Hiên Viên Thắng Tài cũng không kinh hoảng, đối với gã mà nói, chỉ sợ không có việc gì, có chuyện xảy ra đúng là lúc thi triển thân thủ. Sở
Hoan truyền tín hiệu đến, nói đáy thuyền có người, gã còn hơi kỳ quái.
Chẳng qua đối với Sở Hoan, Hiên Viên Thắng Tài có vài phần kính sợ, biết rõ Sở Hoan sẽ không bày trò đùa giỡn này trong lúc rảnh rỗi, gã liền
phân phó quan binh tản ra chung quanh, chú ý đáy thuyền.
Lúc
trước gã đánh cuộc với Sở Hoan, trước kia Sở Hoan đã băn khăn đi theo
đường thủy sẽ có bất trắc, chẳng qua Hiên Viên Thắng Tài tràn đầy tự
tin, cảm thấy không ai dám ra tay trên đầu thái tuế. Lúc này thật sự gặp phải, Hiên Viên Thắng Tài cũng không hề tiếc nuối, dù sao cũng chỉ là
đánh cuộc hai mươi lạng bạc, nếu thật sự là loạn phỉ tập kích, trước khi tới An Ấp tiêu diệt một đám trộm cướp cũng là chuyện cực kỳ vui vẻ.
Gã tự mình dẫn người vào buồng nhỏ trên tàu, nạy sàn thuyền lên, phía
dưới khoang thuyền tối mịt, một gã binh sĩ Cận Vệ Quân nhảy xuống khoang đáy trước, Hiên Viên Thắng Tài mới vươn tay cầm một chiếc đèn lồng tới, chiếu xuống bên dưới, đột nhiên cảm thấy con thuyền dường như chấn động một cái, tên binh sĩ phía dưới thất thanh kêu lên:
- Không tốt, Vân úy đại nhân, bên dưới nước tràn vào rồi... !
Hiên Viên Thắng Tài lắp bắp kinh hãi, nhảy xuống. Mấy người còn lại lập tức nhảy xuống theo, dưới ánh sáng ngọn đèn dầu, phát hiện khoang đáy
boong tàu xuất hiện vài lỗ thủng, có lớn có nhỏ, nước sông đang ồ ạt
tràn vào trong buồng nhỏ trên tàu.
Trong lúc Hiên Viên Thắng Tài
giật mình, đột nhiên khoát tay, thanh đại đao trong tay ném đi như sao
băng, bắn vào một lỗ thủng. Trong khi mọi người kinh hãi, chợt nghe được tiếng nước, một tên binh sĩ phi thân tiến tới, liền thấy nước chỗ đó đã nhuộm đỏ, mới biết Hiên Viên Thắng Tài đột nhiên xuất đao, là nhìn thấy lỗ thủng dưới đáy trước mắt có người.
- Nhanh chóng sai người chặn lỗ thủng.
Hiên Viên Thắng Tài lúc này quả thật hơi kinh hãi, tuy rằng Cận Vệ Quân trên thuyền này đều anh dũng thiện chiến, thế nhưng đều không biết bơi, đao thật thương thật chém giết thổ phỉ, binh sĩ Cận Vệ Quân dùng một
địch ba cũng không nói chơi, thế nhưng nếu chiếc thuyền này thật sự bị
nước tràn vào thậm chí chìm xuống, như vậy đám vịt trên cạn dũng mãnh
thiện chiến này sẽ không có đất dụng võ, thậm chí có khả năng táng thân
đáy sông.
- Có người biết bơi hay không?
Hiên Viên Thắng Tài lớn tiếng kêu lên:
- Người nào biết bơi, cùng ta xuống dưới bắt địch... !
