Sở Hoan đang khó hiểu, Viên Sùng Thượng đã cười nói:
- Thương
nhân An Ấp làm việc vẫn thường phải có đầu có đũa. Hơn vạn người vây
khốn hồ Ngọc Tỏa, còn đám thợ đóng đội chiến thuyền nữa, nhân số đông,
ăn uống là cả vấn đề. Trước trận, Hội trưởng Thương hội phủ Thái Nguyên
Lục Lãnh Nguyệt tới tìm bổn quan. Y đã triệu tập thương hộ lớn nhỏ ở phủ Thái Nguyên muốn liên khởi góp công góp sức giúp quan phủ.
Sở
Hoan nghe đến ba tiếng "Lục Lãnh Nguyệt", điều đầu tiên nghĩ đến là nhi
tử của người này Lục Thế Huân, thầm nghĩ đúng là oan gia ngõ hẹp. Xem
ra, khúc mắc giữa mình và Lục gia khó có thể gỡ ngay được. Hắn vẫn giữ
bình tĩnh, thản nhiên, cười nói:
- Lục Lãnh Nguyệt là Hội trưởng Thương hội phủ Thái Nguyên?
Viên Sùng Thượng gật đầu:
- Người này cũng vừa lên chức vài ngày. Trước kia, Hội trưởng Thương
hội là người của Hoàng gia, người ngoài đừng có mơ được nhúng tay vào.
Lục gia này là thổ dân Thái Nguyên, gia tộc của họ đã ở chỗ này trên
trăm năm. Mấy đời người vẫn buôn bán lương thực là chủ yếu, gây dựng nên gia nghiệp không nhỏ. Tuy nhiên, Hoàng gia sóng sau to hơn sóng trước,
bởi vì năm đó có công với quốc gia mà chiếm ngôi vị đệ nhất danh hào phủ Thái Nguyên của Lục gia. Từ sau khi lập quốc đến nay, hàm Thái Nguyên
phủ Hội trưởng Thương hội trước sau đều do người của Hoàng gia chịu
trách nhiệm. Lục gia chưa từng nhúng chàm.
Y nâng chén trà hạnh nhân lên, khoái chí uống một ngụm:
- Sau khi Hoàng gia mưu phản, Lục gia là là thương hộ có uy vọng và
thực lực nhất An Ấp đạo. Ta liền đem chức vị Hội trưởng Thương hội giao
cho bọn họ.
Sở Hoan cười nói:
- Thái Nguyên đệ nhất lương thương, ta cũng đã từng nghe qua.
- Lục gia vẫn đi buôn lương thực cho Hoàng gia.
Viên Sùng Thượng vuốt chòm râu dưới cằm:
- Trước kia Hoàng gia là quan lại, đương nhiên không thể quang minh
chính đại mà làm kinh doanh. Bọn họ dùng tên mình thuê mấy cửa hàng,
trên danh nghĩa là thuê người khác làm kinh doanh bất động sản, thực ra
là chính bọn họ mướn người buôn bán thôi. Chuyện này ai cũng biết, chỉ
là lớp áo khoác bên ngoài thôi. Sinh ý lớn nhất của Hoàng gia, ngoại trừ thủy sản, chính là lương thực. Sở đại nhân ngài muốn, Hoàng gia ruộng
tốt vạn khoảng, lại không cần nộp thuế, tiền thuế thu nạp của dân chúng
lại cực nhiều, lương thực thu hoạch hàng năm chất chồng như núi, bọn họ
không thể để cho thối ở đó, cũng chỉ có thể cho người đến đem đi bán.
Những thương nhân bán lương thực nho nhỏ kia đương nhiên không gánh được sinh ý lớn như thế, mà nhiều năm trước Lục gia đã có danh xưng Thái
Nguyên đệ nhất lương thương, toàn bộ miền Bắc đế quốc, Lục gia cũng là
hạng nhất, tuyến đường sinh ý của ông ta cực kỳ lớn, hàng năm tới Tây
Bắc bán lương số lượng cũng không nhỏ.
Sở Hoan nói:
- Nói vậy, Lục gia là đại công thần của Hoàng gia, đổi lương thực của Hoàng gia thành bạc trắng.
- Chính là thế.
