Sáng sớm hôm sau, mặt trời vừa lên, Sở Hoan đứng ở đầu thuyền,
nước sông liên miên, trong lúc bất tri bất giác, đã xuyên giữa núi, hai
bên bờ sông đều là núi non trùng điệp, cây cối rậm rạp tuy lá đã tàn lụi nhưng vẫn bao trùm dãy núi, cây cối giống như phi lao dựng thẳng hai bờ sông Kính Giang, cỏ dại bụi gai hai bên bờ cũng đã khô héo, bụi cỏ lau
cũng vàng khô.
Đêm qua Sở hoan tu luyện Long Tượng Kinh hơn nửa
đêm, hắn đã đột phá Chiếu Luân, Phù Trần hai Đạo, hôm nay đang cố gắng
tu luyện tầng thứ ba Tịnh Thổ Đạo. So với hai Đạo trước, tu luyện Tịnh
Thổ Đạo phản ứng rõ ràng và chậm rãi hơn rất nhiều, lúc tu luyện làn da
có cảm giác căng cứng, dường như đang bị lôi kéo, thời gian dài thậm chí có cảm giác làn da muốn nứt ra, chẳng qua so với sự thống khổ lúc tu
luyện hai Đạo khác, Đạo này Sở Hoan lại có thể nhịn được.
Hắn
không biết khi nào có thể đột phá Đạo này, tu luyện Long Tượng Kinh, tuy rằng lúc đầu La Đa cũng không nói rõ như nào mới tính đột phá một tầng, nhưng đã trải qua gần một năm, Sở Hoan cũng đã lục lọi ra một số bí
quyết, chỉ cần lúc tu luyện, phản ứng tu luyện mang tới không còn lại
gì, cũng giống như đã không còn tác dụng phụ, là đột phá một tầng.
Hiện giờ tu tập dựa theo tập pháp tu luyện hai Đạo trước đã không tồn
tại loại cảm giác thống khổ, hiện giờ Sở Hoan hiểu rõ, đợi lúc tu luyện
Tịnh Thổ Đạo, một khi loại cảm giác da căng cứng xé rách này biến mất,
thì giống như đã đột phá thành công Đạo thứ ba. Lúc hai Đạo trước chưa
đột phá, trước đó Sở Hoan cũng không biết sau khi đột phá sẽ có tác dụng phụ thế nào, nhưng hiện giờ tu luyện Tịnh Thổ Đạo, Sở Hoan hiểu rõ
trong lòng, một khi tu luyện thành công, chắc chắn làn da sẽ xuất hiện
biến hóa rất lớn.
Lúc trước La Đa đã từng nói, võ học đỉnh phong, phải đạt tới mình đồng da sắt. Sở Hoan đương nhiên đã nghe qua danh từ
này, chẳng qua vẫn cảm thấy chỉ là từ ngữ khoa trương. Nhưng hiện giờ
hắn đã dần tin tưởng, trong thế giới võ học, quả thực có khả năng đột
phá cực hạn thân thể. Hiện giờ hắn có thể không hô hấp trong thời gian
dài, thời gian nhiều hơn người thường mấy lần. Cốt cách của hắn còn có
công năng tự chữa trị mạnh mẽ, nếu như không phải kinh nghiệm bản thân
Sở Hoan, hắn cũng cảm thấy điều này thực sự là nói chuyện trên trời.
Long Tượng Kinh có tám Đạo, hiện giờ Sở Hoan chưa đột phá ba Đạo đã cảm giác được diệu dụng thần kỳ của vô song bảo điển. Hắn không biết sau
khi đột phá toàn bộ tám Đạo sau, thân thể của mình sẽ trở nên khủng bố
thế nào, nhưng hắn biết rõ, muốn thực sự đột phá tám Đạo Long Tượng
Kinh, chỉ sợ từ xưa tới nay chưa mấy người có thể làm được.
Mỗi
khi tu luyện Long Tượng Kinh xong, trong đầu Sở Hoan đều tái diễn cũng
một vấn đề, vô song bảo điển quý giá như thế, vì sao La Đa muốn truyền
thụ cho mình, hơn nữa lúc trước truyền thụ Long Tượng Kinh có vẻ lạnh
nhạt khác thường, thậm chí không có danh nghĩa thầy trò. Lúc trước hắn
cũng lơ đễnh, nhưng hiện giờ biết rõ Long Tượng Kinh này cực kỳ quý giá, nếu như thế nhân biết rõ sự tồn tại của Long Tượng Kinh, những người
tập võ kia chắc chắn sẽ không tiếc bất cứ giá nào vì nó.
