Tiếu Hằng cảm thấy lòng thật lạnh lẽo. Từ trước tới na đều cho rằng
thúc mẫu là một người đoan trang dịu dàng. Y không ngờ được rằng tâm địa của ả lại độc địa như vậy. Vì báo thù mà đến con đẻ cũng không tha.
- Khó trách ngươi luôn mê hoặc ta, muốn ta trừ khử huynh đệ Tĩnh Sanh.
Ta thật mù quáng khi cho rằng ngươi muốn tốt cho tiền đồ của ta. Hóa ra
muốn báo thù Tiếu gia...!
Tiếu Hằng thở dài một tiếng. Vốn dĩ y không muốn làm kẻ thù với cha con nhà họ Tiếu nhưng sau khi gian díu
với Tiêu phu nhân, nghe những lời đường mật của ả, không biết từ lúc nào đã trở thành một công cụ của Tiếu phu nhân.
- Báo thù rõ ràng là một nguyên nhân, còn một nguyên nhân khác nữa chính là muốn Định Tây nắm quyền Bắc Sơn.
Gương mặt mỹ miều của Tiếu phu nhân sáng bừng lên:
- Định Tây muốn khống chế Bắc Sơn, chỉ tiêu diệt Tiếu Hoán Chương thôi
thì chưa đủ, trước tiên phải giết chết hai đứa con của y. Tiếu Tĩnh Sanh nắm giữ tài chính, Tiếu Tĩnh Khiêm nắm binh quyền, binh mã dưới tay lão mạnh hơn nhiều so với Định Tây. Nếu muốn lấy mạng Tiếu Hoán Chương khi
đó dễ như trở bàn tay, mấy năm trước ta đã có thể lấy mạng lão rồi.
Nhưng trước khi trừ khử lão, trước tiên phải tiêu diệt huynh đệ Tĩnh
Sanh.
Trong lòng Tiếu Hằng hiểu rõ, Tiếu phu nhân là tâm phúc bên cạnh Tiếu Hoán Chương. Nếu thực sự muốn lấy mạng Tiếu Hoán Chương,
chỉ cần dựa vào mưu kế và thủ đoạn của người đàn bà này thì việc đó
chẳng có gì là khó khăn nữa.
Nhưng nếu Tiếu Hoán Chương chết, cũng không hẳn có lợi cho La Định Tây. Tiếu Tĩnh Khiêm luôn muốn nắm
giữ toàn bộ binh mã Bắc Sơn.
Nhưng Cấm vệ quân luôn nằm trong tay La Định Tây, khó lòng đoạt được. Nếu Tiếu Hoán Chương chết, việc
đầu tiên mà Tiếu Tĩnh Khiêm muốn làm là nắm binh quyền của La Định Tây.
Khi đó thế lực của La Định Tây sẽ phải tranh đấu tranh đấu.
La Định Tây mặc dù rất có uy danh trong Cấm vệ quân nhưng trong toàn bộ
Bắc Sơn, kẻ mạnh nhất vẫn là nhà họ Tiếu. Một mình Cấm vệ quân của La
Định Tây khó lòng chống chọi được với toàn bộ gia tộc Tiếu thị.
Vì vậy huynh đệ Tĩnh Sanh không chết, Tiếu phu nhân và La Định Tây tuyệt đối không thể ra tay với Tiếu Hoán Chương.
- Nói như vậy, lần đó ở miếu Cổ Thủy, Sở Hoan thương lượng với chúng ta là đánh trúng ý nguyện của ngươi.
Tiếu Hằng trong lòng hiểu rất rõ.
- Khi đó ta vẫn còn cho rằng bà là do tình thế bắt buộc. Trên thực tế
lúc đó bà muốn mượn tay Sở Hoan trừ khử hai anh em Tĩnh Sanh. Uổng công
ta vẫn luôn cho rằng bà là vì ta, ta đúng là thật ngu ngốc.
Y ân hận vô cùng. Hiểm nguy kề đầu nhưng khi đó y không hề cảm thấy sợ hãi mà chỉ thấy ân hận và phẫn nộ.