Viên Sùng Thượng cười nói:
- Bất quá, tuy một mực làm việc cho Hoàng gia, nhưng trong thâm tâm Lục gia chưa từng phục Hoàng gia. Nếu không phải An Quốc Công…a, nếu không
phải Hoàng Củ quyền cao chức trọng, Lục gia thực sự không phải đối thủ,
bọn họ cũng sẽ không chịu dưới trướng người khác. Lúc này Hoàng gia rớt
đài, toàn bộ phủ Thái Nguyên, chỉ sợ cao hứng nhất sẽ là Lục gia.
- Hoàng gia đổ, Lục gia khôi phục lại vinh quang của đệ nhất thương gia An Ấp đạo, đương nhiên cao hứng.
Sở Hoan cười nói:
- Bất quá Tổng đốc đại nhân chiếu cố, đương nhiên Lục Gia nên thay thế Hoàng gia.
Viên Sùng Thượng vội hỏi:
- Sở đại nhân, chớ nói vậy. Ta chiếu cố Lục gia, cũng không phải có quan hệ cá nhân gì với bọn họ.
Sở Hoan cười nói:
- Đại nhân hiểu lầm rồi. Ta đã hiểu, sĩ nông công thương, quan lớn một
phương muốn quản lý địa phương, Tứ hành này đều phải xử lý cẩn thận. Lục gia kinh doanh tại An Ấp đạo giới uy vọng cực cao, đại nhân muốn ổn
định việc kinh doanh ở An Ấp đạo giới, giúp cho trăm thương hòa thuận,
đương nhiên cần Lục gia giúp đỡ, Tổng đốc đại nhân chỉ là mưu quốc sự mà thôi.
Viên Sùng Thượng cười, chỉ cảm thấy lời nói của vị khâm sai đại nhân này cũng có vài phần ý tứ, gật đầu cười nói:
- Sở đại nhân quả nhiên đã nói đúng. Hoàng gia đổ, việc kinh doanh ở An Ấp giới cũng không thể đổ.
Thở dài:
- Sở đại nhân có chỗ không biết, sau khi Hoàng Thiên dễ dàng mưu phản,
thương nhân lớn nhỏ ở An Ấp sáu bảy phần mười đều có liên quan hoặc ít
hoặc nhiều tới Hoàng gia, đều sợ bị liên quan.
- Là chuyện bình thường của con người thôi!
Sở Hoan khẽ gật đầu.
- Nếu quả thận thương giới bắt đầu loạn…, An Ấp sẽ rối loạn.
Viên Sùng Thượng thở dài:
- Bổ nhiệm Lục gia làm Hội trưởng thương hội cũng là kế sách tạm thích
ứng, bất quá, tình thế trước mắt, cũng phải làm. Lục gia là thương gia
lớn nhất dưới tay Hoàng gia, bổn quan mở lưới với Lục gia, còn giao Hội
trưởng Thương hội cho Lục gia, đương nhiên có thể ổn định chư thương.
Hiện nay chuyện lớn nhất là phải xử lý cho tốt Hoàng gia mưu phản, đợi
việc này qua rồi, bổn quan mới rảnh tay dần dần xử lý.
- Thánh
thượng nói với các thần tử, Viên Tổng đốc vũ dũng phi phàm, trung thành
và tận tâm, chính là tướng vũ dũng nhất. Tổng đốc đại nhân, trước đó, ta cũng vẫn cho rằng đại nhân là dũng tướng, nhưng hôm nay vừa gặp mới
biết đại nhân xử lý chính sự cũng rất cao minh, quả nhiên văn võ song
toàn.
Viên Sùng Thượng nghe vậy, liền cảm thấy trong nội tâm vô cùng khoan khoái dễ chịu, cười ha ha nói:
- Sở đại nhân quá khen.
- Đại nhân vừa nói hôm nay có chuyện lớn, không biết là chuyện gì?
- A!
Viên Sùng Thượng vội hỏi:
- Chuyện này mấy hôm trước đã bắt đầu thu xếp, thời gian hẹn là hôm
nay. Vừa rồi ta cũng có nói, hơn vạn quan binh vây khốn tại Ngọc Khóa
Hồ, ăn uống đều là gánh nặng. Mấy ngày trước Lục gia tìm được bổn quan,
muốn ra chút lực cho quan phủ, sẽ mời một vài đại thương gia có danh
vọng ở Thái Nguyên tập trung với nhau, mời một bữa tiệc tối. Buổi tiệc
tối này đã định là đêm nay.
