Sở Hoan bưng sữa đậu nành lên, uống một hớp, hương vị sữa đậu nành này
rất thơm, uống một ngụm vào buổi sáng mùa đông này, lại nóng hổi hết sức thoải mái.
- Tiền lời trên đường không nói tới.
Viên Sùng Thượng chậm rãi nói:
- Hoàng gia thực sự để bụng kinh doanh, chính là mấy trăm dặm chung quanh hồ Ngọc Tỏa. Hồ Ngọc Tỏa thủy sản phong phú, đội thuyền lớn nhỏ trên hồ Ngọc Tỏa đều thuộc về Hoàng gia. Trên hai đảo, Hoàng gia còn xây dựng
biệt viện cực kỳ rộng rãi, mùa hè hàng năm Hoàng Thiên Dịch đều mang
theo gia quyến lên đảo nghỉ mát. Lúc trước được mời ta đã từng lên đảo
nhìn xem, hòn đảo kia quả thực không nhỏ, cây cối um tùm, đương đi gập
ghềnh, ngoại trừ tòa nhà Hoàng Thiên Dịch ở, mặt khác còn xây dựng không ít phòng xá lớn nhỏ, ngư dân đánh cá trong hồ của Hoàng gia, không ít
người đều ở lại trên đảo quanh năm.
Sở Hoan cau mày nói:
- Ý của Tổng đốc đại nhân là nói, Hoàng gia có một đám thủ hạ quanh năm sinh sống trên nước?
Dường như Viên Sùng Thượng hiểu được ý của Sở Hoan, cười nói:
- Sở đại nhân không cần lo lắng, chỉ là một số ngư dân mà thôi, đám ô
hợp, cho dù có bốn năm trăm người, nhưng chỉ cần chúng ta khởi xướng
tiến công, bọn chúng chắc chắn không chịu nổi một kích.
Sở Hoan lại không cho là đúng, hỏi:
- Phải chăng Tổng đốc đại nhân đã khởi xướng tiến công Hoàng Thiên Dịch?
Viên Sùng Thượng thở dài, bất đắc dĩ nói:
- Nếu có thể đánh, bổn quan đã sớm đi lên giết hắn cho thoải mái, chỉ
là... Ài, Sở đại nhân, nói thật với ngài, trong mười ngày nửa tháng chỉ
sợ không cách nào ra tay với Hoàng gia.
Sở Hoan hiểu được cái gì, hỏi:
- Đại nhân nói chính là... thuyền?
Viên Sùng Thượng gật đầu nói:
- Đúng vậy
Lão cười khổ nói:
- Sở đại nhân, nói thật với ngài, tuy rằng xưa nay bổn quan không có
thiện cảm gì với Hoàng gia, nhưng quả thực không ngờ bọn họ sẽ tạo phản. Ta vẫn cho rằng, tất cả hành vi của Hoàng gia ở An Ấp, đơn giản là tham lam, Hoàng gia nuôi dưỡng môn khách, tất cả trang viên còn thuê những
du côn lưu manh làm trang đinh, còn xây dựng đội thuyền ở hồ Ngọc Tỏa,
ta cũng cho rằng bọn chúng chẳng qua là diễu võ dương oai mà thôi, ai
biết... !
Lão lắc đầu, khuôn mặt lộ vẻ tiếc nuối.
Lúc trước Sở
Hoan nghe Viên Sùng Thượng nói đánh hồ Ngọc Tỏa cũng không khó khăn, quả thực cho rằng chuyện không phức tạp như mình nghĩ, nhưng Viên Sùng
Thượng nói xong lời này, Sở Hoan mơ hồ cảm thấy chuyện tình thậm chí còn xấu hơn mình tưởng.
- Hiện giờ đại nhân bố trí bao nhiêu binh lực ở hồ Ngọc Tỏa?
Sở Hoan hơi trầm ngâm, cuối cùng hỏi.
Viên Sùng Thượng đáp:
- Năm ngàn Cấm Vệ Quân, một ngàn lưu thủ trong thành, bốn ngàn Cấm Vệ
Quân điều tới hồ Ngọc Tỏa, ngoài ra sáu Châu An Ấp, tất cả đều có hai
ngàn Châu Quân, bổn quan hạ lệnh mỗi Châu điều một ngàn binh lực, tất cả quan binh các Châu hiện giờ đã đến, binh lực vây khốn hồ Ngọc Tỏa cộng
lại khoảng một vạn người, đều là tinh binh huấn luyện nghiêm chỉnh.