La Đa
tùy tiện truyền thụ Long Tượng Kinh cho Sở Hoan, Sở Hoan đã từng cho
rằng La Đa có quỷ kế trong lòng, muốn mượn Long Tượng Kinh hại hắn.
Nhưng suy nghĩ này đã sớm biến mất, hiện giờ hắn chỉ tràn ngập nghi
hoặc, vô song bảo điển như vậy, tại sao La Đa lại truyền thụ cho mình,
bề ngoài của La Đa rõ ràng không phải người Trung Nguyên, vậy tại sao
hắn lại xuất hiện tại Trung Nguyên? Lúc trước nhận thức La Đa trong tửu
phường của Lâm Lang, dùng võ công huyền diệu của La Đa, chỉ sợ trong
thiên hạ không mấy người là địch thủ, vì sao hắn phải ẩn mình giả câm
giả điếc trong tửu phường Hòa Thịnh Tuyền?
Hết thảy đối với Sở
Hoan mà nói, đều là câu đó. Sở Hoan cảm thấy hơn một năm này, bí ẩn
trong lòng hắn ngày càng nhiều, vô số bí ẩn lại không thẻ tìm thấy đầu
mối.
Hắn không biết hiện giờ La Đa ở nơi nào, càng không biết trong đời còn có thể gặp lại người râu quai nón quái dị kia.
Thuyền đi một ngày, gió êm sóng lặng, dựa theo giới thiệu của người
chèo thuyền, trước sáng sớm ngày mai sẽ có thể tiến vào cảnh nội An Ấp
Đạo, vào đường sông cảnh nội An Ấp Đạo, thuận theo dòng chảy, tối đa ba
ngày chắc chắn có thể tới bến Phong Lâm.
Hôm qua trắng sáng,
nhưng sao tính được số trời, lúc xế chiều, dường như bầu trời còn rất
đẹp, lúc sắp tối bầu trời u ám, một lát sau mưa nhỏ tí tách nổi lên.
Câu cửa miệng nói hay, mưa lớn nhất thời, mưa nhỏ qua đêm, mưa nhỏ
không ngừng tí tách, đám quan binh trên mấy quan thuyền đều chen vào
trong khoang.
Lúc này đã bắt đầu mùa đông, tuy mưa không tính
lớn, nhưng mưa rơi lên người cũng rất lạnh lẽo. Lôi Hỏa Kỳ Lân của Sở
Hoan cũng được dẫn vào khoang thuyền của mình, phòng trên thuyền quan
rất lớn, chứa mấy chục người căn bản không có vấn đề gì, con thuyền này
của Sở Hoan càng thêm rộng rãi, Lôi Hỏa Kỳ Lân tiến vào phòng nhỏ trên
thuyền, không gian dư xài.
Mưa nhỏ vừa đổ, gió liền ngừng, thuyền buồm không gió không đi được, mấy con thuyền đều dừng lại, không tiếp
tục tiến về phía trước.
Sắc trời tối đen, trong khoang thuyền
thắp đèn dầu, Sở Hoan đứng trước cửa khoang nhìn mưa nhỏ tí tách bên
ngoài, Tôn Tử Không tiến tới sau lưng cười nói:
- Sư phó, thời tiết này kỳ thật rất thích hợp đánh cá!
- Ồ?
- Mưa to vừa tới, cá trong nước sẽ ngoi lên thở.
Tôn Tử Không cười ha ha nói:
- Nếu lúc này có một tấm lưới, ta thả một lưới chắc chắn có thể lôi lên một lưới cá.
Sở Hoan cười nói:
- Ngươi muốn ăn cá, dường như trên thuyền cũng có.
- Cái đó khác nhau.
Tôn Tử Không lắc đầu nói:
- Cá bắt từ dưới nước lên, vô cùng tươi ngon… !
Gã nhìn Sở Hoan, giọng nói đột nhiên dừng lại, thấy Sở Hoan thần sắc cổ quái, hai hàng lông mày nhíu chặt, trong lúc nhất thời không biết xảy
ra chuyện gì, liền thấy Sở Hoan bước nhanh ra khỏi buồng nhỏ trên tàu,
cũng không để ý mưa bên ngoài càng lúc càng lớn, đi thẳng tới đầu
thuyền. Tôn Tử Không vội vàng đuổi theo, hỏi:
- Sư phó, làm sao vậy?
