Lâm Đại Nhi bất lực trơ mắt nhìn Lục Thế Huân đè lên người. Tuy nàng
còn sức để giãy dụa nhưng lại không đủ để chống cự. Lục Thế Huân đưa tay ra hung hãn tháo đai lưng của nàng ra, lại lột cả áo bào, để lộ hoàn
toàn quần áo nịt bên trong.
Quần áo nịt màu trắng, bó sát vào cơ thể, làm nổi bật thân hình có lồi có lõm của nàng. Bên hông còn thắt một dây lưng màu hồng, khiến cho vòng eo thon thả bé bỏng của nàng
trông như càng nhỏ hơn. Tay Lục Thế Huân lúc này đã đặt lên đai lưng của Lâm Đại Nhi. Lâm Đại Nhi khiếp sợ nhìn gã, nước mắt đã tràn ra ướt cặp
mi dày, giọng khàn đặc van nài nói:
- Ngươi thả ta ra, đồ súc sinh.. ta van cầu ngươi… xin đừng…
Lục Thế Huân chẳng khác nào con thú bị điên, mà Lâm Đại Nhi nằm dưới thân gã chính là con mồi ngon nhất đời này.
Từ khi Lâm Đại Nhi đến An Ấp nối liên lạc với Thiên Môn đạo, đến Lục
viên, thực hiện kế hoạch giả vờ kết hôn với Lục Thế Huân. Lục Thế Huân
đã thèm muốn nàng lắm rồi.
Trong Lục viên, Lục Thế Huân vẫn
tìm cách xán lại gần nàng, nhưng Lâm Đại Nhi lãnh đạm coi như không. Mặc dù trong lòng gã có khao khát chiếm đoạt, nhưng gã vẫn e ngại thân thủ
của Lâm Đại Nhi nên không dám đắc tội. Nên đành tỏ ra chính nhân quân
tử. Hôm nay lột mặt nạ xuống, lộ nguyên hình là dã thú đê tiện, gã trói
Lâm Đại Nhi lại, rồi dùng dược vật thôi tình, có vưu vật khêu gợi như
thế dưới thân, lại thêm Bồ Tát Tán như thiêu đốt cơ thể, gã dốc sức liều mạng giật cái đai lưng kia của Lâm Đại Nhi xuống. Lâm Đại Nhi ra sức
giãy dụa, nhưng không những không thoát ra được mà còn kích tích hỏa dục trong người Lục Thế Huân mỗi lúc một bốc cao. Trong lúc tức giận, gã
đưa tay ra nắm lấy tóc Lâm Đại Nhi, giống như hung thần ác sát ghé sát
mồm mình vào môi Lâm Đại Nhi.
Lâm Đại Nhi nhắm mắt lại, đã hoàn toàn tuyệt vọng.
Đúng lúc đó, nàng thấy trên người mình nhẹ bỗng, Lục Thế Huân vẫn nằm
đè lên nàng đột nhiên biến mất. Nàng chưa kịp định thần, đã nghe thấy
một tiếng hét thảm thiết. Nàng nhịn không được mở to mắt, đôi mắt xinh
đẹp vẫn còn ngập nước, quay đầu nhìn lại, phát hiện ra thân hình trần
truồng của Lục Thế Huân đúng là bị nhấc bổng lên.
Lâm Đại Nhi phát hiện ra, Sở Hoan vẫn bị trói trong lưới, chẳng biết đã phá lưới thoát ra tự lúc nào.
Lúc này hắn đang giơ cánh tay lên cao, nắm chặt yết hầu Lục Thế Huân.
Lục Thế Huân ú ớ trong cổ họng, giãy dụa người. Mà Sở Hoan thì mặt lạnh
tanh, nước lúc trước bị dội lên mặt vẫn còn chưa khô hẳn.
Lâm Đại Nhi kinh ngạc nhìn. Nàng nhanh chóng ngồi xuống, dựa vào vách
tường, ngơ ngác nhìn cảnh tượng không thể tưởng tượng nổi trước mắt này.
