Sở Hoan xé vạt áo trước ngực A Thị Đa, lộ ra bộ ngực giày như
que củi, xương bọc da, có thể thấy rõ ràng xương sườn. Sở Hoan đương
nhiên sẽ không để ý tới Trường Mi rốt cuộc gầy bao nhiêu, hiện giờ hắn
chỉ muốn nhìn rõ phải chăng ngực phải của Trường Mi cũng có hình xăm.
Ở vị trí giống nhau, trên ngực A Thị Đa quả nhiên cũng có hình xăm chữ Vạn.
Điểm này Sở Hoan cũng không cảm thấy kinh ngạc, trong lòng của hắn đã đoán được chắc chắn A Thị Đa sẽ có hình xăm chữ Vạn.
Kích cỡ của hình xăm không khác gì Nặc Cự La.
Sở Hoan hít sâu một hơi, hắn kéo một vạt áo trên người A Thị Đa, bọc tay
phải của mình, lúc này mới bắt đầu lục lọi trên người A Thị Đa.
Trong lông mày của A Thị Đa có dấu ám khí, hơn nữa vừa mới giết chết Đạt Nan, chắc chắn sử dụng ám khí cực độc thấy máu là chết, nếu không Đạt Nan
cũng không có khả năng lập tức mất mạng như vậy, Sở Hoan chỉ e trên
người lão hòa thượng này còn dấu độc châm, hắn phải chú ý cẩn thận.
Trên người A Thị Đa cũng không nhiều đồ, nhưng Sở Hoan lập tức lục lọi ra một viên đá từ trên người lão.
Viên đá này hình tròn, nhưng hai mặt lại bẹp, cũng không lớn, hơn nữa đặt
trong tay rất lạnh lẽo, loại đá này hiển nhiên không phải đá bình
thường.
Sở Hoan nhìn hai mặt trái phải, một mặt là phù văn nhỏ
như con muỗi, Sở Hoan xem không hiểu, Sở Hoan nhớ rõ một mặt của mấy
viên đá khác trước đây cũng có thể có loại phù văn rất nhỏ này.
Mặt khác của viên đá là một đồ án đơn giản, đúng là hai cái lông mi dài,
tựa như hai cái phất trần đang vung vẩy, chạm trổ cực kỳ tinh tế, rất có ý vị.
Trên người A Thị Đa không còn gì khác, chỉ có một viên đá
dán trong ngực, lão có thể đặt viên đá kia ở sát ngực, mang theo bên
người, có thể thấy được viên đá kia là vật cực kỳ trọng yếu của A Thị
Đa.
Kỳ Hoành cùng Bạch Hạt Tử thấy cử chỉ quái dị của Sở Hoan,
đều hết sức kỳ quái, cặp song bào thai lúc này lại dán vào một chỗ, cũng không dám đi tới, đều trợn mắt to xinh đẹp, không rõ Sở Hoan đang làm
cái gì.
Các nàng rất khẩn trương trong lòng, trên mặt đất trong
mật thất này, có mấy thi thể, đặc biệt là hòa thượng trọc đầu bị Kỳ
Hoành giết chết và Đạt Diệp, tình trạng chết cực kỳ khủng bố, thân thể
mềm mại tuyết trắng của hai cô nương lạnh rụn, thậm chí da thịt phấn nộn kia đều nổi lên da gà, giống như hàn khí trong mật thất yên tĩnh như
chết tập kích người, quần áo hai cô nương mỏng manh, đều cảm thấy toàn
thân lạnh lẽo.
Sở Hoan nhìn chằm chằm vào viên đá kia một lát,
giống như có suy nghĩ, đột nhiên đứng dậy, lại đi tới bên người Nặc Cự
La, thò tay tìm trên người Nặc Cự La một lát, lập tức lộ ra vẻ thất
vọng.
Hắn vốn tưởng rằng có thể tìm được viên đá như vậy trên
người Nặc Cự La, chẳng qua tìm khắp toàn thân Nặc Cự La cũng không thấy
thứ gì, thực sự không biết Nặc Cự La không có vật này, hay là gã vốn
mang trên người đã bị người của Bì Sa Môn lấy đi.