Sở Hoan đặt hai tay lên thành thuyền, mắt nhìn về phía trước, cũng
không chớp mắt. Hai mắt hắn sáng ngời có thần, lại rét lạnh đáng sợ,
xoay mạnh người lại, gọi người chèo thuyền:
- Đánh chiêng!
Trong lúc nhất thời người chèo thuyền cũng không biết xảy ra chuyện gì, gã biết rõ đánh chiêng là ước định lúc trước, một khi bất cứ chiếc
thuyền nào có tình huống, liền đánh chiêng liên hệ với thuyền khác,
tiếng chiêng bên này vang lên, tuy rằng tiếng mưa rơi tiếng gió không
nhỏ, tiếng chiêng vẫn truyền tới từ đầu thuyền. Chỉ trong chốc lát, đuôi thuyền phía trước lập tức xuất hiện một đám người, có người thắp đèn
lồng. Thị lực Sở Hoan cực kỳ lợi hại, mặc dù phòng ngừa đội thuyền đi
lại quá gần xảy ra chuyện ngoài ý muốn, khoảng cách giữa hai thuyền cũng có một đoạn, nhưng Sở Hoan vẫn mơ hồ chứng kiến Hiên Viên Thắng Tài.
- Đại nhân, phía trước hỏi chúng ta là đã xảy ra chuyện gì?
Nhìn thấy gã chèo thuyền phía trước đưa tay ra hiệu, người chèo thuyền bên cạnh Sở Hoan lập tức nói.
- Nói cho Hiên Viên tướng quân, coi chừng đáy thuyền.
Sở Hoan trầm giọng nói:
- Dưới đáy thuyền bọn họ có người.
Hắn quay lại phân phó:
- Mọi người cẩn thận đề phòng, có biến.
Ngay từ đầu, Tôn Tử Không không biết vì sao Sở Hoan đột nhiên căng
thẳng như vậy, nghe thấy vậy lắp bắp kinh hãi. Lúc này mưa liên tục trút xuống mặt ao, bắn tung tóe lên như cánh hoa, nên rất khó nhìn thấy dưới sông có gì khác thường. Gã cũng không thấy trước mặt thuyền có động.
Nhưng sau Sở Hoan hạ lệnh, quân Cận Vệ và lạc đà khách đã rút đao ra,
sẵn sàng nghênh địch.
Người chèo thuyền của Sở Hoan lại ra ký
hiệu với thuyền bên kia, quan binh phía trước thuyền bắt đầu cảnh giác
đề phòng. Sớm đã có người tản ra khắp nơi, bám vào mạn thuyền nhìn xuống mặt sông. Sở Hoan nhíu mày, nghĩ đến đằng sau còn có hai chiếc thuyền,
lập tức bảo người chèo thuyền tiếp tục ra hiệu cho bọn họ.
Sở
Hoan đứng ở khoang thuyền ra nhìn phía trước, vốn cũng không muốn quá
mức chú ý, chỉ là trong khoảnh khắc, chợt thấy trước mặt như có cái gì
đó lóe lên. Hắn phản ứng cực nhanh, bên trong làn mưa mờ mịt, tựa hồ như thấy bên cạnh mạn thuyền phía trước có bóng người đang nháy động. Cái
bóng đó giống như con thạch sung dán vào mạn thuyền. Ngay từ đầu Sở Hoan còn tưởng là mình bị hoa mắt, đợi đến lúc hắn đi ra phía trước nhìn kỹ
hơn, thì cái bóng kia đã biến mất trong mặt nước bên cạnh đáy thuyền.
Cũng may là thị lực của Sở Hoan cực tốt. Nếu là người khác, trong đêm
mưa mờ mịt, tuyệt đối không thể phát hiện được. Bóng dáng kia hiển nhiên cũng không lường tới có người đứng trên thuyền phía sau phát hiện ra
mình. Sở Hoan sau khi nhìn thấy người nọ xuống nước, ý nghĩ đầu tiên là
địch nhân, sau đó, chợt nghĩ nếu đối phương đã lặn xuống nước thì rất có khả năng nhân cơ hội này mà đục thủng thuyền.
