tảng đá. Sở Hoan cũng không
biết Cực Lạc đao pháp đến tột cùng có đủ khả năng làm điều đó hay không, vì tấm lưới này không như lưới bình thường, cho dù sử dụng Cực Lạc đao
pháp cắt đứt lưới, cũng chưa chắc đã có thể thành công.
Hơn
nữa, Cực Lạc đao hắn tu luyện chưa lâu, cũng chưa được coi là đã hoàn
toàn đạt tới đỉnh cao. Nhưng vào hoàn cảnh này, hắn không có lựa chọn
nào khác. Sống hay chết, chỉ có thể đánh cược một lần. Tay trái của hắn
dấu sau cơ thể, để che dấu hành động. Ngay từ khi mới bắt đầu, hắn cũng
chỉ cắt ba sợi lưới một lần mà thôi.
Đây là lựa chọn duy nhất của Sở Hoan, cũng là cách chuyển bại thành thắng duy nhất của hắn. Nếu
như Cực Lạc đao không thể cắt đứt Thiên Võng, thì Sở Hoan cũng đành đầu
hàng số phận.
Sở Hoan cảm thấy vận khí của hắn quá tốt.
Vừa xuất chiêu, Thiên Võng không ngờ không chịu nổi sự sắc bén của Cực Lạc đao, từng chút từng chút một bị cắt đứt.
Bề ngoài, Sở Hoan bĩnh tĩnh giằng co với Lục Thế Huân, nhưng lòng thì
mừng rỡ như điên. Lục Thế Huân đương nhiên không có khả năng lường tới
việc Sở Hoan đã cắt đứt lưới ngay từ đầu, nên khi gã còn dương dương tự
đắc thì Sở Hoan đã cắt đứt Thiên Võng từng chút từng chút một.
Cũng may mắn Thiên Võng không cao lắm, cách mặt đất chỉ chừng một mét
mà thôi. Lục Thế Huân muốn biết đáy lưới có gì khác lạ hay không, thì
chỉ có cách là ngồi xổm xuống. Nếu như Thiên Võng cao hơn một chút, cao
hơn hẳn Lục Thế Huân, thì khi Sở Hoan dùng Cực Lạc đao cắt đứt lưới từng chút từng chút một, nhất định gã sẽ phát hiện ra.
May mắn
của Sở Hoan, lại là bất hạnh của Lục Thế Huân. Cho đến chết, gã cũng
không thể nào hiểu nổi, Sở Hoan làm thế nào mà thoát khỏi lưới.
Sở Hoan rút chủy thủ ra, cũng không nhìn Lâm Đại Nhi, hắn hoàn toàn
không biết lợi hại của Bồ Tát Hoan Hỉ Tán, chỉ cho là dược vật thúc tình mà thôi, không thể làm ảnh hưởng đến tính mạng được. Thân đang ở trong
mật thất, điều đầu tiên hắn nghĩ tới là làm thế nào để thoát ra ngoài.
Hắn ngẩng đầu lên nhìn đỉnh mật thất, thấy đỉnh cách mặt đất một khoảng khá cao. Sở Hoan nhớ rõ khi hắn rơi vào mật thất này là do Lục Thế Huân khởi động cơ quan. Nếu như hắn đoán không sai, cơ quan mở phiến đá nhất định ở trong mất thật này.
Hắn nhìn xung quanh, cũng không
thấy có cơ quan nào, cuối cùng dừng lại ở Lâm Đại Nhi. Thì thấy áo bào
đỏ thẫm chỉ còn một vài mảnh trên người. Lâm Đại Nhi mặc quần áo nịt màu trắng, tóc mây rối tung, khuôn mặt ửng hồng, hai chân không ngừng xoắn
vào nhau, răng cắn chặt vào cặp môi đỏ mọng, hồ như đang cố gắng khống
chế cảm xúc của bản thân. Nhưng ánh mắt thì cực kỳ mê ly, nửa tỉnh nửa
say, nhìn qua cực kỳ vũ mị phong tình, kiều diễm ướt át.
Nàng dựa vào vách tường, hai chân không ngừng vặn vẹo, đôi mắt mông lung như sương mù nhìn chăm chú vào Sở Hoan.
Sở Hoan thấy Lâm Đại Nhi như thế trong lòng không khỏi rung động, lập
tức cảm giác người hơi nóng lên. Đặc biệt ở bụng, trong nháy mắt nóng
ran như lửa đốt.
