Lục Thế Huân giơ tay chộp được bàn chân của Lâm Đại Nhi thì không còn
khống chế nổi dục vọng trong lòng. Đôi mắt của gã gần như bốc lửa. Mà
sắc mặt của Lâm Đại Nhi thì tái mét, trợn mắt rồi hoảng sợ cố gắng giẫy
dụa để thoát ra khỏi dây thừng. Thân hình mềm mại uốn éo khiến cho áo
xống bị vén lên, mái tóc rối bù càng khơi dậy thú tính của Lục Thế Huân.
Khi mắt cá chân nằm gọn trong tay Lục Thế Huân, nàng có cảm giác như bị gã túm chặt liền cố lấy hết sức mà đạp mạnh một cái.
Lục Thế Huân kêu lên một tiếng có điều lần này gã bị Lâm Đại Nhi đạp cho văng xuống giường.
Toàn thân của Lâm Đại Nhi mềm nhũn. Dưới tác dụng của thuốc, toàn thân
nàng đỏ ửng. Tuy nhiên điều khiến cho nàng kinh hãi đó là đúng như lời
Lục Thế Huân nói, sức thuốc rất mạnh. Nàng có thể cảm nhận được máu
trong người đang chảy rất nhanh, chẳng những hơi thở trở nên dồn dập mà
một số chỗ kín đáo dường như còn bị lửa đốt.
Đôi chân thon
dài của nàng vô tình không kiếm chế được khép chặt lại. Từ nơi thẳm sâu
từng luồng cảm xúc nhanh chóng vọt lên tới đầu khiến cho suy nghĩ của
nàng cũng trở nên mơ hồ.
Nàng biết Bồ Tát hoan hỉ tán chính là xuân dược cực mạnh.
Nàng hành tẩu trên giang hồ mặc dù chưa từng thấy qua những thứ này
nhưng căm thù chúng tới tận xương tủy. Chỉ có điều Lâm Đại Nhi thật sự
không ngờ cuối cùng chính bản thân mình lại trúng phải nó.
Mặc dù chuyện này đúng là chuyện hạ lưu nhưng Lâm Đại Nhi cũng phải thừa nhận sức thuốc của Bồ Tát Hoan Hỉ Tán quả thật không tầm thường. Nàng
định vận khí định thần nhưng cơ bản thứ xuân dược mà Lục Thế Huân sử
dụng gây hiệu quả trực tiếp kích thích dục tình trong người. Lâm Đại Nhi cảm giác từ bụng có một làn hơi nóng nhanh chóng chảy xuống cấm địa bên dưới. Mỗi một làn hơi nóng ập tới khiến cho nơi đó của nàng vô cùng
ngứa ngáy và khó chịu. Lâm Đại Nhi cắn đôi môi đỏ mọng, gương mặt lúc
này giống như bị lửa thiêu trở nên đỏ hồng. Đôi mắt bị những cảm giác
ngứa ngáy làm cho mơ màng. Đôi chân thon dài khép chặt lại còn cặp mông
căng thì không còn kìm hãm được nữa bắt đầu vặn vẹo trên giường như cố
gắng để giảm bớt cái cảm giác ngứa ngáy khó chịu đó.
Mặc dù ý chí của nàng so với người thường vững vàng hơn nhiều nhưng phản ứng của thân thể kiến cho nàng khó có thể chống lại.
Dưới sức thuốc
tản ra, thân thể của nàng chỉ muốn được một người ôm lấy. Thậm chí trong đầu nàng đã xuất hiện mong muốn được ai đó đè lên người mình, nhẹ nhàng vuốt ve, chăm sóc làn da mềm mại.
Trong lúc toàn thân run
rẩy, nếu để mặc cho cái cảm giác kia phát tiết nàng biết mình sẽ rất
thích nhưng nếu cố gắng kiềm chế nó thì nàng lại cảm thấy đau khổ.
Tuy nhiên lý trí trong đầu lại nói cho nàng biết rằng mình phải kiềm
chế phản ứng của cơ thể lại. Hai chân nàng cũng bắt đầu khép chặt lại
với nhau.
Gương mặt của Lục Thế Huân cũng đỏ ửng, hơi thở
nóng rực. Mặc dù gã bị Lâm Đại Nhi đạp xuống giường nhưng lại nhanh
chóng bò dậy. Nhìn Lâm Đại Nhi nép sát vào trong tường, toàn thân đang
vặn vẹo, hai chân khép chặt gã biết thuốc đã bắt đầu có tác dụng, đã tới lúc hưởng thụ cái thân thể cháy bỏng kia rồi. Bị ngọn lửa dục thiêu
đốt, gã liền cười ha hả, nói:
- Muội muội! Hôm nay là ngày
thành hôn của chúng ta, chuyện động phòng là điều không thể tránh khỏi.
Muội cứ ngoan ngoãn nghe lời, ta sẽ đối xử với muội thật tốt... Ta biết
muội là khuê nữ, chưa bao giờ làm chuyện này nhưng không phải sợ. Ta
sẽ...ta sẽ thật nhẹ không để cho muội bị đau...