Lúc này đã có người lên buồng nhỏ trên tàu gọi người xuống chặn lỗ
thủng, hơn mười người nhanh chóng nhảy xuống từ phía trên, tuy rằng
những người này gặp phải khó khăn, nhưng đều được huấn luyện nghiêm
chỉnh, không chút kinh hoảng hỗn loạn, ngay ngắn trật tự. Người chèo
thuyền được tìm ra đầu tiên, họ ở trên thuyền quanh năm, biết rõ tu sửa
thuyền thế nào, dưới sự chỉ huy của vài tên chèo thuyền, Cận Vệ Quân
nhanh chóng tìm tấm ván gỗ tới chặn lỗ thủng, một nhóm người thì lấy
thùng nước trên thuyền, múc từng thùng nước sống ồ ạt tràn vào trong
buồng nhỏ truyền ra ngoài.
Phân công tự động, có người chặn lỗ
thủng, đương nhiên cũng có người phải nghênh chiến địch tới. Một số ít
quan binh Cận Vệ Quân biết bơi đã nhanh chóng cởi bỏ khôi giáp, cần đại
đao xuống nước từ lỗ thủng bên trong, lúc này đã sắp vào đông, nước sông lạnh buốt, nhưng lúc này đã không thể để ý điều này. Hiên Viên Thắng
Tài cởi bỏ khôi giáp, cũng muốn xuống nước, lại bị hai gã Cận Vệ Quân
giữ chặt, khuyên can:
- Đại nhân, tình hình dưới nước không rõ, không thể tùy tiện mạo hiểm.
Hiên Viên Thắng Tài nhíu mày cười lạnh nói:
- Chẳng lẽ bổn tướng còn sợ họ sao?
- Vân úy đại nhân, cũng không phải như vậy.
Bộ hạ khuyên nhủ:
- Địch tới rốt cuộc lai lịch thế nào, chúng ta còn chưa rõ ràng lắm, họ có bao nhiêu người, chúng ta càng không biết, đại nhân đứng đầu mọi
người, thời điểm này không nên xảy ra chuyện, liên quan đại cục, kính
xin Vân úy đại nhân nghĩ lại.
Hiên Viên Thắng Tài nghĩ thầm lời
này không sai, đã dám ra tay với Cận Vệ Quân, địch tới tuyệt đối không
phải hạng đơn giản, chỉ sợ nhân số cũng không ít. Dưới đáy nước rốt cuộc có bao nhiêu địch nhân, hiện giờ còn không rõ ràng lắm, Cận Vệ Quân
hiện giờ thân ở trên sông, tình thế nguy cấp, bản thân mình cũng không
thể sính cái dũng của thất phu. Lúc này có gần mười tên Cận Vệ Quân tiến vào trong nước, những người khác đều nhanh chóng xử lý lỗ thủng.
Hiên Viên Thắng Tài thầm nghĩ đám địch nhân này quả thực âm hiểm,
khoang thuyền dưới đáy này không có người, hơn nữa đang đêm mưa gió, cho dù phía dưới đáy có đục lỗ, người bên trên cũng không nghe được động
tĩnh dưới đáy. Đối phương lựa chọn thời cơ rất có lợi cho họ, xem ra đã
sớm chuẩn bị kỹ càng. Gã đang suy nghĩ lai lịch đối phương, đúng lúc đó
hai hàng lông mày nhíu chặt, thất thanh nói:
- Không tốt!
- Đại nhân làm sao vậy?
- Chỉ sợ chúng ta bị lừa rồi.
Hiên Viên Thắng Tài lập tức đi tới cửa hầm:
- Sở đại nhân, Sở đại nhân bên kia... bọn chúng đang giương đông kích tây... nhanh, Sở đại nhân nguy hiểm... !
Sở Hoan lúc này đứng trên đầu thuyền, chứng kiến bóng người Hiên Viên
Thắng Tài chớp động bên kia, thuyền quan kia đung đưa, biết rõ đáy
thuyền chắc chắn đã xảy ra vấn đề.
Hắn thần sắc lạnh lùng, đúng
lúc này, tiếng bước chân vang lên sau lưng, Sở Hoan quay đầu lại, người
chèo thuyền đầu đội mũ rộng vành mặc áo tơi đang bước nhanh tới, là
người chèo thuyền Sở Hoan phái tới đuôi thuyền thông báo thuyền sau,
không đợi người chèo thuyền tới gần, hắn hỏi:
- Tình hình đằng sau thế nào?
