Sở Hoan nhìn thấy Bố Lan Thiến ánh mắt bỗng dưng sáng lên, dường như nghĩ đến cái gì, liền đưa tay vẫy ra hiệu nàng lại gần.
Bố Lan Thiến thấy Sở Hoan gọi lại lo sợ quay đầu đi, không dám nhìn Sở Hoan. Sở Hoan dịu dàng nói:
- Ngươi tới giúp ta một chút.
Bố Lan Thiến vẫn không nhìn Sở Hoan, một mực lắc đầu.
Sở Hoan nhíu mày, trầm giọng nói:
- Ngươi không nghe lời, không sợ ta giết chết các ngươi ngay lập tức?
Mỹ nhân tóc nâu Trân Ny Ti lập tức kéo Bố Lan Thiến ra sau mình, che chắn phía trước, can đảm nói:
- Ngươi… ngươi không được làm hại nàng. Nếu muốn giết… giết chết ta là được rồi, không được giết muội muội của ta.
Bố Lan Thiến cũng bước lên chắn trước mặt Trân Ny Ti, quật cường cãi:
- Ta là tỷ tỷ, ngươi muốn giết, hãy giết ta, không được làm hại… muội muội Bố Lan Thiến.
Sở Hoan thấy hai cô nương này thái độ như thế trong lòng rất buồn cười.
Tuy nhiên, hắn cũng biết, đây là hai chị em sinh đôi, nên luôn mồm tranh cãi xem ai chị ai là em. Nhưng cho dù tranh cãi thì họ vẫn thể hiện sự
quan tâm lẫn nhau, đều cam nguyện sẵn sàng chết vì người kia. Tình chị
em thân thiết sâu sắc của họ thật quá cảm động. Nên Sở Hoan không tiếp
tục đe dọa họ nữa, cố gắng hòa nhã nói:
- Các ngươi không phải
sợ, chỉ là ta cần các ngươi giúp một việc nhỏ mà thôi. Nếu các ngươi
không muốn, ta cũng sẽ không ép. Nhưng nếu các ngươi giúp, ta nhất định
sẽ hậu tạ.
Trân Ny Ti nửa tin nửa ngờ:
- Ngươi... ngươi thật sự sẽ không làm thương tổn chúng ta?
Sở Hoan thở dài, chỉ vào cửa hang đá:
- Nếu các ngươi không muốn, ngay bây giờ có thể rời khỏi.
Hai cô nương thấy Sở Hoan vẻ mặt hiền lành, giọng điệu ôn hòa, quay lại
nhìn nhau. Trân Ny Ti gật đầu trước, thật cẩn thận đi tới. Bố Lan Thiến
vội kéo cánh tay Trân Ny Ti, nhưng sau đó, cũng đi theo tới gần Sở Hoan.
Sở Hoan lúc này mới lấy tảng đá kia ra, hỏi:
- Hai người các ngươi là người Tây Vực?
Trân Ny Ti và Bố Lan Thiến đồng thời gật đầu.
- Ký hiệu trên này các ngươi có hiểu không?
Sở Hoan ngậm cười hỏi.
Trân Ny Ti ghé sát lại xem. Lập tức Sở Hoan ngửi thấy mùi hương trinh nữ
toát ra từ cơ thể nàng. Loại hương thơm này khiến cho mùi máu tanh còn
dính trên chóp mũi hắn dường như bị xua tan không ít.
Trân Ny Ti
cúi người thấp xuống, nhìn kỹ các ký hiệu trên tảng đá, cực kỳ chăm chú. Sở Hoan không thấy nàng nói gì, liền ngẩng đầu lên nhìn nàng, đột
nhiên, thấy chói cả mắt, một cặp nhũ hoa đầy đặn trắng như tuyết đang lồ lộ trước mắt hắn.
Trân Ny Ti khom người, mục đích là để nhìn kỹ
tảng đá, nhưng vô tình, thân hình cúi thấp, làm cặp núi đôi của nàng nhô lên, đầy đặn, ngà ngọc, đỉnh núi sáng rỡ ở ngay trước mắt Sở Hoan.