Ngực Lục Thế Huân đỏ rần, hơi thở càng lúc càng yếu. Sở Hoan hất tay
lên, thân hình cao lớn của Lục Thế Huân bay thẳng mà ra, đụng vào trên
vách tường, sau đó mềm nhũn xuội lơ xuống chân tường.
Sở Hoan nhìn Lục Thế Huân, như nhìn một đầu chó chết. Lục Thế Huân giãy dụa
đứng lên, không một mảnh vải che thân nhưng lúc này cũng bất chấp mình
đang biến thành thằng hề, ho khan liên tục, cố gắng hít thở rồi nhìn Sở
Hoan, thất thanh nói:
- Ngươi... làm sao có thể...
Gã không nói nói tiếp, nhưng rõ ràng không thể tin được cảnh tượng trước mắt.
Chỉ gã mới biết, Sở Hoan có thể thoát ra khỏi lưới, là chuyện không thể tưởng tượng nổi.
Chính là vì gã tự tin vào tấm lưới kia, nên hoàn toàn không để ý đến Sở Hoan.
Lục gia là thế gia trăm năm ở Thái Nguyên, dùng việc buôn bán che dấu
thân phận gia tộc, trong gia tộc buôn bán đủ mặt hàng hóa, nên thu nạp
kỳ trân dị bảo cũng là rất nhiều.
Tấm lưới này, trên thực tế
là một trong số các kỳ trân dị bảo Lục gia sưu tầm được, có một cái tên
rất kêu, gọi là Khốn Long Thiên võng. Ý nói là ngay cả rồng cũng bị vây
khốn.
Cái này đương nhiên là khoa trương. Tuy nhiên, cho dù
Khốn Long Thiên Võng không trói được thiên long nhưng muốn vây khốn
người thì quá dễ dàng.
Nếu đã là bảo vật, đương nhiên không
phải là lưới bình thường. Tấm lưới này chất liệu không thể so sánh với
lưới bình thường. Nước lửa không thể làm hỏng, đao thương không thể chặt gãy. Hơn nữa, chỉ cần bị nhốt trong lưới thì cho dù võ công lợi hại đến đâu cũng không làm nên chuyện gì. Chỉ cần khẽ giãy dụa, Khốn Thiên Long Võng càng siết chặt lại. Nếu giãy mạnh, thậm chí sẽ bị cái võng này
siết cho đến chết.
Lục Thế Huân biết rõ tác dụng của cái lưới này, cho nên căn bản không hề nghĩ tới chuyện Sở Hoan có thể thoát khỏi lưới. Thậm chí gã cũng chẳng thèm để ý xem trên người Sở Hoan có binh
khí hay không. Vì dù đao sắc cỡ nào cũng không thể cắt đứt tấm lưới này.
Thế nhưng lúc này, Sở Hoan đã thoát khỏi lưới.
Lục Thế Huân không kìm nổi, liếc về phía tấm lưới kia, lúc này mới phát hiện đáy lưới đã thủng một lỗ to. Hiển nhiên Sở Hoan đã thoát ra ngoài
qua lỗ thủng đó. Nhưng gã không thể hiểu Sở Hoan làm thế nào để làm tấm
lưới rách một lỗ lớn như vậy?
Lúc trước, bất cứ lúc nào Lục
Thế Huân cũng có thể lấy tính mạng của Sở Hoan. Nhưng trong nháy mắt, cơ hội đã mất. Điều quan trọng là, Lục Thế Huân thấy rõ võ công của Sở
Hoan hơn hẳn mình.
Bây giờ, từ con chó săn gã đã biến thành
con mồi. Chẳng khác nào con dê đợi bị làm thịt. Đúng như cách gã đã cư
xử, không muốn Sở Hoan sống sót. Đương nhiên Sở Hoan cũng không muốn gã
sống sót.
Khi gã kịp hiểu ra điều đó thì đã kinh hồn táng đảm nhìn thấy Sở Hoan đang từng bước từng bước tiến lại gần. Toàn thân Lục
Thế Huân như nổi cả da gà.