Người chèo thuyền kia bước nhanh tới, nói:
- Đại nhân yên tâm, hết thảy... !
Lời nói chưa dứt, người này đột nhiên vươn một tay, trong tay bỗng xuất hiện một thanh dao găm sắc bén, đâm thẳng về phía Sở Hoan.
Bên
người Sở Hoan còn có Tôn Tử Không và hai gã Cận Vệ Quân, một người chèo
thuyền khác khác đứng bên mạn thuyền, chẳng qua đều cách một đoạn, ai
cũng không nghĩ ra người chèo thuyền này đột nhiên ra tay với Sở Hoan.
Tôn Tử Không thất thanh nói:
- Sư phó coi chừng... !
Lời còn chưa dứt, dao găm của người chèo thuyền kia đã cách ngực Sở Hoan trong gang tấc.
Người chèo thuyền kia mắt thấy sẽ đắc thủ, đầu ngẩng lên, hai mắt lạnh
lùng. Lúc này Sở Hoan nhìn rõ ràng, người này không phải người chèo
thuyền phái đi lúc trước, mà là một người hoàn toàn khác.
Dao găm gần trong gang tấc, khóe miệng Sở Hoan lộ ra nụ cười lạnh. Hắn không né không tránh, lúc người chèo thuyền kia đang vui mừng, đột nhiên cảm
giác được cổ tay bị xiết chặt, mũi dao găm đã dán vào vạt áo Sở Hoan,
trong nháy mắt này cổ tay gã đã bị Sở Hoan chế trụ. Người chèo thuyền
chấn động, vạn lần không ngờ phản ứng của Sở Hoan lại kinh người như
thế, càng không nghĩ tới tốc độ của Sở Hoan cũng khiến người ta sợ hãi
như vậy. Gã không kịp nghĩ nhiều, chợt nghe Sở Hoan nghiêm nghị quát:
- Muốn chết... !
Hắn nâng một chân lên, lúc chế trụ dao găm của đối phương, đã đá một cước vào bụng dưới người này.
Người nọ cảm thấy bụng mình dường như bị trâu rừng hồng hoang đụng vào, cả người bay ra ngoài, rầm một tiếng rơi trên boong thuyền, phun ra một ngụm máu tươi, đã nửa chết nửa sống.
Hai gã Cận Vệ Quân đã nhào tới, lúc này trên thuyền gần đó truyền tới tiếng hô:
- Đại nhân cẩn thận, có địch đột kích... !
Là lạc đà khách tuần tra phát hiện tung tích địch, hô lên tiếng, bên kia cũng đã động thủ.
Hai gã binh sĩ Cận Vệ Quân tiến lên muốn bắt thích khách giả dạng người chèo thuyền kia, chưa tới gần chợt nghe được động tĩnh vang lên hai
bên, nhìn trái phải liền thấy năm sáu người trèo lên hai bên mạn thuyền, đều mặc thủy y bó sát người, che mặt. Bay qua mạn thuyền, không nói hai lời, cũng mặc kệ tên thích khách nằm trên mặt đất, tất cả đều không nói một lời xông về phía Sở Hoan.
Lúc này Sở Hoan đã biết rõ trong
lòng, tối nay gặp chuyện trên sông, mục tiêu của đối phương rõ ràng cho
thấy hướng về phía mình.
Xem ra mạng mình xung với Kính Giang, đây là lần thứ hai mình đi trên Kính Giang, thế nhưng hai lần đều gặp phải biến cố.
Lúc xuất phát, mọi người để ý tới thân phận Khâm sai của Sở Hoan, cho
nên cố gắng an bài mọi người trên thuyền khác, cho Sở Hoan không gian
rộng rãi và hoàn cảnh yên tĩnh.