Hai cô nương này dáng người đều rất thon thả, eo nhỏ mông cao, chỉ có điều
dậy thì rất sớm. Có lẽ là bởi vì huyết thống Tây Vực vốn vậy. Bộ ngực
của các nàng cực kỳ đầy đặn, mười lăm mười sáu tuổi, nhưng ngực đã tròn
trịa mười phần. Một quầng sáng non mềm bởi vì cúi người xuống ép chặt áo vào lại càng nổi bật lên. Rãnh sâu hun hút, cực kỳ mê người. Đã thế,
lại tràn ngập hương thơm, tựa như hai cái bánh bao, vừa trắng vừa tròn,
khiến cho người ta chỉ muốn ghé miệng cắn lấy cắn để.
Sở Hoan
vội vàng thu hồi ánh mắt. Trân Ny Ti không hề phát hiện ra. Bố Lan Thiến đứng ở phía sau không nhìn thấy rõ, liền xích lại gần Sở Hoan, cũng
khom mình chăm chú nhìn.
Sở Hoan thấy nàng đi lại, liền liếc nhìn nàng một cái, phát hiện nhan sắc của nàng không hề thua kém Trân Ny Ti. Thậm chí, đôi tuyết phong còn có phần đầy đặn hơn, khe hở giữa hai bầu
ngực có phần sâu hơn, trắng đến nỗi nổi cả gân xanh. Thậm chí, hắn còn
mơ hồ thấy, chỉ cần nàng hơi khẽ chuyển động, cặp núi kia liền rung rinh theo, phong ba dậy sóng.
Bốn cái bánh bao đầy đặn trắng nõn mềm
mại cứ thế lộ xuân quang trước mắt hắn. Hai nàng đứng hai bên Sở Hoan,
chỉ cần hơi đảo mắt một chút cũng có thể thấy rõ ràng.
Hai cô nương nhìn một lát, cau mày lại. Trân Ny Ti chớp đôi mắt to tuyệt đẹp, hỏi Bố Lan Thiến:
- Ngươi nhận ra không?
Bố Lan Thiến tiếc nuối lắc đầu, hỏi Sở Hoan:
-Đây là chữ viết à? Không giống với chữ viết của đế quốc La Lan chúng ta.
- Không những không phải là chữ viết của đế quốc La Lan, mà cũng không phải là chữ viết của các quốc gia xung quanh.
Trân Ny Ty khẳng định:
- Loại chữ viết này, chúng ta chưa từng thấy.
Nàng hơi có chút áy náy:
- Rất xin lỗi, chúng ta không giúp được gì cho ngươi rồi.
Sở Hoan nhờ hai cái cô nương này xem ký hiệu trên tảng đá, cũng chỉ có
chút hy vọng mỏng manh, nên lúc này không thất vọng. Hắn cười nói:
- Không sao, ta cũng hiểu chữ viết này không phải phổ biến. Đúng rồi, các ngươi mới vừa nhắc đến đế quốc La Lan. Các ngươi là người đế quốc La
Lan?
- Đúng.
Vừa nói đến tổ quốc của mình, hai tỷ muội lập tức hưng phấn lên:
- Chúng ta đến từ đế quốc La Lan. Ngươi đã từng nghe nói về La Lan sao?
Sở Hoan lắc đầu.
Đế quốc La Lan, tất nhiên là Sở Hoan chưa từng nghe qua. Đây là một quốc gia xa lạ. Hắn hỏi tiếp:
- Đế quốc La Lan ở nơi nào? Cách nơi này rất xa?
- Chúng ta cũng không biết.
Trân Ny Ti uể oải đáp:
- Có lẽ cực xa. Chúng ta không biết còn có thể trở về hay không?
Gương mặt xinh đẹp của Bố Lan Thiến cũng ảm đạm.
Sở Hoan cất tảng đá, đứng lên nói:
- Đa tạ các ngươi, các ngươi có thể rời khỏi nơi này.
Hắn cũng không nói nhiều, đi đến bên cạnh Bạch hạt tử, nói:
- Bạch huynh, Kỳ Hoành, hai người các ngươi đợi ở đây một lát, ta đi xem cơ quan bên ngoài thế nào…
- Đại nhân, bên ngoài còn có một hòa thượng.
Bạch hạt tử nhắc nhở:
- Xem ra, cũng không phải là một người lương thiện.
Sở Hoan cười lạnh nói:
- Không phải người lương thiện, thì giết. Chẳng phải là chúng ta đang bị bọn chúng vây ở đây sao?