Sở Hoan cả kinh. Tuy hắn là thanh niên huyết khí phương cương, nhưng chưa bao giờ có cảm giác thèm muốn nhục dục đến thế. Cảm giác đó ập đến rất nhanh, Sở Hoan đột nhiên hiểu, dược tính Bồ Tát Hoan Hỉ Tán từ trong bình chảy vào miệng mình đã bắt đầu phát tác.
Hắn lấy bình sứ trong ngực ra, mở nắp bình, đổ hai con Băng Tâm trùng
lên cánh tay. Băng Tâm trùng vẫn nằm yên trên cánh tay hắn không hề động đậy.
Sở Hoan nhíu mày.
Tuy hắn không thể điều khiển Băng Tâm trùng hoàn toàn, nhưng lại biết
rõ Băng Tâm trùng không bình thường, chẳng những có thể dùng để lấy độc
trị độc, mà quan trọng nhất, nếu như độc dược bình thường, Băng Tâm
trùng thậm chí có thể giải độc.
Hơn nữa, Băng Tâm trùng là
vua của độc, đối với độc tính cực kỳ nhạy cảm, ngay cả độc dược vô sắc
vô vị chúng cũng có phản ứng, nhất định sẽ chủ động bò trên cơ thể tìm
kiếm độc tính.
Tựa như họa sĩ thích thú ngắm một bức họa
thiên cổ, nhạc sĩ say mê cây đàn cổ vô giá, không kiềm chế nổi thế nào
cũng xán lại gần. Băng Tâm trùng cũng như thế đối với độc tính.
Thế nhưng vào lúc này, hai con Băng Tâm trùng vẫn không hề có chút phản ứng nào, lười biếng nằm trên cánh tay của Sở Hoan không hề nhúc nhích,
giống như đã ngủ say.
Sở Hoan biết, Băng Tâm trùng ngủ ngày
thức đêm, lúc này không phải là ban ngày, là thời điểm Băng Tâm trùng
hoạt động, nên hai tiểu gia hỏa không thể nào ngủ say như thế được.
Đợi mãi không thấy chúng động đậy, Sở Hoan âm thầm kêu khổ, nhất là lúc này, hắn thậm chí không hề ngửi thấy mùi máu tươi mà chỉ còn ngửi thấy
hương thơm toát ra từ cơ thể Lâm Đại Nhi.
Nếu là trước đây,
mùi thơm của cơ thể Lâm Đại Nhi tuyệt đối không đến mức tràn ngập như
thế, có thể là vì Bồ Tát Hoan Hỉ Tán đã khuếch tán mùi hương nữ nhân
tràn ngập khắp phòng. Mà Sở Hoan, cũng vì dược tính trong người, mà mẫn
cảm hơn với hương vị nữ nhân.
Sở Hoan giật nảy mình. Lúc
trước hắn bất chấp xuân dược, là vì đinh ninh đã có Băng Tâm trùng trong tay. Nhưng lúc này, hắn phát hiện mọi chuyện không đơn giản như hắn
nghĩ.
Băng Tâm trùng không động đậy, Sở Hoan dùng ngón tay
chọc chọc vài cái, hai tiểu gia hỏa vẫn không nhúc nhích. Tình huống này khiến Sở Hoan nghĩ đến một khả năng, đây không phải là Băng Tâm trùng
đã thay đổi tính cách, mất sự mẫn cảm với độc dược, mà cơ bản, Bồ Tát
Hoan Hỉ Tán không phải là độc dược, hay nói cách khác, đối với Băng Tâm
trùng, Bồ Tát Hoan Hỉ Tán không phải là độc dược.
Bồ Tát Hoan Hỉ Tán tuy là dược vật vô cùng lợi hại, nhưng khi chúng cho rằng đó
không phải là độc dược, tất nhiên sẽ không có hứng thú đi tìm.
Sở Hoan càng lúc càng ngửi thấy hương thơm, độ nóng ở bụng dưới cũng
càng lúc càng cao, toàn thân máu chảy rần rật, như là sông vỡ đê, ào qua bụng dưới chực tràn ra ngoài.
Lúc này, hắn không kiềm chế nổi nữa, liếc nhìn Lâm Đại Nhi.
Lâm Đại Nhi đã không còn tựa vào vách tường nữa mà nằm sóng xoài trên
giường. Như một mỹ nhân xà, vặn vẹo, quằn quại, như muốn giảm bớt sự tra tấn của dục tính trong cơ thể.