Chẳng qua Sở
Hoan cảm thấy khả năng thứ hai lớn hơn, hắn xác định, Nặc Cự La và A Thị Đa, rõ ràng đều là người của Đại Tâm Tông, hình xăm chữ Vạn trên thân
thể hai người giống như đúc, kích cỡ giống nhau, dường như địa vị bằng
nhau.
Dường như nghĩ tới cái gì, Sở Hoan lại đi tới Đạt Nan đã
chết lần nữa, kéo vạt áo trước ngực Đạt Nan, ngực Đạt Nan này đầy lông
xù, Sở Hoan nhìn cũng không có hình xăm như vậy, lại nhìn Đạt Diệp, cũng không có, lúc này mới cau mày, bụng đầy nghi hoặc đi tới bên người Nặc
Cự La, ngồi xuống đất như có suy nghĩ, trong nhất thời không nói gì.
Hắn không nói lời nào, mấy người khác đương nhiên càng không dám quấy rầy.
Sở Hoan vốn tưởng rằng đã cùng là người Đại Tâm Tông, như vậy trên ngực
huynh đệ Đạt Nan cũng có thể có hình xăm như vậy, nhưng kỳ quái chính
là, Nặc Cự La và A Thị Đa đều có hình xăm, nhưng huynh đệ Đạt Nan lại
không có.
Như vậy xem ra, hình xăm này chưa hẳn là ký hiệu của đệ tử Đại Tâm Tông, nếu không huynh đệ Đạt Nan thân là người Đại Tâm Tông, chắc chắn có ký hiệu như vậy.
Nhưng bây giờ hắn lại không nghĩ ra, hình xăm chữ Vạn của Nặc Cự La và A Thị Đa, sao lại có thể xuất hiện ở Trung Nguyên?
Lúc trước trên ngực Lưu Tụ Quang có hình xăm, Sở Hoan cũng không cảm thấy
kỳ quái, nhưng sau này lại nhìn thấy trên ngực Hổ Văn công tử và công tử áo lam ở Trung Nghĩa sơn trang đều có hình xăm, điều này lại khiến Sở
Hoan cảm thấy giật mình.
Khi đó, hắn cho rằng công tử áo lam và
Lưu Tụ Quang là người đồng môn, rất có thể là một tổ chức bí mật, thậm
chí hắn nghĩ rằng, ký tự chữ Vạn, có khả năng là ký hiệu bí mật của
Thiên Môn Đạo hay không? Công tử áo lam cùng với đám người Lưu Tụ Quang, có khả năng là người trong Thiên Môn Đạo hay không?
Cũng không phải Sở Hoan không biết rõ hàm nghĩ ký tự Vạn.
Hắn mơ hồ nhớ rõ, ký tự Vạn này chính là một tiêu chí trong Phật giáo, đại
biểu giáo lí Phật giáo, chính là một trong “Tam Thập Nhị Tương” Phật Đà, nghe nói phàm Thánh vương có thể thay đổi thống trị thế giới, đều có
được Tam Thập Nhị Tương.
Phật Đà tu pháp, Phật Đà chính là Thánh
vương trong tu pháp, là một trong Thánh vương có thể thống trị thế giới, cho nên cũng có Tam Thập Nhị Tương, chữ Vạn này chính Phật Thổ Thánh
Vương một trong Tam Thập Nhị Tương.
Đối với những thứ này Sở Hoan cũng chỉ biết da lông, trên thực tế hắn cũng biết, ký tự chữ Vạn, bắt
đầu là một nghi hoặc, tuy rằng được Phật giáo định nghĩa là hồn Phật
nghĩa, đại biểu cho cát tường, ý may mắn, thế nhưng đạo phù này lại
không phải do Phật gia sáng chế, nghe nói đã xuất hiện trước khi Phật
giao sử dụng.