Hắn lấy từ trên người ra một con dao, ngẫm nghĩ một chút, lại thu hồi dao găm, đến cầm lấy cây thiết trượng, rồi đi ra ngoài.
Trân Ny Ti kêu lên:
- Ngươi muốn đi đâu?
Sở Hoan dừng một chút, quay đầu lại, nói:
- Tất nhiên là muốn tìm đường ra.
Trân Ny Ti kỳ quái hỏi:
- Các ngươi định đi ra ngoài từ chỗ này? Không phải từ nơi đó sao?
Nàng nói xong, chỉ về phía cánh cửa ngầm trên tường đá kia.
- Đâu? Chỗ nào?
Sở Hoan thấy Trân Ny Ti chỉ một con đường khác, lập tức hứng thú.
Trân Ny Ti vội nói:
- Khi chúng ta vào đây, là đi qua cánh cửa đó. Nơi đó có một con đường có thể đi ra ngoài đấy... !
Nàng mở trừng hai mắt:
- Hoá ra các ngươi không đi vào cùng đường với chúng ta?
Sở Hoan lập tức đi tới, nhìn cánh cửa ngầm kia, hỏi:
- Vậy ngươi còn nhớ đường ra không?
- Nhớ rõ a!
Trân Ny Ti gật gật đầu, tự nhiên cười nói. Nụ cười này của nàng cực kỳ xinh đẹp, giống như hoa tươi nở rộ:
- Ngươi muốn từ nơi này đi ra ngoài sao? Ta có thể dẫn dường cho các ngươi.
Sở Hoan đối xử với hai tỷ muội vô cùng hiền lành, giọng điệu ôn hòa. Hơn
nữa Sở Hoan nhìn qua mày rậm mắt to, không hề giống người xấu. Hai tỷ
muội đối với Sở Hoan sớm đã không có địch ý, ngược lại vừa rồi không
giúp được Sở Hoan đọc ký hiệu trên tảng đá trong lòng còn cảm thấy băn
khoăn, lúc này có thể trợ giúp Sở Hoan tìm được đường đi ra ngoài, cũng
cảm thấy đỡ áy náy.
Sở Hoan tất nhiên là vô cùng vui mừng, nghĩ
đến lúc trước tiến vào Phổ Chiếu tự, còn có một chiếc xe ngựa. Phu xe
của cỗ xe ngựa kia hiện giờ cũng không biết đậu xe ngựa ở chỗ nào? Hẳn
là ngay gần Phổ Chiếu tự. Kỳ Hoành, Bạch hạt tử và Nặc Cự La, cả ba
người đều không thể nhúc nhích, nếu mình có thể đi ra ngoài, cướp lấy xe ngựa, sau đó trở về mang ba người đi ra ngoài, thừa dịp ngồi xe ngựa
rời khỏi.
Hắn thầm tính trong lòng, nhân tiện nói:
- Trân Ny Ti, ngươi dẫn ta đi ra ngoài trước, chờ ta tìm được xe ngựa, rồi trở về dẫn bọn họ rời khỏi.
Hắn lại hướng Bố Lan Thiến nói:
- Bố Lan Thiến, phiền ngươi lưu lại giúp đỡ bọn họ, chúng ta rất nhanh sẽ quay lại.
Bố Lan Thiến nhăn đầu lông mày, dường như có chút không tình nguyện, nhưng vẫn còn gật đầu nói:
- Vậy các ngươi phải nhanh lên đấy.
Trong mật thất có mấy thi thể, nàng có chút sợ hãi.
Sở Hoan đáp:
- Vất vả cho ngươi rồi, chúng ta sẽ nhanh chóng quay lại.
Hắn hướng Trân Ny Ti nói:
- Chúng ta đi thôi!
Trân Ny Ti nhìn Bố Lan Thiến liếc mắt một cái, nói:
- Bố Lan Thiến, ngươi đừng sợ, chúng ta rất nhanh sẽ quay lại.
Nàng cũng không nhiều lời, ở phía trước dẫn đường. Sở Hoan nhìn Bạch hạt tử
và Kỳ Hoành liếc mắt một cái, khẽ vuốt cằm, lúc này mới theo chân Trân
Ny Ti đi vào cánh cửa ngầm bên trong vách đá.