- Không sai. Tiếu Hoán Chương là một con cáo già. Muốn trừ khử cha con
Tiếu gia, nếu Định Tây khinh suất động thủ chỉ e sẽ bị bọn y phát hiện
ra sơ hở.
Tiếu phu nhân cười nhạt nói:
- Mặc dù
lão hồ ly ngoài mặt có vẻ rất tín nhiệm Định Tây nhưng thực ra rất đề
phòng. Nếu không tại sao có thể giao Châu Quân Hoàn vào tay Tiếu Tĩnh
Khiêm? Định Tây cách chỗ y rất gần. Cố nhiên có lợi và cả hại nữa. Hành
sự phải cực kỳ cẩn thận, tránh để sơ hở, rất có thể bị lão hồ ly phát
hiện ra, hậu quả sẽ không thể lường hết được.
- Các ngươi không thể khinh suất làm sằng chỉ vì khó tìm được cơ hội ra tay.
Tiếu Hằng cười nhạt nói:
- Trong lúc các ngươi còn đang ngồi chờ cơ hội, ta lại có thể hành động trước, tạo cơ hội lớn cho các ngươi.
Tiếu phu nhân cười mê hoặc, điệu cười chứa đầy mùi đặc trưng của một người đàn bà trưởng thành, nói nhỏ:
- Ngươi có còn nhớ cái khăn gấm đó không?
Tiếu Hằng đương nhiên còn nhớ.
Chiếc khăn gấm đó hơn một năm trước y nhặt được tại hoa viên phủ tổng
đốc. Hắn coi đó là vật báu, ngày đêm mang theo bên mình. Cứ khi nào nhìn thấy cái khăn đó là nhìn thấy Tiếu phu nhân và cũng đã theo Tiếu Hằng
nhiều đêm. Nhưng cho đến hôm nay thì chiếc khăn đó đã rơi vào tay Sở
Hoan.
Y vẫn còn nhớ rõ, hôm đó Tiếu Hoán Chương mời y đến phủ uống rượu. Đúng lúc vào mùa hè, tiệc rượu được bày tại hậu hoa viên.
Tiếu phu nhân lúc đó cũng có mặt nhưng sau đó ả xin cáo lui vì biết tửu
lượng không tốt. Lúc ả định đi, Tiếu Hằng với tư cách là một vãn bối,
lại thêm vốn sẵn có ý với bà thím xinh đẹp này vì thế liền lịch sự tiễn
một đoạn. Không biết trùng hợp thế nào mà y lại nhìn thấy Tiếu phu nhân
vô ý đánh rơi chiếc khăn gấm. Y liền nhặt chiếc khăn lên, trên chiếc
khăn vẫn còn thoảng mùi hương của Tiếu phu nhân. Y liền giữ lại bên
mình.
Tiếu phu nhân đột nhiên nhắc đến khiến Tiếu Hằng ngạc nhiên vô cùng. Bỗng nhiên như nhận ra điều gì đó, cổ họng nghẹn lại:
- Lẽ nào,... lẽ nào chiếc khăn đó là bà cố ý đánh rơi!
- Không sai.
Tiếu phu nhân cười mê hoặc:
- Ngươi lẽ ra phải biết một nam nhân nếu như có ý với một con gái,
người con gái đó chắc chắn sẽ nhận ra. Mỗi lần ngươi nhìn thấy ta, ánh
mắt rực sáng, nói năng không tự nhiên, làm sao ta có thể không nhận ra ý nghĩ của ngươi? Ta cố ý đánh rơi chiếc khăn đó vì ta biết ngươi chắc
chắn sẽ giữ lại, hơn nữa còn đem theo bên mình...!
Tiếu Hằng
vô cùng kinh ngạc. Người đàn bà này hiểu rõ lòng y, nắm bắt được hết
những suy nghĩ của y. Bản thân y bị ả dắt mũi cũng là điều hiển nhiên.
- Nam nhân, càng những thứ gì không có được thì càng coi là vật báu!
Tiếu phu nhân mê hoặc La Định Tây, nhìn Tiếu Hằng chăm chú.