Đầu óc của
Lâm Đại Nhi đang mơ mơ màng màng, vô cùng mâu thuẫn. Tuy nhiên một chút
lý trí vẫn bảo nàng phải cố gắng, cho dù thế nào cũng không thể để cho
tên mặt người dạ thú kia lại gần mình. Mặc dù lúc này, thân thể của nàng đang đòi hỏi hơi ấm của đàn ông nhưng Lâm Đại Nhi quyết không cho phép
tên súc sinh đó động vào người.
Lục Thế Huân nhìn gương mặt
đỏ hồng của Lâm Đại Nhi rồi nhìn ánh mắt đang hừng hực mời gọi, sau đó
nhìn xuống cặp núi đôi đầy đặn đang phập phồng theo hơi thở. Sự khác
biệt của con gái khi luyện võ công đó là mặc dù còn có một lớp quần áo
nhưng vẫn khiến cho Lục Thế Huân cảm nhận được sự rắn chắc và cao vút từ đôi gò bồng đảo của Lâm Đại Nhi.
- Muội muội ngoan! Muội đừng có trốn...
Lục Thế Huân lại trèo lên giường nhìn Lâm Đại Nhi chằm chằm:
- Hôm nay là ngày cực tốt của hai chúng ta. Nàng nhìn xem trên người
nàng vẫn còn đang mặc áo cưới, mà ta cưới nàng về làm vợ, vợ nam nhân
của mình ở trên giường...cái này...cái này là chuyện hoàn toàn chính
đáng. Nàng đã dùng Bồ Tát hoan hỉ tán, nếu...nếu không giao hoan với nam nhân thì sẽ hại tới tính mạng của mình. Muội muội ngoan! Chẳng phải
muội nói còn chuyện lớn cần phải làm hay sao? Chẳng lẽ...chẳng lẽ muội
thật sự muốn chết ở đây...
Ánh mắt của Lâm Đại Nhi thoáng qua một chút do dự.
Lúc này, Lục Thế Huân lại đưa tay lên sờ vào mắt cá chân của Lâm Đại
Nhi. Nàng cố gắng giơ chân lên định đạp hắn xuống nhưng trên người đã
chẳng còn lấy một chút sức lực, muốn tránh khỏi gã cũng là chuyện khó
khăn. Lục Thế Huân nắm được chân của Lâm Đại Nhi, nàng liền mắng:
- Súc sinh! Ngươi...ngươi buông ta ra... Ngươi...ngươi sẽ chết không yên lành đâu... Ta...ta sẽ giết ngươi..
Hơi thở của nàng lúc này đang hết sức dồn dập. Âm thanh mặc dù rất lạnh nhưng khi thốt ra khỏi miệng lại trở nên mềm mại khiến cho Lục Thế Huân nghe thấy thì hồn xiêu phách lạc, lửa dục bốc lên ngùn ngụt.
Lúc này, Lục Thế Huân cũng không còn nhịn được nữa. Gã biết sức lực của Lâm Đại Nhi đã không còn, hơn nữa lại đang bị trói. Gã liền nhào tới
định xé rách áo sống của Lâm Đại Nhi để chiêm ngưỡng cái thân thể mà
mình thèm nhỏ dãi từ lâu. Đúng lúc này, gã chợt nghe từ phía sau có âm
thanh vọng tới:
- Lục Thế Huân! Làm người như ngươi còn không bằng con chó. Ngươi không biết nhìn mình bây giờ có khác gì con chó không?
Vốn Lục Thế Huân đang hết sức hưng phấn khi nghe thấy câu nói đó liền
giật mình, quay đầu lại nhìn Sở Hoan đang bị trói lơ lửng giữa không
trung mà như nghĩ ra điều gì đó. Gã liền buông chân của Lâm Đại Nhi ra
trước rồi đứng dậy, thuận tay nắm lấy cái túi nước kia rồi vừa đi vừa
thở hổn hển tới bên cạnh Sở Hoan. Thấy Sở Hoan nhìn mình với gương mặt
hết sức bình tĩnh, gã liền nở nụ cười lạnh:
- Bổn thiếu gia định để cho ngươi sống lâu hơn một chút nhưng xem ra ngươi không muốn sống nữa đúng không?
Sở Hoan thở dài:
- Sống chung một phòng với một kẻ như ngươi ta thật sự không muốn sống. Ta nói ngươi này! Con mẹ ngươi chứ! Dù sao thì cũng là một nam tử hán
đại trượng phu, cô nương nhà người ta không muốn, ngươi sử dụng phương
pháp hèn hạ như vậy không cảm thấy hổ thẹn hay sao?
- Hổ thẹn là cái gì?
Lục Thế Huân đã gạt bỏ sự ngụy trang nên nở nụ cười đắc ý:
- Sở Hoan! Con mẹ ngươi chứ! Có phải ngươi cũng thích đúng không? Ngươi nhìn xem người ta mông căng ngực nở, nhất là đôi chân kia. Để cho nó
kẹp chặt lấy người thì đúng là lên tiên mất. Có phải ngươi cũng muốn làm thử một chút chứ?