Càng làm cho gã khổ sở chính là,
dù xảy ra biến cố này, nhưng dược tính của Bồ Tát Hoan Hỉ Tán không hề
giảm mà càng lúc càng tăng.
Loại xuân dược này, cực kỳ bá
đạo, nếu đã nhiễm độc chỉ có cách giải duy nhất mà thôi. Nói dễ dàng
cũng dễ dàng, mà khó khăn cũng cực kỳ khó khăn.
Độc dược bình thường, giải dược pha chế phức tạp. Nhưng Bồ Tát Hoan Hỉ Tán thì chỉ
giao hoan nam nữ sẽ thải chất độc ra ngoài, sau đó, lập tức bình yên vô
sự.
Nếu như không có cách nào để giao hoan, dược tính không
thể tiêu tan. Độc dược càng lúc càng mạnh, lục phủ ngũ tạng chẳng khác
nào bị lửa đốt cháy, cuối cùng, mất mạng.
Lúc này hỏa dục
trong người Lục Thế Huân vẫn bốc lên ngùn ngụt. Hạ thân gã cứng ngắc như tảng đá. Toàn bộ cơ thể bị độc tính dày vò khó chịu không chịu nổi.
Lâm Đại Nhi lúc này tựa vào vách tường, nhưng ánh mắt vẫn mê man, mặt
hồng rực. Tuy mới bị Lục Thế Huân đè lên người, buộc nàng phải giãy dụa
đẩy gã ra. Nhưng tinh thần không thắng nổi thể xác. Khi động chạm vào cơ thể Lục Thế Huân, mùi nam nhân xộc vào mũi nàng, khiến cơ thể nàng càng thêm nóng rực.
Sau khi trúng độc, toàn cơ thể Lâm Đại Nhi
vẫn như bếp lò. Mà Lục Thế Huân đè lên người nàng, chẳng khác nào đổ
thêm dầu vào lửa, khiến ngọn lửa dục tính trong người Lâm Đại Nhi cháy
càng to hơn.
Thân hình nàng đã hoàn toàn chín mọng, cũng có
những đòi hỏi tất yếu của tuổi xuân thì. Ngày thường, nếu cơ thể có phản ứng sinh lý nào đó, nàng hoàn toàn có thể dùng lý trí để đè nén xuống.
Nhưng hôm nay không thể làm vậy. Nàng cố sức đè nén dục cảm xuống, nhưng cơ thể của nàng nhất định không tuân theo. Vùng cấm địa nóng ran, thậm
chí, từ khe suối bí ẩn chưa từng có nam nhân nào chạm tới lúc này đã ẩm
ướt lầy lội.
Sở Hoan đã đến trước mặt Lục Thế Huân. Trong tay hắn cầm cây chủy thủ. Chủy thủ này không phải là hắn mang theo, mà lúc
trước, hắn nhìn thấy Lục Thế Huân khi vội vã trút bỏ xiêm y, đã lén nhét trong đống xiêm y hỗn độn. Sở Hoan thuận tay cầm lên.
- Ta nói rồi, hình phạt cắt lưỡi đó, chắc chắn ngươi sẽ được nếm qua.
Vẻ mặt Sở Hoan lãnh khốc, khóe miệng thậm chí còn nở nụ cười cực kỳ tàn nhẫn:
- Lục thiếu gia, chuẩn bị xong chưa?
- Sở Hoan… đừng giết ta.
Lục Thế Huân mất hết dũng khí, run rẩy nói:
- Ta không bao giờ… là địch của ngươi. Sau này, ngươi muốn ta làm gì,
ta làm cái đó. Đúng rồi, Lục gia chúng ta không thiếu bạc. Chỉ cần… chỉ
cần ngươi buông tha ta, tất cả đều là của ngươi.
Sở Hoan lắc đầu thở dài:
- Ta đã nhận lời với Lâm Lang, cả cuộc đời này sẽ bảo hộ nàng, tuyệt
không để cho bất cứ ai làm nàng thương tổn. Vừa rồi, ngươi dám vũ nhục
nàng, ngươi nghĩ là ta sẽ bỏ qua cho ngươi?