- Ta mặc dù biết ngươi có lòng với ta nhưng cũng không thể khinh suất
để ngươi có được. Dùng một chiếc khăn vừa có thể chiếm được lòng ngươi
vừa khiến ngươi không có được ta, lòng ngươi sẽ càng hướng về ta.
Gương mặt góc cạnh của La Định Tây rất bình lặng, chỉ đi quanh tấm thân lã lướt yêu kiều của Tiếu phu nhân. Một tay thỉnh thoảng lại xoa nhẹ
lên lớp quần áo trên bụng Tiếu phu nhân. Hai mắt thì chăm chú nhìn Tiếu
Hằng sắc mặt căm phẫn đang nằm dưới đất như một kẻ chết rồi. Khi tiếp
phu nhân nói y cũng rất lặng lẽ.
Tiếu Hằng đau khổ cười một tiếng.
- Ngươi đợi hơn một năm mới ở miếu Cổ Thủy...!
Tiếu Hằng thở dài:
- Hơn một năm nay, ngươi vẫn cố tình giả bộ không hiểu tấm lòng của ta. Mỗi lần nhìn thấy ta đều hỏi han ta ân cần, lại còn giả vờ hỏi han
chuyện gia đình ta. Hóa ra tất cả đều là thủ đoạn của ngươi. Ngươi muốn
ta sa vào bẫy của ngươi.
Y nhắm mắt, khẽ nói:
- Ngươi đã đạt được rồi đó, ta thực sự đã sa vào bẫy. Hơn một năm qua không có giây phút nào ta không nghĩ đến ngươi!
La Định Tây cười nhạt, trong mắt Tiếu phu nhân ánh lên một tia nhìn quái dị, ả nở một nụ cười mềm mỏng:
- Nếu ngươi không rơi vào bẫy, dựa vào tính tình của ngươi thì sao có thể vì ta thúc ép mà biến thành chó cùng rứt giậu?
- Không sai, những buồn phiền trong hơn một năm qua khiến ta không lúc nào có thể quên ngươi.
Tiếu Hằng lạnh lùng nói.
- Từ miếu Cổ Thủy về, ngươi liền vội vã tìm ta để lập bẫy rồi thông vào cho bên Sở Hoan, dụ Tiếu Tĩnh Khiêm trúng kế, mượn tay Sở Hoan trừ khử
Tiếu Tĩnh Khiêm. Đây chính là bước thứ nhất của ngươi.
Tiếu phu nhân thở dài yếu ớt nói:
- Ngươi sai rồi. Nếu nói là bước đầu tiên thì đó chính là ngươi. Phải
tìm được một kẻ chết thay thích hợp nhất. Chọn đi chọn lại thì chỉ có
ngươi là thích hợp nhất. Vì vậy ta cũng phải đợi hơn một năm, biết ngươi một lòng theo ta, ta mới có thể quyến rũ ngươi ở miếu Cổ Thủy đêm hôm
đó. Bước đầu thành công rồi nhưng ta không thể ngờ được Sở Hoan lại đem
đến cho ta một tin vui bất ngờ. Hắn đột nhiên xuất hiện, càng khiến cho
ta hạ quyết tâm tiêu diệt cha con Tiếu gia.
- Nếu Sở Hoan biết được rằng y bị một người đàn bà như ngươi lợi dụng, chỉ e y cũng sẽ tự mắng mình là ngu ngốc.
- Sở Hoan đương nhiên không ngu ngốc.
Tiếu phu nhân lạnh lùng nói:
- Thực chất từ đầu đến giờ, ta và y đều lợi dụng ngươi làm công cụ mà thôi, y cũng đâu có chịu tổn thất gì.
- Đúng vậy, từ đầu tời giờ, kẻ ngu xuẩn nhất chỉ có ta mà thôi. Trừ khử Tiếu Tĩnh Khiêm, tiếp theo ngươi sẽ ra tay với Tiếu Tĩnh Sanh. Chỉ có
một điều mà ta không hiểu, Tiếu Hoán Chương tại sao lại phát động tiến
công Tây Quan, lẽ nào lão biết trước Tiếu Tĩnh Khiêm sẽ chết, có liên
quan đến Sở Hoan? Giết Tiếu Tĩnh Khiêm, kế hoạch cũng coi như trót lọt,
lão làm thế nào mà biết được?