Sở Hoan rất rõ ràng, binh tướng trực thuộc Tổng đốc một Đạo chỉ là năm
ngàn Cấm Vệ Quan trong biên chế, còn tất cả các Châu địa phương đều có
Châu Quân với biên chế không vượt qua hai ngàn người.
Hoàng đế bệ hạ
dùng võ lập quốc, từ khi lập quốc đã khống chế quân đội cực kỳ nghiêm
khắc, vẫn khống chế nghiêm ngặt binh quyền đối với quan lớn địa phương.
Chủ lực của đế quốc là Vệ Sở Quân các Đạo, Vệ Sở Quân đóng quân tại Vệ
Sở Doanh ở tất cả các Châu Phủ, bắt đầu từ khi thành lập nước, một Châu
thiết lập ba Vệ, một Vệ quản hạt năm Thiên Hộ Sở, mỗi Thiên Hộ Sở biên
chế trong một ngàn một trăm người, dưới tình huống đầy đủ quân số, một
Vệ năm ngàn năm trăm người, một Châu bình thường đều có binh lực Vệ Sở
Quân khoảng một vạn sáu ngàn người đóng quân.
Hơn nữa bắt đầu từ lúc lập quốc, thiết lập quân hộ, quân hộ có thể miễn thuế má, chỉ càn tận tâm huấn luyện tác chiến.
Nhưng sau khi Hoàng đế mê tín dị đoan tu đạo, quốc khố trống không, đế quốc
khổng lồ khó có thể duy trì quân phí, cho nên các Đạo giảm bớt biên chế, tuy nhiên các Châu vẫn bảo trì ba Vệ, nhưng năm đại Thiên Hộ Sở dưới
mỗi Vệ đã giảm xuống thành ba đại Thiên Hộ Sở, binh lực của Thiên Hộ Sở
Châu lớn giữ nguyên không đổi, còn Châu có diện tích nhỏ một chút, biên
chế Thiên Hộ Sở giảm bớt xuống bảy trăm người.
Trước giờ, côn việc
tiêu diệt đều do Cấm Vệ Quân của Tổng đốc và Châu Quân địa phương phụ
trách, trừ khi binh lực giật gấu vá vai mới có thể do Binh bộ triều đình hạ đạt lệnh điều binh.
Năm ngàn Cấm Vệ Quân trực thuộc Tổng đốc mỗi
Đạo, tại thời điểm quá khẩn cấp cũng có quyền điều động Châu Quân địa
phương trợ giúp bình loạn.
Hoàng gia mưu phản, Hoàng Thiên Dịch kêu
gọi tập trung hồ Ngọc Tỏa, vì giành lấy ưu thế tuyệt đối ở bih lực, Viên Sùng Thượng điều động Châu Quân giúp đỡ bình loạn, đó cũng là chuyện
hợp lý.
Lúc này Viên Sùng Thượng dùng ngón tay chấm nước trà, chỉ nhiều điểm chung quanh địa hình hồ Ngọc Tỏa:
- Xin Sở đại nhân xem, đây là bố phòng của quân ta, khu vực hiểm yếu
chung quanh hồ Ngọc Tỏa, chúng ta đã bố trí binh lực. Hiện giờ Hoàng gia đã hoàn toàn bị vây chết trong hồ Ngọc Tỏa, chúng ta không thiếu nhân
mã, hiện giờ thiếu chính là chiến thuyền.
- Chiến thuyền?
- Không sai.
Viên Sùng Thượng nắm tay đáp:
- Tại hồ Ngọc Tỏa, tăng thêm số thuyền đánh cá kia, đội thuyền của Hoàng
Thiên Dịch có gân trăm chiếc, trong đó có năm chiếc thuyền quy mô rất
lớn. Lúc trước xây dựng mấy chiếc thuyền kia, Hoàng gia chỉ nói muốn
dùng mấy chiếc thuyền kia dạo hồ, bổn quan chỉ cho rằng bọn chúng diễu
võ dương oai, gia nghiệp quá lớn, tạo mấy con thuyền cũng không có gì
lớn, nhưng hiện giờ xem ra, mấy con thuyền lớn kia lại trở thành uy hiếp lớn nhất. Theo tin tức tin cậy, Hoàng Thiên Dịch đã sai người cải trang mấy chiếc thuyền kia thành chiến thuyền... !