Lục Thế Huân lùi dần về phía sau, khóc lóc cầu xin:
- Sở đại gia, ta là... ta là bị ma quỷ ám ảnh, về sau... về sau cũng
không dám nữa. Từ nay về sau, ta sẽ cung kính nàng như tổ tông…
- Đáng tiếc nàng không có loại tử tôn bất tài như ngươi.
Sở Hoan nhấc chân, một cước đá vào ngực Lục Thế Huân. Lục Thế Huân kêu
thảm một tiếng, ôm ngực ngồi xổm xuống. Sở Hoan không do dự, tiến lên,
một tay bắt lấy tóc Lục Thế Huân, nắm tóc của gã kéo lại gần:
- Lè lưỡi ra!
Lục Thế Huân muốn chống cự, thế nhưng nhìn gương mặt Sở Hoan lạnh lùng
và tàn nhẫn khiến cho y không có can đảm để cưỡng lại. Y biết nếu mình
chỉ cần có biểu hiện thôi thì Sở Hoan sẽ chẳng chần chừ mà thọc cây đao
vào người y.
- Sở...Sở đại nhân! ngài muốn gì ta cũng giao
cho ngài, chỉ van ngài tha mạng cho ta... truyện được lấy từ website
tung hoanh
Lục Thế Huân đau đớn nói:
- Ngài cứ coi ta như một con chó, không cần phải chấp ta làm gì...
- Lè ra.
Sở Hoan lạnh lùng:
- Nếu không ta sẽ cắt đứt cổ họng của ngươi.
Lục Thế Huân thấy vẻ kiên quyết trong mắt của Sở Hoan, không dám nói
nữa, toàn thân run rẩy, đưa đầu lưỡi ra khỏi miệng. Sở Hoan không nói
hai lời, chém xuống một nhát, máu tươi bắn ra tung tóe. Một nửa đầu lưỡi của Lục Thế Huân đã bị chủy thủy cắt đứt.
Lục Thế Huân ú ớ
phát ra tiếng kêu thống khổ. Mặt Sở Hoan vẫn không có chút cảm xúc nào,
đôi mắt lạnh lùng dị thường, thấp giọng nói:
- Lục Thế Huân,
nếu quả thật có kiếp sau, ngươi phải nhớ, giết người không được do dự,
tránh để lại họa về sau. Tuy nhiên, kiếp sau, chưa chắc ngươi đã có thể
làm người.
Mắt hắn trợn lên, không nói hai lời, đâm chủy thủ vào bụng dưới Lục Thế Huân.
Mắt Lục Thế Huân như muốn nổ tung. Gã muốn giãy dụa, nhưng Sở Hoan đã
nắm chặt tóc của gã, đâm chủy thủ liên tục vào người Lục Thế Huân.
Với những động tác dứt khoát và nhanh chóng, chỉ trong chốc lát, hai
mươi nhát đao đã rải khắp toàn bộ từ bụng tới ngực. Vùng ngực của Lục
Thế Huân đầy những vết đao, chảy máu đầm đìa nhìn vô cùng đáng sợ. Lúc
này, cổ họng của y chỉ có những tiếng khò khè. Đầu lưỡi bị cắt nên không thể nói được thành lời. Nhưng khi y nhìn vào đôi mắt lạnh lùng và tàn
nhẫn của Sở Hoan vẫn cảm thấy ớn lạnh. Lục Thế Huân đưa cả hai tay nắm
lấy cánh tay của Sở Hoan. Theo phản ứng, Sở Hoan lại đâm tiếp hơn mười
cái. Tới lúc này, hai tay của Lục Thế Huân mềm oặt rũ xuống. Cho tới khi Sở Hoan buông tay ra, y mới gục xuống, hai mắt trợn tròn, không còn có
một chút hơi thở. Có lẽ cho tới tận lúc chết, y vẫn còn đang nghĩ bình
thường Sở Hoan thể hiện hết sức ôn hòa nhưng khi giết người tại sao lại
trở nên lạnh lùng và tàn nhẫn tới vậy.