- A?
Sở Hoan nói:
- Lục gia muốn làm chút việc cho quan phủ?
- Đúng vậy.
Viên Sùng Thượng nói:
- Tối nay trong Lục Viện của Lục gia, sẽ có rất nhiều thương nhân tham
gia dạ yến, ta cùng Lệ chỉ huy sứ đều dự họp. Đến lúc đó, Lục Lãnh
Nguyệt sẽ bắt đầu hiến lương thảo cho quan phủ. Chỉ cần Lục Lãnh Nguyệt
ra tay trước, các thương nhân khác cũng sẽ có tiền xuất tiền, có lương
xuất lương.
Khóe miệng ông ta nhếch lên một tia cười đắc ý:
- Sở đại nhân, đây chính là cơ hội tốt ngàn năm khó gặp. Ngươi không
biết, đám thương nhân An Ấp này trong túi áo toàn là bạc, tuy nói vì ổn
định thương giới, bổn quan sẽ không hành động thiếu suy nghĩ với họ,
cũng sẽ không khép bọn họ vào chung với loạn đảng Hoàng gia, nhưng nếu
muốn thái bình thì cũng phải xuất ra vài thứ.
Sở Hoan uống một ngụm trà hạnh nhân nhỏ, cười nói:
- An Ấp náo động, Tổng đốc đại nhân tận tâm bình loạn. Đó cũng là để
chúng thương nhân ó thể yên ổn làm kinh doanh. Bọn họ hiến ra chút thuế
ruộng cũng không có gì đáng trách.
Viên Sùng Thượng cười ha ha, cảm giác hăng hái, nhịn không được vỗ vỗ đầu vai hắn:
- Sở đại nhân, vốn yến hội tối này, Lục gia muốn cho bổn quan đi trợ
trận, nhưng Sở đại nhân đã đến, thì để cho ngài xuất hiện đi. Ngài đại
diện cho Thánh thượng, những thương nhân kia nhìn thấy chỉ sợ càng bị
hấp dẫn.
Sở Hoan cười nói:
- Tổng đốc đại nhân, kỳ thật ta cũng muốn gặp vị gia chủ Thái Nguyên đệ nhất lương thương này, vị Đại
công tử đó, mấy ngày nay ta chưa từng thấy…
…
Thái Nguyên đệ nhất lương thương cũng không phải hư danh nói chơi.
Mười mấy năm gần đây, Lục gia vẫn là con rối trong tay Hoàng gia, từ
lương thực của Hoàng gia mà kiếm lấy tài phú kih người. Mà vẻn vẹn thành Thái Nguyên thôi đã có tám cửa hàng gạo của Lục gia.
Những phố
gạo này vốn đều thuộc khống chế của Hoàng gia, nhưng sau khi Hoàng Thiên dễ dàng thoát, tám con phố này cũng thuận lý thành chương mà trở thành
gia sản của Lục gia.
Thái Nguyên đệ nhất lương thương, đương
nhiên cũng có phong phạm của đệ nhất lương thương, Lục viên tọa lạ ở
Thành Đông Thái Nguyên, cũng là con phố nhà cửa xa hoa nhất của Thái
nguyên.
Lục gia trăm năm, nội tình thâm hậu, cũng không phải hư danh nói chơi.
Hoa đăng vừa lê, Đại công tử Lục gia Lục Thế Huân áo mũ chỉh tề, đứng
trước cửa phủ đón khách. Hôm nay, đối với Lục gia mà nói, xem như một
mốc thời gian, thương nhân lớn nhỏ của Thái Nguyên phủ đều nhận được
thiệp mời của Lục gia, đều muốn tối nay tới tham gia dạ yến.
Trước khi Hoàng gia quật khởi, Lục gia chính là Thái Nguyên đệ nhất
thương gia, về sau bị Hoàng gia áp chế suốt gần hai mươi năm, hôm nay
mới lại một lần nữa có được danh hàm Thái Nguyên Hội trưởng Thương hội,
xem như hãnh diện.
