Lục Thế Huân cả kinh không phải bình thường, đối với Sở Hoan gã nhớ rõ
khắc cốt ghi tâm, khuôn mặt kia cho dù tới chết cũng sẽ không quên, gã
thực không ngờ, người đi ra từ trong xe lại là cừu nhân của mình.
Viên Sùng Thượng cười hỏi:
- Lục công tử biết Sở đại nhân sao?
Lục Thế Huân không dám tin, trong mắt gã lộ vẻ oán độc, Sở Hoan cười nói:
- Ta nghĩ Lục công tử tuyệt đối không thể quên được bổn quan. Lục công tử, từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ?
Lục Thế Huân quả thực không kìm được lòng mà nắm chặt tay, nhịn không được hỏi Viên Sùng Thượng:
- Tổng đốc đại nhân, vị này là?
- Đây là Sở đại nhân, Khâm sai đại thần kinh thành phái tới.
Viên Sùng Thượng không biết ân oán giữ Sở Hoan và Lục Thế Huân, nhìn thấy xe ngựa như mây trước cửa, hỏi:
- Lệ Chỉ huy sứ đã tới rồi chứ?
Lục Thế Huân miễn cưỡng cười nói:
- Lệ Chỉ huy sứ vừa mới tiến vào.
Gã nhìn về phía Sở Hoan, thấy Sở Hoan đang cười ôn hòa nhìn mình, tựa như bạn cũ nhiều năm không gặp.
Đúng lúc này lại nghe được tiếng cười vang lên, liền thấy một đám người túm tụm đi ra từ trong viện, người đi đầu mặc áo cẩm bào màu xanh, tuổi chừng năm mươi, nhìn qua tinh thần tráng kiện, lúc đi bước chân có lực, mặt chữ quốc, mũi ưng, Lục Thế Huân quả thực là khắc ra từ một mô hình
với lão, Sở Hoan chỉ liếc qua liền biết người này chắc chắn là gia chủ
Lục gia Lục Lãnh Nguyệt.
Lục Lãnh Nguyệt bước chân có lực, bộ
pháp rất nhanh, chưa tới gần đã chắp tay lên, hơn mười thân sĩ áo gấm
đai ngọc phía sau lão, Lục Lãnh Nguyệt từ xa đã nói:
- Tổng đốc
đại nhân, Tổng đốc đại nhân, chậm trễ rồi, ngài đại giá quang lâm, vẻ
vang cho kẻ hèn này, hán xá quả thực là kim ngọc mãn đường!
Viên Sùng Thượng tiến lên cười nói:
- Lục đông gia, lời này của ngài quả thực giống hệt lệnh lang, bổn đốc
vừa rồi đã nói qua, nếu như Lục viên các ngài là hàn xá, như vậy toàn bộ phủ Thái Nguyên không thể thấy phòng xá của ai rồi.
Lục Lãnh Nguyệt khẽ giật mình, lập tức cười ha ha:
- Đại nhân chớ chê cười.
Lão chứng kiến Sở Hoan, khuôn mặt lộ ra vẻ nghi hoặc. Viên Sùng Thượng
giới thiệu lại một lần nữa, Lục Lãnh Nguyệt lập tức thu lại tươi cười,
lộ ra vẻ kính sợ, thi lễ thật nặng:
- Khâm sai đại nhân đại giá quang lâm, không đón tiếp từ xa, kính xin Khâm sai đại nhân chớ trách.
Sở Hoan chắp tay trả lễ, cũng không nói chuyện, Lục Lãnh Nguyệt đã giơ tay lên nói:
- Mời hai vị đại nhân, Lệ Chỉ huy sứ và mấy vị Chủ sự đại nhân đều đang chờ trong sảnh!
Viên Sùng Thượng cũng không khách khí, sóng vai cùng Sở Hoan bước vào
trong viện. Sở Hoan liếc mắt nhìn Lục Thế Huân ở bên, thấy lúc Lục Thế
Huân đi lại, dường như thân thể không cân bằng, lập tức phát hiện dường
như một chân Lục Thế Huân có chút vấn đề, trong lúc đi lại chân kia
dường như hơi cong, không khỏi hỏi nhẹ:
- Cái chân này của Lục công tử… !
Hắn vừa nói ra,
sắc mặt Lục Thế Huân càng trở nên khó coi, trong đôi mắt lộ ra vẻ oán
độc không cách nào che giấu, Lục Lãnh Nguyệt đã cười nói:
- Lúc tiểu khuyển cưỡi ngựa, vô ý ngã xuống, cho nên mắc phải bệnh không tiện nói ra, khiến cho Khâm sai đại nhân chê cười.