Hỉ bào màu đỏ vương vãi trên
giường gỗ. Xiêm y của Lâm Đại Nhi trắng tinh một màu. Hai màu đỏ trắng
đặt cạnh nhau, nhìn nhức cả mắt. Nàng tựa như mỹ nhân xà màu trắng, vặn
vẹo uốn éo, toàn bộ đường cong của cơ thể tròn đầy lồ lộ hết ra ngoài.
Mỗi lúc nàng uốn éo vòng eo, mông lại cong lên, cực kỳ đầy đặn. Sở Hoan cảm giác cổ họng khô khốc. Hắn muốn quay mặt đi, nhưng không thể nào
rời khỏi.
Lâm Đại Nhi tóc mây tán loạn, toàn thân đầm đìa mồ
hôi, từng giọt mồ hôi tỏa ra hương vị câu hồn đoạt phách. Gương mặt ửng
hồng, ánh mắt mơ màng, cặp môi mọng he hé mở, thốt ra những tiếng rên
khe khẽ, vừa như thống khổ, vừa như sung sướng.
- Ta… ta muốn chết.
Rốt cuộc Lâm Đại Nhi vẫn còn chút lý trí:
- Ngươi… ngươi giết chết ta đi…
Lúc này Sở Hoan đã hoàn toàn mất hết hy vọng vào Băng Tâm trùng. Hai
tiểu gia hỏa này đã không còn tác dụng, hắn đành cất vào bình sứ. Nhìn
thấy Lâm Đại Nhi nhìn mình, ánh mắt mơ màng, lim dim, xen lẫn chút cầu
xin:
- Giết ta…
Giọng Lâm Đại Nhi mềm nhũn như
nước. Sở Hoan như bốc hỏa toàn thân. Hắn nắm chặt chủy thủ, đi từng bước lại phía Lâm Đại Nhi.
Lâm Đại Nhi thở dốc, bộ ngực đầy phập phồng, cố gắng ngồi dậy, nhìn Sở Hoan lại gần, nhắm mắt lại:
- Giết ta đi. Ngươi là quan… giết ta…
Nàng cũng chưa phải là đã mất lý trí hoàn toàn, ít nhất lúc này vẫn còn nhớ thân phận của Sở Hoan.
Sở Hoan giơ tay lên, đâm chủy chủ về phía Lâm Đại Nhi. Gương mặt xinh
đẹp của Lâm Đại Nhi kiều mị, tựa như trái đào chín mọng. Tuy lúc này
muốn dùng cái chết để giữ sự trong sạch, nhưng trên mặt nàng, sắc thái
biểu lộ lại thay đổi liên tục.
Cổ họng Sở Hoan giật giật, ma
xui quỷ khiến, bỗng nhiên hắn dùng một tay nắm chặt đầu vai Lâm Đại Nhi. Lâm Đại Nhi giật mình, mở mắt, Sở Hoan đã quay người nàng lại, hào
quang xẹt qua, chủy thủ sắc bén đã cắt đứt dây thừng đang trói hai tay
Lâm Đại Nhi. Không đợi Lâm Đại Nhi phục hồi tinh thần, Sở Hoan lại cắt
đứt dây thừng trói chân của nàng, cố gắng ngăn chặn dục hỏa, trầm giọng
nói:
- Ngươi có biết lối đi thoát ra ngoài?
Hắn chỉ mong Lâm Đại Nhi có thể biết lối ra.
Lâm Đại Nhi lắc đầu. Hy vọng cuối cùng của Sở Hoan vụt tắt. Lúc này hắn chỉ cách Lâm Đại Nhi trong gang tấc. Gương mặt vũ mị kia ở kề ngay
trước mắt. Mùi thơm cơ thể nồng nàn ngay sát mũi. Mắt tiểu mỹ nhân long
lanh ngập nước. Sở Hoan khô khốc cổ họng, rất nhanh, liền kịp phản ứng.
Phía dưới cơ thể hắn đã như hòn đá cứng rắn, tuy mặc cẩm y, nhưng vẫn
nhô lên một khối. Lúc này sợ bị Lâm Đại Nhi trông thấy thì sẽ xấu hổ,
hắn xoay người đi:
- Nếu ngươi muốn chết... chính ngươi... có thể dùng dây thừng… để… tự vẫn…
Hắn biết rõ càng đứng gần Lâm Đại Nhi, hắn càng khó kiềm chế dục vọng
của bản thân. Nên cắn răng tách ra, nhưng vừa đi một bước, cảm giác cổ
tay bị siết chặt. Tay hắn đã bị Lâm Đại Nhi nắm lại.