Tiếu phu nhân cười khẩy đáp:
- Cháu ngoan của ta, đến bây giờ mà ngươi vẫn không hiểu. Tiếu Tĩnh
Khiêm bị giết, lúc ban đầu Tiếu Hoán Chương cũng không thể biết được là
ai đã ra tay. Lão vừa nghi ngờ Sở Hoan, vừa nghi ngờ Chu Lăng Nhạc. Lão
âm thầm phái người đi điều tra...kế dụ địch của lão ngay từ đầu đã rất
có hiệu quả. Lão vừa có thể liên thủ với Sở Hoan dụ được Chu Lăng Nhạc
ra, vừa có thể thuận lợi tiến công Tây Quan. Đây vốn dĩ là trò bịp bợm
của lão cáo già. Chỉ là nên thực hiện thế nào thì phải xem lão điều tra
ra được chân tướng gì hay không.
Tiếu Hằng cau mày.
- Tiếu Hoán Chương tập kết binh mã tại Đan Dương. Tại đây phải mất một
thời gian khá dài để chuẩn bị. Thời gian này lão hoàn toàn có thể lợi
dụng để đi điều tra chân tướng sự việc Tiếu Tĩnh Khiêm bị giết.
Tiếu phu nhân ngả vào lòng La Định Tây nói:
- Chỉ có điều lão không thể nghi ngờ ta. Lão đúng là một lão già quỷ
quyệt nhưng lão không ngờ ta cũng có thể cho lão vào bẫy. Vì thế nếu ta
nói với lão về vụ Tĩnh Khiêm là do ngươi và Sở Hoan bắt tay với nhau gây lên. Ngươi nói xem lão có tin không?
- Ngươi nói cái gì?
Tiếu Hằng toàn thân run lên.
- Ngươi... ngươi nói với lão điều gì? Ngươi mới chính là kẻ chủ mưu...!
Tiếu phu nhân hạ giọng nói:
- Ta nói vài chuyện thật và cũng vài chuyện là giả. Ta nói với lão rằng lúc ở miếu Cổ Thủy, ngươi muốn ra tay với ta... ta nói với lão, khi đó
ngươi uống say rượu, rượu xong thì người ta sẽ nói ra toàn sự thật.
Tiếu Hằng tức giận gào lên:
- Ngươi ruốt cuộc đã nói những gì?
- Ta nói ngươi sau khi uống say rượu đã lao vào phòng ta, còn nói ngươi khinh thường hai anh emTĩnh Sanh, nói nếu Tiếu gia nếu rơi vào tay hai
anh em chúng thì chắc chắn sẽ bị diệt vong. Ta còn nói ngươi và Sở Hoan
có quan hệ rất tốt. Thậm chí Sở Hoan còn hứa sẽ giúp ngươi trở thành chủ nhân của Bắc Sơn.
Đôi môi đẹp của Tiếu phu nhân khẽ nở một nụ cười rung động lòng người:
- Ta chỉ có nói như vậy chứ không hề nói ngươi hại chết Tĩnh Khiêm. Còn Tiếu Hoán Chương nghĩ thế nào thì ngươi nên tự hiểu.
Ả dừng lại một chút rồi khẽ cười:
- Ta còn khuyên Tiếu Hoán Chương đây là do ngươi uống say nên nói nhảm, không đáng tin. Tiếu Hoán Chương lại cho là thật.
Nói đến đây ả liếc nhìn xác chết của Tiếu Hoán Chương, trong mắt lộ ra đầy vẻ khinh thường.
- Hóa ra là vậy... hóa ra là vậy.
Tiếu Hằng đã hiểu rồi.
- Hóa ra trận đánh giữa Bắc Sơn và Tây Quan xảy ra là do vài câu nói
của ngươi. Chẳng trách Tiếu Hoán Chương lên kế hoạch tiến đánh Tây Quan.
- Nam nhân làm sai lại đổ lên đầu người đàn bà.
Tiếu phu nhân than thở:
- Lẽ nào ta nói sai sao? Tiếu Tĩnh Khiêm bị hại không phải là do ngươi và Sở Hoan gây ra hay sao?