Nhưng cho dù thế nào, hiện giờ chữ Vạn này quả thực là một loại tiêu chí của Phật giáo.
Lúc trước Sở Hoan hoài nghi đám người Lưu Tụ Quang là người của Thiên Môn
Đạo, ngực xăm chữ Vạn, Sở Hoan cảm thấy có thể là nghe nhầm, người của
Thiên Môn Đạo cố ý xăm đồ án này trên ngực, cũng biết là tiêu chí của
Phật gia, dù cho có người bị bắt, nhìn thấy chữ Vạn, cũng cho là có quan hệ với Phật gia, sẽ không hoài nghi tới Thiên Môn Đạo.
Nhưng
hiện giờ, Sở Hoan cảm thấy phán đoán của mình sai mười phần, đám người
Lưu Tụ Quang chắc chắn không thể là người Thiên Môn Đạo.
Hiện giờ hắn chỉ kinh ngạc, đám người Lưu Tụ Quang ở Tần quốc, tại sao bọn họ
lại có liên quan tới Đại Tâm Tông xa xôi ngoài ngàn dặm?
Đám người Lưu Tụ Quang kia, quả thật có liên quan tới Trường Mi A Thị Đa những người này?
Sự thật trước mắt, họ có hình xăm giống nhau, thậm chí ngay cả viên đá
cũng giống nhau, phù văn một mặt, một mặt khắc họa, đây rõ ràng là người trong đồng đạo.
Sở Hoan cảm thấy đầu óc mình hỗn loạn, trong
nhất thời lộn xộn, những câu đó cổ quái trong đầu này, khiến trong nhất
thời hắn không tìm thấy chút đầu mối nào.
Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, Sở Hoan cũng quên hết thảy thứ khác, trong nhất thời rơi vào trong câu đó quỉ dị.
Hắn ngồi dưới đất, trong đầu suy nghĩ, nhớ tới lời nói cử chỉ cổ quái của
Lưu Tụ Quang trước khi chết, ngày đó Lưu Tụ Quang đối mặt với chủy thủ
của mình, lại dám giật vạt áo, lộ lồng ngực, còn nói khoác không biết
ngượng công bố chủy thủ không đâm chết được lão, khi chủy thủ đâm vào
ngực Lưu Tụ Quang, trên mặt lão lại lộ ra biểu lộ không thể tưởng tượng
nổi, dường như không tin Sở Hoan thật sự có thể dùng chủy thủ đâm vào
ngực lão.
Đến hiện giờ, thần sắc không dám tin trước khi chết của Lưu Tụ Quang vẫn xoay quanh trong đầu Sở Hoan, hắn không biết vì sao
lúc ấy Lưu Tụ Quang tự tin như vậy? Dường như là một kẻ thần kinh vậy.
Trước khi chết, Lưu Tụ Quang còn công bố chư Thần chư Phật sẽ không bỏ qua Sở Hoan, hiện giờ Sở Hoan nghĩ lại vẫn cảm thấy đó không phải Lưu Tụ Quang nguyền rủa, trái lại dường như là trần thuật một sự thật nào đó.
Còn có công tử áo lam và công tử Hổ Văn kia, vì sao họ lại bố trí mai phục ám sát Tề vương Doanh Nhân ở Trung Nghĩa sơn trang?
Doanh Nhân ở Trung Nghĩa sơn trang, tin tức cực kỳ bí ẩn, ngay cả bản thân
Doanh Nhân, đến giờ vẫn đang hoài nghi Thái tử hoặc Hán Vương phái người muốn đưa gã vào chỗ chết.
Nếu thật sự như vậy, công tử áo lam không phải Thái tử phái, thì đúng là Hán vương phái.
Chẳng lẽ Thái tử hoặc Hán vương lại âm thầm cấu kết với người của Đại Tâm Tông?
Hoặc là chuyện xảy ra ở Trung Nghĩa sơn trang, sau lưng căn bản không phải Thái tử và Hán vương, sau lưng có thủ phạm khác?