Nếu như không phải lúc trước đã trải qua cảnh này, Sở Hoan cũng không nghĩ ra nhanh như
vậy. Lần trước, đám Lâm Đại Nhi cưỡng ép tàu chở khách, cũng mai phục ở
đáy thuyền.
Trong đầu Sở Hoan chợt lóe lên hình ảnh lâm Đại Nhi.
Chẳng lẽ lại là đám Lâm Đại Nhi bản tính không thay đổi? Lại đang hoành
hành ở sông Kính giang? Nhưng ý nghĩ này chỉ thoáng qua mà thôi. Hắn
biết rõ, toàn đảng của nàng ta đã bị diệt, còn lại không mấy người. Dùng thực lực của Lâm Đại Nhi bây giờ, căn bẳn không có khả năng động thủ
với đội tàu. Hơn nữa, lúc trước, Lâm Đại Nhi tấn công thuyền mục đích là bắt cóc Kiều phu nhân làm con tin, cứu đồng bạn. Lần nảy đội tàu là
quân Cận Vệ. Có lẽ nàng ta sẽ không có hứng thú.
Loan đao của Sở
Hoan vẫn ở bên hông, không rút ra. Hai tay hắn nắm chặt, thái độ lạnh
lùng. Bốn chiếc thuyền này rõ ràng là thuyền quan lại, hơn nữa, người
trên thuyền đều mặc áo giáp quan binh. Đối phương đã ra tay, chắc chắn
là đã biết trên tàu là quân Cận Vệ. Đối phương nếu dám rat ay, như vậy,
tất nhiên là nhằm vào quan binh. Hơn nữa, dám động thủ với hơn 200 tên
quận Cận Vệ, thực lực của đối phương nhất định cũng không yếu. Trong
khoảng thời gian ngắn, Sở Hoan thật sự không đoán ra tầm cỡ của đối
phương. Ánh mắt hắn quét qua quét lại trên mặt sông, hai mắt phát lạnh.
Lúc này vô luận là đội thuyền phía trước, hay hai chiếc thuyền phía
sau, đều đã bắt đầu hành động. Tín hiệu truyền đi, quan binh trên thuyền đã ghé vào mạn thuyền, tay cầm chuôi đao, sẵn sàng đón quân địch. Mưa
rơi không nhỏ, tình hình ở dưới mặt sông thế nào không thể thấy được.
Hơn nữa, quan binh Cận Vệ quân phần lớn không giỏi bơi, nên lúc đó không ai dám xuống nước. Sở Hoan đứng ở đầu thuyền, gã chèo thuyền theo sát
bên cạnh, giữ liên lạc với người chèo thuyền phía trước.
Trong
lúc đó, Sở Hoan thấy con thuyền phía trước bắt đầu chòng chành. Hắn cả
kinh. Quan binh trên thuyền hiển nhiên cũng có cảm giác thuyền chao đảo. Tuy binh sĩ Cận Vệ quân cũng không sợ chuyện đánh nhau, nhưng trong đêm mưa đột nhiên phát sinh chuyện quỷ dị như thế, vẫn khiến cho mọi người
căng thẳng lo lắng. Con thuyền kia lắc lư một cái, đã có người thất kinh la lên. Sở Hoan cảm thấy phía trước bóng người chớp động, sau một lát,
từ con thuyền phía trước bắt đầu xôn xao náo loạn. Lại thấy ở đuôi
thuyền có bóng người chạy tán loạn. Người chèo thuyền bên cạnh Sở Hoan
nói:
- Đại nhân, phía trước truyền tín hiệu, đáy thuyền của bọn họ đã bị đục thủng nhiều chỗ. Nước bắt dàu tràn vào.
Sở Hoan nắm chặt hai tay. Nếu nói đáy thuyền đã bị đục thủng, như vậy
chứng tỏ đối phương đã sớm xuất hiện ở đáy thuyền. Hơn nữa, trước khi
mình phát hiện động tĩnh của đối phương, thì đã có người lặn xuống dưới
đục đáy thuyền từ trước rồi. Đối phương hiển nhiên nhân lúc trời mưa to
mà hành động. Tiếng gió rít, tiếng mưa lộp độp, trộn với tiếng người nói lao xao đã át tiếng đục thuyền phía dưới. Mọi người đúng là không phát
hiện ra địch nhân đã sớm tiếp cận thuyền…