Sở Hoan cười nói:
- Không chê cười, không chê cười.
Trong lúc đó hắn nhớ tới, ban đầu lúc Lục Thế Huân ở phủ vân Sơn, ý đồ
cưỡng gian Lâm Lang, mình đã giáo huấn tiểu tử này không lưu tình chút
nào. Hắn nhớ rõ ràng hạ bộ của tiểu tử này bị mình hung hăng đá mấy
cước, lúc này mơ hồ nhớ tới, cái chân này của Lục Thế Huân dường như
cũng là kiệt tác của mình, cũng khó trách trong mắt Lục Thế Huân xuất
hiện vẻ oán độc như thế, chẳng qua Lục Lãnh Nguyệt này thâm tàng bất lộ, tùy tiện che giấu đi, lão già này khuôn mặt tươi cười, dường như cái
chân này của Lục Thế Huân quả thực do ngã ngựa.
Tuy rằng rất
nhiều khách mời, nhưng Lục gia gia nghiệp rất lớn, chẳng những nhiều
người hầu, tộc nhân cũng nhiều, thu xếp cực kỳ thỏa đáng. Viên Sùng
Thượng và Sở Hoan được an bài ngồi xuống chủ bàn tại chính đường. Chính
đường này cực kỳ xa hoa, xếp hơn mười chiếc bàn, cho dù như vậy cũng
không đủ dùng, trong đình viện rộng rãi bên ngoài chính đường, cũng được bày hơn mười chiếc bàn.
Đèn lồng như mây, đèn đuốc sáng trưng
khắp nơi, chờ Sở Hoan cùng Viên Sùng Thượng tiến vào đại sảnh, đại sảnh
vốn hơi ồn ào lập tức yên tĩnh, tất cả mọi người đều thi lễ với Viên
Sùng Thượng. Tới bên chủ tọa, liền thấy vài người đã ngồi đó, chiếc bàn
này chế tạo bằng gỗ lim, là một chiếc bàn tròn lớn, có thể ngồi mười mấy người không cần chen chúc. Sở Hoan thản nhiên liếc qua, liền thấy Lệ
Chỉ huy sứ từng nhìn thấy trước Nha môn Hình Bộ Ti đang ngồi, một người
khác từng gặp chính là Chủ sự Nha môn Hộ Bộ Ti Khấu Xuân.
Lệ Chỉ
huy sứ nhìn qua tinh thần không tốt, ngồi trên ghế lớn nhắm mắt lại,
dường như đang dưỡng thần, còn Khấu Xuân đang trò chuyện rất vui vẻ với
một người ngồi cạnh.
Khi đám người Sở Hoan đi tới, mọi người trên bàn đều đứng lên. Lệ Chỉ huy sứ Lệ vương Tôn cũng mở to mắt, chứng kiến Sở Hoan bên người Viên Sùng Thượng, trong mắt xẹt qua một chút kinh
ngạc.
Trong lúc mọi người chắp tay, Viên Sùng Thượng đã giới
thiệu Sở Hoan với mọi người. Đôi mày Lệ Vương Tôn giãn ra, mỉm cười nói:
- Danh tiếng của SỞ đại nhân, kính bên tai đã lâu, chuyến đi Tây Lương, duy uy quốc gia chúng ta, hôm nay gặp gỡ, quả thực là anh hùng trẻ
tuổi.
Sở Hoan chắp tay cười, nếu hắn là Khâm sai đại thần, chính
là đại biểu Hoàng đế bệ hạ, đương nhiên phải ngồi chủ tọa. Sở Hoan khiêm nhượng một phen, cũng an vị ngồi xuống, bên trái là Lệ Vương Tôn, bên
phải là Viên Sùng Thượng.
Khách chính đã ngồi xuống, khách nhân
khác đương nhiên đều ngồi xuống theo, trong đại sảnh đèn đuốc sáng
trưng, đặt mình trong đó hoàn toàn không cảm thấy ban đêm.
Đây là một bữa tiệc lớn, là thời điểm Lục gia biểu hiện thực lực thương nhân
số một Thái Nguyên với mọi người, cho nên rượu và thức ăn bưng lên đương nhiên không phải bình thường.
Món ngon nối đuôi nhau bày lên,
chỉ trong chốc lát, trên bàn đầy thức ăn, sắc hương đều đủ. Lục Lãnh
Nguyệt ngồi tại chủ bàn cười nói:
- Các vị, đầu bếp bốn tửu lâu
lớn của thành Thái Nguyên chúng ta, đều được ta tìm tới, đổi địa phương, cũng không biết hương vị họ làm ra thế nào, mọi người nếm thử xem.