Đây vốn là ý tốt của mọi người,
ai biết đến lúc này, chuyện tốt lại thành chuyện xấu, trên thuyền này
tuy rằng an tĩnh, thế nhưng thích khách đột kích, hộ vệ cũng sẽ ít đi.
Hai gã lạc đà khách hiển nhiên bị người cuốn lấy, chém giết ở bên kia,
nhất thời không đến tiếp ứng. Người chèo thuyền tại đầu thuyền đã sớm
mặt xám như tro, ngồi xổm xuống co rụt tại đầu thuyền, không dám nhúc
nhích. Trái lại Tôn Tử Không thấy tình trạng như vậy, tuy rằng sợ hãi
nhưng vẫn cả gan vọt tới trước người Sở Hoan. Vừa rồi Sở Hoan sai mọi
người đề phòng, Tôn Tử Không cũng cầm một cây đao trong tay, chẳng qua
võ công của gã quả thực không đáng nhắc tới. Vài tên thích khách xông
lại, Tôn Tử Không cắn răng một cái, muốn nghênh đón, lại bị Sở Hoan kéo
tới sau lưng, trầm giọng nói:
- Bảo vệ mình... !
Đối mặt
vài tên thích khách, Sở Hoan mặt không đổi sắc, đôi mắt lạnh lùng, Huyết Ẩm Đao trong tay, thân như báo săn, xông lên đón một tên thích khách
trước nhất, vung ngang đao bổ tới.
Thích khách kia cầm đao che,
keng một tiếng, lưỡi đao đụng vào nhau, đốm lửa văng khắn nơi. Thích
khách kia kinh hãi phát hiện, qua một đao, cây đao trong tay mình lại bị Huyết Ẩm Đao của Sở Hoan chém thành hai đoạn. Trong lúc gã khẽ giật
mình, ánh đao lóe lên, Huyết Ẩm Đao của Sở Hoan đã thuận thế vung lên,
xẹt qua ngực người này. Người này cảm thấy ngực đau đớn kịch liệt, bị
Huyết Ẩm Đao mở toang lồng ngực.
Sở Hoan một cước đá văng người
này, thân thể bay ra ngoài, đụng vào một gã thích khách sau lưng. Sau
khi ra tay, Sở Hoan liên tục vung đao, vô cùng trôi chảy, khí thế kinh
người.
Đám thích khách đều dừng một chút, có người trầm giọng nói:
- Coi chừng đao của hắn... !
Giờ phút này hai gã Cận Vệ Quân hộ vệ cũng mặc kệ thích khách hóa trang người chèo thuyền, cầm đao quay đầu lại, hai gã thích khách tiến đến
đón, quần chiến với Cận Vệ Quân.
Bốn gã thích khách vây Sở Hoan ở giữa, ánh đao soàn soạt, đao pháp của mấy người kia đều không kém, phối hợp ăn ý. Sở Hoan ở trong vòng vây, dùng một địch bốn, cũng không ở hạ
phong.
Tôn Tử Không ở bên lòng nóng như lửa đốt, thế nhưng võ
công của gã quá yếu, thấy được bóng người phía trước như quỷ, biết rõ
mình tiến lên cũng chỉ là tự tìm đường chết, nói không chừng còn liên
lụy Sở Hoan. Trong nhất thời gã không biết làm thế nào, quay người hô
lớn về phía trước:
- Người mau tới, nơi này có thích khách... !
Lúc này mưa rơi càng lúc càng nhiều, mưa to gió lớn, thậm chí mơ hồ
mang theo tiếng sấm. Tôn Tử Không quay đầu lại, một đao xẹt qua như
thiểm điện, Tôn Tử Không bỗng nhiên nhìn thấy, trên đỉnh buồng nhỏ,
chẳng biết xuất hiện một người lúc nào, người này cũng mặc thủy y màu
đen, che mặt, tay nắm một thanh đại đao kieur dáng kỳ lạ, đứng thẳng ở
đó, mang theo sát khí lạnh lùng, trong tia chớp, đôi mắt người nọ lạnh
lẽo tới đáng sợ, sát khí nồng đậm.