Từ Đại Tần tới Tây Vực, ký tự chũ Vạn liên tục xuất hiện, hiện giờ Sở Hoan cảm thấy, chư Thần chư Phật theo lời Lưu Tụ Quang, chỉ sợ không phải ăn nói lung tung, sau lưng chữ Vạn cùng viên đá cổ quái này, còn cất dấu
bị mật lớn, mà những bí mật này đồng thời kéo Đại Tần và Tây Lương vào.
Sở Hoan một tay nắm viên đá của A Thị Đa, tay kia thì nhấn huyệt thái dương của mình.
Lưu Tụ Quang một viên đá, công tử Hổ Văn một viên đá, A Thị Đa một viên đá, ba viên đá này đều giống nhau như đúc, chỉ phù văn và khắc họa trên mặt khác nhau, có phải điều này đại biểu thân phận ba người giống nhau hay
không?
Trong ba người, võ công Trường Mi A Thị Đa đương nhiên cao nhất, dường như võ công của công tử Hổ Văn cũng không yếu, trái lại Lưu Tụ Quang là một lão hủ háo sắc, cũng có thể đánh đồng với hai người
này, Sở Hoan cảm thấy hơi cổ quái.
Ngoại trừ ba viên đá kia, còn
có một ngọc bài ngọc đen, ngọc bài ngọc đen kia là của công tử áo lam,
bên trên cũng có đồ án và phù văn, nhưng ngọc bài so với viên đá, chất
liệu cao hơn một đẳng, dường như đồ án thân người đầu hổ trên ngọc bài
cũng phức tạp tinh tế hơn nhiều so với khắc họa trên viên đá của những
người này, đó có phải chứng minh địa vị của công tử áo lam còn cao hơn
những người này hay không?
Sở Hoan vẫn nhớ rõ ràng công tử áo lam kia, tiếng địch công tử áo lam thổi ra có chứa tác dụng mê huyễn, thậm
chí có thể dùng tiếng địch đả thương người, võ công của gã cao, quả thực khó lường, nếu như không phải mình phá được ma âm của công tử áo lam,
chỉ sợ Sở Hoan sớm đã cùng Tề vương Doanh Nhân chết ở Trung Nghĩa sơn
trang.
Những người cổ quái này, phân biệt xuất hiện ở Tây Lương và Đại Tần, trong bọn họ, rốt cuộc có liên quan lợi ích nào?
Lúc này Sở Hoan lại nghĩ tới viên đá màu đỏ mình chon bên ngoài Lưu gia
thôn, viên đá kia có liên quan tới những người này hay không? Chẳng qua
suy nghĩ tới điểm này, bản thân Sở Hoan liền bác bỏ.
Tuy đều là viên đá, nhưng hai thứ tồn tại liên quan khả năng cực kỳ bé nhỏ.
Viên đá màu đỏ lớn hơn những viên đá này rất nhiều, hơn nữa màu sắc khác
nhau, hình dạng cũng khác nhau, quan trọng hơn là trên viên đá màu đá
không khắc họa và phù văn, chỉ có những đường vân nhỏ giống như kinh
mạch.
Hơn nữa viên đá màu đỏ đạt được từ trên người Lâm Đại Nhi,
Sở Hoan cũng không rõ Lâm Đại Nhi có liên quan gì tới Đại Tâm Tông hay
không?
Hắn như có suy nghĩ, đặt viên đá của A Thị Đa vào ngực, lúc này nghe được sau lưng truyền tới tiếng nói kiều nộn:
- Này, ngươi.. các ngươi còn muốn ở lại chỗ này sao? Các ngươi không sợ… không sợ bọn họ còn có người tới?
Giọng nói cẩn thận từng li từng ti, mang theo sợ hãi.
Sở Hoan quay đầu lại, thấy cô gái tóc vàng Bố Lan Thiến đang rụt rè nhìn
mình, chờ mình quay đầu lại, Bố Lan Thiến không khỏi co rụt lại, có vẻ
cực kỳ sợ hãi.