Tất cả mọi người cười rộ lên, Khấu Xuân cười đáp:
- Lục đông gia thực là bạo tay, trong tửu lâu ngày thường, chỉ có thể
ăn đồ ăn của một nhà, hôm nay chúng ta có lộc ăn, trên một bàn có món ăn nổi tiếng của bốn nhà, cũng chỉ có Lục đông gia bạo tay như vậy.
Lục Lãnh Nguyệt vội cười nói:
- Khấu đại nhân quá lời. Các vị đều là khách quý, đâu thể lạnh nhạt?
Viên Sùng Thượng chỉ cười cười, từ chối cho ý kiến. Sở Hoan cũng không
nói lời nào, thấy một phần cá hấp giữa bàn, trong lòng liền nghĩ tới
Hiên Viên Thắng Tài từng nói qua, món ăn nổi tiếng nhất An Ấp này chính
là lư ngư, Lục Lãnh Nguyệt đã đãi khách, món ăn nổi tiếng An Ấp đương
nhiên không thể thiếu được.
Lục Lãnh Nguyệt là chủ nhân, liên tục mời rượu với kahchs nhân, tửu lượng của lão không nhỏ, hơn mười chén
rượu vào trong bụng, sắc mặt không đổi. Chợt thấy Viên Sùng Thượng liếc
mắt ra hiệu với lão, Lục Lãnh Nguyệt ngầm hiểu, liền đứng dậy, nâng hai
tay lên lớn tiếng nói:
- Các vị, mọi người trước yên lặng một chút, nghe Lục mỗ nói hai câu!
Mặc dù tuổi lão trên năm mươi, nhưng giọng nói to lớn. Chung quanh lập
tức yên tĩnh, Lục Lãnh Nguyệt chắp tay nửa vòng, lúc này mới nói:
- Hôm nay mời các vị tới đây, đầu tiên là để mọi người có thể tụ họp.
Lúc trước Hoàng thị gia tộc làm xằng làm bậy tại An Ấp, điều khiển
thương mạch, chúng ta nhận hết ủy khuất, hiện giờ coi như mở mặt, vì
thế, mọi người nên tụ tập một chỗ uống một chén.
Thương nhân nơi này, hơn phân nửa đều chịu thế lực Hoàng gia chèn ép, nghe được lời này, lập tức đều hô hay.
Lục Lãnh Nguyệt nghiêm nghị nói:
- Các vị, câu cửa miệng nói hay, uống nước không quên người đào giếng, chúng ta có thể có ngày hôm nay, lại hỏi vì ai?
Lập tức có người hô:
- Đương nhiên là Tổng đốc đại nhân!
Người này vừa nói, mọi người ồn ào kêu lên:
- Tổng đốc đại nhân là cha mẹ tái sinh của chúng ta, chúng ta có thể
đứng lên, đương nhiên là công lao của Tổng đốc đại nhân!
Viên Sùng Thượng không nhịn được lộ ra vẻ tươi cười, đứng lên nói:
- Các vị, bản đốc thật sự xấu hổ. Hết thảy điều này đều là Thánh thượng anh minh, là Thánh thượng khám phá ra âm mưu của Hoàng Củ, diệt trừ kẻ
phản bội, bản Đô đốc cũng chỉ làm chút chuyện trong khả năng tại An Ấp
mà thôi.
Lục Lãnh Nguyệt nghiêm nghị nói:
- Đại nhân quá
khiêm nhượng. Chúng ta cũng biết, ngày đó Hoàng Thiên Dịch dẫn loạn đảng dạ tập phủ Tổng đốc, đại nhân trí dũng song toàn, giết khỏi vòng vây,
điều Cấm Vệ Quân tới, cùng Phương Thống chế… !
Nói tới đây, lão chắp tay với một gã quan viên bên cạnh Lệ Vương Tôn, tiếp tục nói:
- Cùng Phương Thống chế bình loạn suốt đêm, nếu như không phải Tổng đốc đại nhân và Phương Thống chế có phương pháp xử lý, chỉ sợ thành Thái
Nguyên chúng ta sẽ rơi vào một trường hạo kiếp.
Sở Hoan thản
nhiên nhìn thoáng qua Phương Thống lĩnh kia, hắn biết rõ vị Phương Thống lĩnh này địa vị tương đương với Thống chế Cấm Vệ Quân phủ Vân Sơn Vệ
Thiên Thanh, nhất định là bộ hạ tín nhiệm nhất của Viên Sùng Thượng.