Sở Hoan sờ lên căm, hỏi:
- Vậy bên này chúng ta còn chiến thuyền không?
Viên Sùng Thượng lúng túng nói:
- An Ấp Đạo này nhiều bến nước, thuyền cũng không thiếu, thế nhưng cũng
chỉ là thuyền đánh cá, một chiếc thuyền cũng chỉ có thể chứa được bảy
tám người, chứa được mười mấy người đã coi như thuyền lớn. Mấy chiếc
thuyền kia của Hoàng Thiên Dịch, lúc đầu ta từng nhìn thấy, một chiếc
thuyền chứa hai ba trăm người không nói chơi, nếu dùng thuyền đánh cá
đối phó thuyền lớn của hắn, căn bản không cần so chiêu, chiến thuyền của hắn chỉ cần đụng nhẹ một cái, thuyền đánh cá liền vỡ tan.
Sở Hoan
cũng hiểu được, tốc độ phát triển thủy công của đế quốc cũng không quá
nhanh, tuy nói cảnh nội An Ấp Đạo rất nhiều hồ nước, nhưng dù sao thuộc
về đất liền, đương nhiên không có kahr năng phát triển mạnh thủy quân.
Thấy Sở Hoan nhíu mày, Viên Sùng Thượng lập tức nói:
- Chẳng qua ta đã phái người điều khiển đội thuyền, lại triệu tập công
tượng, hiện giờ đang tọa thuyền, tiến triển cũng có chút thuận lợi, đến
đến lúc đội thuyền đầy đủ, đại phái có thể vây công Hoàng Thiên Dịch từ
bốn phía.
- Tới lúc này, tạo thuyền có kịp không?
Sở Hoan cau mày nói.
Viên Sùng Thượng đáp:
- Phàm là công tượng biết tạo thuyền ở An Ấp, đã đều phái người chiêu mộ
tới, tiển triển cũng không chậm, sau này Sở đại nhân có thể đi xem một
chút.
Sở Hoan hơi gật đầu, lúc này mới thấp giọng nói:
- Thánh thượng quan tâm nhất vẫn là chuyện Thần Y Vệ.
Thần sắc Viên Sùng Thượng lập tức nghiêm nghị, thấp giọng nói:
- Chắc chắn Thánh thượng long nhan phẫn nộ rồi.
- Tổng đốc đại nhân cũng biết, Thần Y Vệ là bảo bối trong lòng Thánh thượng.
Sở Hoan thở dài:
- Lúc này hai đại Bách hộ Thần Y Vệ chết không rõ ràng ở An Ấp, còn kéo
theo mười tên Giáo úy Thần Y, đây là một lần tổn thất thảm trọng nhất từ khi thiết lập Nha môn Thần Y Vệ tới nay, Thánh thượng tức giận cũng là
chuyện có thể đoán được.
Khuôn mặt Viên Sùng Thượng lộ ra vẻ lo lắng, khẽ nói:
- Sở đại nhân, Thánh thượng... Thánh thượng có ý kiến gì với ta hay không?
Lão biết rõ lời này vốn không nên hỏi, nhưng hiện giờ trong lòng có chút sợ hãi, nhịn không được mà hỏi.
Thần Y Vệ bị người ta làm hại trên địa bàn của lão, lão thân là Tổng đốc một Đạo, thậm chí ngay cả hung thủ là ai cũng không rõ ràng lắm, trong lòng sao có thể không sợ hãi? Lão đương nhiên hiểu rõ trọng lượng của Thần Y Vệ trong lòng Hoàng đế, càng hiểu được lần này Thần Y Vệ bị hại ảnh
hưởng tới thể diện Hoàng đế, sau khi Hoàng đế về già, tâm tính càng thêm khát máu so với lúc trẻ, không ít công thần sau khi chọc giận Hoàng đế, Hoàng đế đều không chút lưu tình, Viên Sùng Thượng vẫn luôn lo lắng.
Sở Hoan mỉm cười nói:
- Tổng đốc đại nhân không cần suy nghĩ nhiều, Thánh thượng vẫn rất tín
nhiệm Tổng đốc đại nhân. Hơn nữa trước mặt chúng thành, Thánh thượng nói Tổng đốc đại nhân là trung thần, còn nhắc tới năm đó Tổng đốc đại nhân
hộ vệ quên mình.
Viên Sùng Thượng thở nhẹ ra, trong mắt lộ vẻ kích động, thở dài:
- Ơn tri ngộ của Thánh thượng đối với thần, thần dù chết muốn lần cũng không thể báo.