Đối với cái danh này, chỉ có Lục gia mới thực
sự hiểu được ý nghĩa của nó. Chẳng những nó đại biểu cho việc về sau có
thể thống lĩnh thương hội Thái Nguyên phủ, quan trọng hơn, y đã cho tất
cả thương nhân lớn nhỏ An Ấp đạo thấy được, Lục gia đã từng bị áp chế,
hôm nay một lần nữa lại đứng thẳng dậy, trở thành bá chủ thương giới
Thái Nguyên.
Chuyện tới bây giờ, thương giới Thái Nguyên đương
nhiên cũng thấy rõ tình thế hiện tại, Lục gia không hề bất ngờ mà trở
thành long đầu thương hội, Lục gia gửi thiệp mời tới, đương nhiên không
có ai cự tuyệt.
Huống chi, khi thiệp mời đưa tới, cũng đều nhắn
lại một câu, Tổng đốc Viên Sùng Thượng cùng Chỉ huy sứ Lệ Vương Tôn đều
tham gia buổi dạ yến này. Vì vậy, lại càng không có ai cự tuyệt lời hẹn.
Sắc mặt Lục Thế Huân thoạt nhìn rất tốt, tướng mạo y tuy không tính là
tuấn mỹ nhưng cũng đường đường, một thân gấm vóc, eo thắt đai tím, khoác ngoài một áo thêu ngắn màu thiên thanh. Trời dần ngả hoàng hôn, các
nhân vật trong thương giới Thái Nguyên phủ vẫn lần lượt tới không dứt,
trước cửa Lục gia đông như trẩy hội, xe ngựa như mây.
Chợt nghe
có tiếng động trên đường phố, Lục Thế Huân quay đầu lại nhìn, liền nhìn
thấy một đội thiết giáp hộ vệ của phủ Tổng đốc, chia thành hai đội, vây
quanh một cỗ xe ngựa hoa lệ chậm rãi đến.
Lục Thế Huân nhướn mày, vội vàng phân phó thủ hạ:
- Nhanh đi gọi phụ thân, Tổng đốc đại nhân đến rồi!
Hạ nhan vội vàng chạy đi báo cho Lục Băng Nguyệt, Lục Thế Huân sửa sang lại xiêm y, mặt mũi tràn đầy tươi cười, bước nhanh tới trước cửa thềm
đá, tiến ra đón xe. Xe ngựa dừng trước cửa, Lục Thế Huân đã đứng bên
cạnh xe ngựa, thân người cong lại, đang muốn tiến lên tự mình vén rèm xe của Tổng đốc đại nhân, nhưng chưa kịp động thủ, rèm xe đã được vén lên. Viên đại Tổng đốc bước ra thùng xe, một thân cẩm bào, sắc vui vẻ trên
khuôn mặt Lục Thế Huân càng đậm, chắp tay nói:
- Thảo dân tha
kiến Tổng đốc đại nhân. Tổng đốc đại nhân đại giá quang lâm, thật vẻ
vang cho hàn xá của kẻ hèn này.
Viên đại tổng đốc phất phất tay:
- Đừng nói mấy câu hại não đấy. Cái gì mà hàn xa với không hàn xá, nếu
Lục viên các người là hàn xá, Thái Nguyên phủ của chúng ta còn có phòng ở sao?
Quay đầu lại, cười nói với người trong xe:
- Sở đại quan nhân, đây chính là Lục viên.
Lục Thế Huân khẽ giật mình, không thể tưởng được trong xe ngựa còn có người.
Viên Sùng Thượng chính là Tổng đốc một phương, là Đại tướng biên cương, hôm nay Hoàng gia đã ngã, Viên Sùng Thương chính là Thổ địa gia hoàn
toàn xứng đáng của Thái Nguyên phủ, có thể đi cùng xe với vị Thổ địa gia này đến phải là nhân vật cỡ nào?
Lục Thế Huân cảm thấy kỳ quái,
cũng không dám lạnh nhạt, cong người, rất nhanh, đã nhìn thấy từ trong
xe một người chậm rãi bước ra. Người nọ một thân cẩm y, khí chất như
nước, Lục Thế Huâ vốn chỉ nhìn thoáng qua, ánh mắt đầy kinh ngạc, từ dò
xét trở thành sợ hãi biến sắc, thất thanh nói:
- Là…là ngươi?