Phương Thống lĩnh này trông tướng mạo xấu xí, thuộc về nhân vật đặt
trong đám người tuyệt đối không thấy được, thần sắc gã bình tĩnh, Lục
Lãnh Nguyệt nhắc tới gã, gã cũng không có biểu tình gì.
Lệ vương
Tôn cũng mỉm cười vỗ nhẹ vai Phương Thống lĩnh, khuôn mặt Phương Thống
lĩnh vốn không biểu tình, nhưng Lệ Vương Tôn vỗ nhẹ nhàng, thân thể
Phương Thống lĩnh tựa như điện giật, khuôn mặt lộ vẻ thống khổ. Lệ Vương Tôn hơi kỳ quái, nhíu mày, chẳng qua lúc này Lục Lãnh Nguyệt đang nói
chuyện, gã cũng không tiện ngắt lời. Phương Thống lĩnh quay đầu liếc Lệ
Vương Tôn, thần sắc khôi phục bình thường, giơ tay lên lắc lắc nhẹ
nhàng, ra hiệu không sao.
Viên Sùng Thượng cũng không chú ý tới
tình cảnh này, chỉ nhìn Lục Lãnh Nguyệt. Sở Hoan lại nhìn thấy được, ở
sâu trong mắt xẹt qua tia khác thường.
Lục Lãnh Nguyệt nói một phen, mọi người đương nhiên cao giọng phụ họa.
- Hôm nay chúng ta đều vui vẻ trong bữa tiệc này, thế nhưng các vị đã
quên sao, tại hồ Ngọc Tỏa còn có hơn vạn dũng sĩ đang đầu rơi máu cháy
vì sự an nguy thái bình của An Ấp.
Lục Lãnh Nguyệt xúc động nói:
- Các vị, chúng ta có nên làm vài thứ cho bọn họ hay không, An Ấp thái
bình là chuyện của tất cả mọi người, chúng ta có nên tận tâm một chút
hay không?
Mọi người nhìn nhau, phần lớn mọi người ở đây đều
thông minh, Lục Lãnh Nguyệt nói đến nước này, mọi người sao có thể không rõ đạo lý.
Sau khi yên lặng một hồi, rốt cuộc nhìn thấy một người đứng lên, cao giọng nói:
- Ta nguyện hiến ra hai ngàn lạng bạc, làm quân tư!
Mọi người đều nhìn sang, Viên Sùng Thượng đã cười nói:
- Tốt, quả nhiên là công trung thể quốc (dùng tài sản riêng trung với quốc gia)!
Người nọ được Viên Sùng Thượng tán dương, lập tức dương dương đắc ý.
Không ít người bên cạnh lập tức âm thầm hối hận, nghĩ thầm hôm nay chắc
chắn chảy máu không ít, chẳng qua lại bị người này cướp đi vị trí đầu
tiên, sau này Viên Sùng Thượng chắc chắn sẽ chiếu cố người này nhiều
hơn. Lập tức có mấy người cao giọng hiến tặng, Lục Lãnh Nguyệt giơ tay
lên nói:
- Mọi người không cần phải gấp gáp, đã là mọi người đều có ý này, chuyện này quyết định như vậy đi.
Lão nói với Viên Sùng Thượng:
- Tổng đốc đại nhân, mọi người muốn dâng một phần tâm huyết cho triều
đình, không bằng đại nhân để người Hộ Bộ Ti kiểm tra lại một chút, số
lượng mọi người hiến tặng, đến lúc đó đăng ký danh sách, như vậy sẽ
không mất trật tự.
Viên Sùng Thượng mỉm cười gật đầu nói:
- Biện pháp này của Lục đông gia rất tốt, cứ làm như thế.
Lục Lãnh Nguyệt cười nói:
- Đại nhân, câu cửa miệng nói hay, binh mã không động, lương thảo đi
đầu, bạc làm quân tử đương nhiên không thể thiếu, chẳng qua muốn các
tướng sĩ ăn no, mới là chuyện lớn nhất. Lục mỗ bất tài, nguyện ý chuẩn
bị và gom góp lương thảo cho đại nhân, lương thảo này càng nhiều càng
tốt, Lục mỗ dốc hết sức, chuẩn bị lương thảo khắp nơi cho nhu cầu của
đại nhân!
Viên Sùng Thượng hết sức hài lòng với hành động này của Lục Lãnh Nguyệt, lão vuốt râu nói:
- Lục đông gia, cứ làm như thế, từ hôm nay công việc chuẩn
bị lương thảo liền toàn quyền giao cho ngài, ngài là người trong nghề ở
phương diện này, mong rằng Lục đông gia đừng khiến bản đốc thất vọng.