Phía sau cửa, có
một con đường hẹp, tuy nhiên trong thông đạo, đã có ánh lửa. Ánh lửa tỏa ra từ những chiếc đui đèn treo cách quãng hai bên vách đá. Phía trên
đui đèn, có mỡ dê đang cháy.
Thông đạo này quanh co khúc khuỷu,
đi một trận, Sở Hoan lại phát hiện hai bên có vài căn phòng bí mật, đều
có cửa sắt khóa chặt lại. Trong lòng nghĩ, căn phòng cửa sắt bí mật này, chỉ sợ là Bì sa môn dùng để bí mật giam giữ người khác. Nặc Cự La rất
có thể đã từng bị nhốt vào một gian như thế.
Trân Ny Ti đi phía
trước. Nàng chỉ mặc một cái áo ngực màu vàng, phía sau dùng dây lưng
buộc lại, toàn bộ lưng ngọc hoàn toàn lộ ra. Hai vai nàng mượt mà sáng
bóng, lưng ngọc lại càng nõn nà, trắng chói mắt, mặt trên không có một
chút tỳ vết. Khi chuyển động, vòng eo thon nhỏ lắc lư, không lớn mà rất
tròn đẹp. Mông theo vòng eo vặn vẹo, cũng đong đưa cực kỳ mỹ cảm, sang
trái sang phải, lay động sinh tư.
Trân Ny Ti có chút khẩn trương, vẫn không dám lên tiếng. Sở Hoan cũng không nói thêm lời nào, tiếp tục
đi trong thông đạo. Được một lát, chợt nghe vang lên tiếng "chít chít",
Trân Ny Ti lập tức vô cùng hoảng sợ. Nàng kêu thất thanh một tiếng,
không đợi Sở Hoan kịp phản ứng, Trân Ny Ti đã xoay người lại, ôm lấy cổ
Sở Hoan, thất thanh nói:
- Ối, chuột chuột... !
Sở Hoan
nhờ ánh lửa lúc này mới nhìn thấy, phía trước không xa, quả nhiên có một con chuột rất to đang nấp vào chân tường, nghe thấy tiếng kêu sợ hãi
của Trân Ny Ti, con chuột cũng vô cùng sợ hãi, cảm thấy loài người thật
sự rất đáng sợ. Nó chít chít hai tiếng, xoay người chạy trốn, nháy mắt
liền không thấy tung tích.
Sở Hoan còn tưởng là xảy ra chuyện lớn gì, không thể tưởng tượng một con chuột lại có thể dọa cho cô nương này hoảng sợ đến thế. Hắn đang cảm thấy buồn cười, thì chợt nhận ra, lúc
này Trân Ny Ti ôm chặt lấy mình, bộ ngực sữa đầy đặn dán vào ngực Sở
Hoan. Tấm thân trinh nữ thơm ngát, hai bầu ngực mềm mại kinh người, một
lọn tóc tản ra mùi thơm thoang thoảng. Sở Hoan cảm nhận được độ co giãn
tuyệt vời của bộ ngực sữa, trong lòng rung động, giơ tay vỗ nhè nhẹ vào
lưng ngọc của nàng, bàn tay chạm vào một làn da bóng loáng mát lạnh, hòa nhã nói:
- Không có việc gì, không phải sợ, nó đã chạy rồi, chỉ là một con chuột mà thôi!
- Chúng nó... Chúng nó xấu nhất, dọa người... !
Trân Ny Ti vẫn chưa hoàn hồn, trong lúc nhất thời cũng không dám buông tay,
nép gương mặt xinh đẹp vào lồng ngực Sở Hoan run run nói:
- Nó... Nó thật sự chạy rồi ư? Ngươi giúp ta đuổi nó đi, được không?
Sở Hoan bất đắc dĩ nói:
- Trân Ny Ti, nó đi thật rồi, ta dám cam đoan, không tin, chính ngươi quay đầu lại coi trộm một chút!
Trân Ny Ti lúc này mới thật cẩn thận quay đầu lại, nhìn thấy con chuột quả
nhiên đã không còn bóng dáng, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, buông Sở
Hoan, vỗ vỗ ngực, thở phù một hơi:
- Thật sự là đáng sợ, làm ta sợ muốn chết!
Nàng vỗ vào ngực, làm bộ ngực đầy đặn rung lên từng đợt như sóng, khiến Sở Phó sứ hoa cả mắt.