Đúng lúc này, nghe tiếng gõ cửa vang lên bên ngoài, đôi mày Viên Sùng Thượng nhíu chặt, trầm giọng hỏi:
- Là ai?
Ngoài cửa vang lên giọng nói ngọt ngào:
- Lão gia, là thiếp thân!
Lúc này lông mày của Viên Sùng Thượng mới giản ra, lão đứng dậy đi quả mở
cửa, liền thấy Tam di thái đứng bên ngoài, Tam di thái đang bưng khay,
bên trong là hai chén trà hạnh nhân. Thấy Viên Sùng Thượng, khuôn mặt
phong tình vạn chủng của Tam di thái đã nở nụ cười quyến rũ:
- Lão gia, buổi sáng ngài còn chưa uống trà, thiếp thân đã pha xong trà cho ngài rồi.
Viên Sùng Thượng hơi cau mày, nhưng đối mặt với nụ cười ngọt ngào của Tam di thái, cũng không tức giận, lão lạch mình để Tam di thái đi vào, giới
thiệu với Sở Hoan:
- Sở đại nhân, đây là Tam phu nhân nội thất của bổn quan, Tuyết Kha, đây chính là Sở đại nhân tới từ kinh thành!
Lúc này Sở Hoan đã đứng dậy, chắp tay nói với Tam di thái:
- Bái kiến Tam phu nhân!
Sở Hoan liếc qua, thấy được Tam di thái này mặc một bộ áo lụa màu tím
nhạt, bên ngoài khoác áo ngắn tay màu hồng nhạt, mái tóc đen như mực chỉ dùng một cây trâm bạch ngọc cố định lại, tóc xanh tung bay, càng tô
thêm khuôn mặt trắng nõn của nàng, da thịt trắng như tuyết, nàng bước
chân cực kỳ nhẹ nhàng, giống như liễu xanh bay theo chiều gió, khuôn mặt mang theo nụ cười ngọt ngào, bưng khay nhẹ nhàng thi lễ, giọng nói ngọt ngào:
- Thiếp thân bái kiến Sở đại nhân!
Trông nàng cũng không
quá hai tư hai lăm tuổi, trông mỗi cái nhăn mày mỗi nụ cười, đều có
phong tình quyến rũ, tuy rằng bộ dáng cũng xinh đẹp, nhưng Sở Hoan đã
thấy quốc sắc thiên hương như Lưu Ly phu nhân, nữ tử như vậy trong mắt
Sở Hoan lại rất bình thường.
Tam di thái đi tới bên bàn, ngọc thủ thon thon đặt hai chén trà hạnh nhân lên bàn. Viên Sùng Thượng đi qua cười nói:
- Sở đại nhân, không phải ta mèo khen mèo dài đuôi, tay nghề pha trà của vị Tam phu nhân này của ta, chính là nhất tuyệt.
Lão chỉ vào trà hạnh nhân:
- Sở đại nhân không ngại nếm thử, chỉ sợ tày giờ sẽ say mê trà hạnh nhân này rồi... !
Tam di thái cười nói tự nhiên, sẵng giọng:
- Lão gia đừng giễu cợt, chớ khiến Sở đại nhân chê cười.
Sở Hoan đã nâng chén trà lên, nhấp một ngụm nhỏ, nhắm mắt lại chép chép miệng, lập tức cười nói:
- Tổng đốc đại nhân, chỉ một ngụm trà này, chuyến đi tới Thái Nguyên này của ta đã không tệ rồi.
Viên Sùng Thượng lập tức đắc ý cười ha ha, liền nói với Tam di thái:
- Tuyết Kha, nàng đi xuống trước, ta còn có việc muốn thương lượng với Sở đại nhân.
Tam di thái lại nhẹ nhàng thi lễ với Sở Hoan, vặn eo muốn rời đi, đột nhiên nghĩ tới cái gì, nàng quay đầu lại nói:
- Lão gia, vừa rồi Đại thiếu gia Lục gia đã tới đây... !
Viên Sùng Thượng cau mày nói:
- Hắn chạy tới làm gì?
Nhưng lão lập tức bừng tỉnh ngộ, cười nói:
- Bổn quan thiếu chút nữa quên, hôm nay còn có chuyện lớn này... !
Lão nói với Sở Hoan:
- Sở đại nhân, ngài tới quả thực là trùng hợp.