Sở Hoan cười lạnh nhưng không nói tiếng nào.
- Ngươi đã hưởng Tô Lâm Lang rồi thì sau này bổn thiếu gia cũng sẽ nếm thử.
Lục Thế Huân ghé sát vào mặt Sở Hoan:
- Có điều hương vị của nàng kia thì ngươi đừng mong được hưởng thụ...
Gương mặt gã chợt nở một nụ cười dâm tà:
- Ha ha! Ông mày đang nghĩ xem giết chết ngươi như thế nào. Nếu như
giết ngươi bằng một đao thì ngươi sướng quá. Được rồi! Ông mày sẽ cho
ngươi được hưởng cái gọi là sống không bằng chết...
Gã liền cầm cái túi giơ lên trên mặt Sở Hoan rồi đổ nước có hòa lẫn Bồ Tát Hoan hỉ tán xuống.
Sở Hoan không né tránh để mặc cho những giọt nước lạnh rơi xuống mặt.
Nước từ trong túi nhỏ xuống ướt đẫm khuôn mặt của Sở Hoan, rất nhiều
giọt còn chui vào mũi mà chảy xuống mồm hắn.
Đôi mắt của Sở Hoan từ từ trở nên âm trầm, đầy sát khí.
- Ta biết ngươi muốn giết ta.
Lục Thế Huân hết sức đắc ý đổ nốt số nước còn lại lên mặt Sở Hoan:
- Có điều kiếp này ngươi không còn có cơ hội đó nữa. Trong nước này có
thả Bồ Tát Hoan hỉ tán. Ông mày nói thật với ngươi rằng sức thuốc của nó rất mạnh, cho dù là nam hay nữ thì sau khi dùng nếu không giao hoan
chắc chắn phải chết... Hôm nay, ông mày sẽ biểu diễn cho ngươi xem đùa
giỡn nữ nhân là như thế nào. Có điều ngươi chỉ có thể được nhìn mà thôi. Một lát nữa ta sẽ mang nàng tới bên cạnh ngươi cho ngươi nhìn rõ. Sở
đại nhân! Ta cũng không tự mình ra tay giết ngươi, nếu ngươi không chống nổi sức thuốc mà chết ở đây thì cũng đừng trách ta. Ha ha ha...
Gã cất tiếng cười ha hả rồi đổ nốt toàn bộ số nước lên mặt Sở Hoan. Sau đó giơ tay vỗ vỗ vào mặt hắn:
- Có điều tấm lòng của ta vốn rất tốt nên trước khi ngươi chết ít nhất
cũng còn được thấy thân thể của đàn bà, thậm chí còn có thể nghe được
tiếng nàng rên rỉ. Ha ha! Không biết khi ta chiều Lâm muội muội cô ấy sẽ kêu như thế nào nhỉ....
Gã chẳng thèm để ý tới Sở Hoan, xoay người nhảy lên giường thì thấy Lâm Đại Nhi đã nhắm mắt lại, trán ướt
đẫm mồ hôi. Từng giọt mồ hôi thơm tho chảy xuống theo gương mặt. Đặc
biệt là hai lọn tóc ước mồ hôi dính lên khiến cho gương mặt nàng càng
thêm quyến rũ.
Lúc này, Lục Thế Huân cũng chẳng thèm nói thêm lời nào luống cuống cởi
quần áo của mình rồi trần truồng bò lên giường từ từ lần tới chỗ Lâm Đại Nhi đang nằm sát tường.
- Muội muội ngoan! Đừng sợ! Ca ca
đến rồi dây. Để ca ca chiều muội. Lục ca nhất định sẽ làm cho muội lên
tiên rồi từ nay về sau sẽ không chịu rời khỏi ta nữa...
Lâm
Đại Nhi gần như không thể chịu đựng nổi phản ứng của thân thể tra tấn.
Hai chân của nàng duỗi thẳng. Mặc dù ý thức gần như không còn nhưng vẫn
có một chút tỉnh táo.
- Không thể để cho tên súc sinh này chạm vào ta. Tuyệt đối không được.
Lúc mê man, trong đầu Lâm Đại Nhi chỉ có một cái suy nghĩ đó. Nàng mơ
màng nhìn thấy Lục Thế Huân cởi quần áo rồi bò lại gần mình mà chỉ biết
nở nụ cười buồn bã.
Nghĩ tới thời điểm kia, nàng chỉ còn cách chết để giữ cho thân trong sạch. Lâm Đại Nhi nghiêng đầu rồi chẳng hề
do dự định húc thẳng vào tường.
Hiển nhiên nếu trán của Lâm
Đại Nhi đập phải tường thì chắc chắn sẽ tan hương nát ngọc. Nhưng còn
chưa chạm tới, hai chân của nàng đã căng ra. Trong tích tắc đó, cả hai
chân bị Lục Thế Huân vồ lấy. Lâm Đại Nhi cảm thấy kinh sợ nhưng tới bây
giờ cho dù muốn chết cũng khó. Vừa mới quay đầu lại, nàng đã thấy Lục
Thế Huân giống như con dã thú nhào lên người mình.